Bắt Tang Thi Về Làm Ruộng

Chương 25: C25: Kinh sợ




Chương - Kinh Sợ

Edit - Syeol

Căn cứ Dương Quang được thành lập, Hệ thống phát khen thưởng.

Thừa dịp mưa vừa tạnh, Tô Nguyễn Nguyễn dẫn theo Lưu Phương lên mái nhà.

Người càng ngày càng nhiều, chuyện cần làm cũng càng ngày càng nhiều, hiện tại cô không có khả năng tự tay làm mọi việc.

Tiếp xúc cùng mẹ con Lưu Phương trong khoảng thời gian qua, cô đã sớm buông bỏ cảnh giác, thật lòng thật dạ xem hai người trở thành thân nhân của mình.

Mấy ngày không đến, đất đen trên mái nhà đã mọc lên rậm rạp các loại rau quả.

Mầm dâu tây được rải phân bón của Hệ thống, lúc này đã kết những quả dâu tây lúc này đã lớn bằng nắm tay của người lớn.

"Chị Lưu, về sau những mảnh đất này giao cho chị, khi chị nấu cơm cũng sẽ thuận tiện hơn, muốn cái gì cứ trực tiếp đi lên hái." Tô Nguyễn Nguyễn nói xong lại từ trong không gian lấy ra một cân hạt giống rau quả giao cho Lưu Phương.

"Số hạt giống này để dùng cho sau khi thu hoạch xong những rau quả kia, chị xem muốn trồng cái gì khác cứ chọn trong đây ra."

"Những rau quả này sau khi trưởng thành có thể giữ lại hạt giống không?" Lưu Phương hỏi, cô nhớ khi còn nhỏ, hạt giống rau dưa trong nhà sau khi thu hoạch cô đều giữ lại để trồng cho đợt tiếp theo, nhưng mấy năm gần đây, hạt giống đã trở thành món hàng dùng một lần.

Đối với vấn đề này Tô Nguyễn Nguyễn thật đúng là không biết, vội vàng hỏi Hệ thống.


[Tác dụng lớn nhất của đất đen là bảo quản hạt giống, tự động cải thiện khuyết tật di truyền của hạt giống. Hạt giống do đất đen trồng ra có khả năng thích ứng mạnh mẽ với côn trùng và virus, có thể trồng trên bất kỳ vùng đất nào.]

"Vậy đất đỏ kia thì sao?"

[Ngoài việc không thể cải thiện các khiếm khuyết di truyền trong hạt giống, đất đỏ, giống như đất đen, có thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của trái cây và rau trồng trên đó, cho ra cao sản và có khả năng chịu lạnh, chống nóng và kháng ngập úng.]

"Vậy hạt giống từ đất đen trồng ở trong đất thường không thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng, cho ra cao sản(*sản lượng cao), chịu rét, chịu nóng và kháng ngập úng sao?"

[Rút ngắn chu kỳ sinh trưởng, tạo cao sản, chịu rét, chống nóng cùng kháng ngập úng đều là chức năng điều tiết vốn có của đất đen và đỏ. Đất thông thường không phải xuất phẩm của Hệ thống, không có chức năng này.]

Sợ Tô Nguyễn Nguyễn không hiểu, Hệ thống bổ sung thêm: [Hiện tại hoàn cảnh của các ngươi đã hoàn toàn thay đổi, đất đai trên toàn bộ địa cầu bị nước mưa làm ô nhiễm, nếu lấy hạt giống các ngươi giữ lại trước đó, trồng trên đất bên ngoài thì ngay cả cơ hội nảy mầm cũng không có, trừ phi các người có thể cải tiến gien hạt giống hiện tại.]

Khó trách Hệ thống lại khen thưởng cho cô nhiều hạt giống như vậy, thì ra là thế này.

Hiện tại nếu trồng số hạt giống trong tay cô vào đất bình thường khẳng định sẽ không đủ, xem ra vẫn phải trồng vào đất đen trước, đợi đến khi thu hoạch tích trữ đủ hạt giống, mới có thể gieo trồng trong diện tích lớn hơn.

Nghĩ vậy Tô Nguyễn Nguyễn nói với Lưu Phương: "Chị Lưu, trước khi ăn rau quả chỗ này, chúng ta phải lấy ra toàn bộ hạt giống bên trong chúng."

Lưu Phương đồng ý, những hạt giống khác thì dễ rồi, duy nhất chỉ có dâu tây kia khiến cô có chút khó khăn. Muốn lấy hạt giống của chúng ra, vậy bắt cô phải lựa tới khi nào đây?

Giải quyết xong chuyện đất đen, Tô Nguyễn Nguyễn chuẩn bị đi ra ngoài tìm nơi trống trải dùng để đặt 10 mẫu đất đỏ của Hệ thống.


Đại Lực biết Tô Nguyễn Nguyễn muốn đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo phía sau một tấc cũng không rời. Hiện tại, nó cùng Tô Nguyễn Nguyễn là quan hệ cộng sinh, nó bị thương, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không bị thương, nhưng nếu Tô Nguyễn Nguyễn bị thương, nó cũng sẽ đau theo, nếu Tô Nguyễn Nguyễn chết, sinh mệnh của nó cũng sẽ chặt đứt.

Đối với nó mà nói, bảo hộ Tô Nguyễn Nguyễn tương đương với bảo hộ chính mình.

Bất quá chỉ mấy ngày ngắn ngủn mực nước trong biển đã dâng lên rất nhiều.

Tảng đá ngầm lúc trước Cải Cải ngồi ăn cá đã bị nước biển bao phủ hoàn toàn.

Hai người chỉ có thể đi về phía chân núi, còn tình cờ gặp phải mấy nhóm người vừa mới gia nhập căn cứ.

Có vài nhóm phụ nữ nhìn thấy cô trước đó, có người không thèm đến chào hỏi, lại có người trào phúng gọi cô một tiếng chỉ huy.

Mà lúc này, cô bị vài người vây quanh.

Người đàn ông cầm đầu nhìn Tô Nguyễn Nguyễn đánh giá trên dưới một lượt, ngữ khí khinh miệt: "Cô chính là chỉ huy căn cứ của chúng ta?"

"Làm sao? Anh không phục?" Tô Nguyễn Nguyễn hơi hơi mỉm cười nhìn người nọ: "Dị năng cấp 1 thôi đã cảm thấy mình thực ngưu bức?"

Cấp bậc dị năng của người đàn ông thấp cho nên không cảm nhận được năng lương dao động trên người Tô Nguyễn Nguyễn, tất nhiên hắn không biết Tô Nguyễn Nguyễn đã đạt cấp mấy, tự nhận định rằng cô không có dị năng.


Lại thấy Tô Nguyễn Nguyễn có thể nói ra cấp bậc dị năng của hắn, hiểu lầm là cô đang khen hắn rất cường đại.

"Cô gái à, ta khuyên cô khi nói chuyện đừng có quá mức, dị năng của ta tuy chỉ cấp 1, nhưng nếu để giết cô mà nói, dễ như trở bàn tay. Nhân lúc tâm tình ta đang tốt, tốt nhất đem chức chỉ huy căn cứ này nhường cho ta đi."

"A?" Tô Nguyễn Nguyễn bị khơi dậy hứng thú, "Anh lợi hại như vậy, Lưu Tử Thần biết không?"

Thấy Tô Nguyễn Nguyễn nhắc tới Lưu Tử Thần, người đàn ông kia không sợ hãi chút nào, ngược lại càng nói năng nặng nề hơn: "Bất quá chỉ là một đứa con nít mà thôi, có dị năng Thủy Lôi là ghê gớm sao? Nhiều lắm chỉ là cái máy phục vụ điện và nước cho chúng ta. Các ngươi sẽ không phải thật sự cho rằng, dựa vào một cái máy phát điện, phát nước là có thể khiến chúng ta khuất phục chứ?"

Nói xong, mấy người xung quanh cười vang, người đàn ông cầm đầu nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, không có ý tốt nói: "Ta thấy cô có vài phần nhan sắc, không bằng đi theo ta, hầu hạ ta thật tốt, ta sẽ cho cô làm phó chỉ huy căn cứ, thế nào?"

Nói xong cặp móng tay dính đầy bùn đen vươn tới muốn sờ soạn gương mặt Tô Nguyễn Nguyễn.

Đại Lực duỗi tay ra, dễ như trở bàn tay bóp chặt cổ người nọ như bóp một con gà con, không hề dùng chút sức chút nào đã bẻ gãy cổ hắn.

Người đàn ông vừa rồi còn mạnh miệng nói lời ngông cuồng, giờ phút này lại mềm như bông nằm xụi lơ trong tay Đại Lực. Nguyên bản cái đầu đang ngẩng cao giờ phút này phát gục xuống trước ngực, khóe miệng còn có chút máu tươi chậm rãi chảy ra.

Đám người kia thấy thế sôi nổi lui về phía sau: "Giết người rồi, giết người rồi!"

Nhiều tiếng la hét khiến những người xung quanh phải dừng lại xem.

"Ta biết các ngươi không hài lòng với chúng ta, nhưng các ngươi cũng không thể làm gì được, bởi vì chúng ta mạnh hơn các ngươi.

Ta biết trong số các ngươi có dị năng, nhưng những người được gọi là dị năng giả của các ngươi chỉ mạnh hơn những người bình thường một chút. Ở trong mắt chúng ta không khác gì người bình thường.

Đừng làm những chuyện châu chấu đá xe nữa. Nếu lần sau các ngươi lại không tôn trọng ta, vậy gã ta chính là kết cục của các ngươi!"


Tô Nguyễn Nguyễn nói xong liền cho Đại Lực một ánh mắt.

Đại Lực tóm lấy người trong tay, vốn dĩ đã bị treo rũ xuống ba thước, lúc này nhận được mệnh lệnh của Tô Nguyễn Nguyễn, nó làm trò trước mặt đám người kia, trên mặt bày ra bộ dáng gấp không chờ nổi ăn uống thỏa thích.

Mặc dù lần trước bọn họ đã nghe nói người trong tiểu viện sẽ ăn thịt người, nhưng khi tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Mà hành động này của Tô Nguyễn Nguyễn, trực tiếp dọa cho đám người kia vâng vâng dạ dạ, không dám nói một chữ.

Con người là vậy đó, bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh.

Ngươi đối tốt với bọn họ, nhưng nếu không có đủ thực lực, bọn họ sẽ cảm thấy ngươi mềm yếu dễ khi dễ.

Nhưng nếu ngươi có đủ thực lực lại đối tốt với bọn họ, bọn họ sẽ coi ngươi là trụ cột và hết lòng đi theo phục tùng ngươi.

"Nguyện ý đi theo chúng ta, thật lòng gia nhập căn cứ Dương Quang, người nào chấp nhận nghe theo chúng ta sắp xếp, chiều nay đến trước cửa nhà ta tập hợp.

Không muốn gia nhập, hiện tại trở về dọn đồ ra khỏi nhà các ngươi đang ở, rời khỏi ngôi làng này, những đồ ăn trong nhà các ngươi đều có thể mang đi.

Nhưng nếu đã không muốn đi, lại không chấp nhận gia nhập căn cứ chúng ta, không nghe theo sắp xếp của chúng ta, lại có dị tâm(*hai lòng gian dối), vậy đừng trách ta không khách khí với các ngươi.

Tử Thần còn nhỏ tuổi, đối xử với các ngươi thiện lương, dung túng các ngươi, nhưng ta không như vậy. Về phần muốn xử lý các ngươi như thế nào à... Ném vào trong biển cho cá ăn hay cho tang thi ăn đều phải dựa theo tâm tình của ta."

Tô Nguyễn Nguyễn nhìn sắc mặt đám người khác nhau, đặc biệt là mấy cô gái trẻ tuổi có dung mạo nổi bật, nói tiếp: "Đừng hòng lợi dụng thiếu niên tuấn tú bên cạnh ta.

Ta nhắc nhở cho các vị một câu, hắn cũng không phải là nhân loại, hắn là một tang thi có dị năng cấp 7, mấy chị gái không sợ chết có thể tới cửa làm đồ ăn cho hắn, ta tin tưởng nhất định hắn sẽ vô cùng cao hứng."