Bất Tuần

Chương 22




Lục Tuần im lặng nhìn Trần Dã.

Trần Dã rất thông minh, có đôi khi phản ứng cũng hết sức nhanh nhạy.

Nhưng ở một số thời điểm, mấy cái thông minh nhanh nhạy này sẽ tự động biến đi đâu mất.

Chẳng hạn như lúc này đây.

“Đúng không?” Trần Dã nhìn hắn với vẻ mặt tự hào kiểu nhất định mình đoán trúng phóc rồi.

“Tôi đi lấy thêm nước cho cậu.” Lục Tuần cầm lấy cốc nước đã uống hơn phân nửa trong tay cậu, đứng dậy.

“Nè, Lục Tuần.” Trần Dã kêu, “Vậy là cậu thích kiểu như Lưu Dương ——”

“Im đi.” Lục Tuần chẳng buồn quay đầu lại.

Trần Dã khó chịu nhíu mày.

Tên này cho cậu uống cà phê quá đát cậu không ý kiến gì thì thôi, cậu hỏi có mấy câu mà còn quạu quọ nữa chứ.

Trần Dã lại tựa người vào ghế sô pha, thở ra một hơi thật dài, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cậu không phải kẻ có thể bám theo người khác soi mói hỏi han chuyện riêng tư của người ta, cậu thậm chí còn chẳng phải người nói nhiều, chỉ có thằng ngốc Trình Tiến Đông kia mới thích bám theo sau mông người ta lải nha lải nhải.

Chắc say cà phê thật rồi.

Cũng có thể chỉ là hiếu kỳ thôi, hiếu kỳ về đồng tính luyến ái.

Không phải, Trần Dã day day thái dương, điều cậu hiếu kỳ có lẽ là việc Lục Tuần là gay.

Quả thật không nhìn ra luôn.

“Đau đầu à?” Giọng nói của Lục Tuần vang lên.

Trần Dã mở mắt.

Lục Tuần cau mày, bưng một cốc nước đứng trước mặt cậu.

Trần Dã ngồi ngay ngắn: “Không đau, nhưng mà choáng.”

“Uống thêm nhiều nước vào.” Lục Tuần đưa cốc nước qua, quan sát sắc mặt cậu, “Không sao đâu, có vài người uống cà phê là bị váng đầu.”

“Không phải quá đát sao?” Trần Dã nghi ngờ.

Lục Tuần: “…..”

Lục Tuần xoay người, xách một thùng nước qua.

Một thùng nước lọc tinh khiết 2 lít.

Đặt xuống chiếc bàn trước mặt Trần Dã.

“Uống đi.” Lục Tuần nói.

Trần Dã: “……”

Sau khi uống ba cốc nước, cảm giác váng đầu của Trần Dã đã vơi đi rất nhiều.

Khổ nỗi uống mấy cốc nước xong thì bụng hơi căng phồng.

Cậu nhìn xung quanh nhà, phòng khách, phóng bếp, còn có một căn phòng đóng kín, song trông không giống nhà vệ sinh.

Căn nhà lớn thế này, WC đang giấu ở chỗ nào vậy.

“Cậu nhìn gì thế?” Lục Tuần chuyển ánh mắt từ bài tập sang nhìn cậu.

“Nhà vệ sinh ở đâu?” Trần Dã hỏi.

“Trên lầu ấy.” Lục Tuần buông tờ đề xuống, đứng dậy dẫn đường cho cậu: “Đi.”

Chó con theo bước chân của hai người đi lên lầu, cũng cố gắng chen vào nhà vệ sinh cùng Trần Dã nhưng cuối cùng bị cậu xua ra.

Thế là chỉ có thể theo Lục Tuần xuống lầu.

Bậc cầu thang vẫn hơi cao so với một con chó nhỏ mới bằng này tuổi. Leo lên thì còn dễ, nhưng leo xuống thì chẳng dễ chút nào. Lỡ mà bước hụt thì lăn lông lốc xuống ngay.

Lục Tuần quay đầu, khom người bế chó con đang mon men leo xuống lên. Rồi cả hai cùng đi xuống lầu.

“Á!”

Tiếng kêu thất thanh của Trần Dã vang lên từ trong nhà vệ sinh, tiếp đó là mấy tiếng chửi thề loáng thoáng.

Lục Tuần dừng bước, bế chó đi lên.

Hắn vừa giơ tay toan gõ cửa thì cửa nhà vệ sinh đã mở ra. Đầu Trần Dã ướt rượt, nước nhỏ tóc lóc từ trán, áo phông trắng trên người ẩm hơn phân nửa, dính chặt lấy cơ thể, làm nổi bật lên đường nét gầy gò, khiến Lục Tuần liếc nhìn một thoáng rồi mới dời lực chú ý đến gương mặt giận dữ của Trần Dã.

“Cậu ——” Lục Tuần mới mở miệng nói được một chữ thì đã bị ngắt lời.

“Bồn cầu nhà cậu!” Trần Dã đột nhiên la lên, có vẻ rất tức giận.

“Hả?” Lục Tuần giật mình.

“Tự dưng nó bắn nước!” Trần Dã trợn mắt hoảng hốt, trông như bị dọa sợ.

“Cái gì?” Lục Tuần nghe không hiểu.

“Tôi còn chưa dùng mà.” Trần Dã đi vào trong WC, chỉ vào bồn cầu kêu, “Lỡ ấn một cái, tự dưng nó bắn nước vô mặt tôi!”

“……Cậu ấn vào nút nào?” Lục Tuần hỏi.

Trần Dã cúi đầu ngó mấy cái nút bấm trên bồn cầu, lưỡng lự chỉ vào một nút trong số đó: “Nút này chăng?”

“Đây là nút làm nóng.” Lục Tuần nói.

“Bồn cầu thì làm nóng làm gì?” Trần Dã cau mày.

“Dùng cho mùa đông.” Lục Tuần giải thích ngắn gọn.

“Còn cái này?” Trần Dã lại chỉ nút khác.

“Sấy khô.” Lục Tuần nói.

“Sấy?” Trần Dã ngớ ra, nhưng đã nghe đến nút làm nóng thì cậu cũng chẳng quá để tâm đến chữ sấy này nữa, cậu chỉ vào một nút khác hỏi, “Cái này thì sao?”

“……” Lục Tuần đổi một cách nói sao cho Trần Dã có thể nghe hiểu được, “Nút xịt nước.”

“Đuỵt, chính là cái này!” Trần Dã trừng mắt với cái nút kia, “Sao cậu lại mua một cái bồn cầu bắn nước lên trước chứ!”

“Nhà này lắp sẵn thế rồi.” Lục Tuần nói.

Trần Dã nhìn hắn chằm chằm, miệng hơi há ra, tóc còn đang ướn dán bết lên mặt, mặt mày có vẻ hết sức ủ ê.

Trần Dã lạnh lùng ngày thường cũng có biểu cảm thế này cơ đấy.

Lục Tuần nhịn hết nổi, bèn quay đầu đi.

Trần Dã ngẩng đầu lên, nheo mắt lườm hắn: “Cậu mà dám cười tôi thì hôm nay tôi cho cậu và cả cái bồn cầu của cậu xuống cống rãnh bơi một ngày luôn đấy.”

“Tôi có cười đâu.” Lục Tuần nói.

“Cậu có cười.” Trần Dã lườm hắn.

“Làm gì có.” Lục Tuần bật cười ra tiếng.

Trần Dã: “……”

“Xin lỗi.” Lục Tuần vớ lấy cái khăn bông treo bên cạnh, ném lên đầu Trần Dã, “Cậu lau đi đã.”

Trần Dã kéo chiếc khăn trên đầu xuống, cửa nhà vệ sinh đã mở ra, Lục Tuần đi rồi.

Cậu mới lau đầu qua loa mấy cái thì tiếng gõ cửa cất lên.

Trần Dã mở cửa.

Lục Tuần đưa cho cậu một bộ quần áo.

Trần Dã nhận lấy rồi đóng cửa lại.

Lục Tuần mang theo chó con đi xuống lầu, chờ Trần Dã thay đồ xong đi xuống thì vẻ mặt cậu đã trở lại bình thường rồi.

“Tôi đi đây.” Trần Dã lạnh nhạt bảo.

“Ừ.” Lục Tuần gật đầu, “Mai gặp nhé.”

“….Ừm.” Trần Dã nhéo nhéo tai chó, nhớ ra mai là thứ hai.

Sau khi rời khỏi nhà Lục Tuần, Trần Dã đến quyền quán, tuy nhiên chủ nhật cậu không có nhiều việc lắm, hướng dẫn các tốp học viên xong, lúc về nhà mới chỉ 5 giờ.

Ăn bữa tối cùng bà xong, Trần Dã mở cặp lấy xấp đề ôn tập mấy bữa nay ra.

Hơn 10 giờ, bà đẩy cửa tiến vào, suýt thì cảm động phát khóc, bà bèn lật đật chạy vào bếp nấu cho cháu trai quý hóa của mình ít món khuya.

Sau một hồi dày công chuẩn bị, bà phấn khởi bưng bát mì trứng gà đẩy cửa ra.

Tay Trần Dã vẫn đang cầm bút, thế nhưng đầu thì đã ngả gục xuống vở. Thậm chí vì ngủ say quá nên còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Bà: “……”

Sáng hôm sau Trần Dã thức dậy cực kỳ vất vả, cổ đau nhức như muốn gãy lìa trền bàn vậy.

Khó nhọc giải cứu cái cổ mình khỏi mặt bàn xong, cậu trông thấy mớ bài tập nhàu nát như giấy vụn.

Hôm nay phải nộp.

“Dã! Đi thôi!” Trình Tiến Đông ở dưới lầu í ới gọi cậu.

“Dã! Dã ơi!”

“Dã ơi! Dậy chưa! Dã Dã!”

Trần Dã đứng dậy mở cửa sổ ra: “Câm miệng!”

“Ok.” Trình Tiến Đông ở lầu dưới vui vẻ kết thúc màn đối thoại này.

Trần Dã sửa soạn đồ đạc rồi ăn cháo bà nấu cho, sau đó rửa bát đĩa, xách cặp đi xuống lầu.

Trình Tiến Đông đang vung vẩy cặp đứng ở đầu cầu thang chờ cậu, thấy cậu đi xuống thì nói ngay: “Hôm nay có điểm toán đấy!”

Trần Dã bất chợt căng thẳng.

Tí thì cậu quên khuấy mất, giờ nhớ ra mới thấy giật mình.

“Tao qua chắc rồi.” Trình Tiến Đông bảo.

“Cuối tuần này tao có hẹn đó nha, mày khỏi rủ tao đi chơi.” Trình Tiến Đông nói tiếp.

Trần Dã bước nhanh về phía trước, đi lên xe buýt, chen hẳn xuống cuối cùng.

Trình Tiến Đông lên xe sau, ban đầu định đứng chung với Trần Dã, cơ mà cậu chàng chen không nổi, vừa mới lùi ra sau đã bị một cô gái trừng mắt, thế là cậu đành đứng im chỗ cũ.

Mặc dù giờ đã gần muộn giờ rồi, nhưng cổng trường vẫn có không ít người, đại đa số đều là mấy lớp từ lớp 12 trở đi.

Lớp 1 lớp 2 giờ đang bận học thuộc tiếng Anh trên lầu sáu, tiếng đọc oang oang cả cái trường đều nghe thấy được.

Lớp 12 thì vẫn thảnh thơi thong thả, phòng học lúc này đang sực nức mùi thức ăn.

Sủi cảo, miến, bánh rán, bánh mì, bánh bao thịt.

Bánh bao thịt!

Vừa ngồi xuống, Trần Dã liền quay sang nhìn Lục Tuần.

Lục Tuần để sách xuống, mò hộc bàn lấy hộp giữ ấm ra, mở nắp đưa cho cậu.

Trần Dã cầm lấy một cái đưa lên miệng cắn.

Oaaa ——

Ngon quá đi mất.

“Bánh bao thịt ở đâu ra thế?” Trình Tiến Đông vọt qua, “Sáng nay mày ăn rồi kia mà?”

“Mắc mớ gì tới mày.” Trần Dã mặc kệ cu cậu.

“Lúc nãy lên lầu tao chào Tiểu Hạ đấy.” Trình Tiến Đông khoe khoang, “Tiểu Hạ cười với tao, nhất định là vì lần này điểm toán của tao không tệ. Tuy tao đã nói rồi, nhưng tao vẫn muốn nói lại lần nữa! Tao thành công rồi! Tình yêu của tao! Thành công rồi!”

Tiểu Hạ chính là Hạ Ngụy.

“Cô ấy gặp ai mà chả cười?” Trần Dã cạn lời.

“Không phải, hôm nay cô ấy cười khác hẳn mọi ngày! Hôm nay nụ cười của cô ấy ——”

“Biến.” Trần Dã xua đuổi.

“Vâng vâng.” Trình Tiến Đông chuồn đi.

Trần Dã hết ăn nổi bánh bao nữa, đầu cậu lúc này tràn đầy lo lắng nôn nao.

Cậu đã thuê nhà xong, tiền cũng giao rồi, nếu cậu không đạt 100 điểm, tuy bà không thể nhất quyết không chịu đi, nhưng trong lòng Trần Dã sẽ thấy lấn cấn.

Lời này là chính bản thân cậu nói ra, đã nói 100 điểm thì phải được 100 điểm.

Trần Dã nhíu mày đặt bánh bao xuống.

“Tính điểm xem, điểm thi của cậu hẳn sẽ tốt thôi.” Lục Tuần đột nhiên quay sang bảo.

“Hử?” Trần Dã ngạc nhiên, “Sao cậu biết?”

“Hôm ấy tôi có xem giấy nháp của cậu.” Lục Tuần bảo.

“Bao nhiêu điểm vậy?” Trần Dã cúi đầu cắn nửa cái bánh bao.

“Cậu tự nghe đi.” Lục Tuần quay lên trước nhìn về phía bên trái.

“Hử?” Trần Dã nhìn theo tầm mắt hắn.

Hạ Ngụy ôm bài kiểm tra bước vào cửa lớp.

Đờ mờ.

Trần Dã cuống quồng ăn nốt bánh bao, mắt nhìn chằm chằm xấp bài kiểm tra trong tay Hạ Ngụy.

Nhưng lúc này vẫn chưa hết giờ tự học buổi sáng, Hạ Ngụy đặt xấp bài kiểm tra lên bàn giáo viên xong thì đi tới cạnh lớp trưởng Hồ Hiểu Điệp, khom lưng nói gì đó.

Trần Dã hít sâu một hơi, lấy di động trong túi ra.

Mấy phút sau, chuông vào học vang lên.

Hạ Ngụy bước lên bục giảng, cúi đầu sắp xếp bài kiểm tra.

“Còn bánh bao không?” Trần Dã nhỏ giọng hỏi.

“Cho cậu cả đấy.” Lục Tuần đưa hộp giữ ấm cho cậu.

“Hả?” Trần Dã ngẩn ra.

“Tôi ăn rồi.” Lục Tuần nói.

Trên bục giảng, Hạ Ngụy phát bài xong bèn hắng giọng, nhìn quanh lớp học một lượt, tươi cười mở lời: “Thứ sáu tuần trước, khối 11 chúng ta tiến hành kiểm tra tuần môn toán.”

Trần Dã cúi đầu gặm bánh bao.

“Điểm bình quân lần này kém hơn điểm thi tháng, có giảm xuống một chút ít. Tuy nhiên đề lần này khó hơn đề thi tháng, cho nên xét về tổng thể thì có thể xem như ngang nhau.” Hạ Ngụy nở nụ cười, bắt đầu nhận xét thành tích.

Ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, Trần Dã ngẩng đầu lên.

“Trên mặt cậu dính gì kìa.” Lục Tuần bảo.

“Hở?” Trần Dã đưa tay sờ mặt.

“Vỏ bánh bao.” Lục Tuần nói.

“Ở đâu thế?” Trần Dã quờ quạng một thôi một hồi.

“Trong bài kiểm tra lần này, cô muốn đặc biệt tuyên dương một bạn học sinh. Bạn ấy đã tiến bộ cực kỳ nhiều, còn nhiều đến mức nào thì.” Hạ Ngụy lật xấp bài kiểm tra, rút ra một tờ.

Trần Dã vẫn đang tìm vỏ bánh bao, Lục Tuần thở dài, đây không phải là không có mắt, chắc mắt phải mọc trên tay mới lấy được miếng vỏ bánh kia ra khỏi mặt mất.

Lục Tuần nhìn đến độ sắp mắc chứng OCD đến nơi, thế là hắn bèn giơ tay ra.

Trần Dã lùi mặt về sau, nheo mắt hỏi: “Gì đấy?”

“Nếu tính mức độ tiến bộ dựa theo thứ hạng, thì thành tích môn toán của bạn ấy đã tăng 900 hạng so với trước đó! Bạn học sinh này chính là ——”

Một tay Lục Tuần giữ chặt bả vai Trần Dã, tự mình lau đi cho cậu.

Hạ Ngụy chỉ về phía góc trái của lớp học: “Bạn Trần Dã!”

Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Trông thấy ——

Một tay Lục Tuần giữ vai Trần Dã, đặt cậu tựa bên cửa sổ, tay kia thì đang vuốt mặt Trần Dã.