Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 492: Kiếp trước nợ nhà họ




Trời đất, mà sao cả hai cậu đều dính vào nhà họ Lục vậy? Kiếp trước mắc nợ nhà họ à?

“Nói vậy là cậu không định từ bỏ?” Lăng Song uống một ngụm café, nhìn Cố Sơ ngồi đối diện và hỏi.

Cố Sơ ôm cốc café, không cần suy nghĩ, “Từ bỏ? Vì sao phải từ bỏ?”.

Một buổi chiều thứ Tư, rất thích hợp cho việc thả lỏng và tự thôi miên bản thân. Đương nhiên, có thể hẹn được một hai người bạn cũng tâm sự thì rất mãn nguyện. Cố Sơ, Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu hôm nay hiếm khi cùng được nghỉ, bèn chọn một quán café thường tới để hẹn hò, không phải để tâm sự, phần nhiều là vì sóng gió của Lục Môn.

Từ sau buổi tối Lục Bắc Thần rời đi, mấy ngày nay anh vẫn chưa quay về. Hôm đó, cô hoàn toàn mất ngủ, cứ ôm máy tính cho tới khi trời sáng, mang theo đôi mắt thâm quầng tới bệnh viện làm việc, trong đầu chỉ toàn là tin tức về Lục Môn.

Không đề cập tới việc Lục Môn ăn cắp phương thuốc của nhà họ Cố đồng thời khiến họ phá sản, nhưng chỉ riêng tội danh thuốc mới gây chết người đã đủ khiến người ta oán trách tột cùng. Cô không biết bản thân nên vui hay buồn. Nhà họ Lục hại gia đình cô, có kết cục này là báo ứng, nhưng cứ nghĩ tới Bắc Thần, con tim cô lại đau nhói.

Cô biết mấy hôm nay chắc chắn anh đang giải quyết việc này. Hiện tại so với hai hôm trước, cơn sóng gió này đã lặng đi nhiều, không còn đào bới chuyện nhà họ Cố lên nữa. Cô cho rằng mặc dù nhà họ Cố là nạn nhân, thanh danh cần được tẩy trắng, nhưng tuyệt đối không phải theo cách này. Cái cô cần là sự đường hoàng, chứ không phải đi tìm kiếm sự thật giữa những lời gièm pha bôi vẽ của quần chúng.

Thế nên, cô vẫn phải cảm ơn Lục Bắc Thần. Với lượng chia sẻ thông tin và thái độ quyết tâm tìm tận gốc rễ vấn đề như hai hôm trước thì chắc chắn chuyện nhà họ Cố sẽ đồng thời bị đào lên. Dư luận rất đáng sợ. Cô sợ rằng một khi vết thương bị cào rách, chẳng biết sẽ lại chảy bao nhiêu máu. Thế nên lượng thông tin có thể duy trì tới bây giờ, cô tin chắc ở phía sau Lục Bắc Thần đã làm gì đó.

Nhưng cô luôn có một khúc mắc, đó chính là vì sao nhà họ Lục phải đuổi cùng giết tận gia đình cô? Vì loại thuốc mới đó ư? Hay giống như Lục Bắc Thần nói, vì lợi ích? Vì không đàm phán thành công? Lý do này trông thì có vẻ vững vàng nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn. Chỉ vì lợi ích mà có thể bất chấp thủ đoạn đến mức độ đó? Lời kể của Cố Tứ khiến cô nhớ lại lời dặn của bố trước khi mất. Ông nói: Nếu tình cảm với Lục Bắc Thần đã chết thì cứ để nó ra đi…

Có lẽ, chính vì nguyên do liên quan tới nhà họ Lục nên bố mới cấm cô và Lục Bắc Thần yêu nhau? Chuyện này có vẻ thông suốt, nhưng Cố Sơ cứ mơ hồ cảm thấy không đúng. Nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì cô lại không nói rõ được.

Lăng Song khoanh hai tay lại, nhìn Cố Sơ chằm chằm, rõ ràng không ngờ Cố Sơ lại trả lời dứt khoát như vậy. Tiêu Tiếu Tiếu ngồi một bên thở dài, nhìn về phía Lăng Song: “Không phải cậu lại định đào chút tin tức liên quan tới nhà họ Lục để viết bài đấy chứ? Chỗ bạn bè, tớ nhắc cậu, mấy tin này không thích hợp làm thành chuyên đề đâu”.

“Hai cậu từ đầu tới cuối vẫn không hiểu rõ một vấn đề.” Lông mày Lăng Song dựng đứng lên, “Bà cô này làm ở tạp chí thời trang, thời trang hiểu không!”.

Tiêu Tiếu Tiếu mím môi cười.

Ánh nắng chiều uể oải, khách trong quán café cũng không đông. Ba người ngồi sát cửa sổ, có thể nhìn thấy hoa quế đang lấp ló đầu cành. Nhiệt độ hôm nay không lạnh lắm, có hương café cạnh bên cũng cảm thấy ấm áp. Cố Sơ ngồi khuất nhất, mệt mỏi dựa vào cửa sổ, ôm chiếc cốc còn to hơn cả mặt mình, xị ra như đứa trẻ. Cô lặp lại lần nữa suy nghĩ của mình: “Cho dù là tình hình hiện tại, tớ cũng tuyệt đối không rời xa Lục Bắc Thần!”.

“Lỡ như tin đồn là thật thì sao?” Tiêu Tiếu Tiếu hỏi: “Chuyện giết người giấu xác ấy”.

“Vậy thì cũng chẳng liên quan tới Bắc Thần.”

“Nhưng anh ấy là người nhà họ Lục.” Lăng Song nhắc nhở cô, “Cậu ở cùng anh ấy không sợ bị người ta chỉ trỏ ư?”.

Cố Sơ nheo mắt nhìn Lăng Song, “Lục Bắc Thâm cũng là người nhà họ Lục đấy, làm sao bây giờ nhỉ?”.

Lăng Song á khẩu.

“Này này này, có vấn đề.” Thời gian gần đây, Tiêu Tiếu Tiếu không mấy tập trung tinh thần nên chưa rõ quan hệ giữa Lăng Song và Lục Bắc Thâm, nghe xong đôi tai dựng đứng cả lên, truy hỏi.

Lăng Song đặt tách café xuống mặt bàn, “Anh ấy không thèm để ý đến cô đây, cô đây cũng cóc cần”.

Tiêu Tiếu Tiếu phản ứng lại, ghé sát mặt tới, “Cậu đúng là có quan hệ mờ ám với Lục Bắc Thâm à?”.

“Đừng nói khó nghe như vậy có được không?” Lăng Song không vui.

Tiêu Tiếu Tiếu cười kỳ lạ. Cố Sơ cảm thấy mình bắt buộc phải chỉnh đốn lại, “Tình hình sức khỏe hiện tại của Bắc Thâm cậu cũng thấy rồi đấy. E là anh ấy không muốn hại ai”.

“Tớ đâu có để tâm.” Lăng Song cũng rất thẳng thắn, “Vả lại, y học sau này sẽ càng ngày càng phát triển”.

Cố Sơ ngẫm nghĩ, không nói thêm gì nữa. Mỗi người đều có sự kiên trì của riêng mình, như cô, hay như Lăng Song. Ngước lên, thấy Tiêu Tiếu Tiếu nhìn hai người họ với vẻ kỳ quái, Cố Sơ quyết định thông báo: “Lăng Song đúng là có chuyện mờ ám với Lục Bắc Thâm, ý tớ là Bắc Thâm thật sự ấy. Có điều bây giờ anh ấy mắc chút bệnh, đang trốn cậu ấy”.

Cô vừa dứt lời, Lăng Song đã không vừa lòng, giơ tay chọc vào người cô: “Cái gì mà mờ ám? Lại còn mắc chút bệnh nữa?”.

“Bệnh hả?” Tiêu Tiếu Tiếu cố tình nghĩ theo hướng đen tối, “Anh ấy không thỏa mãn được cậu?”.

Lăng Song chưa bao giờ bại trận trong chiến trường thịt thà này. Cậu ấy đường hoàng nhìn vào gương mặt tươi cười của Tiêu Tiếu Tiếu: “Thế bác sỹ Cố nhà cậu có khiến cậu mãn nguyện không? Ngày ngày mở ngực mổ tim, chỉ có cậu mới dám lấy”.

Nếu là bình thường, câu nói của Lăng Song nhất định sẽ khiến Tiêu Tiếu Tiếu cho cậu ấy một trận đòn rồi hai người xông vào đánh nhau. Nhưng hôm nay, Tiêu Tiếu Tiếu nghe xong, sắc mặt bỗng đờ ra, nụ cười trở nên gượng gạo. Cố Sơ tinh mắt, ngẫm nghĩ rồi thở dài, “Nói đi, tớ biết cậu và anh ta đã có chuyện”.

Lời nói của Kiều Vân Tiêu cộng thêm việc bị điều về địa phương thì chuyện này tuyệt đối có lý do. Lăng Song cũng nhận ra sự bất thường bèn chống tay lên bàn nhìn cậu ấy. Có những chuyện sớm muộn vẫn phải nói, Tiêu Tiếu Tiếu cũng không định giấu giếm, chỉ là khoảng thời gian trước mọi người quá bận rộn, tới nỗi không có thì giờ quay đầu sắp xếp chuyện riêng tư. Cậu ấy khẽ nói: “Bọn tớ ly hôn rồi”.

Cậu ấy dứt lời, không có tiếng hét inh ỏi, cũng không ai lắc lư người cậu ấy để hỏi vì sao. Lăng Song và Cố Sơ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau một lúc mới đồng loạt quay sang Tiêu Tiếu Tiếu. Tiêu Tiếu Tiếu chậm rãi uống café sau đó nói: “Không sai, tai của các cậu không có vấn đề. Tớ đã ly hôn, cách đây không lâu”.

Lăng Song giơ tay khoác vai cậu ấy, “Nhìn tớ này, bảo bối”.

Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Lăng Song. Lăng Song chân thành nói: “Dù cậu ly hôn vì nguyên nhân gì, tớ cũng muốn thể hiện suy nghĩ của mình trước”.

“Được, cậu nói đi.”

“Cuộc hôn nhân giữa cậu và Cố Khải Mân thật ra tớ không coi trọng, vì rõ ràng cậu chỉ coi anh ta như một bè gỗ nổi.” Thấy khóe miệng Tiêu Tiếu Tiếu giật giật, cậu ấy nói tiếp: “Đừng ngắt lời tớ, cũng đừng cố gắng phủ nhận. Người cậu yêu là Kiều Vân Tiêu, kẻ mù cũng có thể nhận ra. Thế nên kết thúc một cuộc hôn nhân không có tình yêu là rất tốt, tớ cho rằng đây là chuyện đáng chúc mừng”.

“Nhưng tớ muốn biết nguyên nhân.” Cố Sơ nhận ra mình có thể bình thản đón nhận kết cục này. Có thể cô cũng giống Lăng Song, trải qua quá nhiều sóng gió, rất nhiều chuyện cũng trở nên điềm đạm hơn. “Mặc dù tớ cũng cho rằng Cố Khải Mân không phải là một nửa của cậu, nhưng tớ cũng không nghĩ Kiều Vân Tiêu là kẻ thứ ba trong truyện này. Nhưng có thể khiến Kiều Vân Tiêu nổi nóng chắc chắn không phải chuyện nhỏ”.

“Hình như tớ đã bỏ lỡ vài chuyện.” Lăng Song xen vào.

“Hòa thôi, giống như việc tớ bỏ lỡ chuyện giữa cậu và Lục Bắc Thâm vậy.” Mặc dù là một đoạn quá khứ không mấy hay ho nhưng Tiêu Tiếu Tiếu cũng không đến mức giữ kín. Cô cướp lời của Lăng Song rồi quay sang Cố Sơ: “Không liên quan tới Kiều Vân Tiêu, nhưng anh ấy đúng là đã đánh Cố Khải Mân, bởi vì tớ lấy phải một gã đàn ông bạo lực”.

Lần này thì Cố Sơ sửng sốt thật.

Ngay sau đó, Lăng Song bùng nổ: “Thế là ý gì? Đánh cậu?”.

Tiêu Tiếu Tiếu quay đầu nhìn cô, “Chuyện vẻ vang lắm sao? Ầm ĩ lên làm gì chứ?”.

“Gã khốn Cố Khải Mân đó, hắn dám đánh cậu? Chán sống rồi phải không?” Tính khí của Lăng Song trước giờ vẫn rất xốc nổi, “Cậu đợi đấy, tớ sẽ tìm người viết cho hắn chết!”

“Không được.” Tiêu Tiếu Tiếu lập tức ngăn cản, “Anh ta cũng bị dạy dỗ một bài rồi, cậu mà xen ngang, chuyện này sẽ vĩnh viễn không có hồi kết”.

“Tiếu Tiếu nói đúng đấy. Lăng Song, cậu đừng làm loạn thêm nữa, dù sao cũng làm trong cùng một cơ quan.” Cố Sơ suy nghĩ chu toàn, nói xong bèn nghiến răng, “Nhưng việc anh ta lợi dụng quyền hành trả thù riêng thì không thể để yên”.

“Hai tổ tông ơi, tớ xin hai cậu đấy. Biết là được rồi, ok?” Tiêu Tiếu Tiếu nói một câu, nhằm cả vào hai người, “Cậu, Lăng Song, phải giải quyết cho xong Lục Bắc Thâm. Cậu, Cố Sơ, nghĩ cách làm sao hiện thực được chuyện tình tâm đầu ý hợp giữa cậu và Lục Bắc Thần. Chuyện của tớ so với hai cậu chẳng là gì cả. Trời đất, mà sao cả hai cậu đều dính vào nhà họ Lục vậy? Kiếp trước mắc nợ nhà họ à?”.

Một câu nói khiến bầu không khí trên bàn café bỗng chốc trở nên ảm đạm. Cố Sơ thở dài, Lăng Song lại càng ngao ngán…