Bầu Trời Đêm

Chương 17: Nghĩ cách




Ngay khi Cây lau nhà Kim trượt ra khỏi mép ngày càng khó dừng lại, gã cảm thấy mắt cá chân mình như bị ai đó tóm lấy.

Trượt xuống dừng đột ngột!

“Ai?!” Kim gian nan xoay đầu lại, “Mặc kệ là ai, xin đừng buông tay!”

Gã nói lời này thời điểm hàm răng cắn chặt, gần như gằn từng chữ một từ kẽ răng.

Người túm chặt gã mặc một bộ đồ đen, đeo mặt nạ dưỡng khí, gần như hòa vào màn đêm, không thể nhìn rõ vẻ ngoài cụ thể.

Tát Ách · Dương?!

Có lẽ khi xuất hiện đều đeo mặt nạ dưỡng khí, phản ứng đầu tiên của Kim là Tát Ách · Dương?!!

Khi ý nghĩ này lóe lên, gã thực sự muốn lao xuống Sở Tư đang treo trên đầu hét lên: “Chắc chắn được cứu rồi!”

Quỷ mới biết tại sao.

Nhưng chẳng mấy chốc, gã nhận ra người giữ chặt bọn họ hẳn không phải là Tát Ách · Dương.

Bởi vì xét theo tư thế của người đàn ông đang đẩy gót chân xuống đất, thì việc kéo ba người vẫn rất khó khăn.

Gã cảm thấy vô lý nếu đó là vị phạm nhân vượt ngục tiên sinh kia, hắn sẽ không vất vả như vậy, không, nói không chừng hắn sẽ không vất vả trong bất cứ chuyện gì, như thể toàn năng.

Vẫn như cũ quỷ mới biết tại sao!

Nhưng trong giây tiếp theo, gã bình tĩnh lại, vì nhìn thấy Sở Tư lơ lửng phía dưới ngẩng đầu sững sờ, nhíu mày theo bản năng hỏi một câu, “Tát Ách · Dương?!?”

Xem đi, đầu óc trưởng quan cũng hỏng rồi.

Ngay khi đầu họ bị ngập nước, vị thiên thần một kéo ba kia nói: “Mặc kệ các người là ai, các người con mẹ nó có dám tự mình nỗ lực một chút được không hả? Tay của ông đây sắp đứt rồi này!”

“Tôi cảm thấy như mình đang trải qua thời kỳ sơ khai của hành tinh, thời điểm phanh thây khổ hình ——” Kim gần như khóc trong đau đớn, “Trưởng quan, anh có nghĩ ra cách nào không? Chỗ anh có đá để chạm chân không?”

Đương nhiên, Sở Tư treo ở phía dưới không có khả năng để cho người khác chống đỡ, anh lại ở phía dưới ăn vạ.

Vì thế anh bắt đầu nghĩ cách.

Sở trưởng quan cố gắng tự cứu mình cùng nghĩ cách trấn an người khác, phương thức có phong cách riêng.

Tay xách túi cố gắng nâng tới bên miệng, sử dụng răng lấy ra một viên nang kim loại từ ổ cắm ở nẹp cổ tay.

Kim đã đoán đúng, mấy viên nang kim loại này thực sự là một loại bom.

Nhưng loại bom này hơi đặc biệt, nó là một loại bom giảm thanh, êm và ít then chốt, nhược điểm là bán kính sát thương nhỏ hơn một chút, ưu điểm là lực đẩy bên ngoài mạnh hơn một chút.

Có thể khi lặng lẽ nổ mạnh đẩy nhân sự của mình xa hơn một chút.

Sở Tư dùng đầu lưỡi đẩy đáy viên nang, rồi nới lỏng răng.

Hệ thống giả trọng lực của Long Trụ bây giờ hơi hỗn loạn, tuy rằng lộ trình có chút méo mó, nhưng viên kim loại rơi xuống hàng chục mét dưới chân Sở Tư trong chớp mắt, sau đó đột nhiên nổ tung.

Im lặng là im lặng, nhưng tác động của vụ nổ vẫn mạnh đến đáng kinh ngạc.

Khoảnh khắc ánh lửa lóe lên, ba người bị treo trực tiếp bay lên.

Kim ngã sang một bên, lăn lộn vài vòng mới dừng lại.

Vị thiên thần một kéo ba cũng bị đánh ngã xuống đất, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn hai túi đen đột nhiên bị ném ra khỏi làn khói, núi kêu biển gầm đập tới.

“Phắc?!” Thiên thần bùng nổ với một từ thô tục, nhanh chóng di chuyển sang một tránh thoát.

Bụp! Bụp!

Khi túi đen tiếp đất, khói bốc lên cuối cùng cũng tan.

Sở Tư thấy vậy cũng lăn xuống đất nghiêng sang một bên, một tay ôm Cây lau nhà cỡ nửa người mình, khuỷu tay còn lại đỡ tảng đá cứng trên mặt đất, lòng bàn tay đang bảo vệ đầu Cây lau nhà nhỏ.

Thiên thần vẫn chết lặng.

Hắn còn quên cả ngồi dậy, ngã trên đất, khó tin nói: “Tôi chỉ yêu cầu mấy người nỗ lực một chút, một chút thôi mà, đâu nói tự nổ mình như vậy đâu???”

Kim chết lặng hai giây, lật người đứng dậy, loạng choạng chạy đến mép vách đá, lặp lại cùng một lời nói: “Anh thực sự tự nổ mình à???”

Sở Tư kỳ thật thừa nhận vừa rồi chủ yếu dùng lực nổ để bay lên, sau khi lăn xuống đất, anh vẫn luôn che chở Cây lau nhà nhỏ, vai giống như vỡ nát được tổ chức lại.

Thế cho nên anh cúi đầu cứng người nửa ngày mới chậm rãi bình thường lại.

Kim đưa tay lên không dám chạm vào họ, hoảng sợ hỏi: “Còn tỉnh không? Có đau đầu không? Có cử động được không? Có khó chịu không? Có máu trong miệng anh không ——”

Còn chưa lải nhải xong, Sở Tư liền đã giơ ngón tay hướng về phía gã.

Kim lập tức im miệng, cẩn thận chờ đợi một lúc.

Một lúc sau, Sở Tư cuối cùng cũng chạm nhẹ vào đầu Cây lau nhà nhỏ, “Có nổ trúng ở đâu không?”

Cây lau nhà nhỏ không hề sợ hãi, cũng không bị thương. Cô chớp mắt lắc đầu dưới lòng bàn tay Sở Tư.

“Làm tôi sợ muốn chết……” Kim thở dài, thấy cả hai đều ổn.

Gã nhẹ nhàng kéo Cây lau nhà nhỏ từ cánh tay Sở Tư ra, lo lắng kiểm tra lại.

Sở Tư lúc này mới ngồi dậy, xoa xoa gãy và xương vai, vận động khớp xương một chút, lúc này mới phủi sạch sỏi đá.

Thiên thần sững người một lúc, rồi lại thở dài “Đụ”, hắn bò dậy đứng lên, cúi người xách hai túi đen, “Mẹ nó nặng…”

“Mấy người là ai?” Tiếng thiên thần phát ra từ dưới mặt nạ dưỡng khí, nghe rất trẻ, cũng rất thiếu đánh, “Tôi sẽ thủ tiêu hai túi đen này trước, muốn lấy lại thì mau đưa ra lời giải thích hợp lý đi.”

Kim ngạc nhiên: “Vừa rồi anh cứu chúng tôi mà?”

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Thiên thần hất cằm.

Sở Tư khụ sạch khói bụi, giọng hơi nghẹn, hắn ra hiệu với thiên thần: “Xin hãy tháo mặt nạ ra, để tôi xem, giọng nói của anh tôi thấy hơi quen quen, nhất là cách nói ông đây ông kia. “

Thiên thần cảnh giác: “Làm gì?! Ngươi yêu cầu ta bỏ ta phải bỏ sao? Loại thủ đoạn lừa gạt này muốn chơi ông à!”

Sở Tư không để ý nhún vai, đứng dậy dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, anh suy nghĩ một lúc, nói, “… Đường phải không? Huấn luyện Doanh đặc biệt kỳ 3 của Tòa nhà An ninh.”

Đường kinh ngạc: “Ngươi là ai?”

Vừa hỏi xong, Sở Tư đã đến gần, giọng anh không quá nghẹn: “Ồ, khi cậu đang trong đội huấn luyện, tôi tình cờ là người đã đào tạo cậu.”

Đường: “…” Hai cái túi trên tay rơi xuống đất, kinh ngạc: “Sở ……trưởng quan?”

Sở Tư vừa đi vừa gập tay áo sơ mi lên phía trên cẳng tay, gật đầu với Đường, “Ông có trí nhớ cũng không tệ lắm nha.”

“…” Đường muốn chạy, đi chưa được hai bước, cậu đã phản ứng lại với tình hình hiện tại, ngoan ngoãn cầm túi đưa cho Sở Tư, “Ai, cái này, ngài đừng chèn ép tôi, tôi sai cũng không được sao? Hiện tại chủ yếu là do thời điểm có hơi đặc thù, không thể không cảnh giác.”

“Ý cậu là gì?” Sở Tư hỏi.

“Chuyện dài lắm…” Đường liếc nhìn xung quanh, như thể không có ý định nói ở đây, “Các vị sao giống như ăn trộm… Ách, sao đến bí mật vậy?”

“Hành tinh nhỏ của chúng tôi gặp tai nạn, không thể ngồi yên một chỗ được, đến đây nhìn xem có thể đổi trận địa hay không.” Sở Tư nói đơn giản như đến thăm nhà hàng xóm.

Đường: “…”

Cậu quét xung quanh một lần nữa, dường như cảnh giác với một cái gì đó, sau đó ra hiệu với bọn Sở Tư: “Đi theo tôi, trở về căn cứ trước đã.”

Sở Tư nhướng mày: “Căn cứ?”

Đường: “Vâng vâng vâng, dù sao cũng có chỗ thể nghỉ chân, lát nữa sẽ nói kỹ mọi chuyện với ngài.”

Họ đi theo phía sau Đường, đảo mắt liền hoàn toàn đi vào rừng cây.

Kim lặng lẽ hỏi Sở Tư, “Cái gì Huấn Luyện Doanh? Anh sao lại tin họ quá vậy? Họ có đáng tin không?”

Trước khi Sở Tư được thăng chức lên Văn phòng số 5 với tư cách là chấp hành trưởng quan, anh đã trải qua một thời gian dài trong Huấn Luyện Doanh đặc biệt của Tòa nhà An ninh.

Đây là một trong những nơi quan trọng nhất dưới trướng Tòa nhà An ninh, chuyên đào tạo nghiệp vụ cho nhiều tài năng đặc biệt khác nhau. Nó là một kho lưu trữ những người thực hiện nhiệm vụ đặc biệt của Tòa nhà An ninh. Một khi người huấn luyện bước ra từ đó bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, người đó sẽ không còn là người thường nữa.

Họ sẽ không còn có một cái tên, một sự nghiệp, một gia đình hay bạn bè ổn định nữa… nhưng họ sẽ có lòng trung thành tuyệt đối không đổi.

Sở Tư ở trong đó hai năm, sau hơn mười năm trôi qua, anh làm việc như một huấn luyện trưởng quan trong năm năm, nên biết rất rõ.

Anh gật đầu nói, “Đáng tin.”

Kim đi theo vài bước, vẫn có chút không hài lòng, lại nói: “Có thể cho một ví dụ không? Tốt hơn hết là người tôi quen.”

Sở Tư: “Tôi.”

Kim nói: “Tôi biết tôi biết, ý tôi là … Còn nữa không?”

Sở Tư nghe vậy suy tư hai giây, “tsk” một tiếng nói: “Thực sự có một người đã ở trong Huấn Luyện Doanh, tình cờ anh cũng biết, nhưng đó là ứng viên tiêu cực duy nhất trong năm mươi năm.”

Kim: “Ai …”

Sở Tư: “Tát Ách · Dương.”

Kim: “…” Cuộc đời các người rốt cuộc đã trải qua cái gì vậy?!