Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 47: Tiểu Hậu Huyền trong trắng




Mông Hi Ngữ buôn ra được một câu chuyện động trời, chính là tiểu đệ đệ của Hậu Huyền tới nay vẫn còn trong trắng.

“Ách… Cái…kia Đại muội tử, dùng bữa, dùng bữa đi.” Mông Hi Ngữ mau chóng dời đi đề tài, ta dưới đáy lòng cười thầm, chẳng lẽ mỗi khi Hậu Huyền đi tới chỗ của Hoa Liễu chỉ là thuần túy để cho cái người bức hôn hắn xem? Hay chỉ là để chứng tỏ hắn là nam nhân!

Mà Hậu Huyền còn là xử nam hay không đâu có liên hệ gì tới ta, chính sự vẫn quan trọng hơn.

“Mông lão đại, chuyện Thanh Châu bị mất lương người có thấy được ai khả nghi hay không?

“Khả nghi?” Mông Hi Ngữ suy nghĩ một chút, “Không có, từ khi Thanh Châu xảy ra chuyện, ta đã ra lệnh cho toàn bộ anh chị em trong trại không được bước ra khỏi trại một bước để tránh liên lụy, xin lỗi, xem ra là không thể giúp Hộ Quốc phu nhân rồi.”

“Ách… Không có việc gì…” Mông Hi Ngữ này thật đúng là biết giữ mình, thông minh như vậy mà lại làm sơn tặc thật đáng tiếc. Mặc dù là viết chữ hay sai lỗi chính tả thôi, nhưng tương đối khôn khéo.

“Nào nào nào, chúng ta chơi đố nhau. Lão nương ta mới học được một bài hát mới, có hứng thú hay không, ta để ta hát cho ngươi nghe a :”Đại dương rộng lớn , hắc hưu hắc hưu.”

“Phấn hồng nương nương, ôi ôi…” Ta tiếp tục câu tiếp theo, Mông Hi Ngữ mở to hai mắt nhìn ta: “Đại muội tử, ngươi thật là giỏi a.”

“Làm ơn đi đó chính là bài mà nàng sáng tác đó, đồ nhà quê.” Hậu Huyền hậm hực đâm lại một câu, lập tức, Mông Hi Ngữ dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn ta: “Đại muội tử phong lưu nhưng tài năng trên người ngươi làm cho ta phải bái phục, xin nhận của Hi Ngữ một bái a.”

囧. . . Sao lại được mang cái danh không tốt như vậy,sao mà ta lại có thể được gọi là phong lưu được, ai, ta vốn đâu có háo sắc a.

Sau khi kết thúc tiệc rượu ,ta cứ tự nhiên như vậy mà ở lại sơn trại qua đêm, nghĩ tới bọn Tiểu Thiên bây giờ đang ở bên ngoài chịu sương chịu rét, thật là có chút không yên lòng.

“Phu nhân,mời bên này .” Sau khi kết thúc tiệc Mông Hi Ngữ bước đi cũng không vững, bây giờ người dẫn đường cho ta chính là thủ hạ của nàng.

“Sơn trại phòng ốc đơn sơ, xin phu nhân lượng thứ.”

“Không có việc gì đâu.” Ta nhàn nhạt trả lời, về ăn mặc ở đi, ta cũng rất dễ tính. Không khí ban đêm rất trong lành tươi mát, đã một lúc lâu cũng không thấy Long Hoàng đâu cả , nó với Nam Cung Thu Nguyệt giống nhau thoắt ẩn thoăt hiện

Người thủ hạ đẩy cửa ra, bên trong một mảnh sáng ngời, ánh sáng rõ ràng, ta thấy được cảnh ở bên trong mà trợn mắt há mồm.

Bên trong phòng, có bốn nam nhân mặc trù sam trong suốt đứng song song nhau, cao thấp lẫn lộn, dáng vẻ khác nhau, có mỹ nam âm nhu gầy gò,thiếu niên thuần khiết ngây thơ , cả vị đại hán nhìn hèn mọn lúc trước, với một người da đen.

“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…”Tiếng cười khoa trương đột nhiên vang to làm cho ta từ kinh ngạc quay về, ta nhìn bên người, nha đầu dẫn đường đã không còn thấy tung tích, mà tiếng cười nhạo báng đó phát ra từ Hậu Huyền, hắn đang tựa lưng vào cửa,cười đến không thể thẳng nổi lưng.

“Bọn tiểu nhân phụng mệnh trại chủ tới hầu hạ phu nhân!” Bốn nam nhân trong phòng đồng loạt quỳ xuống, ta giật lùi lại mấy bước, vị đại hán hèn mọn kia đứng lên: “Phu nhân người muốn lưu ta lại hay là toàn bộ ạ?”

Hay là toàn bộ! ! !

“Đi ra ngoài!” Ta không thể nhịn được nữa quát chói tai, bốn nam nhân có lộ ra vẻ dễ chịu, cũng có người không cam lòng, vị đại hán kia vẫn còn cố vội vàng tiến tới, ta hét lên: “Long Hoàng!”

“Uông!” Long Hoàng đứng bảo vệ trước ngời của ta, ta lại lần nữa hất tay chỉ hướng ra ngoài viện : “Đi ra ngoài mau!”

Bốn người vội vã đi ra cửa, ta vội vàng đi vào lập tức đóng cửa, nhưng đến lúc cửa sắp đóng ,thì lại vang lên tiếng người kêu đau: “A! Sao ngươi lại kẹp ta!”

Là Hậu Huyền? Kẹp lấy . . . . Trong đầu lại là một cảnh YY.

Ta mở cửa, Hậu Huyền khập kiễng đi vào, sau đó mắt trái giật mắt phải ta liền đóng của lại.

Ta lạnh lùng nhìn bộ dáng lén lút vụng trộm của hắn , lúc này hắn xoay người lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó tại thấy được ánh mắt khinh thường từ phía ta, ánh mắt hắn lóe ra rồi vênh mặt: “Đừng có mà hiểu lầm, ta được Nam Cung Thu Nguyệt ủy thác bảo vệ ngươi.”hắn vừa nói vành tai vẫn còn ửng đỏ.

“Hừ.” Ta hừ lạnh một tiếng đi tới bên giường, ngồi xuống, bắt đầu cởi giày, “Ngươi chạy tới đây, rõ ràng là sợ những nữ nhân ở đây có ý đồ bất chính với ngươi.”

“Ai, ai nói thế .” Hậu Huyền thấy bên cửa sổ có giường, liền nhảy lên nằm xuống, quay người đối mặt với ta, “Ta cùng với Nam Cung Thu Nguyệt là hảo huynh đệ, vì người anh em, ta tự nhiên giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, ta đáp ứng thì sẽ làm được.”

Ta châm biếm: “Nơi này không có người khác đâu, ngươi cứ việc nói thẳng đi, Xử… Nam ….!”

“Ai nói ta là xử nam!” Hậu Huyền bật người ngồi dậy, đỏ mặt, ta trơ mắt nhìn vào ánh mắt đen tròn của hắn, “Đó là do Mông Hi Ngữ nói bậy.”

Ta tiếp tục cười, thuận tiện thổi tắt đèn.

“A! Ngươi định làm gì!” Hậu Huyền hét lên một tiếng kinh hãi, ta thẳng thắn lắc đầu, Hậu Huyền này thật thú vị, phải trêu chọc hắn mới được: “Ta không thổi đèn thì ngươi định nhìn ta cỡi quần áo hả?”

Trong phòng lập tức im phăng phắc, cả gian phòng chỉ nhìn thấy đôi mắt của Hậu Huyền lóe sáng.

“Hô…” Long hoàng phát ra một tiếng thở rồi nhảy đến bên cạnh của ta , giống như là đang cười Hậu Huyền.

“Này!” Hậu Huyền lại lên tiếng , “Ngươi cùng với Nam Cung Thu Nguyệt cũng có một chân hả.”

“Nói bậy bạ gì đó?” Mặc kệ hắn.

“Nếu không có một chân tại sao hắn lại đem Long Hoàng cho ngươi? Long Hoàng trừ hắn ra, ai cũng không lại gần.Không có một chân hắn sẽ đặc biệt dặn dò ta phải bảo vệ ngươi à?”

“Hắc, Hậu Huyền, sao ta lại thấy ngươi giống như là Long Hoàng thứ hai của Nam Cung Thu Nguyệt vậy?” Còn có một chân, với Nam Cung Thu Nguyệt , nửa chân cũng cảm giác được nguy hiểm. Đừng nói đến đem tâm của mình cho hắn, người ta chẳng qua chỉ là chơi đùa với ngươi thôi .

“…”

Hậu Huyền ở bên kia không có âm thanh, chắc là đang nín thở, rốt cục cũng có thể ngủ.

Mới chợp mắt, đột nhiên, Long Hoàng từ bên người đứng lên, rống lên một tiếng: “Uông!”

Ta giật mình mở mắt, một bóng người đứng bên giường, ta bực mình ngồi dậy: “Ngươi không cho người khác ngủ à!”

“Thú vị thật! Nam Cung Thu Nguyệt nói ngươi là người nguy hiểm, bảo ta phải cách xa ngươi một chút, ta thấy là rõ ràng là sợ ngươi bị ta hấp dẫn.” Hậu Huyền tự mình nói, ta tạt cho hắn một chậu nước lạnh: “Coi như xong, tên xử nam nhà ngươi, ta nhìn không thuận mắt. Chẳng qua là do những nữ nhân kia đem ngươi nâng niu, đến không biết trời cao đất rộng , tiểu tử, đừng tự kỷ quá …, cẩn thận sau này khi nữ nhân ngươi thích lại không thích người, thì đến lúc đó ngươi mới biết thế nào là đau khổ.”

Nói xong, nhìn Hậu Huyền, hắn lẳng lặng ngồi xuống , lặng im ở trong phòng không có nói chuyện.

“Nha, thật kỳ lạ a, sao ngươi không cãi lại.” Nếu hắn không nói lời nào thì ta cảm thấy rất không có ý nghĩa.

“Kỳ thật…” Hậu Huyền rốt cục cũng nói chuyện , “Ta rất hâm mộ Thuần Vu San San, mặc dù ta không rõ ràng lắm ,hắn với Lãnh Nguyệt Dao là có quan hệ gì, nhưng là hắn có một nữ hài tử thực sự thích hắn.”

“Ngươi không có sao? nhiều nữ nhân thích ngươi như vậy mà?”

“Bọn họ… Nhìn thấy ta là đòi gả đòi lấy, thật là khủng khiếp, ta ngay từ đầu đã cho là nữ nhân thì đều là như vậy, có cảm giác rất kỳ quái, tại sao mọi người lại có thể thích được nữ nhân?”

Ân? Thì ra Hậu Huyền có khuynh hướng này a. Rất nhiều tiểu thụ từ khi mới bắt đầu đã không thích nữ nhân rồi.