Bất Sát

Chương 11-5




Chương 5: Lần nữa hãm hại

Sau khi cứu Leola thất bại, Keisy dưới tình huống cho rằng Misery dữ nhiều lành ít, đương nhiên là xa được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu rồi, nhất là máu trên người Bạch Thiên vẫn còn nhỏ giọt không ngừng, Keisy đành phải thử điều mình chưa từng thử qua, liên tục dịch chuyển tức thời trở về Liên Minh Thương Tế, nhưng mang thêm Bạch Thiên và Liệt Diễm, ma lực tổn hao thực sự quá nghiêm trọng, mới dịch chuyển được một nửa, bởi vì không chống giữ nổi nữa, Keisy cứ như thế đầu mê man, mắt tối sầm, ngay tại chỗ ngã xuống.

"Ôi..."

Keisy vẻ mặt tái nhợt tỉnh lại, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, ngẩn ngơ một hồi, mới đột ngột nhớ tới gã Bạch Thiên này còn đang nhỏ máu đây! Xong đời rồi! Hẳn sẽ không...

Cậu đột nhiên nhảy dựng lên, lại trái phải nhìn không thấy bóng dáng của Bạch Thiên, chỉ phát hiện mình thân ở trong một căn phòng xa lạ, Keisy ngẩn ra một chút, không nhìn thấy người, biểu thị vẫn có thể chạy, vẫn có thể chạy bằng với vẫn chưa chết! Suy luận đến đây, cả người Keisy vừa lại nằm xuống, dù sao người không chết là được.

"Rột rột, rột rột" ... Ôi! Keisy ôm bụng, mặc dù mí mắt không muốn mở ra, nhưng bụng lại chống không nổi đói bụng, cậu kêu rên: "Đói quá à! Ai đưa cơm đến cho ta đi!"

Kêu rên cả buổi, cũng không có người ngó ngàng đến cậu, dưới tình huống đói đến ngực dán tới lưng, Keisy đành khốn khổ bò dậy, rồi khốn khổ xuống giường, chậm rãi đi về phía cửa phòng, đang vươn tay đi kéo cửa...

"Rầm!"

"Hm, không biết Keisy thích ăn bánh bao, hay là cơm nắm hơn đây?" Bạch Thiên khổ não nhìn đồ ăn trên tay.

"Bánh bao... A! Anh giẫm phải chân của tôi rồi!"

Bạch Thiên thình lình nhảy ra, tập trung nhìn, chỉ thấy Keisy đang cong thành một con tôm, biểu tình trên mặt thống khổ đến giống như bị người tọng vào mấy ký sầu riêng.

"Keisy, tư thế ngủ của cậu vẫn thật là tệ, làm sao từ trên giường ngủ đến tận đây rồi?" Bạch Thiên rất là khó hiểu, ngẩng đầu nhìn cái giường, rõ ràng cách cửa xa như thế, Keisy lại có thể lăn đến đây ngủ?

Nghe thấy lời này, Keisy lập tức nhảy dựng lên, mặt dữ tợn lớn tiếng gào thét: "Còn dám nói! Còn không phải tại anh đột nhiên mở cửa, hại tôi bị cửa đập phải, không phải nằm luôn trên đất rồi sao?"

"A... thì ra như thế." Bạch Thiên lúc này mới chợt hiểu ra.

"Đói chết rồi! Bánh bao của tôi lấy ra đây!" Keisy một phát đoạt lấy bánh bao nóng hổi trên tay Bạch Thiên, lập tức đặt mông ngồi xuống, sau đó liền ăn ngấu nga ngấu nghiến.

Bạch Thiên cười cười, cũng ngồi xuống theo Keisy, ăn cơm nắm còn sót lại trong tay. Cấp tốc nuốt xong mấy miếng bánh bao, bụng của Keisy cuối cùng cũng không tác quái nữa, tùy tiện chùi miệng một cái, hỏi: "Này! Thương của anh vẫn ổn chứ?"

Bạch Thiên gật đầu: "Không cần lo, Leola không có đâm trúng chỗ hiểm."

"Không đâm trúng?" Keisy sờ cằm suy nghĩ, đây có phải là biểu thị Leola vẫn còn chút lý trí nào đó?

"Tôi nghĩ là bởi vì Bảo Lợi Long." Bạch Thiên vừa chậm rãi nhai cơm nắm, vừa phân tích: "Liệt Diễm nói với tôi, lúc đó nó hô một tiếng với Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long hình như nghe thấy rồi, cố ý bay lệch, Leola mới thất thủ."

Keisy suy tư một hồi, nói: "Không, hẳn không chỉ như vậy, Leola thế nhưng là một gã có thể đứng an an ổn ổn trên rồng bay lăn lộn ba trăm sáu chục độ liên tục, một cái bay lệch cỏn con, sợ rằng ảnh hưởng hắn không được, tôi vẫn là cảm thấy hắn đã hạ thủ lưu tình."

Bạch Thiên cũng gật đầu.

"Chẳng qua nói đi thì nói lại, tiểu Liệt Diễm đồng tính kia làm sao không thấy rồi?" Keisy nhìn đông ngó tây, lại có thể không nhìn thấy tiểu long Liệt Diễm như hình với bóng với Bạch Thiên, chỉ còn lại một mình Bạch Thiên, cảm giác thật là quái.

"Tôi để nó ở lại trong Liên Minh Thương Tế rồi."

"Hả?" Keisy ngẩn người, ngơ ngác hỏi: "Vậy chúng ta làm gì không ở lại Liên Minh Thương Tế? Còn có đây là đâu hả?"

Nghe thấy câu hỏi của Keisy, Bạch Thiên cười khổ nói: "Chúng ta sợ rằng tạm thời trở về Liên Minh Thương Tế không được rồi, chúng ta bây giờ là tội phạm truy nã quan trọng hàng đầu của toàn thế giới, tội danh là hành thích thái tử của Long Hoàng đế quốc. Nghe nói thái tử đã bị trọng thương, cho dù là có machine liệu thương, cũng không thể lập tức chữa lành."

"Đm nó!" Keisy trợn lớn mắt, hô lên: "Leola cái con gián bất tử kia, hắn nào sẽ bỏ chút thương này vào trong mắt? Cho dù tôi bắn thêm mấy pháo, tôi thấy hắn vẫn là tung tăng nhảy nhót được."

"Đúng thế..." Bạch Thiên cười khổ, cường đại của đồng bạn là chuyện tốt, chỉ là dưới trạng huống hiện tại, Bạch Thiên trái lại hi vọng Leola đừng cường đại như thế.

"Chờ một chút!" Keisy thình lình nhảy dựng lên hét lớn: "Tôi mặc kệ Leola là con gián hay là cái gì! Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hai người chúng ta thật sự biến thành tội phạm truy nã rồi à?"

Bạch Thiên gật đầu.

"Trời ơi! Tôi muốn ngất đây." Keisy khoa trương ôm đầu, kêu rên cả buổi, mới khốn khổ khuôn mặt hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi."

Bạch Thiên gật đầu, bắt đầu kể lại chuyện sau khi Keisy bất tỉnh.

"Sau khi cậu bất tỉnh, tôi liền để cho Liệt Diễm biến lớn, chở hai người chúng ta trở về Liên Minh Thương Tế. Liệt Diễm vừa mới bay đến Liên Minh Thương Tế, liền bị Thanh Thanh ngăn cản, cô ấy vô cùng căng thẳng nói với tôi, Long Hoàng vừa mới phát hành lệnh truy nã hai người chúng ta, muốn chúng ta mau chạy trốn. Tôi không có cách nào, đành để cho Liệt Diễm trước hết chở chúng ta về đại lục Acalane... nhưng vừa mới bay lên đại lục, liền suýt nữa bị một đống kỵ sĩ tuần tra phát hiện. Thực sự không có biện pháp, tôi đành để cho Liệt Diễm biến nhỏ, đổi lại dùng đi bộ, về sau, machine thông tin của Thanh Thanh cho tôi vẫn luôn dùng không được, tôi thực sự rất lo lắng, liền để cho Liệt Diễm tự mình bay đến Liên Minh Thương Tế tìm bọn họ.

"Sau đó thông qua Liệt Diễm, tôi mới biết, thì ra Tam Đại Thống Lĩnh đã hoài nghi Thanh Thanh và Mai Nam chứa chấp hai người chúng ta, cho nên Thanh Thanh sớm đã đập nát machine thông tin của cô ấy, tránh cho hành tung của chúng ta bị phát hiện."

"Bây giờ Liệt Diễm đã biến thành hình người, trốn ở chỗ Thanh Thanh, để cho hai bên chúng ta có thể bảo trì liên hệ, sự tình chính là như thế."

Nghe xong những lời này, Keisy suýt nữa tức đến tràn máu não, Long Hoàng chết tiệt! Ngươi hãm hại người nghiện luôn rồi hay sao? Cậu với Bạch Thiên cũng còn chưa về đến Liên Minh Thương Tế, lệnh truy nã lại có thể đã đến trước, đây đơn giản là quá khoa trương rồi đi!

"Quên đi! Dù sao hai người chúng ta có thể trở về căn cứ ngầm." Keisy hừ một tiếng, vừa lại hỏi: "Bây giờ chiến tranh đánh làm sao rồi?"

Bạch Thiên vừa hồi tưởng Mai Nam lúc trước là nói làm sao, vừa thuật lại: "Ngân Nguyệt thái tử đã đoạt lại thủ đô Acalane, chỉ là dưới tình huống bị thích khách làm trọng thương, vô lực truy kích Hắc Long Vương chạy trốn, cho nên khiến cho Hắc long Vương có thể chiếm đóng Thương Lan, tội ác của hai thích khách không thể tính không lớn..."

"Dừng!" Keisy nghe đến đầu cũng đau rồi, lần này bọn họ vẫn thật trở thành kẻ thù chung toàn dân rồi!

Bạch Thiên nhìn Keisy, bổ sung nói: "Mai Nam muốn hai người chúng ta trước hết trở về căn cứ, cậu ấy nói cậu ấy sẽ nghĩ biện pháp rửa sạch oan khuất của chúng ta."

Nghe vậy, Keisy nhíu mày, sau khi suy nghĩ một hồi, vẻ mặt kiên quyết ngẩng đầu lên: "Không! Hai chúng ta không quan trọng, anh nói cho Mai Nam, bây giờ quan trọng nhất, là phải nhanh chóng để cho Liên Minh Thương Tế biết dã tâm của Long Hoàng!"

"Đại Lục Rồng nắm vững ở trong tay Long Hoàng, bây giờ Acalane mặc dù trên biểu hiện là bị Mirrodin và Ngân Nguyệt lần lượt chiếm cứ, nhưng chúng ta đều biết, Mirrodin và Ngân Nguyệt đều là thủ hạ của Long Hoàng, cả Acalane căn bản chẳng khác nào đã rơi vào trong tay Long Hoàng."

"Liên Minh Thương Tế đã rơi vào trạng huống không ổn lắm rồi, nếu bọn họ còn tiếp tục nằm ở trạng huống bị động, khẳng định sẽ bị Long Hoàng đánh cho trở tay không kịp."

Liệt Diễm hình người chậm rãi chuyển thuật lời từ bên Bạch Thiên truyền tới, càng nói, Mai Nam và Thanh Thanh càng trầm trọng sắc mặt.

Liệt Diễm dừng một chút, sau khi xác định Bạch Thiên không có nói chuyện nữa, nói: "Lời của chủ nhân nói xong rồi."

Mai Nam khẽ xoa huyệt Thái Dương, hắn kỳ thực cũng sớm đã nghĩ đến điểm này rồi, chỉ là muốn để cho Liên Minh Thương Tế tin lời của hai người bọn họ đơn giản là khó như lên trời, nhất là Keisy và Bạch Thiên vừa lại bởi vì hành thích thái tử mà bị truy nã. Trên thực tế, hoàn cảnh của bọn họ thật sự không tốt lắm.

Thanh Thanh cũng coi như thôi, nói làm sao cũng là người của Liên Minh Thương Tế, nhưng Mai Nam thế nhưng không may mắn như thế, nếu không phải nể mặt Jones, Liên Minh Thương Tế sợ rằng sớm đã trói hắn, đưa đi cho Long Hoàng, để bày tỏ bọn họ không liên quan tới thích khách.

Mai Nam khổ não đứng lên, đi qua đi lại ở trong phòng, càng nghĩ càng phiền não, cuối cùng lại có thể điên cuồng cào túm mái tóc vàng hắn luôn luôn yêu quý, rống to: "Hai gã kia thật quá đáng ghét! Lại có thể chạy đi hành thích thái tử! Khiến cho hoàn cảnh của hai người chúng ta thảm như thế!"

"Mai Nam, Keisy và Bạch Thiên không khả năng đi làm hại Leola đại ca, nhất định là bị hãm hại rồi." Thanh Thanh vội vàng giúp hai người làm sáng tỏ.

Mai Nam lộ ra thần tình càng tức giận, rống giận: "Đương nhiên là bị hãm hại rồi! Hai tên khốn này, đi cứu Leola lại có thể không tìm hai người chúng ta!"

"Keisy và Bạch Thiên đi cứu Leola đại ca, lại không tìm hai người chúng ta?" Thanh Thanh ngơ ngác lặp lại một lần, rốt cuộc hiểu rõ ý của câu này, lập tức cũng lớn tiếng la hét lên theo: "Làm sao có thể như thế! Thanh Thanh cũng muốn đi cứu Leola đại ca!"

"Không sai! Hai người bọn họ lại có thể bỏ lại chúng ta! Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!" Mái tóc vốn mềm mại của Mai Nam đã bị vò đến bừa bộn không chịu nổi, thần sắc khủng bố trên mặt hệt như Tu La tái thế...

"Đáng ghét quá đi! Thanh Thanh cũng không tha thứ bọn họ... A!" Thanh Thanh la hét rồi la hét, ly thủy tinh bên cạnh bàn vậy mà hơi hơi run lên, ở rìa thấp thoáng có vết nứt xuất hiện...

(Chủ nhân, ngàn vạn lần đừng trở về Liên Minh Thương Tế...) Liệt Diễm bịt lỗ tai, trốn ở dưới gầm bàn thấp giọng truyền âm.

(Huh? Ta biết bởi vì ta và Keisy bị truy nã, cho nên không thể trở về, nếu không chắc chắn sẽ bị trói đến chỗ Long Hoàng...) Bạch Thiên dùng tâm linh cảm ứng hồi ứng.

Liệt Diễm có chút bất đắc dĩ, lại không biết nên làm sao nói với chủ nhân... chủ nhân, trên thế giới có rất nhiều thứ, chừng như còn đáng sợ hơn Long Hoàng, ví dụ như, đồng bạn của ngài...

Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ bé truyền tới, Liệt Diễm lập tức cảnh báo: "Có người tới rồi!"

Vừa mới nói xong, cửa đã bị mở ra. Liệt Diễm rất là ảo não, nó vậy mà lo nói chuyện với chủ nhân, quên phải chú ý xung quanh, nếu để cho người của Liên Minh Thương Tế nhìn thấy Mai Nam tóc tai bù xù và Thanh Thanh la hét, lần này, bọn họ khẳng định càng sẽ không tin lời của hai người này nói rồi...

"Xin chào, ba vị thống lĩnh." Mai Nam lộ ra mỉm cười bình thường, chỉ là nhìn kỹ không khó phát hiện, trong mỉm cười này hình như mang theo cay đắng mờ nhạt, trên thần sắc vừa không thất lễ vừa lại lộ ra lo âu, Liệt Diễm nhất thời đờ đẫn, tóc, tóc vàng thật chỉnh tề...

"Hu, hu... đây là không thể nào, Keisy chạy đi hành thích còn có khả năng (Keisy: cô nói vậy là ý gì hả!), nhưng Bạch Thiên anh ấy làm sao có thể làm ra loại chuyện này đây? Tôi không tin..." Thanh Thanh gục ở trên bàn, khóc đến hoa lê đẫm mưa, giống như một cô gái bé nhỏ lo lắng cho bạn trai.

Liệt Diễm tiếp tục đờ dẫn, thấp thoáng nhìn thấy ly thủy tinh trên bàn có một khe nứt từ miệng ly kéo thẳng đến đáy ly.

Ba vị thống lĩnh vốn là đến khởi binh hỏi tội, nhưng mà đầu tiên là nhìn thấy Mai Nam cung kính hữu lễ, sau đó vừa lại nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc của Thanh Thanh, Thống Lĩnh Áo Đỏ vội vàng đi lên, đau lòng vuốt tóc con gái mình, an ủi nói: "Con gái ngoan đừng khóc nữa, mommy cũng không tin Bạch Thiên sẽ đi làm loại chuyện hành thích này. Mommy đã sống nhiều tuổi như thế, vẫn là lần đầu tiên bội phục một kỵ sĩ đây, kỵ sĩ có tinh thần kỵ sĩ như thế làm sao có thể sẽ đi hành thích đây!"

"Mommy, vậy mommy, mommy vì sao còn muốn giúp Long Hoàng truy nã bọn họ?" Thanh Thanh bĩu môi, vừa khóc nức nở, vừa trách móc mẹ.

Nghe thấy trách móc của con gái, đôi mắt đẹp của Thống Lĩnh Áo Đỏ hung dữ trừng Thống Lĩnh Áo Vàng và Áo Lục một cái, trừng đến bọn họ không khỏi chùn lại một chút. Nhất là Thống Lĩnh Áo Lục thân hình nhỏ lùn, lệnh truy nã là hắn phát hành, thực sự bị trừng đến chịu không nổi, hắn bất đắc dĩ mở miệng giải thích: "Tôi cũng đâu có biện pháp chứ! Cả ba ngàn kỵ sĩ đều đồng thanh nói hai người bọn chúng công kích thái tử, dưới tình hình này, cho dù sự kiện này là giả, cũng chỉ có coi thành thật thôi."

"Đây là nói đùa sao?" Mai Nam trầm mặt, quát: "Chỉ bởi vì ba ngàn kỵ sĩ, liền có thể thị phi bất phân? Vậy thì cái thế giới này dứt khoát để Long Hoàng làm chủ cho rồi, kỵ sĩ dưới tay hắn chẳng lẽ còn ít sao?"

"Lời không phải nói như thế." Thống Lĩnh Áo Vàng nhíu mày: "Chỉ là Long Hoàng vừa mới từ trong tay Hắc Long Vương lấy lại thủ đô Acalane, thanh thế đang như mặt trời giữa trưa, cho dù hắn muốn chỉ hươu bảo ngựa, sợ rằng chúng ta cũng chỉ có nước phụ họa mà thôi."

Mai Nam trầm mặc một hồi, ở lúc bầu không khí của hiện trường gần như sắp ngưng kết, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thế này không phải rất nguy hiểm sao?"

"Cái gì?" Tam đại thống lĩnh đều rất nghi hoặc hỏi ngược lại.

"Đại Lục Rồng và những kỵ sĩ từ xưa tới nay đều thuộc về thế lực Long Hoàng, bây giờ... vừa lại để cho Long Hoàng lấy được một nửa đại lục Acalane..." Mai Nam dừng một hồi, thấy Thống Lĩnh Áo Lục người chủ sự chính trị biến sắc, trên mặt Mai Nam tỏ ra ưu sầu, trong lòng lại sớm đã sắp chết cười rồi.

"Nói là nửa đại lục Acalane, nhưng nghe nói, thái tử ở lúc tấn công thủ đô, thế như chẻ tre... nếu không phải bị ám sát, khiến cho bọn họ không thể tiếp tục truy kích, sợ rằng cả đại lục Acalane sớm đã nắm ở trong tay của Long Hoàng rồi." Ngón tay thon dài của Mai Nam ung dung vuốt cằm của mình, như là đang tự lẩm bẩm: "Thế này chỉ còn lại Liên Minh Thương Tế thôi..."

Ba vị thống lĩnh tức thì đều biến sắc, hiển nhiên hiểu rõ ý ngoài lời của câu này, Thống Lĩnh Áo Vàng thậm chí xuất hiện thần sắc ngưng trọng.

Còn sợ các người không cắn câu sao? He he he... Thần sắc của Mai Nam chuyển sang cầu khẩn, thân thể khụy xuống, vậy mà đã quỳ ở trước mặt mọi người.

Thấy vậy, Thanh Thanh kinh hô một tiếng: "Mai Nam! Cậu làm gì vậy?"

"Ba vị thống lĩnh, Mai Nam mặc dù bất tài, nhưng Acalane dù sao cũng là tâm huyết cả đời của gia phụ Jones, quyết không thể, quyết không thể cứ thế trở thành vật trong túi của Long Hoàng, vẫn xin ba vị thống lĩnh đòi lại đại lục Acalane từ trong tay Long Hoàng." Mai Nam nói đến kích động, âm đuôi thậm chí còn mang theo nghẹn ngào, chỉ là giả vờ cố nhẫn nhịn, không muốn thất thố mà để cho nước mắt chảy xuống.

Ba vị thống lĩnh nghe xong, thần sắc đều có phần do dự, Thống Lĩnh Áo Vàng thở dài: "Lời tuy nói như thế, nhưng Acalane hiện giờ lại không có một người có thể tiếp nhận cái trách nhiệm to lớn này, nếu do bọn ta tiếp quản, sợ rằng Long Hoàng đế quốc cũng sẽ không cao hứng! Haiz, nếu Jones vẫn còn thì tốt rồi... chẳng qua, bọn ta quyết định không nói hai lời, giúp Acalane đòi lại thủ đô."

Thanh Thanh vẻ mặt không phục đứng lên, lớn tiếng nói: "Mai Nam cũng không kém! Cậu ấy thế nhưng là con trai của thủ tướng đấy, đương nhiên có tư cách đòi lại Acalane!"

Thần sắc của Thống Lĩnh Áo Vàng lóe qua một tia do dự, nhưng vẫn là lắc đầu, thở dài: "Đáng tiếc cậu còn quá trẻ tuổi, cũng không có bất cứ kinh nghiệm thống trị nào, sợ rằng không thể phục chúng, thật là đáng tiếc."

"Hm, chẳng qua trái lại có thể thử đề cập với Long Hoàng xem xem, ít nhất có thể nhìn ra thái độ của Long Hoàng." Thống Lĩnh Áo Vàng vừa nói xong, lập tức như trận gió lốc vội vàng đi mất.

Thống Lĩnh Áo Đỏ nhìn hai thống lĩnh khác rời khỏi, xoay người xoa đầu con gái, hỏi: "Thanh Thanh à, con có phải là đã cãi nhau với Phỉ Nhĩ anh trai con?"

Thanh Thanh vai run lên, vẻ mặt ủy khuất nói: "Đâu có!"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau