Bất Tố Ly Thương

Chương 42




Qua một hồi lâu, hai người mới lưu luyến buông môi đối phương ra, thổi tắt ngọn nến, cùng nhau nằm ở trên giường.

-“Ta không tin chính là Ân Kỳ Uyên”_Trong bóng đêm, Nam Cung Kiệt ôm lấy mặt Phong Ngâm, tinh tế hôn lên khóe mắt của hắn_: “Vì vậy, không cần hận ta”.

Phong Ngâm nhắm mắt lại cảm nhận độ ấm trên môi của Nam Cung Kiệt dừng lại nơi khóe mắt, cười đến chua xót_: “Ta hận chính là bản thân mình”, bất lực mà trơ mắt nhìn ngươi ngày một dần suy yếu.

Ở hồ lạnh Huyền Băng như thế nào, hiện giờ đều là giống như vậy, lại không có đường lui.

-“Ta biết suy nghĩ của ngươi, đừng nghĩ rằng có thể lừa được ta”.  Nam Cung Kiệt ôm chặt lấy Phong Ngâm_: “Ngươi đã không còn chỉ là một người, ngươi đối với sinh mệnh trong bụng cần phải có trách nhiệm. Dùng mạng của ta để  đổi lại ngươi cùng đứa nhỏ, ta không có gì phải tiếc nuối cả.”

Nam Cung Kiệt mệt mỏi “Ân” một tiếng, đột nhiên lại lẩm bẩm nói_: “Ta hôm nay lại nghĩ đến một chuyện”.

-“Là chuyện gì?”

-“Lúc trước ở Huyền Nguyệt lâu, một khắc kia ngươi đỡ cho ta một chưởng, trong lòng ta nghĩ đã muốn nói với ngươi”

-“Nói cái gì?”

Không nghe được Nam Cung Kiệt trả lời, Phong Ngâm chỉ nghe tiếng hít thở vững vàng của y. Lẳng lặng bế y một hồi lâu đến cuối cùng mới nhẹ nhàng cẩn thận đặt y xuống, ở trên gương mặt y hạ xuống một nụ hôn rồi mới rời khỏi Nhật Thiên các.

Tiêu Hàn, Sí Diễm và Hàn Thái sớm đã rời đi, chỉ còn Sở Tương Tích ở Phù Nguyệt các chờ Phong Ngâm trở về.

Đến lúc Sở Tương Tích mở mắt ra thì đã thấy Phong Ngâm lặng yên ngồi trước cửa sổ đưa lưng lại về phía mình. Sắc trời tối dần, ánh sáng vàng ảm đạm của ngọn nến mỏng manh lay động, vì gió lạnh trong phòng mà trở nên vặn vẹo.

Phong Ngâm biết Sở Tương Tích đã tỉnh lại, liền xoay người_: “ Sớm “

Sơ Tương Tích hắt hơi một cái, phát hiện ra mình lại đường hoàng ngủ trên giường người khác, lại nhìn thấy bộ dạng có vẻ mệt nhọc của Phong Ngâm, đứng dậy nói _: “ Sao lại không gọi ta tỉnh dậy?”

Phong Ngâm cười lắc đầu_: “Không cần , dù sao thì ta cũng không có mệt”. Dừng một chút, Phong Ngâm lại nói tiếp: “ Ta muốn đêm nay đi đến Hành Vũ phái, còn dược hôm nay của Kiệt, ta nghĩ Sở huynh nên cho thêm mê dược nhiều một chút.”

-“Cái gì?”_Sở  Tương Tích vội đứng dậy, giống như không thấy lời nói của Phong Ngâm hỏi lại một lần nữa_: “ Ngươi đang nói cái gì?”

Phong Ngâm cười nói_: “Chuyện này ta chỉ có thể tin được một mình Sở huynh, làm phiền Sở huynh rồi”

Sở Tương Tích đã sớm đoán được Phong Ngâm sẽ có tính toán như thế này, thở dài_: “Ân Kỳ Uyên cũng đoán được ngươi nhất định sẽ đi, nếu trong đó có bẫy…”

-“Hiện giờ cũng chỉ có thể buông tay mà theo”._Phong Ngâm lắc đầu_: “Ta cũng như vậy, không thể chậm trễ được nữa”

-“Tiểu Phong, ngươi phải nhớ kĩ…”

-“Ta sẽ bảo vệ mình”_Phong Ngâm bắt tay xoa bụng, an tâm nở nụ cười_: “Còn có đứa nhỏ”

-“Phong Ngâm”_Trời còn chưa sáng, Nam Cung Kiệt liền thấy Phong Ngâm đi đến Nhật Thiên các, nhất thời lộ ra miệng cười_: “Sao hôm nay lại đến sớm vậy?”

Phong Ngâm bị lây nhiễm cảm xúc của Nam Cung Kiệt, khẽ cười nói_: “Đến sớm một chút, ngươi không thấy tốt sao?”

-“Tốt! Tất nhiên là tốt rồi!”_Nam Cung Kiệt hưng phấn kéo lấy tay Phong Ngâm, bộ dáng giống như trẻ con.

Phong Ngâm nắm thật chặt tay Nam Cung Kiệt, cười nói_: “Hôm nay ngươi cho dù làm cái gì, ta đều bồi ở bên cạnh ngươi, nửa bước không rời, được không?”

Nam Cung Kiệt nhìn sắc trời bên ngoài, vui vẻ nói_: “Chúng ta đi xem mặt trời mọc? sao?”

Phong Ngâm cười gật đầu.

Nam Cung Kiệt ôm lấy Phong Ngâm ngồi ở trong Ngưng Phương đình rầu rĩ nói_: “Ở trong này làm sao xem tới được..?”

Nam Cung lặng yên trong chốc lát mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

-“Phong Ngâm”_Nam Cung Kiệt đặt tay lên bụng Phong Ngâm_: “Có nghĩ đến tên của đứa nhỏ hay chưa?”

Phong Ngâm nắm chặt tay Nam Cung Kiệt, tầm mắt vẫn như cũ dừng ở nơi cuối chân trời_: “Đứa nhỏ mới được một tháng, còn chưa biết là nam hài hay nữ hài, tên còn chưa nghĩ đến”

Nam Cung Kiệt dùng cằm cọ cọ lên mặt Phong Ngâm_: “Chúng ta hiện tại nghĩ có được không? Ta muốn biết”

Phong Ngâm trở tay nâng mặt Nam Cung Kiệt lên, nhìn vào hai mắt của y_: “Chờ đứa nhỏ ra đời, chúng ta cùng nhau nghĩ đến tên nó”.

-“Ta…..”

-“Ngươi sẽ nhìn thấy mặt đứa nhỏ, nhất định sẽ… “_Phong Ngâm đánh gãy lời nói của Nam Cung Kiệt, ngẩng đầu hôn lên môi y.

Một luồng ánh sáng chiều vào trong đình, một mảnh ấm ấp mà mờ ám nhẹ nhàng chiếu vào trên hai người đang lẳng lặng hôn môi.

Nam Cung Kiệt cũng Phong Ngâm đồng thời dời tầm mắt nhìn chân trời màu vàng nhu hòa nổi lên, thật cảnh đẹp nhân gian khó có được.

Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục cái hôn chưa xong kia.