Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 316: Chồng tương lai




Băng chuyền đã khởi động, vali hành lý bị vứt ra ngoài từng chiếc một, lăn một vòng ở cửa ra rồi rơi xuống, từ xa đã nghe thấy những tiếng bịch bộp. Cố Sơ đứng bên cạnh băng chuyền, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện Lục Bắc Thần bắt cô đợi hai tiếng, phiền não ngập tràn. Nếu có thể tìm ra được địa chỉ của anh mà không phải quấy rầy tới anh thì tốt rồi, như thế cô có thể bày biện trang trí trước tiệc sinh nhật, khi nào anh về sẽ kinh ngạc không ngừng. Cố Sơ thở vắn than dài, cung Bạch Dương của cô quả nhiên không có tế bào lãng mạn, làm rồi mới thấy hối hận. Nhớ lại năm xưa có một chàng trai cung Song Ngư theo đuổi cô, phải gọi là tung ra hàng trăm chiêu lãng mạn, cả sân trường đại học được anh ta thắp đầy nến, lại chẳng biết kiếm được ở đâu ra cánh hoa rải từ giảng đường ra sân trường, cô quả thực đã thảng thốt. Kết quả bị Kiều Vân Tiêu biết được, anh ấy bực bội quát lên với anh chàng kia: Cậu tế trời đấy à?

Mặc dù cuối cùng cô không nhận lời tỏ tình của chàng trai Song Ngư đó nhưng cũng không thể không khâm phục tế bào lãng mạn mạnh mẽ của đối phương. So với cung Song Ngư có EQ bùng nổ, con dê trắng tình cảm thẳng thừng và một chiều như cô đã bị bỏ xa mấy cung đường rồi. Có người vỗ vào cô: “Cô bé, hành lý của cô phải không?”

Lúc ấy Cố Sơ mới hoàn hồn, nhìn kỹ lại thì trên cả dãy băng chuyền chỉ còn lại một chiếc vali đang di chuyển, chiếc tay kéo màu cam 26 tấc dán đầy hình xanh xanh đỏ đỏ, là của cô. Người bên cạnh nhắc cô là một người đàn ông mặc áo vest đeo cà vạt, xem ra đang thong dong tới nhận hành lý của mình. Thấy cô có phản ứng, anh ấy mỉm cười rồi lặp lại câu hỏi lần nữa: “Của cô phải không?”

“À à… là của tôi, là của tôi.” Cố Sơ liên tục gật đầu. Cô đang định giơ tay ra lấy thì người đàn ông kia đã xách giúp.

Cố Sơ cảm ơn không ngớt.

Người đàn ông cười hỏi: “Cô về khu nào?”

Cố Sơ sững người, ngước mắt lên nhìn người trước mặt. Lúc này cô mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ấy, trông cũng chỉ tầm ngoài ba mươi, dáng người dong dỏng, mặc dù ăn mặc rất đứng đắn nhưng nét mặt lại có vẻ bất cần và chán chường của một nghệ sỹ nhưng khi cười thì rất thân thiện, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, anh chàng vội giải thích: “À, ý của tôi là giờ này đông người bắt taxi lắm. Nếu thuận đường cô có thể quá giang xe tôi.”

Cố Sơ hiểu ra, vội xua tay khéo léo chối từ: “Không cần đâu, không cần đâu. Tôi đang đợi bạn trai tới đón.”

Anh chàng ngắm cô từ trên xuống dưới rồi trêu đùa: “Các cô gái đẹp quả nhiên nhiều người giành giật. Vậy được, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Tạm biệt một người lạ xen ngang, Cố Sơ kéo vali đi tìm một quán café, thầm nghĩ cảnh tượng vừa rồi mà để Lục Bắc Thần nhìn thấy thì hay biết mấy. Thật không đáng tin cậy, lại vứt cô ở sân bay hai tiếng đồng hồ, tưởng cô không dụ ong hút bướm được chắc? Rồi cô lại nhìn giờ lòng đầy oán trách. Sao thời gian trôi lâu vậy, mỗi giây mà tưởng cả năm.

Cô chọn một quán café không đông khách lắm, gọi một cốc mocha, thêm một phần Tiramisu sau đó bắt đầu vừa uống café vừa đếm người. Chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, số người đi ngang qua trước mặt cô đã lên tới hơn năm trăm, trong số năm trăm người này không có Lục Bắc Thần. Sau đó, Cố Sơ bị một cửa hàng thu hút. Cửa hàng này của người Bắc Kinh chính gốc, nói toàn thứ tiếng Bắc Kinh duyên dáng, nhất là những âm uốn lưỡi lại càng dễ nghe, Cố Sơ nghe mà cứ cảm thấy như đang xem phim truyền hình. Trên con ngõ với bức tường gạch lưu ly màu đỏ, à không người phương Bắc gọi là hẻm, bầu không khí buổi sáng đậm sương lan tỏa, những người đàn ông Bắc Kinh đầu đội mũ nỉ, người mặc áo dài, tay xách lồng gà, ung dung dạo bước, gặp nhau thì lại lên tiếng chào hỏi: “Ô ông, dậy rồi đó hả?” Người đối diện trả lời: “Dậy rồi.” “Ăn cơm chưa ông?”. “Sáng nay còn sớm, dạo một vòng cái đã.”. “Được, nhà tôi vừa xong, qua đi.”*

*Những câu nói Cố Sơ tưởng tượng ra đều đậm chất giọng uốn lưỡi của người Bắc Kinh.

Đây đều là những hình ảnh Cố Sơ bắt gặp trong phim truyền hình. Cô là người phương Nam, ít tiếp xúc với người phương Bắc, nhất là người Bắc Kinh. Những gì nghe thấy, nhìn thấy đều khiến cô hiếu kỳ. Ở Quỳnh Châu, họ cũng nói âm uốn lưỡi nhưng tới đây rồi Cố Sơ mới thật sự hiểu rằng thì âm uốn lưỡi chính cống phải là Bắc Kinh. Đây là đế đô Hoàng thành, người dân bản địa ở đây đều toát lên một phong thái mang gốc rễ Hoàng tộc. Rảnh rang chẳng có việc gì, Cố Sơ bèn bắt đầu học người ta nói chuyện, nhất là âm uốn lưỡi. Cô liều mạng uốn cong lưỡi lên, nhưng lại không dám khoa trương quá, sợ người ta tưởng là thần kinh đuổi ra ngoài.

Cứ như vậy, thời gian đi dạo, thăm thú cũng qua đi. Khi cô từ cửa hàng mỹ phẩm đi ra cũng đã qua hai tiếng. Cố Sơ kéo vali đi không mục đích, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ lặn xuống từng chút, từng chút, những đám bây như bị thiêu cháy lan khắp ngàn dặm. Cô lại xem giờ, thật sự chịu hết nổi bèn gọi vào di động Lục Bắc Thần.

Lại tắt máy!

Cố Sơ không còn nhẫn nại nữa, thậm chí cảm thấy mình bị ghẻ lạnh. Gì chứ, cô cất công đi từ Thượng Hải tới Bắc Kinh để tổ chức sinh nhật cho anh. Giờ thì hay rồi, chẳng những bỏ mặc cô ở sân bay bao nhiêu lâu lại còn tắt máy! Anh sợ cô làm phiền tới công việc của mình đến thế kia à? Càng nghĩ càng giận, mặc kệ anh tắt máy hay mở máy, cô thẳng thừng nhắn một tin: Lục Bắc Thần, em đi đây, đừng tìm em nữa!

Ghét mà!

Cô phẫn nộ, một giây sau rất muốn tắt máy nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm. Lỡ như tý nữa anh gọi tới thì sao?

Sân bay nhộn nhịp khiến cô buồn chán, quyết định kéo vali ra ngoài hít thở không khí, nhân tiện nghĩ luôn lỡ như cái tên Lục Bắc Thần cuồng công việc kia bận rộn quên bẵng mất cô thì phải làm sao? Nên tìm khách sạn ở lại hay đặt vé quay về Thượng Hải đây? Hay là cứ gọi cho La Trì hoặc Ngữ Cảnh?

Cô vừa đi vừa nghĩ, nhưng còn chưa đi ra tới cửa eo đã bị ai ôm chặt từ phía sau!

“Á!” Cố Sơ hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Vừa định quay lại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu vọng xuống: “Đã bảo em đừng có chạy lung tung cơ mà, sao không nghe lời thế hả?”

Là một hơi thở ấm áp và sạch sẽ, lạc vào hô hấp cô một mùi hương nam tính đầy quyến rũ. Cả người Cố Sơ run lên. Cô quay phắt lại nhìn anh, một giây sau cả gương mặt sáng bừng lên như đốt pháo hoa, mừng rỡ reo vang rồi lập tức níu lấy cổ anh. Là Lục Bắc Thần, không phải ảo giác của cô, cô thật sự đợi được anh rồi.

Lục Bắc Thần theo đà ôm chặt lấy cô, để mặc người con gái trong lòng bám dính lấy mình như gấu koala. Anh khẽ cười, rồi cúi xuống hôn lên tóc cô. Những người xung quanh lần lượt nhìn cả về phía này. Trong sân bay, giữa đám đông tấp nập lại qua, đôi tình nhân ấy như một bức tranh đứng yên đẹp nhất khiến bao người ngưỡng mộ.

Cố Sơ không hề hay biết mình đã trở thành tâm điểm trong mắt nhiều người, chỉ biết gắt gao ôm lấy người đàn ông trước mặt. Cô áp má vào ngực anh, cho dù cách một lớp vải cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ thật sự của cơ thể anh. Cảm nhận được bàn tay anh đang siết chặt, cô lại càng thêm quyến luyến. Mừng rỡ quá đi, ấm ức dâng trào, những lời nói ra mang theo vẻ nũng nịu và oán trách: “Sao giờ anh mới tới? Anh không cần em nữa thật sao?”

“Đồ ngốc, chẳng phải anh đã đến rồi sao?” Lục Bắc Thần càng lúc càng ôm chặt cô hơn, bờ môi mỏng quấn bện nơi gò má, dịu giọng dỗ dành.

Cô đứng giữa biển người, hệt như một đứa trẻ lạc lõng. Ánh chiều tà hắt lên người cô như gần như xa, như thật như giả. Khoảnh khắc ôm cô vào lòng anh mới cảm thấy dài đằng đẵng. Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi mà như đã trải qua mấy mùa cây thay lá. Anh ôm chặt cô, một giây cũng không muốn buông tay.

Cố Sơ ngẩng đầu lên, tỉ mỉ ngắm nhìn anh, thấy gò má anh góc cạnh hơn trước, cô xót xa vuốt ve: “Sao anh gầy vậy?”

Lục Bắc Thần kéo tay cô, nhẹ nhàng đùa nghịch trong lòng bàn tay. Bàn tay nhỏ của cô hơi lạnh, lại mềm mại như không xương, khiến anh nhớ những ngày được nắm tay cô. Anh mỉm cười: “Nhớ em đấy mà.”

Một câu nói khiến mặt mũi Cố Sơ đỏ bừng, giơ một tay đánh nhẹ lên người anh: “Học kiểu ăn nói mồm mép này từ đâu thế hả? Đến Bắc Kinh học thói xấu đấy à?”

Lục Bắc Thần không nói nữa, chỉ nhìn cô cười. Cố Sơ lại không nhịn được mà len vào lòng anh, hít hà mùi hương của anh. Cô nhớ anh, nhớ vô vàn. Lục Bắc Thần cười: “Em sắp thành tiêu điểm rồi đấy.”

Miệng thì nói vậy nhưng anh không hề nghĩ tới chuyện buông cô ra.

Cố Sơ len lén nghiêng mặt qua, nhìn thấy bao ánh mắt quả thực đều đang liếc về phía này thì càng cảm thấy xấu hổ. Lục Bắc Thần nhận ra biểu cảm của cô, thì thầm: “Chúng ta đi thôi.”

Cô khẽ gật đầu.

Lục Bắc Thần vòng tay qua eo cô, một tay kéo vali của cô, đi về phía bãi đậu xe. Mặc dù hai người không làm hành động thân mật nào vượt quá giới hạn nhưng trai đẹp gái xinh thì vẫn khiến người ta chú ý. Cố Sơ thấy không ít cô gái đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần, cô bất chợt nghiêng đầu nhìn anh, vẫn tướng mạo tuấn tú, vẫn vóc dáng tráng kiện. Trời Bắc Kinh giá lạnh, anh khoác một chiếc áo dạ màu xám đậm, giữa áo dạ và áo sơ mi còn quấn một chiếc khăn cổ cùng tông màu, nội hàm và không nổi bật nhưng lại càng toát ra cái tuấn tú, hiên ngang. Cố Sơ chợt dính sát vào anh hơn. Cảm giác có được một người bạn trai giỏi giang thật tuyệt, cô thầm sung sướng trong lòng.

Sự chủ động dựa dẫm của cô làm mềm trái tim Lục Bắc Thần. Đúng lúc ra khỏi cửa đi tới bãi đậu xe, anh tưởng cô lạnh bèn dừng bước, cởi áo dạ trên người khoác cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Nhiệt độ Bắc Kinh không cao bằng Thượng Hải đâu, có mang quần áo ấm chưa?”

Cố Sơ để mặc cho anh khoác áo lên người mình, không nói gì, chỉ nhìn anh cười ngây ngô. Trên áo dạ toàn là mùi hương trên người anh, sạch sẽ và thanh mát, là mùi hương cô quen thuộc và say đắm. Lục Bắc Thần thấy cô cứ cười mãi cũng không nhịn được cười, quẹt tay lên mũi cô: “Anh hỏi em đấy.”

“Em không mang.” Cô cười hì hì.

Lục Bắc Thần khó xử lắc đầu, rồi tiện thể siết chặt lấy cô: “Ăn cơm xong anh đưa em đi mua mấy bộ.”

“Em thích mặc của anh.” Cô vung vẩy tay áo.

Anh cao, anh mặc áo chưa qua đầu gối nhưng cô mặc vào thì gần chạm tới mắt cá chân, lại còn được cánh tay rắn rỏi của anh ôm, cô chẳng cảm thấy lạnh chút nào. Lục Bắc Thần nghe xong, hơi nhướng mày: “Tiểu nha đầu biết ăn nói đấy.”

Anh thích cô dựa dẫm vào mình, như vậy càng khiến anh bùng lên bản năng muốn được bảo vệ cô.

Hôm nay La Trì làm tài xế, sau khi thấy Cố Sơ thì tràn đầy nhiệt huyết, lập tức lao xuống xe, dang rộng hai tay: “Em gái Cố, anh nhớ em chết mất…”

Lời còn chưa dứt, Lục Bắc Thần đã lẳng lặng đứng chắn trước mặt cô, chặn cái ôm gấu của La Trì lại: “Về xe của cậu đi.”

Cố Sơ trốn sau lưng Lục Bắc Thần, thò đầu ra, nhìn La Trì len lút cười. Giây phút này cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Có người đàn ông mình yêu ở bên cạnh, còn có cả bạn bè nhiệt tình hài hước. Gia đình xảy ra chuyện, bạn bè và người thân né tránh từng khiến cô có một thời gian nghĩ mình đã mất đi khả năng ngoại giao, cũng cho rằng sẽ không bao giờ còn được cảm nhận cảm giác lo lắng sợ hãi vì bạn bè nữa. Nhưng bây giờ chính sự xuất hiện của Lục Bắc Thần đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời u tối của cô, còn La Trì, Ngữ Cảnh đã làm phong phú thêm cho cuộc sống của cô.

Cô thích mọi thứ hiện tại, trân trọng khoảnh khắc trước mắt, mặc dù bây giờ vụ án liên quan tới Hứa Đồng và mọi người nhưng khi gặp được La Trì và Lục Bắc Thần thì cô đã hoàn toàn yên tâm. Đây là hai người đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác. Họ nghiêm túc với công việc như nghiêm túc với mạng sống, thế nên cô sẽ không bao giờ phải lo lắng có án oan sai. Trên đường tới Bắc Kinh cô còn đang nghĩ khi nào gặp được Lục Bắc Thần phải hỏi cho rõ ràng nhưng bây giờ suy nghĩ này đã được xóa sạch. Càng là những lúc thế này, cô càng phải né tránh, nếu không sẽ khiến Lục Bắc Thần và La Trì khó xử.

Sau khi kéo vali của cô vòng ra sau cốp xe, cô dính chặt lấy anh như một cô hầu nhỏ, anh thấy vậy chỉ cười khẽ. Cốp xe được mở ra, anh nhấc lên bằng một tay rồi đặt vào trong. Cố Sơ tinh mắt nhìn thấy vali của anh, kinh ngạc: “Anh định đi đâu à?”

“Mau lên xe đi.” Lục Bắc Thần chỉ mỉm cười xoa đầu cô, thúc giục.

Cố Sơ cũng không nghĩ nhiều, để anh dắt tay cùng ngồi lên ghế sau. La Trì quay đầu lại, kháng nghị: “Này này này, chúng ta lâu lắm không gặp nhau rồi? Ngồi lên ghế phụ thân thiết với anh nào.”

“Ngồi lên trên với anh á? Đừng có mơ.” Cố Sơ dựa vào lòng Lục Bắc Thần.

La Trì nhìn không nổi hai người họ dính lấy nhau bèn chép miệng: “Vừa vừa phai phải thôi nhá, cố tình kích động chàng trai độc thân này đấy hả?”

“Vậy anh có giỏi thì tán đổ được Tư Tư đi.” Cố Sơ cố tình khích.

La Trì cười sung sướng: “Cứ đợi tin thắng lợi của anh đi. Bây giờ ngày nào anh cũng gọi điện cho cô ấy, có biết đó gọi là gì không? Đó gọi là kế sách đánh vào tính thói quen của tư duy. Ngày nào cũng gọi, bỗng nhiên một ngày không gọi nữa, cô ấy chắc chắn sẽ sốt ruột.”

Cố Sơ bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thần: “Chiêu này anh dạy hả?”

Lục Bắc Thần vội vàng xóa sạch quan hệ: “Mấy chiêu thức IQ thấp kiểu này sao có thể là anh nghĩ ra được? Cậu ta tự lên mạng học đấy.”

“Giáo sư Lục vĩ đại à, cậu là công thần trong khoản tự phá hoại chuyện của mình đấy.” La Trì nhấn chân ga một cách vững vàng, nộp phí rồi lên đường cao tốc, lái về phía trung tâm thành phố: “Tôi vừa nhận được điện thoại của cậu là đến ngay, nếu không thì cậu…”

“Tập trung lái xe đi, bớt nói bừa bãi thôi.” Lục Bắc Thần ngắt lời anh ấy.

La Trì nhìn anh qua gương chiếu hậu, cười gian xảo.

“Này, anh chuyên tâm lái xe đi chứ, đừng có nhìn Bắc Thần nhà em mãi thế.” Cố Sơ khoác tay Lục Bắc Thần, cực kỳ thân mật.

Lục Bắc Thần chỉ cảm thấy vòng tay mềm mại, cảm giác ngọt ngào trong lòng cứ thể tuôn trào. Anh không kiềm chế được, hôn lên má cô, mặt cô càng đỏ lựng như trái táo. La Trì nhìn thấy qua gương: “Này này này, phía trước còn có một người đang còn thở nhá, muốn quấn lấy nhau đợi tối về đi, coi như tôi không tồn tại đấy à?”

“Còn nói nhiều nữa là tôi lái xe, cậu chạy đằng sau.” Lục Bắc Thần đá chân vào ghế trước.

La Trì nhấn ga tăng tốc, thở dài lắc đầu: “Đúng là ăn cháo đá bát mà.”

Hai vị đằng sau mặc kệ câu cảm thán của anh ấy. Lục Bắc Thần kéo tay cô qua, nắm chặt rồi hỏi: “Còn lạnh không?”

Cố Sơ nép trong lòng anh, lắc đầu cười khẽ: “Có lạnh tý nào đâu.”

Đan tay mình vào tay anh, bàn tay anh được bàn tay to lớn của anh bao bọc, cô cảm thấy cực kỳ ấm áp.

La Trì ngồi trước lại bắt đầu không an phận, ho hai tiếng. Trong mắt Lục Bắc Thần bây giờ chỉ còn Cố Sơ cưng như mèo con. Cố Sơ cũng không màng tới La Trì. Xa cách Lục Bắc Thần bao nhiêu ngày, nỗi nhớ anh như biển cuộn, bây giờ gặp mặt rồi cô chỉ muốn yên lặng nằm trong lòng anh, không nghĩ gì hết, không quan tâm tới ai hết. Nhưng khổ cho La Trì, rõ ràng là anh ấy không nhịn được nữa, lại liên tục ho mấy tiếng.

“Có gì thì nói đi.” Lục Bắc Thần uể oải lên tiếng.

Cố Sơ ở trong lòng, ngó La Trì, vui mãi.

“Thì tôi chỉ muốn hỏi xem em gái Cố thi cử thế nào thôi mà?” La Trì vội vàng lên tiếng.

Cố Sơ tiếp tời: “Em thi cử trước nay không thành vấn đề.”

“Tự tin vậy sao?”

“Dĩ nhiên, em là kiểu sinh viên giỏi thi mà.”

“Nếu qua được thì có nghĩa là em sắp quay lại đại học A à?” La Trì lại hỏi.

Cố Sơ cười: “Nghe giọng điệu của anh, anh tiếc những ngày kề vai sát cánh chiến đấu cùng em chứ gì?”

“Đương nhiên, mặc dù em bị giáo sư Lục chèn ép nhưng anh có thể nhìn ra trí tuệ và khả năng vô biên của em. Nếu kiên trì bền bỉ, thành tích của em trong giới pháp y sẽ không thua kém người đàn ông bên cạnh em đâu.” La Trì thao thao bất tuyệt

Nghe được câu ấy, Cố Sơ sướng rơn, khoa chân múa tay: “Chắc chắn rồi. Đừng quên em là thiếu nữ thiên tài, mười bảy tuổi đã thi đỗ đại học A, năm nào cũng được học bổng, em…”

“Quay về đây cho anh.” Lục Bắc Thần bất mãn khi cô rời khỏi vòng tay mình, bèn giơ tay ra kéo cô lại, áp chế sự phấn khích của cô, thấp giọng nói: “Đừng có nghe mấy lời ngọt ngào.”

Cố Sơ ngẩng đầu lên trong lòng anh: “Nhưng em cảm thấy lời của anh ấy rất chân thành.”

“Cậu ta gặp ai cũng nói vậy đấy.” Lục Bắc Thần cười.

Cố Sơ trừng mắt với La Trì: “Này, anh từng mang mấy lời này ra khen người khác phải không?”

“Lục Bắc Thần nói mà em cũng tin à?” La Trì cười khẩy: “Cậu ta ghen tỵ lồ lộ ra.”

Lục Bắc Thần dựa ra sau ghế, nhìn La Trì trong gương chiếu hậu với vẻ gian tà: “Tôi là chồng tương lai của cô ấy, cô ấy không tin tôi lẽ nào đi tin người ngoài như cậu? Nực cười.”

Cố Sơ chỉ mải hút lấy ấm áp của anh, nhất thời chưa phản ứng lại với những lời của Lục Bắc Thần, chỉ cười ngốc nghếch. Mãi một lúc sau, cô mới sực tỉnh lại, trái tim đập thình thịch, sửng sốt nhìn gương mặt nghiêng của Lục Bắc Thần. Anh vừa nói gì cơ? Chồng tương lai? Có phải cô nghe nhầm không?

Lục Bắc Thần không nhìn cô, chỉ mỉm cười, khiến cô không hiểu được những suy nghĩ trong lòng anh.

La Trì thính tai, nắm bắt được thông tin quan trọng bèn cười: “Yo ha, trông cái vẻ này là định cầu hôn đấy à?”

“La Trì, anh đừng nói linh tinh.” Cố Sơ sợ rằng ban nãy Lục Bắc Thần chỉ tiện miệng, lại sợ bị La Trì dồn ép không còn đường lùi, vội vàng dừng chủ đề lại: “Tai anh làm ơn đừng có thò dài như vậy được không? Anh phải nhớ rõ bây giờ hai con người cao giá đang ngồi trên xe của anh, anh phải chú ý, hết sức chú ý!”

Cô từng bứt rứt chuyện kết hôn một thời gian, cũng từng đau buồn vì câu nói “vẫn chưa thể cưới em” của Lục Bắc Thần, thậm chí từng có ý nghĩ cắt đứt sớm còn hơn đau khổ dai dẳng về sau. Yêu một người, muốn được ở bên người ấy trọn đời có gì sai? Nhưng anh chính là một người như vậy, đã quyết tâm nói cho cô đáp án. Nhưng về sau cô cũng đã suy nghĩ thông suốt. Rời xa anh rất đau khổ, thậm chí còn nhói lòng hơn cả chết, cô tình nguyện được ở bên cạnh anh như thế.

Ngoại trừ việc không thể cho cô một hôn ước, những điều tốt đẹp anh mang tới cho cô đã đủ sưởi ấm cả cuộc đời. Cô đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ vì Bắc Thâm phải không? Cô đã hại anh mất em trai, anh mà cưới cô biết ăn nói sao với gia đình? Chỉ cần anh tốt với cô, cho dù cứ thế này cả đời, cô cũng chấp nhận.

La Trì đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần qua gương, sau đó giơ tay biểu tượng ‘ok’ với Cố Sơ: “Được được được, tôi biết rồi. Một giáo sư Lục giá trị không thể dùng chữ số đong đếm. Một Lục phu nhân, sinh viên ưu tú, tương lai giá trị cũng không thể dùng chữ số đong đếm. Tôi không dám khinh suất đâu.”

“Anh còn ăn nói bậy bạ?” Cố Sơ gào lên.

La Trì vội vàng làm động tác khóa miệng lại.

“Đáng ghét!” Cố Sơ lẩm bẩm, rồi lại đẩy Lục Bắc Thần: “Bạn bè của anh toàn đáng ghét cả.”

Lục Bắc Thần vẫn im lặng cười, rồi lại kéo cô vào lòng.



Muốn né tránh tầm mắt của cảnh sát không phải là một chuyện đơn giản, Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng đã phải mất công vòng quanh, dùng ba chiếc xe làm mồi mới có thể cắt đuôi được cảnh sát. Họ lái xe một mạch tới nhà cũ của Thẩm Cường, tới nơi cũng đã gần chập tối. Trời lạnh lại còn đọng sương, cộng thêm giao thông không thuận lợi, nhưng chính những nguyên nhân này lại giúp họ thoát được.

Giờ này xe ra ngoại thành không đông, khi đi qua hướng đường cao tốc đi về phía nhà Thẩm Cường thì đường xá đã thông thoáng hơn nhiều. Thịnh Thiên Vỹ tăng tốc, suốt dọc đường nét mặt đều căng thẳng. Sắc mặt của Hứa Đồng cũng chẳng khá hơn là bao. Cô cũng đã từng cùng Niên Bách Ngạn trốn tránh không ít cảnh sát nhưng đều ở nước ngoài, đa phần là ở châu Phi, chưa bao giờ trốn tránh cảnh sát quốc gia như thế này.

Khu nhà đó như âm hồn, u ám quan sát tất cả những việc sắp xảy ra khi đêm về. Xung quanh hoang vắng lại càng khiến nó thêm phần quái dị.

Thịnh Thiên Vỹ đỗ xe xong, tắt máy, nhìn ra khu nhà gần đó. Ánh đèn xe hắt lên gương mặt anh, trông anh lại càng nhợt nhạt. Hứa Đồng cùng xuống xe với anh, bất chợt nhớ lại người mẹ của đứa bé đó, sống lưng chợt lạnh toát. Đúng thế, trong khu nhà này không những có bà lão đi giày thêu hoa quái đản mà còn có cả một người phụ nữ tự cãi nhau với mình. Không thấy đứa bé ấy nữa, có lẽ đã về nhà, nhưng trên đống cát trước cửa còn lưu lại một con búp bê rách rưới. Hứa Đồng từng trông thấy nó, là con búp bê trên tay bé gái, nó chỉ còn một mắt, cũng như đang ghê rợn nhìn họ giống khu nhà này.

Cô rùng mình, Thịnh Thiên Vỹ thấy vậy bèn kéo cô vào lòng, hạ giọng nói: “Bám sát theo tôi.”