Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 201: Lời nhắc nhở của rối gỗ đèn xanh




Cố Sơ hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của Lục Bắc Thần, cô dựa vào lòng anh, chút kinh hãi nhỏ nhặt còn sót lại trong lòng cũng tan đi hết. Tình yêu dài lâu nhất của người phụ nữ dành cho người đàn ông chính là sự ngưỡng mộ. Anh là người quyền uy của lĩnh vực này, là người uyên bác trong ngành nghề này, là chuyên gia được rất nhiều người kính nể, vậy mà cô có thể gần gũi anh đến vậy, nghĩ tới lại càng cảm thấy vinh hạnh, càng ôm anh chặt hơn.

Lục Bắc Thần lại lẳng lặng vòng tay qua người cô, cúi xuống hôn cô rồi nói: “Anh phải quay lại phòng thực nghiệm một chuyến.”

“Đã vớt hết xương lên rồi sao?” Cố Sơ vội hỏi.

Lục Bắc Thần gật đầu.

“Thực sự đã rút cạn suối nước nóng?” Cố Sơ kinh hoàng.

“Đây là cách tốt nhất.”

Mặc dù Cố Sơ không chuyên nghiệp nhưng cũng có thể tưởng tượng ra những nhân viên cảnh sát đó đã bận rộn đến khuya thế nào, bất giác cô cảm thấy kính phục những người như La Trì từ tận đáy lòng.

“Em không khỏe trong người, ở nhà đợi anh.” Lục Bắc Thần đứng dậy.

Cố Sơ ngồi lại trên giường, cả người đờ ra, câu nói trong lòng suýt nữa thì buột miệng thốt lên. Cô cũng muốn tới phòng thực nghiệm. Hơn nữa từ sự xuất hiện của Ngư Khương, Ngữ Cảnh, cô có thể suy đoán rằng anh chắc chắn đã điều những nhân viên chủ lực của phòng thực nghiệm tới Thượng Hải.

Cô là trợ lý của anh, lẽ nào không có tư cách vào đó hay sao?

Là cô ích kỷ, cô muốn can dự vào cuộc sống của anh, công việc của anh, toàn bộ! Cô muốn hiểu rõ tất cả về anh!

Nhưng, điều kiện tiên quyết là anh phải cho phép.

Lục Bắc Thần thấy cô cứ ngẩn ngơ ngồi đó, hiểu nhầm rằng cô giận anh không ở lại với mình. Anh chải lại mái tóc của cô, nói: “Anh sẽ cố gắng về nhanh.”

Trong lòng cô hiểu rõ, đây là một lời hứa không thể thực hiện được.

Lúc anh tập trung vào làm việc sẽ như thế nào cô ít nhiều vẫn thấu hiểu. Có lúc cô cảm thấy anh là người sinh ra để minh oan cho người chết, thế nên mới chuyên chú như vậy.

“Em không sao.” Cố Sơ cắn môi dưới, khẽ đáp một câu rồi đẩy anh: “Anh mau đi đi.”

Lục Bắc Thần véo nhẹ cằm cô, cúi người, đặt lên một nụ hôn phớt rồi quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không còn Lục Bắc Thần, Cố Sơ bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo. Cô cố gắng hít thở, muốn nắm bắt một chút hơi thở cuối cùng thuộc về anh tại đây nhưng chẳng mấy chốc nó cũng tan biến rồi mất hẳn. Cảm giác dựa dẫm tận đáy lòng lôi kéo cô, khiến cô sốt sắng bước xuống giường.

Lục Bắc Thần đang ở trong phòng thay đồ mặc áo sơ mi.

Cánh cửa tủ quần áo còn chưa đóng, tủ bên tay phải treo toàn những chiếc sơ mi đã được là phẳng phiu. Anh là người không thích mặc những chiếc áo sơ mi nhiều màu cho lắm, thế nên không nhạt hẳn thì cũng đậm hẳn. Chiếc nào cô cũng tỉ mỉ là ủi, sau đó treo hết lên. Trong lúc làm việc, về cơ bản anh đều ăn mặc rất chỉnh tề, chỉ khi ở nhà hoặc hiếm hoi có lúc nghỉ ngơi anh mới mặc quần áo thoải mái rộng rãi. Thế nên Cố Sơ cũng là nhiều sơ mi, áo vest hoặc quần Âu cho anh nhất.

Mỗi lần là, trái tim lại ngập đầy hạnh phúc.

Cô thường chủ động tự nhủ, đây thực chất là cuộc sống vợ chồng đơn giản nhất, nhưng cô cũng lập tức đỏ mặt, nghĩ tới nếu có một ngày Lục Bắc Thần từ bạn trai trở thành chồng mình, con tim bé nhỏ như bồ câu của cô lại nhộn nhạo không yên.

Cô thích ngắm anh mặc những chiếc áo được là cô là phẳng, như vậy cô sẽ cảm thấy anh là người đàn ông của mình.

Phòng thay đồ là có nhiều gương nhất, bóng hình thẳng tắp phản chiếu trong gương. Chỉ có điều anh vẫn chưa cài cúc, đập vào mắt Cố Sơ là những cơ bắp rắn chắc và những đường nét trôi chảy. Cô không bước vào mà dựa bên cạnh cửa, chỉ nhìn, không nói gì.

“Sao thế?” Lục Bắc Thần vừa cài cúc vừa hỏi.

“Không có gì.” Cố Sơ tựa trán lên khung cửa, chậm chạp nói: “Ngắm anh không được à?”

Khóe miệng Lục Bắc Thần bất giác cong lên.

Có bóng nắng hắt lên bả vai dài rộng của anh, tia sáng phản chiếu ra trong gương càng thêm gay gắt. Lục Bắc Thần đứng trong quầng sáng, lại còn mặc một chiếc sơ mi trắng, chất liệu áo cực tốt để lại những đốm sáng vụn vặt, cả người anh dường như được bao trùm trong vầng sáng ấy. Sau khi cài xong cúc áo, anh giơ tay cài cúc cổ tay. Khi anh hơi cúi đầu, sống mũi cao thẳng dường như chia cắt những tia sáng, khiến một bên mặt quay về phía cô trở nên góc cạnh, làm cho trái tim đập loạn xạ.

Cố Sơ cảm thấy mình như một cô gái háo sắc.

Cứ nhìn anh như vậy bỗng có một cảm giác lâng lâng, cả người như giẫm lên những tầng mây. Không, người đứng trên mây là Lục Bắc Thần, cô chính là người ngước nhìn.

Lục Bắc Thần đã thay xong quần áo, vò đầu cô rồi đi ra khỏi phòng thay đồ. Cô như một chú chó Pug, loẹt quẹt chiếc dép lê theo sau lưng anh. Anh thay giày ngoài cửa ra vào, nói với cô: “Tối em muốn ăn gì?”

Cố Sơ đặt chiếc cặp tài liệu lên bàn tay đang giơ ra của anh, lẩm bẩm: “Chẳng muốn ăn gì cả, không có tâm trạng.”

“Hử?”

“À… anh không cần lo cho em, trong nhà còn nhiều đồ lắm.” Cố Sơ lập tức đổi giọng.

Lục Bắc Thần nhìn cô một lúc lâu, mỉm cười không nói gì, cầm chìa khóa xe, quay người rời đi.

Cố Sơ ủ rũ đứng đó, cúi gằm, tự cảm thấy hận bản thân. Nếu mở lời xin anh, liệu anh có đưa cô tới phòng thực nghiệm không? Thật ra chẳng phải cô tò mò phòng thực nghiệm trông như thế nào, chỉ là cô không muốn còn có một không gian nào đó thuộc về anh mà không thuộc về cô.

Cảm giác này rất khó chịu.

Nhưng mà nghĩ lại thì Lục Bắc Thần chính là tên lừa đảo!

Tối qua rõ ràng anh nói sẽ dạy cô một số thứ trong phòng thực nghiệm, kết quả thì sao? Hại cô phấn khích bao nhiêu lâu.

Không có tiếng sập cửa như chờ đợi, đây là thực tế Cố Sơ phải đứng đấu tranh nội tâm rất lâu mới nhận ra. Cô ngẩng lên, bỗng thấy Lục Bắc Thần đã quay trở lại, đứng trước cửa nhìn cô mỉm cười.

“Anh… không phải đã đi rồi sao?” Cô có chút háo hức.

Lục Bắc Thần đứng vắt vẻo cạnh tường: “Em cũng có thể theo anh tới phòng thực nghiệm, nếu em cảm thấy rảnh rỗi quá.”

Một câu nói đã châm lên ngọn lửa hy vọng trong Cố Sơ. Cả người cô đều trở nên hưng phấn, vui tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, gật đầu lia lịa: “Em lập tức đi thay quần áo!”

Ngay sau đó, cô chạy ùa vào phòng thay đồ như một làn khói.

Lục Bắc Thần phì cười vì cô…

***

Bắc Kinh.

Tháng tám, lại bước vào những ngày ‘tắm hơi’.

Cơn gió dính nhơm nhớp thổi lên người càng khiến mồ hôi chảy ròng ròng. Nhiệt độ trong tòa nhà văn phòng được hạ xuống rất thấp, những người trong phòng cũng được mát mẻ hơn không ít.

Khoảng thời gian này Thịnh Thiên Vỹ thường xuyên hoạt động tại Bắc Kinh, cũng may tại đây anh có chỗ ở, nếu không Hứa Đồng có linh cảm, anh sẽ tới nhà cô thăm hỏi. Dạo này nhà cô gần như bị Thịnh Thiên Vỹ đi mòn gót, chỉ còn thiếu một căn phòng ngủ lại mà thôi. Chỉ cần cô tan làm về tới nhà, Thịnh Thiên Vỹ lại viện đủ mọi cớ ở lại cho tới tận khi cô định đi nghỉ.

Ngoài ra, Thịnh Thiên Vỹ còn cử hai vệ sỹ, cứ tới tối là đứng nghiêm trước cửa nhà cô như thần giữ cửa. Lý do anh đưa ra là muốn cô được an toàn.

Hứa Đồng không phải là một người thích náo nhiệt nhưng lâu dần cũng đã tập quen một cách thần kỳ.

Nhưng điều khiến Hứa Đồng khó chấp nhận chính là Thịnh Thiên Vỹ chuyển tới nhà cô rất nhiều truyện tranh, sau đó, phần lớn lý do của anh đã trở thành phải ở lại nhà cô đọc truyện tranh vì rằng đèn nhà cô vừa đủ êm dịu, không nhức mắt.

Ban ngày công việc lúc nào cũng túi bụi.

Hứa Đồng lập ra một nhóm hạng mục nhỏ, tập trung theo hạng mục bên khu vực Trung Đông. Thịnh Thiên Vỹ cũng tự nhiên trở thành ông chủ bỏ bê mọi việc, công dụng to tát nhất khi tới công ty là để ký văn bản, còn đa phần anh không tới.

Dần dần, Hứa Đồng cũng bình phẩm được thói quen làm việc của anh.

Con người anh không thích thức đêm, càng không thích bị công việc trói buộc, điểm này cực kỳ trái ngược với Niên Bách Ngạn. Nếu trong cả một ngày, nhất định phải có một ít thời gian dành cho công việc, Hứa Đồng biết rõ Niên Bách Ngạn sẽ dành ra 100% thời gian nhưng Thịnh Thiên Vỹ có lẽ chỉ bỏ ra một phần ba, hai phần ba khoảng thời gian còn lại anh tình nguyện bay tới London mớm chim bồ câu.

Hứa Đồng cũng có thói quen làm việc của mình, Thịnh Thiên Vỹ không bao giờ can thiệp. Việc anh cần chỉ là trong thời gian quy định giao được cho anh thứ anh muốn là được. Nhưng anh tặng cho cô đủ các loại mặt nạ đắp mặt, có loại trước đây cô từng dùng, có loại chưa từng dùng. Cô cũng thấy rất kỳ lạ, đàn ông sao lại biết lắm thương hiệu đến vậy?

Ngày hôm nay đã qua buổi trưa, giờ này ai ai cũng uể oải, buồn ngủ.

Công việc của Hứa Đồng lúc nào cũng ngập ngụa. Sau khi ăn bữa trưa qua loa, cô lập tức mở kho dữ liệu của công ty ra kiểm tra. Mặc dù nghiệp vụ của công ty cô cũng đã quen thuộc kha khá rồi nhưng tìm hiểu nhiều hơn về tình hình thu mua và sát nhập mấy năm gần đây của Thịnh Thiên Vỹ cũng như tình hình kinh doanh sau đó đối với cô chỉ có lợi mà thôi.

Những con số chi chít khiến người ta hoa cả mắt.

Mắt Hứa Đồng còn không chớp cái nào, sau đó lại quen tay tiến hành chia tách và phân loại lại những tài liệu này.

Theo như chính Thịnh Thiên Vỹ nói, rất nhiều tài liệu do thư ký chỉnh lý, phần nhiều tới từ bộ phận thị trường. Hứa Đồng làm việc lâu năm, cứ nhìn thấy kiểu phân chia tạp nham bát nháo này là lại ngứa tay, cứ phải sắp xếp theo cách của mình thì mới thoải mái.

Nhìn thế này, Hứa Đồng mới cảm thấy Thịnh Thiên Vỹ quả thật đã làm không ít việc, không khỏi kinh ngạc. Một người lười biếng cỡ đó mà đầu tư không ít sản nghiệp. Con trỏ chuột dừng lại trên một công ty có tên là “Khiêm”. Cô lật xem, không thấy thời gian hoạt động cụ thể, cảm thấy rất kỳ lạ, rồi lại nhìn trân trân vào chữ “Khiêm” này rất lâu, hình như có chút ấn tượng nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Hứa Đồng ấn nút “Handfree” trên máy bàn, gọi thẳng tới bàn thư ký.

“Dạ, trợ lý Hứa có gì dặn dò?”

“Tập đoàn đã thu mua một công ty tên là “Khiêm”, phải không?” Hứa Đồng hỏi.

Phía thư ký nhanh chóng tra tài liệu rồi đưa ra câu trả lời cũng ngay lập tức: “Vâng ạ.”

“Tôi đang chỉnh lý lại tài liệu cấp cao, thời gian thu mua công ty này có thể lúc đó chưa ghi chép, hãy cung cấp cho tôi.” Hứa Đồng gõ mấy cái lên bàn phím, nhanh chóng đưa ra chị thỉ.

Bên kia lại lục tìm tài liệu rồi đưa ra thời gian cụ thể: “Là mùng ba Tết dương lịch năm nay, ngày mùng 3/1 chính thức thu mua, có thể vì nguyên do còn có lịch Âm nên đã liệt kê vào tài liệu nghiệp vụ của năm ngoái. Tôi xin lỗi, đây là sơ suất của phòng thư ký chúng tôi.”

Tháng một thu mua, giờ mới qua hơn nữa năm nhưng khi nhìn lại tổng hợp thành tích, Hứa Đồng đã sửng sốt.

“Chỉ là một trung tâm phẫu thuật chỉnh hình, sao lại lãi nhường này?” Cô hỏi.

Cô thư ký trả lời: “Trợ lý Hứa, “Khiêm” là một công ty liên doanh nước ngoài. Đầu tiên, ngành phẫu thuật thẩm mỹ vốn dĩ đã thu về lợi nhuận không tồi, thêm nữa, phía dưới còn có các công ty con, chủ yếu kinh doanh các sản phẩm làm đẹp và các sản nghiệp có liên quan. Trước mắt các sản phẩm làm đẹp mới chỉ thử tung ra tại Trung Quốc nhưng thành tích của lương tiêu thụ tại các quốc gia Âu Mỹ đã rất tốt rồi.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Hứa Đồng cúp máy.

Cô lại lên máy tra cứu một lát. Quả đúng như những gì cô thư ký nói, quy mô của trung tâm này thật sự rất lớn, chỉ là nửa năm trước cần mở rộng thị trường Trung Quốc, đã bàn bạc hợp tác vốn với Thịnh Thiên Vỹ. Anh đầu tư một khoản tiền vào đây, trở thành cổ đông lớn nhất của trung tâm.

Hứa Đồng thấy thế không khỏi thở dài, kiếm tiền của phụ nữ quả là dễ.

Chỉ có điều, chắc là tới bây giờ Thịnh Thiên Vỹ vẫn không rõ trung tâm này kiếm được cho anh bao nhiêu tiền, trọng điểm của anh vẫn dồn vào nguồn năng lượng. Người này có dã tâm lớn, trung tâm này còn kiếm được tiền, một số vốn lớn như vậy được luân chuyển cũng không còn kỳ lạ nữa.

Hứa Đồng không quá quan tâm tới trung tâm này, đối với mấy nơi phẫu thuật thẩm mỹ thật ra ít nhiều cô cũng có tâm lý cự nự, cứ cảm thấy nơi nào thấy máu là kỳ kỳ. Cô sẽ liên tưởng tới hàng loạt các cô gái có khao khát theo đuổi cái đẹp, bỏ ra một số tiền lớn cho phép người ta múa dao trên mặt hoặc trên người mình, quá đáng sợ, sau khi bước ra sẽ có một gương mặt không còn thuộc về mình nữa…

Càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy là phụ nữ, con đường theo đuổi cái đẹp thật cực khổ, không những tốn kém tiền bạc mà còn tổn hại cả sức khỏe.

Nếu không phải vì nhìn thấy Thịnh Thiên Vỹ còn đầu tư vào mấy ngành nghề linh tinh khác, cô nhất định sẽ cho rằng anh có vấn đề, đang dưng lại đầu tư vào một trung tâm phẫu thuật thẩm mỹ làm gì?

Đang mải nghĩ thì màn hình máy tính đột ngột tắt ngấm.

Màn hình màu đen phản chiếu gương mặt của Hứa Đồng.

Cô giật nảy mình, sau khi hoàn hồn lại thì bật lại máy lên nhưng máy tính như bị tê liệt, không có chút động tĩnh gì. Cô hết cách, đành gọi điện cho bộ phận kỹ thuật, bảo người tới kiểm tra.

Vừa cúp điện thoại lên thì màn hình máy tính lóe lên một cái.

Hứa Đồng sững sờ.

Mấy giây sau, cô chạm tay vào bàn phím, lập tức màn hình đột ngột biến thành màu đỏ máu, nói chính xác hơn là, giống như ai đang tạo ra hiệu ứng máu chảy trên máy tính của cô vậy, thoạt nhìn còn tưởng máy tính chảy máu thật.

Hứa Đồng nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng chẳng mấy chốc, màu đỏ ấy biến mất.

Cô cử động cơ thể, ghé lên trước.

Trong giây phút, trong màn hình bất ngờ xuất hiện một gương mặt cực kỳ giống người giấy, khiến Hứa Đồng hét ầm lên, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Đó là một con rối gỗ, trong tay xách một ngọn đèn xanh.

Con rối nhìn thẳng vào Hứa Đồng, há miệng rồi có âm thanh vọng ra. Là… bài đồng dao đó!

Hứa Đồng bịt miệng, sắc mặt tái nhợt. Cô nhanh chóng gõ lên bàn phím nhưng vô ích. Cho tới khi bài đồng dao kết thúc, con rối gỗ mới từ từ nhắm mắt lại nhưng bên cạnh lại xuất hiện một hàng chữ: Rời xa anh ta, mau chạy đi, nguy hiểm!

Thế là ý gì?

Hứa Đồng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

“Ai?” Cô hét lên theo phản xạ.

Cánh cửa bị đẩy ra một khe hẹp: “Trợ lý Hứa, vi tính bị hỏng ạ?”

Là người của bên kỹ thuật. Lúc ấy Hứa Đồng mới bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn, hình ảnh và hàng chữ đều đã biến mất, chỉ còn màn hình đen ngòm.

“Cậu mau tới xem sao, máy tính của tôi bị vi rút rồi.”

Người của bên kỹ thuật bước lên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, màn hình lại rực sáng, vẫn còn giữ nguyên ở trang tra cứu. “Trợ lý Hứa, máy tính của chị đâu có vấn đề ạ?”

“Không thể…” Hứa Đồng gạt ngay chữ cuối cùng đi, bỗng nhiên trong đầu nảy lên một suy nghĩ. Nếu… không phải bị vi rút thì sao?

“À, không sao là được rồi, cảm ơn cậu.”

Sau khi người đó đi khỏi, Hứa Đồng lại trở về chỗ ngồi, không rời mắt khỏi màn hình máy tính. Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cảm giác lạnh lẽo lập tức lan vào tận trong tim…