Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 527: Vợ tôi




Đúng vào buổi chiều hôm ấy, ở Cống Tốt đã xảy ra hai chuyện. Một chuyện xảy ra tại tổ y tế, buổi sáng có mấy lãnh đạo thành phố xuống nói chuyện với Hướng Trì hơn hai mươi phút, vừa qua bữa trưa thì lại có thêm một tốp người chuyển hết đồ dùng y tế, đồ dùng văn phòng trong tòa nhà nhỏ. Tòa nhà nhỏ của tổ y tế chia thành mé Đông và mé Tây. Khu vực làm việc và ăn ở của các bác sỹ đều nằm ở mé Tây, nên từ trước tới nay, mé Đông vẫn để trống, chỉ riêng có căn phòng trên tầng thượng nối liền với ban công ngắm cảnh là để đồ đạc của Hướng Trì. Sau đó trước khi các đồ đạc được chuyển vào, Hướng Trì cũng phải dọn đồ của mình về mé Tây.

Chuyện thứ hai là Ngữ Cảnh và Ngư Khương đã vượt đường sá xa xôi tới đây.

Nhận được điện thoại của La Trì, họ không dám trễ nải một phút. Sau khi thu dọn xong những đồ dùng, tài liệu quan trọng, họ đáp máy bay rồi chuyển xe tới Cống Tốt. Khi đó, những người quen đều không có mặt ở nhà khách, Ngư Khương đành để mặc chị Dao lần lượt chuyển hành lý vào trong rồi gọi điện cho La Trì.

Trong tòa nhà của tổ y tế vọng ra những tiếng ding dong, phía nhà khách cũng nghe thấy được. Ngư Khương chê ồn bèn tìm một nơi yên tĩnh để liên lạc với La Trì. Chị Dao rót cho Ngữ Cảnh một cốc café, thấy cậu ngây ngây ngô ngô nhìn tứ phía thì cảm thấy rất hài hước bèn hỏi: “Chỉ có hai người thôi sao mang nhiều hành lý quá vậy? Bên trong đựng gì thế?”.

Ngữ Cảnh một tay bưng café, một tay đẩy cặp kính gọng to bự, nhìn chị Dao trả lời cực kỳ thành thật: “Toàn bộ đều là dụng cụ và tài liệu cần cho công việc giám định ạ”.

“Giám định gì cơ?” Chị Dao tò mò.

“Giám định xác chết ạ.”

Chị Dao ngây người rồi lập tức sợ hãi bỏ chạy. Khi La Trì từ trên thị trấn trở về, chị Dao như nhìn thấy cứu tinh, khoa chân múa tay, nói với anh ấy: “Cậu chịu trách nhiệm chuyển mấy hành lý này lên gác đi nhé!”.

La Trì cười nói: “Đây là hai cộng sự trong phòng thực nghiệm của giáo sư Lục, họ sẽ không ở đây đâu”.

Ngữ Cảnh và Ngư Khương lập tức vào ở mé Đông khu vực tổ y tế, không chỉ hai người họ, phòng thực nghiệm tạm thời của Lục Bắc Thần cũng được thiết lập tại mé Đông. Đương nhiên, đây là yêu của anh. Lý do anh đưa ra rất hợp lý, nơi đây gần hiện trường vụ án nhất. Còn tầng thượng của mé Đông do anh chỉ đích danh yêu cầu, lý do là vì ở đó phong cảnh đẹp, yên tĩnh, thích hợp uống café những lúc rảnh rỗi.

Tỉnh nghe xong lập tức cử người chuẩn bị, rồi lại cử lãnh đạo chịu trách nhiệm nói chuyện với tổ y tế, nói là nói chuyện, thực chất là thông báo. Phòng khám nghiệm để ở đâu cũng không thích hợp, duy chỉ có tòa nhà đó là hợp. Làm bác sỹ đã quá quen với chuyênện sinh tử, làm gì có bác sỹ nào chưa từng nhìn thấy người chết? Làm gì có bệnh viện nào không có nhà xác?

Lục Bắc Thần và Cố Sơ cùng với La Trì từ trên thị trấn trở về, trước đó cảnh sát đã báo cáo vụ án này lên, ngay cả lãnh đạo tỉnh sau khi xem ảnh xong cũng cực kỳ sửng sốt, được biết Lục Bắc Thần đã suy đoán đây là một vụ giết người trong một khoảng thời gian ngắn thì lại càng coi trọng. Khi họ về tới Cống Tốt thì các lãnh đạo tỉnh cũng đã đến, cùng lãnh đạo thành phố tới nghiệm thu phòng thực nghiệm và tình hình điều phối nhân sự.

Lúc này, các đồng nghiệp của tổ y tế cũng đã trở về, cả đám Kiều Vân Tiêu cũng tò mò tiến tới trước tòa nhà. Cố Sơ không ngờ lại ầm ĩ như vậy, từ ngoài nhìn không thể trông thấy gì, nhưng người ra kẻ vào rất tấp nập, tốc độ của người nào người nấy cũng rất nhanh. Ngư Khương gặp được Lục Bắc Thần thì rất vui, bước lên báo cáo với anh: “Bọn em đến rồi”.

Lục Bắc Thần gật đầu. Ngữ Cảnh sốt sắng bổ sung: “Phan An kiên trì làm hậu phương, bên này nếu chúng ta cần gì, anh ấy có thể chi viện ngay”.

“Được, lát nữa hai người cùng tôi ra hiện trường.”

Gần như không cho họ có thời gian để thở, người ngoài nghe cũng cảm thấy quá hà khắc, nhưng Ngữ Cảnh và Ngư Khương đã quen rồi. Ngữ Cảnh nhìn thấy Cố Sơ đứng trong nhóm bác sỹ thì phấn khích vẫy tay với cô, bị Lục Bắc Thần quát: “Các lãnh đạo tỉnh đang ở đây, chú ý một chút”.

Vừa tới Ngữ Cảnh đã bị ăn mắng. Ngư Khương cũng nhìn thấy cô, nhưng không quá khích như Ngữ Cảnh mà chỉ mỉm cười. Cố Sơ cười đáp lại. Không hiểu sao, cảnh tượng này khiến cô cảm thấy rất dễ chịu. Có lẽ bắt nguồn từ ngày cưới hôm ấy, Ngư Khương uống khá say, bá vai cô và nói: “Cố Sơ, đúng là tôi thích Vic, nhưng chỉ cần tôi biết hai người còn yêu thương nhau, tôi tuyệt đối không làm kẻ thứ ba”.

Các lãnh đạo đã vào trong cả, bao gồm Lục Bắc Thần. Cố Sơ cũng định bám theo thì bị mấy đồng nghiệp tổ y tế giữ lại, ríu rít xì xào.

“Tôi thấy chồng cô thương cô lắm, không muốn cô chạy qua chạy lại nên mới chuyển phòng thực nghiệm về đây chứ gì.”

“Sau này tổ y tế náo nhiệt rồi đây.”

“Bác sỹ Hướng là buồn nhất ấy nhỉ. Haizz, chồng cô cũng lợi hại thật, vừa tới là cướp được địa bàn của anh ấy. Sáng nay lúc anh ấy nói chuyện với lãnh đạo tôi cũng đứng bên cạnh, anh ấy tỏ ra không vui nhưng không thể không nghe.”

“Tôi cảm thấy chồng cô cố tình đấy. Bác sỹ Hướng cứ hay ngắm cô, là chồng kiểu gì cũng phải ra oai chứ.”

“Nhưng mà Cố Sơ, cô đừng ghen nhé, tôi chỉ cảm thấy chồng cô rất đẹp trai, cứ nghĩ tới chuyện chuyên gia quốc tế đang ở ngay bên cạnh mình, kề vai chiến đấu với mình là tôi lại hưng phấn.”

“Sao lại kề vai chiến đấu? Người ta điều tra án, cô đi khám bệnh, hai chuyện khác nhau mà?”

“Thật ra chuyên ngành của giáo sư Lục cũng có vài phần trùng với chúng ta, bình thường rảnh rỗi có thể học hỏi, giao lưu học thuật mà.”

“Phải đấy, phải đấy, được nghe giảng miễn phí rồi.”

Mỗi người một câu khiến Cố Sơ ong cả đầu, nhưng cô cũng cảm thấy yên lòng phần nào. Lúc trước nghe nói Lục Bắc Thần thiết lập khu làm việc tạm thời trong tòa nhà của tổ y tế cô đã rất lo, dù sao thì có xác chết đặt ở đó, cô sợ họ kiêng kỵ. Bây giờ trông ai cũng hiếu kỳ và phấn khích hơn là sợ hãi lo lắng, cô chợt thầm thở dài, bề ngoài nổi trội và khả năng chuyên ngành xuất sắc của Lục Bắc Thần quả thật là tờ giấy “thông hành” suôn sẻ nhất. Cô dám đánh cược, nếu Lục Bắc Thần mà xấu ma chê quỷ hờn, mấy cô nương này sẽ úp mở phê bình. Còn nếu anh chỉ là một pháp y quèn không tên không tuổi thì ánh mắt của đám bác sỹ nam kia cũng dán hết cả lên trần nhà. Còn Hướng Trì, cô biết căn phòng trên tầng thượng mé Đông rất rộng, lại có thêm ban công ngắm cảnh cực đẹp, khi rảnh rỗi Hướng Trì lại coi đó là nơi ngắm cảnh, uống café, đọc báo cho khuây khỏa. Cô không biết anh có cố tình hay không, nhưng cho dù là cố tình, hình như cũng giống tác phong của Lục Bắc Thần.

“Sơ Sơ.”

Cố Sơ quay đầu lại, anh đang đứng ở chân cầu thang, có lẽ lúc vào không trông thấy cô đâu nên trở ra tìm, anh vẫy tay với cô. Cố Sơ đang rầu rĩ không biết thoát thân kiểu gì, thấy thế vội tiến tới. Anh mỉm cười khoác vai cô, quay người đi vào trong rồi giới thiệu cô với các lãnh đạo: “Vợ tôi”.

Câu này nghe hay hơn “Bạn gái tôi” rất nhiều. Các lãnh đạo nức nở khen anh tốt số, lấy được một cô bé xinh xắn. Lục Bắc Thần cười khẽ, Cố Sơ cảm thấy giây phút này anh kiêu ngạo như một con công vậy.

Điều khiến cô bất ngờ là hiệu quả làm việc của đám công nhân đó quả thực rất nhanh. Căn phòng dưới đất của mé Đông rất rộng, phòng thực nghiệm được đặt tại đây. Trước kia nơi này không ai hỏi han tới, nhưng sau khi đẩy cửa vào, Cố Sơ hoàn toàn ngỡ ngàng. Bàn khám nghiệm, bàn để xác, khu hóa nghiệm, khu máy móc, giá tài liệu… tất cả đều được bố trí một cách chuyên nghiệp, mặc dù không thể so sánh với Thượng Hải nhưng hơn đứt căn phòng tồi tàn tối hôm qua, chí ít cũng có vẻ pháp y.

Thậm chí phòng này còn có một đường mạng độc lập, tốc độ mạng cáp quang vèo vèo, máy tính có thể lên mạng nước ngoài lấy tài liệu, nâng cao hiệu suất làm việc. Đương nhiên, nếu công việc khám nghiệm lớn vẫn cần các thiết bị được tỉnh cung cấp, nhưng phải mất thêm vài ngày. Trên cao nhất là căn phòng nghỉ ngơi của Lục Bắc Thần, nối lên với ban công. Khu làm việc, khu tiếp khách và khu nghỉ ngơi được phân chia hoàn hảo. Ngư Khương mang theo cả café Blue Moutain vì trước đó La Trì có nói với cô ấy, Cống Tốt là nơi thích hợp vừa uống café vừa thẫn thờ. Cô ấy không có thời gian ngồi thẫn thờ thì vừa uống café vừa làm việc vậy.

Cả phòng của Ngư Khương và Ngữ Cảnh cũng đã được bố trí, ở ngay dưới tầng của Lục Bắc Thần, hai căn phòng cực rộng, mặc dù đồ đạc không quá xa hoa nhưng kết cấu bằng gỗ tinh tế và đặc sắc đủ để khiến người ta thấy dễ chịu. Nhất là hai chiếc giường lớn với lớp đệm mềm mại, ngay cả độ cao thấp của gối cũng đã có tính toán. Các lãnh đạo suy nghĩ rất chu toàn, cho rằng vụ án này tốn nhiều tâm sức, chí ít họ nên được ngủ một giấc thật ngon.

Đống vụn xương với hàng ngàn mảnh, ai nhìn vào cũng tê rần đầu óc, có thể lúc trước Cục Công an đã tuyệt vọng nên ai nhận vụ này sẽ chăm sóc họ như tổ tông vậy.

Ngoài ra, tầng dưới phòng của hai người họ còn có một quầy bar nhỏ, không hoành tráng vì mới chỉ lắp trong chiều nhưng giá để rượu đã được chuyển đến, có bàn ghế, coi như là đầy đủ, rượu sẽ được tiếp tục chuyển đến sau. Quầy bar thông sáng mé Tây, cũng tức là các bác sỹ có thể tới đây uống rượu trò chuyện bất cứ lúc nào. Nơi đây không lớn nhưng ấm cúng, thích hợp để thả lỏng sau giờ làm việc.

Vì chuyện này, tổ y tế rất vui mừng, có quầy bar nhỏ, những cô gái không thích rượu nếp sẽ có lựa chọn khác. Đương nhiên, vui nhất vẫn là Ngữ Cảnh, trước đây Phan An tranh giành với cậu việc tới Cống Tốt, cuối cùng La Trì đã đập bàn quyết định để Phan An làm hậu phương. Phan An đe dọa cậu rằng: “Cậu không cần kiêu ngạo, cái nơi thỏ không thèm đại tiện ấy cậu sẽ chẳng có chỗ để ngủ đâu!”. Tối nay về, việc đầu tiên là cậu phải chụp ảnh rồi gửi cho Phan An, chọc cho anh ấy tức chết.

Các lãnh đạo dặn dò ba lần bốn lượt, La Trì ngồi bên nghe cũng cảm thấy nặng nề. Sau khi tiễn họ ra về, cả đoàn người lên núi Tây Nại. Ngữ Cảnh, Cố Sơ và Lục Bắc Thần đi một xe, “chuyên gia đàm phán” Kiều Vân Tiêu cũng ngồi xe này. Ngư Khương, cảnh sát Từ và La Trì đi một xe. Còn một chiếc xe đi theo sau là gồm tổ chuyên án với mấy đồng chí cảnh sát trên huyện, tỉnh điều về cho nhiệm vụ lần này. Họ phụ trách bảo vệ hiện trường và giúp đỡ xử lý tình huống khẩn cấp.

Trước khi lên núi, La Trì hét toáng lên với chị Dao: “Chuẩn bị bữa tối ngon lành cho các chú cảnh sát đấy nhé, ngoài ra, chuyển hành lý của Ngư Khương và Ngữ Cảnh về phòng của họ”.

Chị Dao tức đến nghiến răng kèn kẹt…

~Hết~