Bát Phú Lâm Môn

Quyển 1 - Chương 17: Vương Tử đến từ biên giới




Trước mắt là một tòa kiến trúc thư lâu, bên cạnh còn có một loạt hàng bàn học, bàn học tựa vào bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ lên bàn học.

Phía bên phải, là một vị thanh niên, trường sam xanh đen, khăn trùm đầu xanh đen. Thanh niên này thấy ta đến, lập tức đứng dậy “Ra mắt hộ quốc phu nhân.”

“Miễn lễ, cái…kia…Ta muốn hỏi loại bộ sách thần thoại ở nơi nào?” Nếu Linh Lung bảo giám là đồ của thiên cơ phái, hơn nữa còn là báu vật, có lẽ chọn bộ sách thần thoại có thể tìm được dấu vết.

Thanh niên kia chỉ hướng lầu 2 “Lầu hai, hàng giá sách thứ tư, để thuộc hạ dẫn đường người.”

“Không cần, ta tự mình đi được.” Ta còn không có ngu ngốc như vậy đi…

Không có phí nhiều công sức liền tìm được giá sách mà nam tử kia đã nói, nhìn những quyển sách trước mắt, tùy tiện rút…ra một quyển, mặt trên chữ nhỏ, ta sững sờ xem không hiểu. Sách đã xem ko hiểu, chớ nói chi là chữ viết trên thẻ tre.

“Hộ quốc phu nhân đang tìm cái gì?” Thanh âm như u linh từ bên cạnh truyền đến, ta nghiêng mặt nhìn lại, người kia lưng đeo ngọc bội, ta chỉ nhìn thấy hình dáng, là một nam nhân thon dài, một đầu tóc dài dưới ánh nắng mặt trời lóe sáng giống như những sợi tơ màu vàng.

Hắn bước về phía trước hoàn toàn che mất ánh sáng mặt trời, ta mới nhìn rõ mặt của hắn, rất sạch sẽ, mặt đặc biệt rõ ràng, mỗi một chỗ đều làm người ta ấn tượng sâu sắc, trường bào bạch sắc mang theo phóng khoáng. Tóc dài một nửa dùng một dây cột tóc cố định một chỗ, còn lại rủ xuống trước ngực bên trái, vài sợi tóc hơi ngắn không có cách nào dùng dây buộc lên được chải rủ xuống một bên khuôn mặt. Một nam nhân rất đơn thuần.

Nam nhân này mang theo nụ cười thân thiện, nhưng không biết vì sao nụ cười kia không làm ta cảm giác được ấm áp, ngược lại là run rẩy, dường như hắn thuộc về một thế giới khác, một thế giới không có ánh mặt trời, chỉ có màu trắng mênh mông. Ánh mắt ta không khỏi lộ vẻ đồng tình, hắn có phải hay không đã từng trải qua đau khổ.

Ánh mắt của hắn lướt qua một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, lại hỏi “Hộ quốc phu nhân tìm cái gì?”

“A, ta muốn tìm Linh Lung bảo giám thư.”

“Linh Lung bảo giám?” Hắn cười lắc đầu, chỉ là chậm rãi dạo động một phen, giống như là Đại tỷ tỷ ở nhả trẻ trả lời với tiểu bằng hữu là không thể, “Nơi này không có.”

“Không có? Như thế nào không có?”

“Xem ra hộ quốc phu nhân thật sự mất trí nhớ, Linh Lung bảo giám không phải Thượng Cổ thần vật.”

“Thần vật?”

Hắn chỉ chỉ sách trong tay ta “Phu nhân cầm chính là 《 Thượng Cổ thần truyền 》, hơn nữa. . . Cầm ngược.”

“A, a, ha hả…” Ta xấu hổ đem sách trả về chỗ cũ, sau đó hỏi hắn “Đó là cái gì? Chẳng lẻ là bí kíp võ công?”

“Không, cũng không phải.” Môi mỏng của hắn hơi mím lại, mang theo một tia bao dung mỉm cười “Phu nhân như thế nào có hứng thú với Linh Lung bảo giám? Chẳng lẽ nhớ ra gì đó?”

Thử dò xét ta, người này nhất định không phải người bình thường. Ta cười nói “Ta nghe nói trên giang hồ đều muốn đoạt được vật này cho nên chỉ tò mò.”

“Thì ra là thế.” Nam nhân có chút nhíu mắt lại, buồn bả nói, “Nó là bí thuốc thần quyển của Thiên Cơ cung, có thể luyện ra tiên đan trường sanh bất lão.” Lập tức, hắn nhìn về phía ta rất chăm chú giống như muốn xem toàn bộ tâm tư của ta.

“Trường sanh bất lão?” Ta nhẹ cười nhạo môt tiếng “Lời nói vô căn cứ!”

“Phu nhân không tin?” Hắn nheo con mắt lại, cánh môi vểnh lên, nhưng không biết vì sao, ta cảm giác được hắn bởi vì ta cười nhạo mà sinh khí (tức giận), ta lắc đầu, vẫn phải cảm kích hắn đã giải đáp nghi hoặc của ta “Cảm ơn ngươi, ta cuối cùng cũng biết tất cả mọi người đang muốn đoạt được vật gì.”

Lướt qua thân thể hắn, chuẩn bị xuống lầu. Khi lướt qua nghe được mùi hương của thuốc nhàn nhạt trên người hắn, chẳng lẽ là luyện thuốc?

“Phu nhân.” Âm thanh dễ nghe kia của hắn vang lên lần nữa, ta xoay người nhìn lại, hắn nghi hoặc “Ngươi thật sự không biết ta?”

Ta cẩn thận đánh giá hắn một phen, lớn lên rất dễ nhìn, nhưng hiển nhiên không nhận biết “Thật xin lỗi, ta mất trí nhớ.” Ta cười nhạt mang ra lý do.

Hắn cười, giờ phút này nụ cười trái lại mang theo vài phần thực sự: “Phu nhân mất trí nhớ ngược lại trở nên đặc biệt .”

“Thật?” Ta không giải thịch được, hắn mỉm cười đi xuống lầu trước.

Chuyện gì xảy ra? Hiên Viên Dật Phi cũng nói Phong Thanh Nhã mất trí nhớ tốt, mà nam nhân còn nói ta mất trí nhớ trở nên đặc biệt, vậy bọn họ có thể hay không hoài nghi thân phận của ta? Bọn họ có thể hay không nghĩ trong thân thể Phong Thanh Nhã, kỳ thật chính là Thư Thanh Nhã?

Theo đường cũ đi trở về, trong lòng càng nghĩ càng buồn bực, trên người Phong Thanh Nhã tràn ngập bí ẩn, mà đáp án giấu trong người, cũng không chịu nói cho ta biết, hại ta đi vòng một vòng tròn lớn, lại đi vòng một vòng tròn nhỏ để tìm kiếm đáp án bản thân. Không phải ta đi thay đổi cuộc sống Phong Thanh Nhã, mà là cuộc sống Phong Thanh Nhã ảnh hưởng tới ta.

Khó chịu, rất không thoải mái.

Hỏi đường đi trở về.

Dọc theo qua ngự hoa viên lúc này, có rất nhiều thị vệ, hướng tới một bên bụi hoa nhìn lại, nơi đó bố trí một bữa tiệc nhỏ, Hiên Viên Dật Phi an vị trên chiếc ghế êm ái đối mặt với ta, hắn tự nhiên sẽ nhìn thấy ta, ta ngừng lại, bắt đầu suy nghĩ có muốn … hay không đến nơi hắn ăn cơm.

Có thể nói, hiện tại người cả ngày kinh hồn bạt vía chính là Phong Thanh Nhã, mà không phải ta, bởi vì ta trên đầu đính kim bài miễn tử “Mất trí nhớ”. Hơn nữa, thời gian càng ngày càng nhàm chán, còn buồn tẻ như vậy, sớm muộn cũng trở thành phế nhân.

Hiên Viên Dật Phi mí mắt vẫn rũ xuống như cũ, từ góc độ của ta nhìn như hắn đang ngủ.

Thị vệ bên cạnh hắn hướng ta vẫy tay, ta cũng không suy nghĩ nhiều liền đi tới, đến gần liền nhìn thấy Hiên Viên Dật Phi bắt tay với một nam nhân vẫn đang ngồi, nam nhân này rất đặc biệt, ngũ quan như tạc, giống như là dùng bút vẽ phác thảo mà ra, mày rậm mắt to, môi mỏng quyến rũ, một đầu tóc ngắn màu vàng, trên đầu đội mũ nhỏ màu vàng, phía dưới mũ vàng thủ sẵn một cái khăn trùm đầu màu trắng, làm cho ta nghĩ đến người Ả Rập. Hai mắt không khỏi nhìn chằm chằm.

“Hộ quốc phu nhân, vị…này chính là Vương Tử Hoàn Vũ điện hạ Tát Khắc quốc.”

Ta sửng sốt, có loại cảm giác cứng họng.

“Hoàn Vũ Vương Tử, vị…này chính là hộ quốc phu nhân của Bổn vương.”

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Hoàn Vũ đứng lên, trường bào dị quốc đặc sắc rơi xuống mặt đất, tơ vàng thêu dệt hình vẽ tinh mỹ, giống như đem gấm vóc giang sơn mặc ở trên người, một đoạn tơ lụa màu đỏ sậm khoác lên trước ngực, bao ở phía bên phải vai rủ xuống sau lưng.

Ta không nghĩ tới trí giả chính là Vương Tử. Ta cũng dùng lễ nghi quốc gia đáp lễ: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Sau đó vuốt cái trán, “Thật sự xin lỗi, bổn phu nhân đầu lại đau, xin thứ cho ta được cáo lui trước.”

“Chậm.” Hiên Viên Dật Phi gọi ta lại, “Hoàn Vũ Vương Tử điện hạ mới vừa rồi ra cho trẫm một đề tài về trí lực, nếu hộ quốc phu nhân ngươi đã đến rồi, không bằng cùng trẫm giải quyết đi.”

Qủa nhiên đụng vào họng súng rồi, ta cứng họng, vẫn là vội vàng trốn đi: “Có khả năng là đầu của ta, tê. . .”

“Mới vừa rồi nghe nói hộ quốc phu nhân bởi vì ngoài ý muốn mà mất trí nhớ, không nghĩ rằng lại nghiêm trọng như thế, khó trách bản tính thay đổi thành người khác.” Hoàn Vũ tự đắc nhìn ta, vẻ mặt có phần kiêu ngạo.

Có điểm khó chịu, nhưng lại không muốn bêu xấu trước mọi người, nếu là đáp không được, chẳng phải là thật mất mặt?

“Không nghĩ tới quý quốc ngay cả vấn đề đơn giản là dùng bốn chiếc đũa tạo thành một chữ điền như vậy đều đáp không được, thật sự là làm cho người ta. . . Chậc chậc chậc. . .”

Hoàn Vũ càng phát ra đắc ý, cằm nâng cao lên giống như là khách quý khuyển vênh váo tự đắc, không sai, mặc dù hắn rất tuấn tú, nhưng vẫn còn là giống như khách quý.

Ta lạnh lùng nhìn về phía hắn, đi tới trước mặt hắn, ngưỡng mặt lên trừng mắt nhìn cằm hắn cao hơn ta, hắn sửng sốt một phen, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, liền như vậy, ta đứng ở trước mặt của hắn vẫn không nhúc nhích trơ mắt nhìn hắn, nhất thời, hắn cũng trở nên không nhúc nhích, dường như không biết ta cuối cùng muốn làm gì.

Ta cúi người, cầm lên một đôi đũa trên bàn, sau đó đến trên bàn Hiên Viên Dật Phi cầm đi bốn chiếc đũa kia.

“Hộ quốc phu nhân, chỉ có thể dùng 4 cây đũa.” Hoàn Vũ còn nhắc nhở ta một tiếng.

Ta khinh thường liếc nhìn hắn một cái, sau đó đem bốn chiếc đũa cầm đến trước mặt hắn: “Hiện tại ta cũng trả lại ngươi một vấn đề, mời dùng bốn chiếc đũa này tạo thành bốn hình tam giác.”

“Ba!” Ta đem bốn chiếc đũa chụp đập lên trên bàn hắn, sau đó hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng ngạo nghễ nhìn hắn.

Hoàn Vũ giật mình, hắn nhìn ta một lúc lâu, sau đó lại nhìn bốn chiếc đũa đó hồi lâu, lâu đến mức bốn phía đều trở nên yên tĩnh, đàn chim trên trời hót vui vẻ đều trở nên rõ ràng.

*U linh: Thanh tịnh và đẹp đẽ.

*Trường sanh bất lão: Trẻ mãi không già.