Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 23: Viễn Trần và Ly Ca




Nam Cung Thu Nguyệt nói,Thuần Vu San San và Lãnh Nguyệt Dao có quan hệ không rõ ràng, trừ những bức thư ra thì chỉ giống như bằng hữu binh thường, nhưng nếu là bị người khác phát hiện, chắc chắn là sẽ sinh chuyện.

Thị lang của Hộ Quốc phu nhân nếu thông gian tội nặng thì chém, nhẹ thì lưu đày. Bởi vì Hộ Quốc phu nhân là hoàng thân quốc thích, thị lang thông gian cũng giống như phi tử thông gian. . . Cho nên, Thuần Vu San San chắc chắn sẽ phải chết.

Nam Cung Thu Nguyệt nói, chiều nay chắc chắn Thuần Vu San San sẽ đi tìm Hiên Viên Dật Phi, hỏi vê chuyện Cố phủ, Hiên Viên Dật Phi chắc chắn là sẽ cho thêm chỉ thị.

Nam Cung Thu Nguyệt nói…Hắn hơi vội vàng. Đến cuối cùng là vội vàng cái gì? Vội để thu dọn Thuần Vu San San sao?

Đá một cục đá ven đường, hòn đá bay xa hơn một trượng, đập vào núi giả, lăn xuống đến một bụi hoa, là Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn? Ta nhìn lại, trước mắt đúng là một vườn hoa, nhìn kỹ lại, tất cả đều là hoa Mẫu Đơn, Mẫu Đơn lúc này vẫn còn nở hoa, những chồi non mới nhú, ánh trăng chiếu vào những mầm cây, xanh biếc lấp lánh, giống như là một tiểu tiểu tinh linh đứng ở trên phiến lá.

Lúc này trong vườn hoa, cũng có một lối đi bằng đá, cuối lối đi, này có một cái cổng vòm, trong cổng vòm có một giàn nho như ẩn hiện.

Cất bước chậm rãi đi về phía trước, trong viện lặng ngắt như tờ, không có đến một ngọn đèn. Dưới ánh trăng, giàn nho dần dần hiện rõ, thân dây leo màu nâu bám vào nhau mà leo lên, lá xanh mới nhú, thưa thớt, che không hết được bộ bàn ghế mây dặt phía dưới. Mùa hè nóng nực có thể ngồi ở nơi này thật sự là rất tốt đi.

Xa xa,là một đình nhỏ ,bên trong là một giếng nước, bên cạnh giếng là cái vại nhỏ để lấy nước, vại nươc cao chừng nửa người, trên bệ có khắc Lưu Vân bay lượn.

Ba gian phòng ốc một lớn hai nhỏ, một tiểu gian đang mở rộng cửa,trước cửa bay ra một làm khói rồi biến mất , đây là một gian bếp độc lập.

Trong viện không có người, chỉ có gió thổi nhẹ nhàng, ta nằm xuống ghế mây dưới giàn nho, chờ đợi chủ nhân nơi này trở về.

Ta nghĩ, Phong Thanh Nhã trước đây nhất định là không thường xuyên tới viện của Thuần Vu San San, bằng không hắn cũng sẽ không có gan lớn để rời khỏi phủ sớm như vậy

Từ xa truyền tới tiếng đàn của Viễn Trần, qua ngày hôm nay, ta nghĩ là đã không còn mặt mũi để mà đi tới viện của hắn. Nghe Nam Cung Thu Nguyệt nói,những cây trúc đó là do chính tay Viễn Trần trồng, từ ngày hắn vào Hộ Quốc phủ,hắn đã bắt đầu trồng trúc, rồi làm ra phòng ở bằng trúc,từ đó ở trong viện,biến thành một rừng trúc, tư tay hắn tạo nên một bầu trời thuộc về riêng hắn ở trong Hộ Quốc phủ này.

Kết quả. . lại bị mấy ngươi chúng ta…phá hủy hết

Thật dọa người, như thế nào mỗi lần có mặt ta xuất hiên thì nơi đó lại trở nên “Náo nhiệt” . . . Tục a. . . . Ai, bất kể đến chỗ, thì ta cũng vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi.

“Xoạch.” Có người vào trong viện, hắn không có phát hiện ra ta, trực tiếp đi vào cửa phòng.

Ta nhìn bóng lưng màu đen của hắn, hắn là gián điệp, lúc này hắn mặc một bộ y phục dạ hành, y bào ngày thường rộng thùng thình gần như che mất hết thân hình hoàn mỹ của hắn, vai rộng, thắn lưng cùng với đôi chân thon dài.

“Thuần Vu San San.” Ta nhẹ nhàng nói, hắn lập tức đứng ở trước cửa, ta dời tầm mắt nhìn về phía trên của giàn nho thưa thớt: “Từng có cái một bằng hữu nói với ta, hắn không muốn người bạn của hắn phải sống chui lủi như một con chuột, vĩnh viễn phải trốn trốn tránh tránh, San San, có rất nhiều loại tình cảm vốn là không thể lộ ra, ngươi là một người thông minh như vậy,chắc hẳn rất là rõ ràng đi.” Ta nặng nề thở dài, đứng lên, đưa lưng về phía hắn, “Thật ra, ta cũng rất muốn giúp ngươi, nhưng, hiện tại ta cũng hữu tâm vô lực như ngươi vậy, có lẽ, đến một lúc nào đo, tự nhiên có thể thành công…”

Thở dài một tiếng, cắm đầu bỏ chạy lấy người.

“Thê chủ…” Âm thanh của Thuần Vu San San sâu kín từ trong gió truyên tới, như gần như xa, “Người… Vẫn là thê chủ có phải không?”

Nâng ánh mắt, trước mắt là là con đường tối đen, xoay người,cười: “Đương nhiên là phải ”

“Có thật không?” Hắn chậm rãi hướng ta đi tới,đem mặt nạ trên mặt hạ xuống,ngũ quan tuấn mỹ mang theo một tia yêu mị, y phục đen càng thêm nét yêu tà, hình dáng của hắn dưới ánh trăng trở nên chân thật, hai tròng mắt tinh quang lóe sáng, tầm mắt nhìn thẳng vào trên gương mặt của ta , “Nếu như người thật sự là thê chủ trước đây, thì Thuân Vu hiện tại chỉ còn là một cái xác mà thôi.”

“Ách, ta tại sao lại muốn giết ngươi?” Ta đi lên trước, vỗ vai hắn, “Ngươi làm đò ăn ngon như vậy, nếu mà giết mất ngươi thì bổn thê rất là tiếc, a, được, cháo nhân sâm gà buổi tối rất là ngon đó, nhìn đi, ta hiện tại khí lực đã trở về lại cả rồi, tay chân cũng không lạnh nữa…”

“Thê chủ…”

“Còn có a, buổi tối ngày mai nếu ngươi không muốn đi thì cũng đừng đi, ta sẽ nghĩ biện pháp…”

“Thê chủ…”

“Không được, nếu ngươi không đi Cổ Minh Khải sẽ nói là ngươi tự cao tự đại, thật sự là rất phiền…”

“Thê chủ…”

“A! Ta đi nghĩ biện pháp, không có việc gì nữa , ta đi về trước .”

Xoay người, nhấc chân, Thuần Vu à, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng lúc này ngươi tốt nhất là không nên nói điều gi hết, ta sợ ta không thông minh, những chuyện như thế này căn bản ta không thể hiểu được, ta không muốn làm cho càng nhiều người bị thương tổn.

“Thê chủ, người bây giờ chắc đã đói bụng rồi, đã trễ thế này,Thuần Vu nhớ là người lúc này đều sẽ kêu phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya.”

Ta đem cái chân đang nhấc lên để trở lại mặt đất, nơi này không có computer không có TV, buổi tối không ăn thì còn có thể làm được cái gì…

“Để Thuần Vu San San làm điểm tâm cho người.”

Cảm động, cái mũi bắt đầu chua xót, lúc này xoay người lại ta không biết nên nói cái gì cho phải, kìm lòng không đậu cầm lấy hai tay hắn, mở miệng nói âm thanh mang theo nghẹn ngào: “Cám ơn, thật cám ơn , ta chờ những lời nói này của ngươi lâu lắm rồi!”

Gió thổi yếu ớt, hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng. Thuần Vu San San à, cám ơn ngươi đã hiểu rõ ta.

Trong phòng bếp sáng lên đèn, lập tức, cả viện tràn ngập sức sống.

Ta tựa vào cạnh cửa, cầm củ tỏi tròn tròn trong tay rồi ném đi

“San San, Viễn Trần với Ly Ca rốt cuộc là có thân phận gì?”

Thuần Vu mặc tạo dề, cầm lấy dao thái: “Nam Cung Thu Nguyệt không có nói cho người sao?”

“Cái…kia… Hắn còn nói là ta quên được thì thật là tốt, cho nên, San San à, ngươi nói cho ta biết đi.”

Trong tiếng dao đều đặn, truyền đến thanh am nhàn nhạt của Thuần Vu San SAn: “chuyện của Ly Ca ta cũng không rõ lắm, khi ta tới đây, thì hắn đã ở đây rồi, thân phận của hắn rất thần bí, chỉ sợ chỉ có Nam Cung Thu Nguyệt , Sở Dực hoặc là Viễn Trần mới biết chân tướng.”

“A…” Như vậy có thể nói là đến cả Hiên Viên Dật Phi cũng không biết rõ được thân phận thật của Ly Ca, đệ nhất mỹ nam thiên hạ …

“Còn Viễn Trần…” Thuần Vu ngừng đao, nghiêng mặt thâm trầm nhìn ta, đôi mắt hồ ly trởi nên nghiêm túc, “Hắn vốn là mang họ Hiên Viên.”

Ta lập tức kinh hãi: “Họ hắn là Hiên Viên!”

“Ân, tại năm Tuyên Đức thứ mười bốn, lúc thái thượng hoàng chuẩn bị đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng thượng, lúc đó Định Bắc Vương Hiên Viên Kiếm có ý định mưu phản nhưng kết quả chuyện bại lộ, thái thượng hoàng niệm tình huynh đệ, đem một nhà Hiên Viên Kiếm đi phương bắc lưu đày, lúc ấy, nhi tử của Hiên Viên Kiếm: Hiên Viên Kình đang ở Hộ Quốc Tự tu hành, thái thượng hoàng trước khi thoái vị hạ một đạo thành chỉ cho Hiên Viên Kình hoàn tục, gả vào hộ quốc phủ, thành con tin.” Thuần Vu nói xong than nhẹ một tiếng, tiếp tục nấu nướng.

Ta lâm vào trầm mặc, Viễn Trần…pháp danh này chắc hẳn là nguyện vọng của hắn, Viễn Trần Viễn Trần, rời xa phàm trần, thật là đáng tiếc a, phàm trần Vô Xử Bất Tại, Viễn Trần không những không thể làm được, ngược lại lại một lần nữa hãm sâu vào.

“À, Viễn Trần còn có một muội muội là Hiên Viên Bích, đáng tiếc khi Định Bắc Vương mưu phản thất bại, muội muội của hắn đã thất lạc không rõ. Nếu như thê chủ nguyện ý chính là… Ta là nói nếu như, giúp Viễn Trần tìm được muội muội của hắn,Viễn Trần chắc chắn sẽ rất cảm kích thê chủ…” Thuần Vu nói xong,thì không nói thêm gì nữa.

Cửa nát nhà tan, huynh muội thất lạc, ai…

Trong Hộ Quốc phủ này, tất cả đều rất đáng thương….