Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 33: Mong ước của em là thế giới hòa bình




Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Ngày hôm sau, sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Giản Chấn gửi tin nhắn qua Wechat nói rằng sẽ đến đón cô ở chỗ cũ lúc 7 giờ tối.

Lục Phồn Tinh không hiểu, rốt cuộc chỗ cũ là ở đâu? Hỏi anh ta thì anh ta bực mình nhắn lại rằng đó là chỗ mà đồ yêu quái nhà cô muốn xuống xe mỗi lần cãi nhau.

Hôm nay Trời đổ mưa, Lục Phồn Tinh che ô, ngoan ngoãn chạy đến chỗ đó đợi Giản Chấn.

Anh ta rất đúng giờ, nói 7 giờ đến là đúng 7 giờ có mặt. Lục Phồn Tinh lấm lét nhìn xung quanh một lượt rồi mới cụp ô lại, chui vào trong xe.

“Chúng ta đi đâu đây?” Lục Phồn Tinh vừa lên xe đã nhiệt tình tìm chuyện để nói: “Mưa to quá, hay là anh tìm chỗ nào cảnh đẹp, chúng ta đến đó ngắm mưa.”

Rõ ràng là muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với anh ta đây mà.

Giản Chấn hờ hững liếc nhìn cô rồi khởi động xe.

Chiếc BMW chạy với tốc độ vừa phải trong màn mưa, chỉ dừng lại trước vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, chờ họ qua đường mới chạy tiếp. Chạy thẳng một mạch đến công viên Thanh Lam, xe dừng lại trên con đường nhỏ vắng lặng gần bãi cỏ.

Mưa mỗi lúc một to hơn, nước mưa xối xuống cửa kính xe, làm mờ cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Hai người ngồi trong xe đều giống như đang cố gắng kìm nén, không ai muốn làm người mở miệng trước.

Kim đồng hồ tích tắc, đã một phút trôi qua. Nhưng một phút này còn dài hơn cả mười phút, khiến con người ta buồn bực.

Giản Chấn nhìn về phía trước, khẽ ho một tiếng. Lục Phồn Tinh quay đầu sang liếc trộm anh ta.

Cô biết, người anh em này đang giục cô bày tỏ thái độ.

Được thôi, cô cắn môi, thì bày tỏ thái độ vậy!

Cô mở ứng dụng âm nhạc trong di động, chạm mấy cái. Một ca khúc tiếng Nhật cũ du dương êm ái cất lên trong khoang xe.

Ca khúc cũ này là bài hát kinh điển trong một tuyển tập ca khúc tiếng Nhật rất xưa, từng được dùng làm ca khúc chủ đề của bộ phim Nhật “101 lần cầu hôn” từng nổi tiếng khắp châu Á. Bộ phim kể về một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường mà ngay cả chó mẹ cũng chẳng buồn liếc, người đàn ông này đã yêu một người phụ nữ đẳng cấp nữ thần. Nữ thần hết lần này đến lần khác từ chối lời cầu hôn của anh ta, thế là anh ta lau khô nước mắt, về nhà đánh một giấc. Mấy ngày sau, anh ta lại hăm hở đi cầu hôn tiếp, cuối cùng nữ thần cũng phát điên với những lần cầu hôn của anh ta, từ bỏ sự giãy giụa mà nói YES khi anh ta cầu hôn lần thứ một trăm linh một. Bài hát được Chage và Asaka thể hiện đã làm mưa làm gió khắp châu Á này, có tên là SAY YES.

Mặc dù không hiểu tiếng Nhật, nhưng khi nghe nam ca sĩ cuối cùng cũng hát ra hai từ tiếng Anh “Say Yes” kia, khuôn mặt ngầu còn u ám hơn cả cơn mưa ngoài trời của Giản Chấn rốt cuộc cũng đã có biểu cảm mới.

Khóe miệng của anh ta từ từ, từ từ nhướng lên. Nhưng để che giấu sự khoái chí trong lòng, anh ta lại vất vả kiểm soát độ cong của khóe miệng. Tóm lại, dáng vẻ mím môi cười vui sướng ấy khiến người ta nhìn mà phát mệt.

“Anh biết rồi!” Giản Chấn quay sang nói với Lục Phồn Tinh: “Như anh dự đoán. Thừa nhận đi, từ đầu em đã không cưỡng lại được vẻ đẹp trai của anh, đúng không?”

Lục Phồn Tinh cảm thấy sự giàu trí tưởng bở rất trẻ con của anh ta toát ra vẻ đáng yêu. Cô hiếm khi vui vẻ phối hợp diễn với anh ta, nhấp mở ca khúc “ Vẻ đẹp không gì sánh bằng” của Sodagreen và nói: “Bài hát này dành tặng anh, người đẹp trai nhất dải ngân hà!”

“Người đẹp trai nhất dải ngân hà anh đây bây giờ đã là của em rồi!” Giản Chấn mỉm cười, nổ máy xe, “Đi nào, tối nay ra ngoài hẹn hò!”

Lục Phồn Tinh vừa định mở miệng nói thì di động của Giản Chấn đổ chuông. Anh ta nghe máy, nét mặt vốn dĩ đang nhẹ nhõm bỗng trở nên hơi nghiêm nghị: “Được, chờ tao nửa tiếng, tao đến ngay!”

“Có chuyện gì ạ?’ Lục Phồn Tinh hỏi.

“Ông nội của Lí Âu bị ngã. Nhà ở cũ đã xuống cấp, cậu ta muốn sửa lại căn nhà cũ của ông nội mình, nên tìm anh để cùng bàn bạc xem làm thế nào.” Giản Chấn đáp.

“Ban đầu định dẫn em đi xem phim.” Vẻ mặt anh ta có hơi tiếc nuối, “Không xem phim được rồi. Em có muốn đi cùng không?”

Trước đây, Lục Phồn Tinh chỉ thấy những việc như cải tạo nhà ở cũ này trên TV, bây giờ nghe nói bọn Giản Chấn định làm việc đó, cô thính mũi đánh hơi được có điều thú vị sẽ xảy ra, liền đáp: “Em đi, em đi! Mấy chuyện vui như này sao có thể thiếu em được.”

Hai người lên đường. Lúc xe chạy qua gần tòa nhà Hằng Quang, ánh mắt Lục Phồn Tinh phiêu đãng bên ngoài cửa sổ xe. Khi nhìn thấy tấm biển Oh King của quán KTV một lần nữa, cô lại muốn trợn trừng mắt.

Sao lại có người đàn ông quái đản thế nhỉ? Nói một tiếng “được” đơn giản như thế mà anh ta còn phải dùng cách vòng vo Tam quốc. Nếu tối hôm qua anh ta không tự mình dẫn cô tới đây thì cả đời này cô cũng không biết là anh ta đã chấp nhận lời tỏ tình của cô.

Trình độ tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi của anh ta quả là khiến người khác giận sôi gan.

“Anh nói xem anh…” Lục Phồn Tinh không nhịn được nữa, bắt đầu ca cẩm: “Cái bệnh kỳ quặc của anh có phải nên đi điều trị không?”

“Trên tòa nhà kia có bao nhiêu biển hiệu như vậy, ai mà chú ý đến hai chữ đó? Cho dù có để ý thì ai mà biết ghép hai chữ cái đầu tiên lại mới là ám hiệu của anh? Anh có biết anh quái đản lắm không? Việc này có khác gì người ta hỏi anh ăn tối chưa, anh bảo người ta nhìn lên trời. Người ta nhìn lên trời một lúc, sau đó nói rằng không có gì cả, chim cũng không thấy một mống. Bấy giờ anh mới bảo là ‘Phải rồi, chẳng còn con chim nào nữa, chứng tỏ trời đã tối đen rồi, nên ăn cơm rồi’. Anh nghe xem, có phải rất giống bị thần kinh không?”

Giản Chấn nhướng môi: “Đấy là anh đang kiểm tra IQ của em, sự thật chứng minh, chỉ số IQ của em không đạt yêu cầu.”

“Vì vậy anh muốn đá em luôn bây giờ hả?” Lục Phồn Tinh sắp bùng nổ đến nơi. Nếu không có dây an toàn thì cô suýt nữa đã bật dậy khỏi ghế ngồi.

Trở thành bạn gái của Giản Chấn còn chưa đầy nửa tiếng đã bị anh ta đá, rõ ràng là vế sau càng khiến người ta không tài nào chấp nhận được hơn vế trước.

“Em vội cái gì?” Giản Chấn quát cô: “Anh đã nói xong đâu.”

Lục Phồn Tinh nhìn anh ta chằm chằm.

“Yên tâm ngốc tiếp đi em!” Giản Chấn mỉm cười, thoáng nhìn cô, “Ai bảo anh chỉ thích đồ ngốc chứ.”

Lục Phồn Tinh lập tức trợn mắt to hơn: “Em không ngốc!”

“Ừ, Lục Tiểu Phương ngốc, Lục Phồn Tinh không ngốc.” Giản Chấn hiếm khi dịu giọng dỗ dành cô.

Lục Phồn Tinh bĩu môi, cuối cùng không trêu vào anh ta nữa.

Nhà của ông nội Lí Âu nằm trong khu phố cổ ở trung tâm thành phố. Hồi trẻ, ông cụ Lí là một người tài hoa nổi tiếng, ông quen bà nội của Lí Âu lúc đi du học, hai vợ chồng tình cảm sắt son đã gần năm mươi năm. Ba năm trước, bà nội Lí Âu bị bệnh nặng qua đời, ông nội Lí Âu vô cùng đau buồn, ngã bệnh không gượng dậy nổi. Bố mẹ Lí Âu muốn đón ông đến ở cùng, nhưng ông không nỡ rời khỏi căn nhà cũ chứa đựng hồi ức một đời của ông và bà, cứ khăng khăng ở lại đây, có chết cũng không chịu rời đi. Bố mẹ Lí Âu không biết làm thế nào đành phải năng chạy qua với ông cụ, ngoài ta còn tìm một người đến chăm sóc cho ông. Kết quả, tối qua, lúc người chăm sóc ông cụ ra ngoài mua thức ăn, ông bị ngã bên cạnh giếng trời ở ngoài sân, nằm ở đó hơn nửa tiếng mới đợi được người chăm sóc về.

Để ông gặp phải tai nạn ngoài ý muốn như vậy, phận làm con làm cháu đều lấy làm tự trách. Bố mẹ Lí Âu ở trong bệnh viện với ông, Lí Âu thì vùi đầu trong căn nhà cũ của nhà mình, nghĩ xem làm thể nào để có thể khiến ông nội sống yên tâm thoải mái nhất mà không phải rời khỏi căn nhà này.

Giản Chấn lái xe đến khu phố cổ. Mấy trăm năm trước, đây là con phố phồn hoa nhất của kinh thành dưới triều vua nào đó. Sau mấy trăm năm, kiến trúc ở nơi này đã trở nên đổ nát và lạc hậu, nhưng giá đất đắt đỏ lại khiến người ta ước ao. Nhà của ông nội Lí Âu nằm ở đây.

Khi đến nhà ông nội của Lí Âu, trời đã tạnh mưa. Giản Chấn đỗ xe xong xuôi, Lục Phồn Tinh đứng bên cạnh xe, đang quan sát xung quanh thì có một tay ấm áp lặng lẽ nắm lấy tay cô. Lục Phồn Tinh chợt mở to hai mắt.

Ánh mắt cô nhìn từ đôi bàn tay hai người đang giao nhau nhìn lên, cuối cùng kinh hãi dừng lại ở mặt Giản Chấn.

Nhưng Giản Chấn lại tỉnh bơ trước ánh mắt như nhìn thấy ma của cô, thản nhiên nói: “Sao? Anh nắm tay bạn gái của mình, em có ý kiến ý cò gì?”

“À…” Hai từ “bạn gái” ẩn chứa sự thân thiết khiết Lục Phồn Tinh mất tự nhiên. Cô vẫn chưa thể tiếp nhận được vị trí mới đột nhiên xuất hiện này. Cô lúng túng nói: “Hình như tay của bạn gái anh mọc ở trên người em!”

“Đần vừa thôi!” Giản Chấn lười phải chơi chữ với cô, chỉ nắm tay cô đi vào trong một sân viện cũ kỹ.

Căn viện này trông đã rất lâu năm, khắp nơi đều toát lên cảm giác đổ nát được tích lũy theo thời gian. Ở một góc căn viện là hai căn nhà gỗ mái thấp rất khó tìm thấy ở các thành phố lớn. Một cây hồng tươi tốt được trồng giữa sân, dưới gốc cây bày một cái ghế tựa bằng gỗ. Chiếc ghế này xem ra cũng đã là đồ cổ. Trên thực tế, mỗi đồ vật trong căn viện đều mang theo sự lắng đọng của thời gian, dù cũ nát nhưng lại được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, không khiến cho con người ta cản thấy lộn xộn khó chịu.

Có thể thấy được rằng ông cụ Lí là một người rất ưa sạch sẽ.

Nhìn mọi thứ xung quanh, dường như xuyên qua thời gian trở về quá khứ, Lục Phồn Tinh hơi bùi ngùi. Không ai có thể cưỡng lại dòng chảy của thời gian, kiên quyết bám trụ ở đây và những gì ở nơi này, có lẽ cũng là sự kháng cự lớn nhất mà một ông lão đã ở cái tuổi xưa nay hiếm còn có thể làm được.

Lí Âu từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Giản Chấn và Lục Phồn Tinh đi vào, còn là tay trong tay, hắn liền sửng sốt.

“Ôi mẹ ơi, tao không nhìn nhầm chứ?’ Lí Âu bắt đầu hét loạn cả lên: “Tốc độ của hai người nhanh gớm! Phồn Tinh, em thế này là không được rồi, anh còn tưởng em có thể ngoan cường chống cự với lão Giản nhà bọn anh một thời gian nữa, vậy mà đã nộp vũ khí đầu hàng rồi à?”

Lục Phồn Tinh thấy xấu hổ khi bị Lí Âu xem thường, thẹn thùng đáp: “Cứ đối địch mãi sẽ tổn thương đến hòa bình.”

Sau đó, cô gượng gạo nhìn lướt qua Giản Chấn: “Mong ước của em là thế giới hòa bình.”