Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 76: Cầu Kiếm sơn trang (thượng)




Ngày hôm sau, Dịch Phi Yên không có rời giường như mọi khi mà dựa vào đầu giường, toàn thân xích loã, nhìn An Minh Hiên vẫn còn đang ngủ say, giật cái chăn hai người đang đắp ra, sau đó tỉ mỉ quan sát thân thể An Minh Hiên, chậm rãi vuốt ve.

Mơ màng tỉnh dậy, An Minh Hiên cảm thấy có một người đang chiếm tiện nghi của mình, không cần nghĩ cũng biết, cái kẻ này là cái đồ lưu manh nhất trong những tên lưu manh, Dịch Phi Yên.

An Minh Hiên thân thủ đánh vào tay cái kẻ đang sờ loạn trên người mình, sau đó vò đầu bứt tai mở mắt ra thì thấy đập ngay vào mắt là bản mặt đang tươi cười của Dịch Phi Yên.

An Minh Hiên lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, “Cười cái gì mà cười? Mới sáng sớm ngày ra mà đã không để cho người khác ngủ ngon giấc một chút!”

Dịch Phi Yên mỉm cười nhìn hắn, lại cúi xuống hôn lên môi hắn.

“Hừ, Tiểu Hồng Hạnh ngươi càng ngày càng lưu manh!”

Dịch Phi Yên cười cười, nếu hắn nói mình lưu manh, vậy thì lại tái lưu manh một lần nữa cho hắn nhìn. Nghĩ liền làm, Dịch Phi Yên vòng chân quấn quanh chân An Minh Hiên, hạ thể áp sát, chậm rãi ma sát.

An Minh Hiên tự nhiên nổi lên phản ứng, côn th*t nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Dịch Phi Yên lại đột nhiên buông hắn ra, đứng dậy khoác thêm y phục, thản nhiên ngồi uống trà.

Cơ thể bị kích thích, cảm giác phải chịu đựng thức sự bất hảo, cho nên An Minh Hiên liền phát hoả, lớn tiếng chửi bới: “Ngươi cái đồ khốn khiếp! Ngươi muốn hại chết ta sao?”

Dịch Phi Yên nhếch môi cười nói: “Trên đời này cũng chỉ có ngươi mới dám chỉ thẳng vào mặt mà chửi ta như vậy  thôi đấy!”

An Minh Hiên bĩu môi nói: “Ô! Vậy thì thật là vinh hạnh cho ta quá! Ta còn phải cảm tạ ngươi nữa phải không?”

Dịch Phi Yên buông ly trà, đi tới, nắm cằm hắn cười nói: “Tạ ơn thì không cần, dùng thân thể để bồi cho ta là được rồi.”

An Minh Hiên vội vã kéo lại chăn, che kín hạ thân của mình khỏi cái nhìn nóng bỏng của cái tên sắc lang kia.

Dịch Phi Yên cười cười: “Sao mà phải che? Ta ngươi trong lúc đó còn…?”

Ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn còn muốn giữ mặt mũi a! An Minh Hiên thầm nghĩ, thế nhưng nghĩ lại, có lẽ hiện tại danh tiếng của mình cũng không tốt đẹp gì, thế thì cần gì phải xấu hổ nữa nhỉ?

Hắn còn đang suy ngẫm, đột nhiên Dịch Phi Yên lại nói: “Mặt trời lên cao rồi, ngươi có đói bụng không?”

An Minh Hiên ngây ra một lúc, nhìn ra ngoài sân, quả nhiên đã trưa rồi, giật mình, hạ thể truyền đến một trận đau đớn, hắn cắn răng nói: “Ngươi sao không sớm đánh thức ta? Ngày hôm qua ngươi đã đáp ứng ta rồi!”

“Ta đáp ứng ngươi cái gì?”

“Ngươi đừng giả bộ!”

“Ngươi nói chuyện Cầu Kiếm sơn trang? Vốn ngươi không nói ngày hôm nay ta cũng dự định đi theo ngươi, ai ngờ được đêm qua ngươi lại nhiệt tình như vậy.”

Cái gì gọi là tự chuốc khổ vào người, cái gì gọi là tiền mất tật mang, An Minh Hiên hiện tại đã biết được, mỹ nhân kế ngày hôm qua của mình đã bị hắn nhìn thấu!

Dịch Phi Yên thấy hắn ảo não, lại nói: “Ai ngờ được ngươi hôm nay gọi thế nào cũng không tỉnh, đành phải để ngày mai xuất phát vậy.”

Dịch Phi Yên chép miệng nói, An Minh Hiên quả thật muốn bóp hết hắn, vì sao không nói sớm?

Nói sớm? Nói sớm ngươi còn có thể chủ động như vậy sao?

Lại qua một ngày, An Minh Hiên dậy sớm, thế nhưng hạ thể bởi vì hôm trước quá mức kịch liệt, nên vẫn có chút đau đớn.

Dịch Phi Yên nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Ngươi cái dạng này còn có thể cưỡi ngựa sao?”

Nói lời vô ích, ngươi không thấy ta bước đi còn không vững sao, chuyện tốt do cái đồ chết tiệt nhà ngươi làm ra đấy. Những lời này hắn chỉ có thể tự nhủ ở trong lòng, còn biểu hiện bên ngoài vẫn phải nịnh bợ tên hỗn đản đó: “Không cần ngài nhọc công lo lắng, bản vương có phải cưỡi voi cũng không có vấn đề gì!”

Dịch Phi Yên xoay người lên ngựa, sau đó vươn tay ôm An Minh Hiên cùng lên ngựa.

An Minh Hiên vùng vẫy từ chối một chút, chỉ có phí công, Dịch Phi Yên vẫn như cũ gắt gao ôm lấy hắn, liền tức giận nói: “Minh giáo các ngươi không còn con ngựa nào khác sao? Chỉ có một con này?”

Lời còn chưa dứt, ba người Tô Cẩm đã cưỡi ngựa tới, ba người bốn ngựa. Tô Cẩm cưỡi một con ngựa, còn dắt theo một con nữa, không có ai cưỡi, chỉ chở một chút hành lý. An Minh Hiên rốt cuộc đã minh bạch, không phải là không có ngựa, là không có ngựa cho hắn cưỡi.

“Ngươi làm sao vậy?” Dịch Phi Yên ôn nhu nói.

“Ta muốn kỵ mã!”

“Ngươi hiện tại không phải đang kỵ mã sao?”

“Ta muốn cưỡi ngựa một mình!”

“Cùng ta cưỡi chung một con ngựa có gì bất hảo sao? Hay là ngươi không muốn đi? Cũng tốt, tuỳ ngươi, nếu không muốn đi, chúng ta hiện tại trở về ngủ một giấc.”

“Ngày hôm nay khí trời thật tốt, chúng ta đi nhanh đi!”

Dịch Phi Yên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nhếch môi cười một chút, liền thúc ngựa đi trước.

Ước chừng qua nửa canh giờ, An Minh Hiên mới nhìn thấy bờ biển, một chiếc thuyền lớn đang cập bến chờ sẵn. Bạch y nữ tử trên thuyền nhìn thấy bọn hắn, liền vội vã xuống nghênh tiếp, “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ.”

Dịch Phi Yên lạnh nhạt gật đầu rồi nói: “Đã chuẩn bị tốt rồi chứ, Mạn Châu?”

“Vâng, thuộc hạ đều đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Chúng ta khởi hành đi.”

Khi hắn đi qua, Mạn Châu trợn to mắt nhìn hắn, hận không thể ăn tươi An Minh Hiên, nhưng hắn thì lại cười với nàng, giống như đang phóng điện, Mạn Châu cảm thấy ruột gan quặn thắt, thiếu chút nữa thì phải nôn ra.

An Minh Hiên cười nói: “Mạn Châu tỷ tỷ làm sao vậy? Còn chưa có lên thuyền, ngươi đã muốn hôn mê rồi sao?”

Mạn Châu nói không ra tiếng, chỉ có thể nhìn hắn trừng trừng. An Minh Hiên vô thức vươn tay ra đỡ, con mắt lớn như vậy, nhỡ trừng nhiều quá mà rơi ra thì biết làm sao bây giờ.

Dịch Phi Yên cười cười, sủng nịnh bóp mũi An Minh Hiên một cái: “Đi!”

Giương buồm xuất phát, con thuyền to lớn chậm rãi rời bến.

Dịch Phi Yên nằm ở trong khoang thuyền, sáng nay hiển nhiên là không có ngủ, giờ liền chợp mắt một chút.

An Minh Hiên thì thế nào cũng không ngủ được, liền xoay người xuống giường, sửa sang y phục xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.

Trên boong  tàu gió thổi phần phật, chỉ thấy thoải mái hơn một chút, sau đó trái lại càng ngày càng buồn nôn hơn, mặt hắn cũng theo đó mà càng xanh xao hơn.

Mạn Châu thấy vậy, liền bỏ đá xuống giếng, chế nhạo nói: “Ô! Vừa mới lên thuyền mà đã ngất ngư như vậy a? Chậc chậc, nhân phẩm có vấn đề.”

An Minh Hiên vốn định cãi lại, không nghĩ tới vừa mới mở mồm ra, liền oẹ một tiếng phun ra, toàn bộ đều văng lên người Mạn Châu.

“A!” Mạn Châu hét lên một tiếng, cấp tốc lùi lại.

An Minh Hiên vịn vào lan can tiếp tục nôn thốc nôn tháo không ngừng.

“An Minh Hiên ngươi không được nôn nữa, mau xin lỗi lão nương!”

Hắn không nhịn được muốn cười, thế nhưng cứ mở miệng ra lại muốn nôn.

Lời này thực buồn cười, nôn mửa thế này, hắn có thể khống chế được sao? Lời này giống như nói với một người chết, ôi ôi ngươi đừng chết vội, nói với ta mấy câu đã rồi hãy chết. Đây hiển nhiên không có khả năng, nếu như nó thực sự đứng lên nói vài câu, thì nhất định là xác chết vùng dậy rồi.

An Minh Hiên lấy tay áo lau khoé miệng, cười nói: “Ngươi quả nhiên tự thừa nhận mình đã già, từ cô nãi nãi biến thành lão nương, không sai không sai, Mạn Châu đại thẩm, ngươi tự mình hiểu lấy đi.”

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi!” Mạn Châu tức giận bất bình, nhưng cũng không thể làm gì, nghiến răng nghiến lợi cả nửa ngày cũng chỉ nói được một chữ “Ngươi”.

An Minh Hiên đang muốn tiếp tục trêu đùa nàng, ai ngờ Mạn Châu lại đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ đó, cùng với dung nhan của nàng, dĩ nhiên cũng có vài phần quyến rũ động nhân, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy có vẻ không được tốt lắm.

Mạn Châu cắn răng mỉm cười nói: “Vương bát đản ngươi cứ nhớ đấy!” Nói xong liền bước lên một bước, dịu dàng cúi đầu nói: “Thiếu chủ.”

An Minh Hiên lắc đầu, dối trá a!

Dịch Phi Yên gật đầu, ý bảo Mạn Châu lui ra.

“Làm sao vậy? Rất khó chịu sao?”

An Minh Hiên liếc mắt nhìn hắn khinh bỉ nói: “Nói lời vô ích, ngươi cứ thử bị như vậy xem! Cứ như là thai phụ vậy, nôn tới rối tinh rối mù!”

Dịch Phi Yên cười cười, vỗ vỗ lưng cho hắn, “Có muốn uống chút dược không? Chống say sóng đó.”

An Minh Hiên trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi vì sao không sớm đưa cho ta?”

Dịch Phi Yên nháy mắt mấy cái, làm ra bộ dáng rất là ngây thơ vô tội: “Ngươi cũng không có hỏi ta a.”

“Ta làm sao mà biết được là ngươi có chứ?”

Dịch Phi Yên đột nhiên không nói, cầm dược nhét vào trong miệng của hắn, rồi đưa nước cho hắn uống.

An Minh Hiên ăn dược xong, cảm thấy vẫn còn chóng mặt, “Ngươi cho ta là giả dược sao? Sao ta vẫn còn muốn. . . .”

Dịch Phi Yên nhíu nhíu mày: “Ngươi cho là tiên đan a! Cái này phải ba canh giờ sau mới có tác dụng.”

Ba canh giờ? An Minh Hiên giống như bị người khác dùng búa đập vào đầu, “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới cập bờ?”

Dịch Phi Yên suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Vừa vặn ba canh giờ.”

“Tiểu Hồng Hạnh ngươi đùa giỡn ta!”

Dịch Phi Yên không phủ nhận, cũng không nói thêm lời nào nữa, kéo tay An Minh Hiên đi vào trong khoang thuyền.

Đóng cửa vào, lại thoát y phục của An Minh Hiên ra. An Minh Hiên liên tục lùi về phía sau, “Ngươi làm gì, không phát hiện ta hiện tại khó chịu sao, sao lại còn vẫn muốn làm cái kia. Lão tử ngày hôm nay không hầu hạ!”

Dịch Phi Yên tiện tay ném một bộ y phục cho hắn, thản nhiên nói: “Thay, bẩn muốn chết!”

Đâu có bẩn? Rất sạch sẽ a. An Minh Hiên tuy rằng không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn là ngoan ngoãn thay y phục. Dịch Phi Yên cầm lấy bộ đồ hắn vừa thay ra rồi mở cửa ném ra ngoài.

An Minh Hiên rốt cuộc minh bạch, Dịch Phi Yên hắn khiết phích, hơn nữa còn phi thường nghiêm trọng.

Để An Minh Hiên đỡ phải chịu khổ hơn một chút, Dịch Phi Yên lên tiếng gọi người tăng tốc độ, đã cập bờ sớm nửa canh giờ. Tuy thế, khi xuống thuyền, chân An Minh Hiên cũng đã mềm nhũn, nằm liệt trong lòng Dịch Phi Yên.

Mạn Châu khinh thường hắn, thế nhưng nàng không dám làm trò trước mặt thiếu chủ, chỉ có thể gắt gao nắm chặt vạt áo của mình.

Ba người Tô Cẩm đã sớm thành thói quen, xem như không nhìn thấy.

Dịch Phi Yên vẫn ôm chặt lấy hắn, lên xe ngựa.

Vừa lên xe, An Minh Hiên liền triệt để cách xa Dịch Phi Yên ra, hắn đối với xe ngựa còn có một bóng ma, lần trước ngồi chung xe với Dịch Phi Yên, phỏng chừng là cuộc đời khó quên.

Dịch Phi Yên thấy hắn nhăn nhó, cũng không ép buộc hắn.

Ở đây sớm đã vào đông, tuyết trắng đã bao trùm mặt đất, mã xa đi rất chậm. Trong xe lót toàn da thú, Dịch Phi Yên kéo một cái chăn đắp lên người An Minh Hiên, còn mình thì ngồi cạnh bàn nhỏ uống rượu.

An Minh Hiên quấn chặt lấy chăn bông, gối lên trên đùi Dịch Phi Yên ngủ ngon lành. Hắn đã vài ngày không ngủ ngon rồi, khó có được giấc ngủ như vậy.

Dịch Phi Yên nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, hắn nhìn An Minh Hiên như vậy, lại cảm thấy vui vẻ đến kỳ lạ, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình lại cười.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi An Minh Hiên. Bất giác cảm thấy thích thú, lại hôn thêm một chút, lần này là một nụ hôn thật dài, thật sâu, đầu lưỡi hắn tinh tế thưởng thức vị ngọt trong miệng An Minh Hiên.

An Minh Hiên đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trong miệng mình, vừa mở mắt ra nhìn, phát hiện Dịch Phi Yên đã lột sạch y phục của mình, hai người bọn họ loã thể ôm nhau nằm một chỗ, mà càng lúc lại càng cảm thấy có chiều hướng nghiêm trọng hơn.

An Minh Hiên đẩy hắn ra, bất mãn nói: “Ta mệt nhọc, buồn ngủ.”

Dịch Phi Yên híp mắt nhìn hắn, lại tiếp tục hôn khắp người hắn, tranh thủ một lúc nữa rồi mới nói: “Thêm một chút nữa rồi lại cho ngươi ngủ tiếp.”