Bất Sát

Chương 20: NT - 7




Chương 7: Nhật ký của Coffee

Nhật ký của Coffee:

Buổi sáng ăn sáng xong, vừa lại muốn tìm Blue Mountain trò chuyện, nhưng tìm không được đường về phòng ăn, ta đành đổi sang đi tìm Bạch Thiên. Vất vả lắm mới đến được sân thi đấu, nhưng Bạch Thiên cũng không ở đó, đành về lại hoàng cung, trên đường nhìn thấy một con chim ưng xinh đẹp, đuổi theo đuổi theo liền không biết mình đang ở đâu, may là có người tốt bụng muốn dẫn đường giúp ta, thời gian quá muộn rồi, hắn còn giữ ta nghỉ lại, thật là người tốt.

Chỉ là nếu như cái người tốt bụng đó động tác nhẹ nhàng một chút thì hay hơn, cảm giác bị trói ném vào phòng có chút không tốt, mà cái người tốt bụng này đại khái rất nghèo đi, nơi hắn cho ta ở giống hệt nhà lao của hoàng cung.

Chẳng qua người ta chịu thu lưu ta đã là không tệ rồi, phàn nàn là chuyện vong ân phụ nghĩa, ta không thể làm.

Nhật ký đã viết xong, có thể đi ngủ rồi, không biết có cần quấn lại dây thừng lên người?

Coffee vừa mở mắt, nhảy dựng lên như mọi khi, tay giơ cao cao, đang muốn duỗi lưng…

Phựt!

Coffee có chút mơ hồ cúi đầu nhìn… A, nguy to! Bất cẩn làm hỏng mất dây thừng của người ta mang tới trói mình, không hay rồi, không biết hắn có sẽ tức giận hay không?

Hắn cầm lấy dây thừng, có chút do dự bất quyết, không biết trì dũ thuật dùng ở trên dây thừng có hữu dụng không?

“Ngươi đang làm cái gì?” Một gã nam nghe thấy tiếng vang, xông vào phòng.

Coffee vội vàng quấn bừa dây thừng bị đứt lên người, chỗ bị đứt giấu ở phía sau, chột dạ hét lớn: “Không có, chuyện gì cũng không có.”

Gã nam đó có chút hoài nghi trên dưới đánh giá hắn, chẳng qua dây thừng mình lấy để trói thế nhưng là dây cáp lấy để cột thuyền trên bến tàu, không khả năng vùng thoát.

Nghĩ đến đây, lo lắng của nam nhân cũng đủ rồi, ném xuống một miếng bánh mì, rống lên: “Mau ăn cái này, chúng ta sắp lên đường rồi!”

“Ngươi sắp mang ta về hoàng cung rồi sao?” Coffee hết sức cao hứng, thế này nói không chừng kịp trở về ăn sáng với Blue Mountain đấy!

“Đúng vậy, đúng vậy!” Nam nhân không kiên nhẫn vẫy vẫy tay ứng phó một chút, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại, cách cách hai tiếng cài ổ khóa.

Coffee nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn cửa một hồi, trong tư tưởng thắc mắc, người này hình như không có thân thiết như hôm qua, hẳn sẽ không… hắn phát hiện mình làm đứt dây thừng rồi đi?

Nhất định là thế này không sai!

“Sớm biết vậy đã cẩn thận một chút rồi, cũng sẽ không khiến người ta tức giận.”

Coffee có chút ủ rũ ném dây thừng trên người xuống đất, sau đó nhặt lên bánh mì, ngồi xuống cái giường bằng ván gỗ thô xấu phía trên lót rơm rạ, hai cái chân thon dài đung đưa, từng miếng từng miếng mà cắn bánh mì.

“Chẳng qua hắn vẫn cho ta bánh mì ăn, hẳn là không có tức giận lắm đi?” Hắn ấp ủ tâm lý may mắn.

Được thôi, vậy mình lát nữa sẽ ngoan một chút, tránh cho cái người kia không mang mình về hoàng cung nữa. Coffee nghiêm túc nghĩ mình phải ngoan một chút, sau khi một hơi ăn hết bánh mì, nhặt lên dây thừng trên đất, nhìn dây thừng đứt thành hai khúc, hắn lẩm bẩm: “Chung cực trì dũ thuật hẳn là có thể sửa được nó đi?”

Gian phòng nhỏ tuôn ra hào quang màu trắng kịch liệt —-

Gã nam lần nữa vội vàng xông vào giam lao, rất sợ nô lệ mình vừa mới lừa đến chạy trốn: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”

Trong giam lao, Coffee toàn thân buộc dây thừng, sau khi quay người qua, ra sức lắc đầu nói: “Không có à! Ngươi xem, ta cái gì cũng không có làm hỏng!”

Nhìn toàn thân Coffee đều quấn dây thừng, nam nhân yên tâm, chỉ là vẫn có chút không hiểu gì cả mà nghĩ, hắn trước đó có trói nhiều dây thừng như thế sao?

Nhật ký của Coffee —-

Sáng sớm hôm nay thức dậy, người tốt bụng liền mang theo ta gấp rút lên đường, nhưng hắn có phải là cũng lạc đường rồi hay không?

Bởi vì bọn ta không có trở về hoàng cung, lại đã đến một cái trường đấu giá.

Chẳng qua, không có sao, đúng lúc mua chút gì về làm quà cho Blue Mountain, nhưng, về sau ta mới biết ta cũng là một trong thứ bị đấu giá! (Thì ra ta có thể bán lấy tiền, may là Keisy không biết, nếu không nó nhất định đem ta bán mất!)

Chẳng qua, người bán đấu giá thật là quá đáng! Lại có thể chỉ đem ta bán lấy một triệu tiền vàng. Sau đó còn giảm giá đến năm trăm ngàn… quá đáng!

Cuối cùng, Blue Mountain rốt cuộc đã tới, nó dùng một đồng tiền vàng liền mua ta đi.

Ôi! Sớm biết vậy đã bán cho cái người kia một triệu tiền vàng rồi, kết quả tổn thất chín trăm chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng tiền vàng, chẳng qua may mà Keisy không biết ta tổn thất nhiều tiền như thế, nếu không nó nhất định mắng chết ta.

“Bây giờ bắt đầu đấu giá một tên nô lệ thiếu niên, tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, vóc người thon nhỏ, có một mái tóc bạc mềm bóng, con ngươi mắt màu tím, giá khởi điểm một triệu đồng tiền vàng.”

“Chờ một chút!”

Nô lệ thiếu niên mắt tím tóc bạc không chờ người chủ trì giới thiệu xong, đã “bịch bịch bịch” mà giẫm lên bậc thang, người chủ trì tưởng hắn muốn chạy trốn, vội vàng muốn gọi bảo vệ, lúc này, nô lệ lớn tiếng kháng nghị: “Một triệu tiền vàng cũng quá rẻ rồi đi? Hơn nữa ta cũng không phải thiếu niên, thời thiếu niên của ta đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi.”

Người chủ trì suýt nữa trượt xuống bục đấu giá, vẫn thật chưa thấy nô lệ nào tự mình cò kè mặc cả, hắn vội vàng ổn định thân thể, sau đó phát huy công lực cò kè mặc cả của người chủ trì trường đấu giá, la lớn: “Một triệu nào còn quá rẻ? Chính là thấy ngươi trông không tệ, giá khởi điểm mới định cao như thế, thị trường nô lệ thế nhưng lâu lắm không có nô lệ giá cao như thế rồi!”

“Tóc của ta rất đẹp đấy nhé, đây đã không chỉ một triệu rồi đi?” Nô lệ không chút khiêm tốn túm lên tóc bạc của mình, như hiến báu vật mà nói.

Người chủ trì gật đầu, như chuyện đương nhiên nói: “Mái tóc này không tệ à, đã định năm trăm ngàn cho ngươi rồi.”

“Vậy, vậy còn có mắt của ta nữa, loại màu tím này rất hiếm có đấy!”

“Đúng thế, cho nên đã định cho ngươi ba trăm ngàn, chỗ khác thì toàn bộ cộng lại tính thành hai trăm ngàn, thế này không phải một triệu sao?”

Chỗ khác làm sao có thể chỉ trị giá hai trăm ngàn! Nô lệ phùng má, tức giận rồi!

“Mặc kệ, một triệu thật sự quá rẻ rồi.” Nô lệ thiếu niên kêu lớn: “Ta, ta tốt xấu gì cũng là Long Hoàng đấy!”

Long Hoàng?!

Hai chữ này cứ giống như sét đánh giữa trời quang, đùng đoàng đánh xuống, khiến tất cả mọi người trên bục dưới bục đấu giá đều sững sờ.

Trầm mặc một hồi, mọi người rốt cuộc bắt đầu rì rì rầm rầm nổi lên nghị luận, đây có khả năng là thật sao? Đường đường là Long Hoàng, danh hiệu Ngân Nguyệt Hoàng, một trong ba thế lực lớn nhất thế giới, vậy mà sẽ xuất hiện ở trên trường đấu giá?

Nếu như thật là Long Hoàng, vậy một triệu đương nhiên là quá rẻ rồi… cho dù cộng thêm ba số không cũng là rẻ đến khoa trương.

“Đồ tâm thần!” Người chủ trì thấy tình huống không đúng, sau đó cầm lấy micro, la hét cắt ngang tiếng thảo luận ong ong của mọi người.

“Mọi người đều biết đương kim Long Hoàng, cũng chính là Ngân Nguyệt Hoàng, ngài ta có tóc dài đen như màn đêm, còn có đôi mắt màu bạc đặc biệt, cộng thêm khí chất toàn thân lạnh như băng. Ngươi tự nhìn ngươi thử xem, mắt không hợp lệ, tóc cũng không hợp lệ, khí chất vừa lại không lạnh như băng, ngươi muốn giả trang Long Hoàng? Hừ! Người mù cũng sẽ không bị ngươi gạt đi!”

Khách mua dưới bục vừa nghe, cũng tới tấp tự gõ đầu mình. Đúng thế! Mặc dù Ngân Nguyệt Hoàng là người ít thông tin, nhưng ít nhiều đều sẽ có tin đồn của hắn, ít nhất những đặc trưng tóc đen mắt bạc và khí chất lạnh lùng này mọi người đều khẳng định.

Người này trên bục, bím tóc màu bạc, mắt màu tím, khí chất ôn hòa, đầy mặt tươi cười… hoàn hoàn toàn toàn không có lấy một chút tương tự với Ngân Nguyệt Hoàng trong truyền thuyết!

“Ta…” Nô lệ cúi đầu, có chút tức giận lẩm bẩm: “Người ta là tiền nhiệm mà…”

Người chủ trì la hét: “Được rồi! Bị ngươi ồn ào như thế, mọi người khẳng định đều không muốn mua ngươi rồi, giá khởi điểm giảm xuống, giảm xuống, đại hạ giá, tên nô lệ ồn chết người này chỉ cần năm trăm ngàn khởi điểm…”

“A! Làm sao còn lại năm trăm ngàn!” Nô lệ kinh hãi thất sắc: “Chờ một chút, một triệu là một triệu, không được giảm giá.”

Người chủ trì nào quản nhiều như thế, một phát đẩy tên nô lệ ra, chỉ vào một người giơ tay dưới bục hô lớn: “A! Vị tiên sinh này giơ tay rồi, xin hỏi ngài muốn ra bao nhiêu tiền?”

Người đó toàn thân đều bao phủ ở phía dưới áo trùm, chỉ có một cánh tay hơi giơ qua đỉnh đầu.

Nô lệ vừa nghe, có người muốn mua mình rồi, vội vàng hô lớn với người dưới bục: “Không được, năm trăm ngàn không được đâu đấy! Một triệu mới mua được ta!”

Người chủ trì trợn trừng mắt, đẩy cái tên nô lệ ồn chết người này ra, chào hàng với khách mua dưới bục: “Vị khách này, cơ hội hiếm có, nô lệ xinh đẹp như thế… mặc dù hơi ồn ào, không cần đấu giá đâu! Năm trăm ngàn liền bán rồi!”

Nô lệ phùng má, hắn tức giận rồi! Mái tóc màu bạc cột thành bím tóc thoát ly khỏi bím tóc, hơi hơi phiêu lên, chỉ là mọi người đang nghiện xem náo nhiệt, ai cũng không chú ý đến cảnh tượng kỳ dị này.

“Vị khách nhân này, năm trăm ngàn tiền mặt, thành giao chứ?” Người chủ trì mặt đầy tươi cười, mặc dù đáy lòng có chút không nỡ, nô lệ xinh đẹp khí chất đặc biệt như thế thật không thấy nhiều, nếu như không phải tính cách lắm lời quái dị kia, không biết có thể đấu đến giá tiền bao nhiêu đây, nhưng bây giờ cũng chỉ cầu bán ra thôi!

Người nam mặc áo trùm hơi hơi ngẩng đầu lên, vẫn như cũ không nói một lời.

Khóe miệng của người chủ trì co giựt một chút, đừng nói là gặp phải cao thủ ép giá rồi đi? Hắn mỉm cười rồi mỉm cười, người dưới bục vẫn không có lên tiếng… hít sâu, rồi hít sâu, người chủ trì cấp tốc đọc: “Năm trăm ngàn không thay giá, cùng lắm cho ngươi trả góp, kỳ đầu hai trăm ngàn, ba trăm ngàn kia chia ba kỳ, mỗi kỳ một trăm ngàn!”

Người mặc áo trùm động một chút, dáng vẻ hình như là đang xem trong túi tiền có bao nhiêu tiền, người chủ trì vừa thấy, mặt mày hớn hở, xem ra buôn bán là thành rồi…

“Ta chỉ có một đồng tiền vàng.” Người mặc áo trùm lẳng lặng trả lời.

“Cái gì?”

Người chủ trì tức điên rồi, đầu tiên là nô lệ kháng nghị giá khởi điểm của mình quá thấp, bây giờ lại có thể có một người toàn thân chỉ có một đồng tiền vàng muốn tới mua nô lệ! Nô lệ là muốn bán thế nhưng không phải cho thuê, nhưng người phía dưới lại không có loại băn khoăn này!

Người chủ trì đập bàn một cái hét lớn: “Bảo vệ, còn không đem cái tên khốn gây náo này đánh một trận cho ta!”

Năm tên bảo vệ lập tức xông lên, người mặc áo trùm kia lại không hề căng thẳng, hắn thậm chí không có lấy ra vũ khí, chỉ là ở lúc bảo vệ công kích hắn, hơi hơi nghiêng người né tránh, sau đó tấn tốc dùng tay chặt vào sau ót của kẻ tấn công một cái, dễ dàng khiến hắn ngã xuống.

Chiêu thức ứng đối đơn giản như thế, né tránh và tay chặt, đã đánh ngã một bảo vệ cao hơn người áo trùm đủ một cái đầu, bảo vệ khác nhìn thấy, tới tấp lấy ra vũ khí, súng pháo đao kiếm đủ loại kiểu dáng, duy nhất giống nhau chính là, chúng nó thoạt nhìn đều mười phần hỏa lực.

Người nam áo trùm an tĩnh ngồi xổm xuống, từ trong giày ống trên chân rút ra một cây gậy mảnh màu bạc.

Mắt của nô lệ tóc bạc sáng lên, la lớn: “Cây gậy đó thật quen mắt, ta nhất định từng thấy nó!”

Người nam áo trùm nghiêng nghiêng đầu, vẫn là không nói.

“Lên! Xử lý hắn, có gì ta chịu!” Người chủ trì lớn tiếng quát tháo, bực tức đầy bụng do nô lệ chọc ra đều xả hết lên người cái gã muốn mua đểu nô lệ này.

Dưới tình huống lửa giận trên thân người chủ trì sắp muốn thực thể hóa, những bảo vệ xách theo vũ khí liền xông lên, thân ảnh của người nam áo trùm giống như lá rơi phiêu động theo gió, tư thái của hắn mặc dù bị áo trùm che khuất phần lớn, nhưng chỉ là phiêu động hình cung của vạt áo trùm đã đủ khiến người nhìn đến không thể chuyển tầm mắt.

Giống như là con bướm đang tung tăng bay lượn giữa bụi cỏ, chỉ là cánh của hắn không phải cánh bướm mềm mại, mà là như lưỡi dao sắc bén, mỗi lần bay qua một ngọn cỏ, chính là một đao gọn gàng dứt khoát…

Cuối cùng người mặc áo trùm liền lẳng lặng đứng ở giữa những bảo vệ ngã đầy đất, giống như hắn chưa từng cử động.

Người chủ trì há hốc miệng, ngón tay run rẩy chỉ vào phần tử nguy hiểm trước mắt, lại cả một hồi nói không ra lời.

“Ngươi là ai hả? Làm gì cắt ngang đấu giá của ta.” Trái lại nô lệ sắp bị bán hết sức kỳ quái, thậm chí có chút bất mãn chất vấn người này.

Người nam mặc áo trùm sau khi lặng đi một chút, ngữ khí mang theo nghi hoặc mờ nhạt: “Người vẫn chưa nhận ra con?”

Nô lệ nghiêng nghiêng đầu, sau đó thành thật nói: “Không biết à! Ta không quen biết người mặc áo trùm.”

Người nam mặc áo trùm thở dài một tiếng, dứt khoát cởi dây buộc áo trùm, áo trùm tuột xuống đất, lộ ra thân hình thon dài mảnh khảnh phía dưới, cộng với khuôn mặt trái xoan khá phối hợp với thân hình, tóc dài đen như bóng đêm buông xuống, cả người phát tán khí chất lạnh nhạt, chỉ có mắt màu bạc đặc biệt đang lộ ra một chút bất đắc dĩ…

Chờ một chút! Tóc đen mắt bạc chẳng phải chính là đặc trưng của Ngân Nguyệt Hoàng? Chẳng lẽ người này là…

Chính Ngân Nguyệt Hoàng?

Mặt của người chủ trì đều tái rồi, hắn, hắn vừa rồi lại có thể kêu người công kích Ngân Nguyệt Hoàng?

“A! Con là…” Nô lệ tóc bạc vừa nhìn thấy người dưới áo trùm, lập tức hét lớn.

Tới rồi, tới rồi! Mọi người căng thẳng nín thở chờ đợi danh hiệu của Ngân Nguyệt Hoàng…

“Blue Mountain!”

Blue Mountain? Mọi người ngẩn ra, đó không phải một loại cà phê sao?

Leola bất đắc dĩ mở miệng nói: “Con tên là Leola, phụ thân, con tìm người hết mấy ngày rồi, người vì sao lại ở loại…”

Không đợi Leola nói xong, Coffee vừa nhìn thấy con trai nhỏ tới rồi, lập tức nhào lên khóc lóc kể lể: “Blue Mountain! Con xem những người này nè, bọn họ lại có thể muốn dùng một triệu để bán ta đó, còn chết cũng không chịu tăng giá, ta nào có rẻ như thế!”

Nếu phụ thân có thể bán được một triệu, Keisy nhất định là người đầu tiên bán phụ thân đi… Leola trầm mặc nghĩ thầm.

“Xin, xin hỏi ngài là Ngân Nguyệt Hoàng điện hạ của Long Hoàng đế quốc sao?” Người chủ trì thấp thỏm tiến lên dò hỏi, đồng thời ở trong lòng cầu khắp các thần linh, ngàn ngàn vạn vạn lần đừng là vị Ngân Nguyệt Hoàng kia à!

Tuy nói, mặc dù Ngân Nguyệt Hoàng chỉ mệnh danh là một trong ba thế lực lớn nhất, nhưng, mọi người đều biết, minh chủ Phỉ Nhĩ của Liên Minh Thương Tế và thủ tướng Mai Nam của nước cộng hòa Acalane, hai người đều là người có quan hệ mật thiết với Ngân Nguyệt Hoàng, cho nên đắc tội Ngân Nguyệt Hoàng chẳng khác nào đắc tội toàn thế giới, cho dù muốn lánh nạn cũng không có chỗ để đi à!

Leola chỉ là lạnh lùng liếc tên buôn nô lệ một cái, nhưng hắn lại không nói chuyện, trái lại là Coffee bừng bừng hứng trí giới thiệu: “Không sai! Đây chính là Ngân Nguyệt Hoàng của Long Hoàng đế quốc, cũng là Blue Mountain, đứa con trai nhỏ của ta.”

Blue Mountain? Nhớ tên thật của Ngân Nguyệt Hoàng hình như gọi là Leo gì mà? Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ thầm, chẳng qua “Blue Mountain” người ta cũng không có phản bác rồi, nào tới lượt bọn họ đến kháng nghị đây?

“Cho nên nói ta cũng là Long Hoàng (tiền nhiệm) mà!” Coffee ưỡn ngực, hô lớn: “Cho nên một triệu quá ít rồi, ngươi tăng giá cho ta, ít nhất phải mười triệu, không đúng, phải một trăm triệu, nghe thấy chưa?”

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau