Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 502: Đây chẳng phải là những gì mà sở tổng muốn sao?




Thanh âm của Kiều Tuệ Hòa vừa vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người dồn hết về phía bà.

Kiều Tuệ Hòa cất bước đi vào, trong tay bà còn cầm một tập báo cáo với khuôn mặt hiện rõ vẻ vô cùng thất vọng.

Vì bà thật sự không thể ngờ được rằng hai người mà bà xem trọng lại đều là loại người lòng lang dạ sói như vậy.

Thủy An Lạc thấy Kiều Tuệ Hòa đến vội nhìn vào tập báo cáo trong tay bà, chỉ cần tập báo cáo kia có thể chứng minh được việc vừa rồi cô ta định tiêm thuốc "cái chết êm ái" cho cô, vậy thì họ có thể kết tội cô ta rồi.

"Cô, cô..." Cơ thể của Lan Hinh khẽ run lên, cô ta nhìn tập báo cáo trong tay Kiều Tuệ Hòa với ánh mắt không thể tin nổi.

Kiều Tuệ Hòa ném tập báo cáo lên người cô ta, tức giận quát lên: "Lan Hinh, tôi đã dạy cô như thế sao? Bác sĩ là nghề đi cứu người, chứ không phải là cái bàn đạp cho cô đi giết người!"

"Cô ơi, em không có!" Lan Hinh vẫn cố vùng vẫy chống chế.

"Báo cáo giám định đã ở đây rồi, cô vẫn còn muốn chối sao?" Lúc này Kiều Tuệ Hòa cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng.

Lan Hinh vội khom người xuống nhặt tập báo cáo kia lên, sau khi nhìn bảng phân tích thành phần trên đó xong, cô ta không thể tin nổi mà ngẩng lên: "Đây là giả! Đây là giả!" Cô ta lớn tiếng hét lên, bởi vì cái cô ta cầm đến thật sự chỉ là thuốc giảm đau mà thôi.

Thủy An Lạc lại càng cảm thấy khó hiểu, cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực nhưng anh chỉ dịu dàng cười rồi xoa đầu cô.

Trong nháy mắt Thủy An Lạc liền hiểu ngay ra được nụ cười của Sở Ninh Dực. Cô ra dấu ok với anh rồi quay đầu nhìn về phía Lan Hinh: "Đàn chị này, trước đây lúc bác sĩ hướng dẫn của tôi bị tung ra chứng cứ cũng nói đấy là giả. Hai người đúng là bạn tốt của nhau vì ngay đến cả cách phủ nhận cũng giống nhau nữa."

Trong lòng Thủy An Lạc thầm thở dài, anh Sở à, anh thật lười quá đi, cả hai lần đều chỉ dùng chung một cách như vậy là sao!

"Sở Ninh Dực, là anh làm đúng không, trên đường đi đưa cho cô chính anh đã đụng tay đụng chân vào bằng chứng có đúng không!" Lan hinh lại lớn tiếng gào lên.

Sở Ninh Dực liếc cô ta một cái, Thủy An Lạc có dự cảm nếu anh Sở mà mở miệng nói thì kiểu gì cũng nói là: Cô có đáng được như vậy không?

"Cô có đáng được như vậy không?"

Ây da... Thủy An Lạc tự like cho mình một cái, cô biết ngay là như thế mà!

"Sở tổng, là điện thoại của tổng giám đốc của chúng tôi!" Cuối cùng, vệ sĩ đứng ở cửa lên tiếng.

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn người vệ sĩ đi tới. Người này mặc một bộ vest màu đen, cao tầm hơn một mét tám mươi, còn đeo một cái kính râm rất to. Quan trọng là, anh zai này đẹp trai quá đi.

Một tay của Sở Ninh Dực ụp lên mặt Thủy An Lạc, sau đó đẩy cô về giường để cô nghỉ ngơi cho tốt, dám nhìn thằng đàn ông khác à, đã thế còn nhìn say mê như thế là sao.

Thủy An Lạc kêu ui da một tiếng. Cô chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Ninh Dực vang lên.

"Chắc Lan tổng ra nước ngoài lâu quá, cho nên đã quên mất luật pháp trong nước rồi nhỉ, ở trong nước mà giết người thì phải chịu trách nhiệm đấy!" Giọng của anh cực kỳ lạnh lùng.

"Tôi biết gần đây Sở tổng bận rộn chuyện vực dậy Viễn Tường. Tôi sẽ đầu tư hai trăm triệu tệ, không cần trả lại gì cả. Tôi cũng sẽ bảo đảm để con bé không xuất hiện ở bất cứ đâu trong nước nữa, thế nào?" Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia đanh thép vang lên.

Sở Ninh Dực nhìn Lan Hinh đang trắng bệch cả mặt mũi, ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ gõ lên cùi chỏ: "Chỉ ở trong nước?" Hiển nhiên chỉ với mấy điều kiện như vậy không đủ để anh hài lòng.

Người ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ba trăm triệu, chừng đó đủ để Viễn Tường hoạt động bình thường trở lại rồi. Hơn nữa từ nay về sau con bé chỉ có thể in dấu chân trong địa phận Paris. Tôi sẽ cắt toàn bộ kinh tế của con bé, vậy được chưa?"

"Điều kiện đổi chác của Lan tổng nghe mê người thật đấy!" Sở Ninh Dực khẽ cười, anh cảm thấy khá hài lòng với kết quả này.

"Đây chẳng phải là những gì mà Sở tổng muốn sao?"

Dường như Sở Ninh Dực nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của người bên kia, khóe miệng của anh lại từ từ vẽ lên một nụ cười: "Như vậy thì tôi đành thay mặt vợ tôi cảm ơn sự đầu tư không hoàn lại của Lan tổng rồi."