Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 56: Buông tay cho dù nuối tiếc




Đứng ở trước cửa thiên lao , ta thực sự rất muốn xé đi kia phong hưu thư kia, càng xem tâm càng chua xót, càng xem tâm càng đau, Thuần Vu San San không có ở đây, chỉ sợ sau này muốn ăn đồ ăn hắn làm chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.

“Chúc mừng a, Thuần Vu công tử.”

“Đa tạ các vị đại ca mấy ngày nay chiếu cố.”

“Đừng nói như vậy, ngục giam vững chắc mọi người chúng ta đây rất là nhàn a.”

“Ha hả…”

Nghe thấy âm thanh của Thuần Vu San San ,ta lập tức đem tờ hưu thư bỏ lại vào trong phong bì.

Thuần Vu San San đi tới bên cạnh ta, hắn ngưỡng mặt lên, cùng với những người trước đây khi bước ra khỏi nhà lao như nhau, đều ngưỡng mặt lên, thật hít một hơi dài không khí tự do, sau đó, hắn bước dài hướng tới trước, hướng tới phía ánh nắng mặt trời tốt đẹp. Ai nha! Hắn lại không phát hiện ra ta sao.

Thuần Vu San San đi vài bước thì dừng lại, nhìn trái nhìn phải một chút,giống như đang tìm người, ta tựa vào con sư tử đá trước của thiên lao, không nói một lời chỉ chăm chú nhìn thẳng vào lưng hắn, hắn đột nhiên xoay người lại, rốt cục cũng nhìn thấy ta, ánh mắt hắn hiện lên vẻ vô cùng thỏa mãn làm cho ta giật mình.

“Thê chủ!” Thuần Vu San San lúc này hướng ta đi tới, ta cuống quít nhìn bốn phía, không có ai hết, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra .

“Thê chủ, người, người sao lại biến thành một tiểu thái giám như thế này?”

“Hư!” Ta đem bức hưu thư lén lút đưa cho hắn, “Cầm lấy.”

“Cái gì vậy!” Vẻ mặt của Thuần Vu San San trở nên khẩn trương, còn tưởng rằng đó là công hàm, ta tiếp tục tắc: “Tóm lại là tự ngươi thu xếp cho tốt, ta còn phải đi Lãnh phủ.” Hôm nay ta sẽ làm hết tất cả mọi việc cần phải làm.

“Hưu, hưu thư?Cho Ai?” Thuần Vu San San nhìn ta chớp chớp mắt, ta trợn trắng mắt trừng hắn: “Không phải cho ngươi thì còn có thể là ai, đi đi.” Ta cúi đầu bước đi trước.

“Thê chủ!”

“Hư!” Ta hạ giọng, “Đừng có gọi ta thê chủ ngươi thực sự muốn hại chết ta sao.”

Vẻ mặt của Thuần Vu San San mê muội nhìn ta, nhìn chăm chú vào cái mũ thái giám của ta.

“Này, làm phiền.” Ta kéo thân thể của hắn qua , vừa đi vừa nhỏ giọng nói, “Ta đây chính là bị ngươi hại rất thảm a, mỗi lần bước ra cửa giống như chuột chạy qua đương vậy, ai cũng muốn đánh, ai cũng muốn chửi ta hết, nếu ngươi còn không chịu nghe lời ta ta sẽ lấy ngươi trở về đó!” Âm điệu của ta tràn ngập sự đe dọa, gương mặt của Thuần Vu San San chỉ còn lại vẻ phức tạp

“Đừng nhìn nữa , nhìn ngươi xem râu cũng đã mọc ra rồi, xấu muốn chết, bản thân ngươi có thể tự mình về nhà của ngươi, hoặc là theo ta đi Lãnh gia.”

Thuần Vu San San nhìn ta, chính là không nói lời nào.

“Vậy, tùy ngươi.”

Cũng không biết là do ai đó đã biết mặt của Thuần Vu san san , Thuần Vu san san lúc này bước đi trên đường phố,hoàn toàn giống như là một minh tinh thời hiện đại, người dân xung quanh liên hoan hô một phen,nháy mắt hăn đã bị vây chặt như nêm cối, còn có người gân cổ hô:

“Mau tới nha,Thuần Vu công tử ra tù rồi ”

“Thật sự? Thuần Vu công tử thực sự được thả rồi ? ”

“Đúng a, công tử ở giữa kia kìa, bên người còn có một tiểu thái giám cái…kia…”

Một đám đông thật là lớn, quần chúng thật sự là rất nhiệt huyết a, ta còn phải cố gắng tìm cách chuồn đi.

“Cái này thực sự là ông trời có mắt a…” Ta trừng mắt, San San bất quá chỉ là vào nhà lao ngồi vài ngày mà thôi, sao lại có thể nói giống như hắn là người hàm oan vạn năm vậy!

“Chuyện tình yêu tốt đẹp như vậy chắc chắn là phải cố gắng bảo vệ!”

“Thuần Vu công tử, chúng ta kiên quyết đứng ở phe của người.” Để làm chi để làm chi, sao không có ai đứng phe ta a!

“Thuần Vu ca ca, ta muốn gả cho ngươi.” Cái gì! Nam nhân này là của ta các ngươi cũng dá đoạt! ! ! ! Mà quên đi, không phải vừa đưa hắn hưu thư sao.

Ai, sao lại đông người như vậy. Ta đẩy, ta gạt, ta lại đẩy, đẩy gạt mãi sao không ra được, oa! Trước mặt còn có người muốn chạy tới để xin ký tên sao, có cần khoa trương như vậy hay không a.

Ta lại lần nữa phát giác ra, cái thế giới này không cách nào dùng lối suy nghĩ bình thường để tính toán được.

“Làm ơn ” ta cúi đầu hô.

“Hả? Vị công công này, sao ta lại thấy ngươi quen mắt như vậy?”

“Ha hả.” Cười khan, “Sao lại có thể như vậy, ngươi cũng biết ta đây là công công a.”

“Ai đúng nha vị công công này, ta cũng nhìn ngươi thực quen mắt a.”

“Nhận lầm nhận lầm rồi .” Ta trốn phải né trái.

“A! Ngươi không phải là hộ quốc phu nhân sao!”

“Ta là một thái giám. Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta còn muốn hồi cung.”

“Không đúng, ngươi chính là hộ quốc phu nhân!”

“Mọi người xem này hộ quốc phu nhân đang ở chỗ này ”

Ôi khổ cái thân tôi, mau chạy a! Ta dùng sức đẩy người trước mặt ra liền nhanh chân chạy, dùng tới tốc độ một trăm mà tiến lên, một hơi chạy đến ngã tư đường, phía sau là một đám người đuổi theo: “Mọi người mau đuổi theo ”

Có lầm hay không, các ngươi không phải mê mẩn Thuần Vu San San hả, đuổi theo ta làm cái gì? Nếu như đuổi theo mà để gả ta thì thôi cũng được, nhưng đây là muốn đánh ta a.

Lúc này chạy đến một ngõ nhỏ, đột nhiên có người từ bên trong thò tay túm lấy cánh tay của ta, kéo ta sang phía bên cạnh, sau đó nắm lấy thắt lưng của ta, ta liền theo hắn nhảy lên nóc nhà.

Ta cùng hắn ngồi xổm trên nóc nhà, nhìn đám người đông đúc ở dưới đường kia. Ta uể oải ngồi trên đó than thở: “Đó ngươi thấy không, cho nên ta mới bảo ngươi đừng gọi ta là thê chủ.”

“Thê chủ.” Vẻ mặt của Thuần Vu San San tràn ngập áy náy.

“Được rồi được rồi, ta không trách ngươi.”

Thuần Vu san san vẫn giữ dáng vẻ quấn quít như vừa nãy, ngược lại nhìn ta càng áy náy hơn. Bỗng, hắn sờ sờ vàotay áo, từ bên trong lôi ra một phong thư đã nhiều nhăn nhúm : “Thê chủ, đây là chuyện gì đã xảy ra?”

“Thả tự do cho ngươi a.” Ta len lén nhìn phía dưới một chút , phát hiện đã không có người nữa, “Thuần Vu San San , ta đi Lãnh phủ a .”

“Roẹt.” Âm thanh gì đây, ta lập tức quay đầu lại, Thuần Vu San San đang xé hưu thư ta kinh hãi: “San San a, ngươi đang làm gì vậy!”

Thuần Vu San San hưu thư xé nát rồi ném lên bầu trời, bức hưu thư bây giờ chỉ còn lại mảnh vụn li ti rơi xuống giống như những bông tuyết vậy.

“Đây không phải là bút tích của thê chủ, nếu thê chủ muốn hưu San San, xin thê chủ đưa ta hưu thư do chính tay người viết!”

“San San, ngươi sao lại không nói đạo lý như ậy? Chỉ là chữ viết thôi liệu có nặng đến vậy không? Nếu ngươi muốn thì ta đọc cho ngươi hiện tại… Ai, ta làm sao mà có thể viết được hưu thư!” Cố văn đối với ta là một lãnh vực hoàn toàn xa lạ a.

Thuần Vu San San đi tới trước mặt của ta, đột nhiên, hắn kéo cánh tay của ta bay xuống khỏi nóc nhà, kéo ta tại hẻm nhỏ lúc trước: “Thời gian ta ở trong nhà lao đã từng suy nghĩ rất kỹ điều này, ngươi không phải Phong Thanh Nhã.”

“Tại sao các ngươi lại đều hoài nghi là ta không phải? Ta đây mất trí nhớ mà.”

“Mất trí nhớ sẽ không có khả năng ngay cả chữ cũng không viết nối!” Đột nhiên, hắn ngừng lại, trong con hẻm nhỏ tăm tối, hắn chăm chú nhìn ta: “Lần đâu tiên ngươi vào cung, khi lão học sĩ đưa ra một đề mục, lúc đó thực sự ngươi đã viết gì đó, nhưng cái đó đã bị ngươi ném đi.”

Ta lâm vào trầm mặc, hình như thực sự là có chuyện như vậy.

“Mà tờ giấy kia không may được hoàng thượng nhặt được, trên tờ giấy là mấy ký hiệu kỳ quái tuyệt không phải bút tích của Phong Thanh Nhã. Cho nên, hắn mới bắt đầu hoài nghi ngươi không phải Phong Thanh Nhã. Cho nên hắn lệnh cho ta phải tìm được bút tích của ngươi lần nữa, nhưng khi ngươi ở Hộ quốc phủ, một chữ cũng không viết ra!”

Điều này là sao đây? Ta chưa bao giờ nghĩ là chữ viết cũng có thể hại người.

“Kỳ thật, bức hưu thư kia là do hoàng thượng viết, phu nhân chẳng lẽ nhìn không ra trong hưu thư có chỉ lệnh bí mật sao?”

Ta nháy mắt , khó trách Thuần Vu muốn xé hưu thư, thì ra kia giữa những hàng chữ kia lại có chỉ lệnh bí mật.

“Lần này rời khỏi hộ quốc phủ, ta cùng với ngươi có lẽ không có cơ hội gặp lại, ta đối với ngươi nợ tình nợ nghĩa, nếu như tương lai ngươi gặp nạn ,ta cũng chắc chắn sẽ giúp ngươi. Nhưng ta không cách nào nhận ra hình dạng của ngươi, cho nên ta muốn có bút tích của ngươi , tương lai nếu như đúng bút tích, ta sẽ trả lại ngươi ân tình hôm nay.”

Bừng tỉnh đại ngộ, ta nhìn Thuần Vu San San thật lâu, sau đó, đem 9527 một lân nữa sử dụng lại.