Bảy Năm Lại Bảy Năm

Chương 64




“Nhiên Nhiên, cô này là ai vậy?” Ân Hữu chỉ tay vào ảnh của Tiểu Mễ trên bia mộ hỏi.“Cô ấy là người rất tốt với mẹ, con phải gọi là dì.” An Nhiên buông bó hoa, vươn tay vuốt nhẹ lên tấm hình.Ân Hữu nhận ra được An Nhiên đang rất buồn, giúp cô lau nước mắt: “Nhiên Nhiên, mẹ đừng khóc, còn có Ân Hữu đây, Ân Hữu sẽ luôn ở cạnh mẹ, Ân Hữu sẽ không bỏ lại mẹ một mình.” Điệu bộ Ân Hữu lúc này giống hệt như một chàng trai đã trưởng thành, cố gắng an ủi mẹ mình.Nghe con nói vậy, An Nhiên vừa hạnh phúc lại vừa chua xót. Cô không đành lòng nói cho con biết cô khó mà ở cạnh con đến sau này.Trước cửa nhà trẻ, An Nhiên nói với Ân Hữu: “Ân Hữu à, hôm nay mẹ đến đón hơi trễ, con ngoan nghe lời mẹ, đợi mẹ ở đây nha.”Ân Hữu chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng của Điềm Điềm bên cạnh: “Ân Hữu ca ca.” Rồi rất nhanh, cô bé nắm lấy tay Ân Hữu.An Nhiên nhìn cô bé, có cảm giác trông rất quen: “Cháu là bạn học của Ân Hữu hả? Thật xinh đẹp.”“Chào dì.” Nói xong lại nhìn ra phía sau lưng cô, cô bé kêu to: “Ba, ba nhìn này, đây chính là Ân Hữu ca ca mà con nói, anh ấy rất giống ba nuôi con đúng không?”An Nhiên quay phắt lại, cô sợ ngây người, bàn tay từ lúc nào đã chặn trên môi.Ân Hạo cũng ngây dại, anh không ngờ người phụ nữ gầy yếu này lại có thể là An Nhiên.“Cục cưng.”“Ân Hạo.”An Nhiên rất nhanh ôm lấy Ân Hạo: “Thật tốt quá, thật tốt quá. Em biết anh không chết mà.” Trong lòng cô hạnh phúc không nói nên lời.Rồi cô buông Ân Hạo ra, nhìn kĩ một lần nữa: “Đúng là anh rồi.”Gặp lại An Nhiên sau 7 năm xa cách, Ân Hạo cũng rất xúc động: “Anh vẫn còn đây mà, cục cưng.” Thật tốt quá, anh ấy không chết.2 đứa trẻ bên cạnh không hiểu chuyện gì, Điềm Điềm kéo áo Ân Hữu hỏi: “Ân Hữu ca ca, sao mẹ anh lại ôm ba em?”“Cái gì, chính ba em ôm mẹ anh trước.” Không được, cậu không cho phép đàn ông khác có ý đồ với mẹ Nhiên Nhiên của cậu.Ân Hữu đi đến cạnh hai người, tách Ân Hạo ra: “Ôm đủ rồi đó.”Lúc này hai người lớn mới nhớ đến bọn trẻ, nhìn nhau cười.Ân Hạo ôm lấy Điềm Điềm: “Đây là con gái của anh với Nguyên Tịch, tên là Điềm Điềm.” Sau đó nhìn về phía Ân Hữu, đúng như lời con mình nói, cậu nhóc thực sự rất giống Mạc Ngôn, rõ ràng là cùng một khuôn đúc ra.“Đây là con em, Ân Hữu.” An Nhiên không muốn giải thích nhiều