Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 90: Hồi ức (tam)




“Mau, nhanh đi tìm bà đỡ lại đây! Quốc Sắc sắp sinh rồi!”

Quốc Sắc nằm trên giường không ngừng rên rỉ, mồ hôi liên tục chảy xuống, thấm ướt y phục của nàng.

Ni cô trong am vẫn gọi nàng là Quốc Sắc, mà không cấp pháp danh cho nàng, nguyên nhân rất đơn giản, trần duyên của nàng còn chưa dứt, cho dù quy y, cũng vẫn còn là người phàm tục.

Chỗ này hẻo lánh, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm được bà đỡ, vốn tưởng rằng phải tháng sau mới tới ngày sinh nở, không ngờ hôm nay Quốc Sắc lại bị động thai, chắc là sẽ phải sinh non.

“Máu, chảy máu nhiều quá, làm sao bây giờ?”

“Mau mang nước nóng lại đây!”

“Trụ trì ngài không phải đang bế quan sao?”

“Đừng nói nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn!”

“Quốc Sắc ngươi cố lên, ngươi cố lên biết không?”

Quốc Sắc thở hổn hển từng ngụm lớn, tựa hồ không nghe thấy bất luận một âm thanh nào, chỉ khẽ thì thào nói gì đó, khi trụ trì áp tai vào miệng nàng mới nghe thấy nàng đang gọi hai chữ Thiên Hương.

“Thực sự là nghiệt duyên a!” Trụ trì cảm thán nói.

“Thật nhiều huyết a, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?”

“Đều tránh ra!” Một thanh âm bất ngờ vang lên.

“Ngươi là ai, sao lại xông vào đây a?”

“Không muốn chết thì mau tránh ra!”

Trụ trì chậm rãi đứng dậy, “Xin hỏi thí chủ có phải là giảo chủ Minh giáo Dịch Thủy Hàn hay không?”

“Mau lấy dược này cho nàng ăn, sư thái! Cứu người quan trọng hơn!” Hắn lấy trong ngực ra một bình sứ màu trắng, rồi mở nắp bình đổ ra một viên dược hoàn đưa ra trước mắt trụ trì.

Lúc này cũng không thể cố chấp nhiều như vậy, liền lấy dược cho Quốc Sắc ăn, dĩ nhiên liền có thể cầm máu.

Dịch Thủy Hàn lúc này mới xoay người đi ra ngoài, trong phòng lại tiếp tục bận rộn, mãi cho tới gần sáng mới nghe thấy một tiếng khóc lớn của tiểu hài tử.

“Sinh rồi, sinh rồi, là nam hài tử a!”

Dịch Thủy Hàn nghe thấy vậy, liền phi thân đi vào, đoạt lấy đứa trẻ trên tay một ni cô.

Quốc Sắc vẻ mặt tái nhợt, suy yếu nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Dịch Thủy Hàn nhìn Quốc Sắc, chỉ là thản nhiên cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, tiếng khóc của hài tử liền dần dần biến mất.

“Nghiệt chủng của Quốc Sắc, Thiên Hương, không thể lưu lại.” Hắn nói xong cũng không thèm nhìn nàng, liền ôm hài tử bất động như một thi thể biến mất trước mặt nàng.

Quốc Sắc vội vã đứng dậy, mới đi được hai bước liền ngã xuống, lại ngất đi một lần nữa.

Khi Thiên Hương tới nơi, Quốc Sắc đã trở nên ngây dại, chỉ ngơ ngác nhìn hắn cười khúc khích, “Ngươi là ai? Ngươi biết Thiên Hương không? Thiên Hương là một đại anh hùng đó!”

Thiên Hương ôm Quốc Sắc, thất thanh khóc rống, Thiên Hương ta chỉ là một kẻ hỗn đản, không bằng loài chó lợn, anh hùng cái gì chứ. Quốc Sắc, là ta có lỗi với ngươi.

Thiên Hương mang theo Quốc Sắc lúc này đã trở nên ngây dại, đi ngao du thiên hạ, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Quốc Sắc, có lẽ  nàng ấy vẫn điên điên dại dại thì tốt hơn, tối thiểu cũng sẽ không đau xót nữa.

“Giáo chủ, người thật sự muốn lưu lại hài tử này sao?”

“Mộc Tu, ngươi cũng biết, ta nói được làm được, không ai có thể thay đổi được ý định của ta.”

“Thế nhưng giáo chủ, hài tử này vẫn còn nhỏ như vậy, ngài đã lập nó làm người kế vị, có lẽ hơi. . .”

Dịch Thủy Hàn lạnh giọng nói: “Ý của ngươi là đang nói ta quyết định quá mức khinh suất?”

“Thuộc hạ không dám!”

“Mộc Tu, ngươi lớn tuổi hơn ta, chúng ta cũng đã có vài chục năm làm bằng hữu, ta muốn ngươi coi hài tử này như là hài tử thân sinh của ta.”

Mộc Tu trưởng lão thở dài, điều giáo chủ nói hắn không dám vi phạm. Hắn biết rõ, Dịch Thủy Hàn là loại người nửa chính nửa tà, ai cũng không thể đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì. Hắn rõ ràng là hận Thiên Hương đến như vậy, thế nhưng hài tử của Thiên Hương sinh ra đã yếu ớt, nếu không có Dịch Thủy Hàn, hài tử này sớm đã chết non, hắn vì sao lại làm như vậy? Điểm này Mộc Tu không thể nào suy  đoán ra được.

Chớp mắt một cái, hài tử này đã mười ba tuổi.

“Phụ thân, người xem Phi Yên vẽ tranh này có đẹp hay không?” Thiếu niên nho nhỏ, mặc một thân hồng y, để lộ ra khuôn mặt phấn nộn của tiểu hài tử. Thiếu niên này ngũ quan xinh xắn, da trắng nõn nà, khiến người khác thật muốn cưng nựng hắn.

Dịch Thủy Hàn mở rộng vòng tay ôm thiếu niên này vào lòng: “Phi Yên, những chuyện đọc sách vẽ tranh này, về sau ít làm thì hơn. Ngươi là thiếu chủ của Minh giáo, phải chăm chỉ luyện công a.”

Thiếu niên bĩu môi, vẻ mặt không bằng lòng, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Hài nhi biết sai rồi, phụ thân giáo huấn rất phải.”

Dịch Thủy Hàn cười với hài tử, nụ cười của hắn chói lọi như ánh mặt trời, thế nhưng khi nhìn kỹ lại thấy không có mấy phần chân thật.

Hắn xoa xoa mặt hài tử, nhẹ nhàng hỏi: “Phi Yên, nếu có người muốn hại ta, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Phụ thân, sẽ không có, ngài là người tốt, sẽ không có ai muốn giết người hết.” Hài tử ôm chặt lấy hắn, như rất sợ sẽ có ai đó đến cướp hắn đi.

Dịch Thủy Hàn cũng ôm chặt lấy hài tử, trầm giọng nói: “Phi Yên ngươi phải nhớ kỹ, nếu có người thương tổn ngươi, ngươi nhất định phải đòi lại gấp bội.”

Tiểu hài tử mở to đôi mắt, ngửa đầu nhìn hắn: “Không sợ, có phụ thân ở đây, sẽ không có ai dám khi dễ Phi Yên.”

Dịch Thủy Hàn bật cười lớn, khiến hài tử cảm thấy có chút sợ hãi, phụ thân như thế này có chút xa lạ, một lúc lâu sau Dịch Thủy Hàn mới ngừng cười, đôi mắt cũng có tia nhìn khác hẳn: “Phi Yên nếu là ta khi dễ ngươi thì sao? Ta khi dễ ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Dịch Phi Yên sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Phụ thân sẽ không làm thế, người thương Phi Yên nhất, người sẽ không nỡ khi dễ Phi Yên.”

“Vậy ngươi phải nghe lời, biết không? Phi Yên ngươi là thiếu chủ của Minh giáo, có rất nhiều người mơ tưởng đến vị trí của ngươi, đừng tưởng rằng ngươi là nhi tử của ta thì tất cả sẽ là của ngươi, biết chưa?” Hắn tuy rằng vẫn đang cười nói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

“Phi Yên biết, sau này Phi Yên sẽ nỗ lực luyện công.” Hài tử mạnh mẽ gật đầu.

“Liệt hỏa chưởng ngươi luyện đến tầng thứ mấy rồi?”

“Phi Yên có một chỗ chưa rõ lắm. Phụ thân, ngài có thể dạy ta một lần nữa không?”

“Nhớ kỹ khẩu quyết chưa?”

“Nhớ kỹ.”

“Mang khẩu quyết ra tự mình luyện, trong vòng ba ngày phải luyện thành, nếu không ta sẽ nghiêm phạt ngươi.” Hắn nhéo mũi của Dịch Phi Yên, giọng nói tràn ngập sủng nịch, thế nhưng tựa hồ không giống sự sủng nịch của phụ thân đối với hài tử.

Hắn rất ít khi thúc giục Dịch Phi Yên luyện công, từ trước đều là tùy tiện cho hài tử một quyển bí tịch, để hắn tự mình tu luyện.

So với luyện võ thì Dịch Phi Yên lại thích đọc sách vẽ tranh hơn, thế nhưng khi đứng trước mặt phụ thân thì vẫn không có can đảm nói ra.

Thế giới của Dịch Phi Yên kỳ thực rất nhỏ bé. Hắn luôn ở tiểu viện trên núi, bên ngoài tiểu viện bố  trí ngũ hành bát quái, trong viện có một ôn tuyền lớn, phía trước ôn tuyền chính là hạnh hoa lâm. Dịch Thủy Hàn rất thích hồng hạnh, nên đã cho trồng rất nhiều loại tại đây. Hơn nữa không khí nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, cho nên hồng hạnh trong ký ức của Dịch Phi Yên là một loại hoa không bao giờ tàn phai. Mỗi khi hắn luyện công, đều đi tới rừng trúc phía sau đỉnh núi đối diện tiểu viện này.

Một ngày nọ, không khí rất tuyệt, thế nhưng trong ký ức của Dịch Phi Yên thì ngày hôm đó chính là ác mộng. Ngày ấy hắn đi luyện công trở về, thì đã là buổi chiều, bầu trời đỏ au, thoạt nhìn giống như hỏa diễm vậy. Hắn đẩy cửa ra, vừa đi vừa gọi lớn: “Phụ thân, ta luyện thành rồi, Phi Yên luyện thành Liệt hỏa chưởng rồi.”

Hắn vốn tưởng rằng phụ thân sẽ rất hài lòng, sẽ khen ngợi mình, thế nhưng không khí ngày hôm đó rất không bình thường.

Dịch Phi Yên chưa từng thấy phụ thân uống rượu, từ trước tới nay phụ thân hắn chỉ uống trà Long Tĩnh tây hồ, khi hắn uống trà cũng không dùng chén, mà cầm cả ấm lên uống, như vậy cũng không khác uống rượu là mấy, phóng khoáng không ai sánh kịp.

Lúc này Dịch Thủy Hàn ngồi ở dưới đình nghỉ chân bên dưới hạnh hoa lâm, dựa vào lan can, chậm rãi uống.

Dịch Phi Yên ngửi ngửi, đó chính xác là rượu, hắn tuy rằng chưa có uống qua, thế nhưng Mộc Tu trưởng lão rất thích uống rượu nên lúc nào cũng là một thân tửu khí, cho nên mùi vị này hắn cũng không xa lạ. Điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, vì sao phụ thân đột nhiên lại uống rượu.

Hắn đi ra phía trước, đứng ở trung đình, khẽ gọi một tiếng, “Phụ thân!”

Dịch Thủy Hàn tựa như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tu một ngụm rượu.

Dịch Phi Yên thấy hắn không nói gì, liền đứng ở một bên không dám lên tiếng, cũng không dám rời đi.

“Phi yên, ngươi lại đây.” Dịch Thủy Hàn đột nhiên mở lời, Dịch Phi Yên nhất thời khựng lại một chút, nhưng sau cùng vẫn trả lời, “Phụ thân.”

Dịch Thủy Hàn cười một cái sau đó kéo Dịch Phi Yên ngồi lên trên đùi hắn. Dịch Thủy Hàn ôm chặt lấy Dịch Phi Yên, tựa đầu trên hõm vai hắn, lẩm bẩm nói: “Dịch Phi Yên của ta đã cao lên rất nhiều, đã trưởng thành rồi.”

Phụ thân rất ít tán dương hắn, cho nên với mấy câu nhàn thoại thông thường này hắn cũng có chút không biết phải làm sao. Dịch Phi Yên da trắng nõn nà, giống như bạch ngọc, giờ lại đang đỏ mặt càng khiến hắn trở nên khuynh quốc khuynh thành gấp bội.

Đôi môi ấm áp tàn bạo gặm cắn, phảng phất giống như cây cỏ mùa thu dễ dàng bén lửa rồi bùng cháy vậy. Dịch Phi Yên đột nhiên nghĩ, hình như mình vừa bị ném vào một cái hỏa lò, hắn thấy nóng nực vô cùng, hít thở không thông, loại cảm giác này kêu gào trong thân thể hắn không ngừng, hắn cũng không biết là làm sao, thiếu niên ngây thơ, đây đương nhiên là do phụ thân của hắn ban cho.

Bời vì ỷ lại, cho nên toàn tâm toàn ý của hắn đều là Dịch Thủy Hàn, hắn cùng phụ thân mình môi lưỡi dây dưa, cuồng nhiệt hôn môi. Dịch Phi Yên không hiểu thế sự, hắn căn bản không biết nụ hôn như thế này sớm đã vượt quá quan hệ phụ tử thông thường, là một chuyện vi phạm luân lý đạo đức, hắn chỉ cho rằng đây là phụ thân đang yêu thương hắn.

Dịch Thủy Hàn gắt gao ôm lấy hắn, giống như đang muốn bóp nát hắn ra.

“Phụ thân, đau quá, Phi Yên không thở được.” Hắn rên rỉ làm gián đoạn nụ hôn.

Dịch Thủy Hàn lại càng ôm chặt lấy hắn, tiếp tục xâm chiếm môi hắn.

“Quốc Sắc . . .” Dịch Thủy Hàn nhẹ giọng nói.

Dịch Phi Yên nghe được, sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Phụ thân, Quốc Sắc là ai? Sao Phi Yên chưa từng nghe ngài nói qua?”

Dịch Thủy Hàn đôi mắt vẫn đang mơ màng, đột nhiên đã thanh tỉnh lại, hắn cúi đầu hôn lên một Dịch Phi Yên một lần nữa rồi nói: “Một người có thù không đội trời chung với chúng ta, Phi Yên chỉ cần nhớ kỹ như vậy là được rồi.”

Dịch Phi Yên cười cười, lại ôm chặt lấy cổ hắn.