Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 540: Tay lớn nắm tay nhỏ




Sở Ninh Dực cau mày, cô nhóc này thiếu tiền đến thế cơ à?

Nhưng nghĩ đến việc trước kia chỉ vì năm trăm tệ mà cô giấu giếm bao lâu, Sở Ninh Dực cũng hiểu ra phần nào.

Năm đó, thật ra hai mẹ con cô phải nuôi thêm một đứa trẻ thật sự sống không sung sướng gì, nhất là từ lúc Tiểu Bảo Bối về ở với anh đến giờ, tiêu bao nhiêu là có thể nhìn ra được ngay.

"Khóc rồi kìa." Sở Ninh Dực đưa tay ra, lại muốn bế Tiểu Bảo Bối về, mà đáp án anh trả lời cô cũng đơn giản đến mức làm người ta phát rồ.

Con trai khóc rồi kìa, còn không đưa nó cho anh à?

"Không sao, không sao, một lúc là hết thôi." Thủy An Lạc nói rồi liền bế cậu nhóc xuống giường.

"Thủy An Lạc." Lần này người bị gọi cả họ lẫn tên là Thủy An Lạc, Thủy An Lạc không đồng ý giao Tiểu Bảo Bối cho anh.

Tiểu Bảo Bối thở phì phò nhưng cũng không quên chơi tiếp. Trẻ con sau khi có hứng thú với cái gì đó thì sẽ cứ chơi mãi với cái đó, cũng chính là trường hợp của Tiểu Bảo Bối lúc này.

Sở Ninh Dực sau khi đón lấy Tiểu Bảo Bối thì thấy Thủy An Lạc buồn bực không vui nằm bò trên giường, hiếm lắm mới chịu thấy mở miệng ra an ủi vào mấy cái lúc như thế này: "Anh Sở nhà em không thiếu mấy đồng bạc ấy đâu."

Thủy An Lạc ngẩng lên, bực bội lườm anh một cái, "Đại ca à, ba trăm vạn đấy, không phải mấy cái đồng bạc như anh nói đâu."

Nhưng số tiền này đối với Sở Ninh Dực mà nói quả thật đúng là chỉ mấy cái đồng bạc mà thôi.

Sở Ninh Dực đưa tay lên xoa đầu cô, không nói gì, cúi xuống nhìn con trai đang hớn hở chơi, thật ra anh cũng biết rõ tính con trai anh, rõ ràng mắt vẫn còn ầng ậng nước, thế mà lúc này vẫn cười khanh khách như bà mẹ não tàn của nhóc vậy.

Thế nhưng Tiểu Bảo Bối đập một mình không vui nên nhất quyết phải kéo cả daddy đập cùng mới được.

Thủy An Lạc lén rút điện thoại ra chụp lại, liền chụp được cảnh bàn tay nhỏ túm lấy bàn tay lớn, một cái tay tròn tròn mập mập, một cái thì khớp xương rõ ràng.

Thủy An Lạc chụp xong âm thầm nhìn lại bàn tay mình, không tính là mập mạp múp míp nhưng cũng chẳng được coi là khớp xương rõ ràng, cô lầu bầu nói, "Hình như cũng đâu có xấu đâu nhỉ."

Chẳng qua là không đẹp bằng cái tên biến thái nào đó mà thôi.

Sở Ninh Dực thấy cô cứ lẩm bẩm lầu bầu một mình, liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay nho bé của cô, mười ngón đan vào nhau, "Như thế này trông càng đẹp hơn."

Những khớp xương trên bàn tay anh rất rõ ràng, bàn tay cô trắng mịn mềm mại, một đôi tay, mười ngón đan chặt vào nhau.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt tràn đầy ý cười của anh.

Tim cô tự động trở nên loạn nhịp.

Mười ngón tay nối thẳng đến trái tim, nhiệt độ của bàn tay anh cũng vừa đủ để có thể khiến tim con tim cô nhảy nhót.

"A..." Tiểu Bảo Bối chớp mắt, ngoái đầu lại thấy daddy và mami đang nắm tay nhau, cái miệng nhỏ nhắn toét ra cười hớn hở, bàn tay nhỏ nhắn của cậu liền cứ thế mà vỗ lên, không chút khách khí nào cả.

Chỉ là tay cậu nhóc quá nhỏ, nằm trong lòng bàn tay của ba mẹ lại càng bé nhỏ hơn.

Thủy An Lạc nhìn tay của con trai, một nơi nào đó trong trái tim thoáng chốc đã trở nên mềm mại.

Đây là hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời này của cô.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn tay của con trai. Anh chậm rãi đặt tay của Tiểu Bảo Bối vào hai bàn tay đang đan vào nhau của anh và Thủy An Lạc. Đây là hai bàn tay anh dùng cả đời này để nắm chặt lấy.

"Ha ha~" Tiểu Bảo Bối bật cười khanh khách, nhưng lại nhanh chóng rút tay mình lại, con còn đang muốn chơi bàn phím cơ mà.

Khi bàn tay của cậu nhóc quay về chơi bàn phím máy tính, Sở Ninh Dực đột nhiên cúi xuống đặt lên môi Thủy An Lạc một nụ hôn.

Đôi mắt xinh đẹp của Thủy An Lạc mở to, và thế là lại bị anh cướp sạch không khí một lần nữa.

"Khụ..." Lạc Hiên đứng ở cửa khẽ ho một cái, quấy rầy bầu không khí ngọt ngào của hai người.

Sở Ninh Dực lần này trực tiếp chửi tục luôn, cái đám người này ai ai cũng rảnh rỗi đến thế à?

Tâm trạng của Thủy An Lạc rất tốt, cười trông đến là ngu, cứ thế mà lăn sang một bên kéo chăn trùm lên đầu.

"Dì tìm cậu kìa."

"Cậu" này rõ làng là chỉ Sở Ninh Dực rồi.