Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 166




Qua vài ngày sau Tử Khê mới biết được tin Lâu Tử Hoán dời lại hôn lễ khi tình cờ xem TV ở phòng sinh hoạt chung của bệnh viện. Cô đi mua cơm cho Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này vẫn ăn không quen thức ăn do bệnh viện dành riêng phù hợp dinh dưỡng cho thân thể của Nhạc Nhạc, nó ăn rất khó khăn, cô đành phải thỉnh thoảng đi ra ngoài mua cơm cho nó ăn.

Đi ngang qua phòng sinh hoạt chung thì cô nghe thấy tin tức trên Ti vi nói đến ba chữ Lâu Tử Hoán không nhịn được mà dừng bước, cứ như vậy cô đứng ở cửa nhìn Lâu Tử Hoán ôm Niên Mạn Linh vẻ mặt tươi cười, nói hôn lễ của họ bởi vì công tác của hai bên nên phải dời lại. Ánh mắt cô rất là đau đớn, lui lại mấy bước vội vàng đi mua cơm trưa cho Nhạc Nhạc.

Mua xong cơm trưa, trở về đã thấy Chung Khang Tề ngồi ở bên giường Nhạc Nhạc cùng Nhạc Nhạc nói chuyện. Thấy cô trở về liền bắt chuyện.

Tử Khê ngoài dự liệu nhìn thấy hắn, cô nghi hoặc làm sao hắn biết được, bản thân cô không hề ra ngoài.

Có người đến thăm Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc đương nhiên rất vui. Nhạc Nhạc đã có thể ngồi xuống, nhìn chỗ trống nơi chân cũng có thể rất bình tĩnh. Tử Khê đưa hắn ra cửa, Chung Khang Tề nói với cô: "Nhạc Nhạc rất kiên cường, nó sẽ rất nhanh hồi phục."

"Cảm ơn anh! "Tử Khê nhàn nhạt nói lời cảm ơn. Giữa họ hiện tại đã xảy ra nhiều điều xấu hổ, cô không thể bình thản đối mặt hắn giống như trước đây được.

"Violet, sắc mặt của em không tốt lắm, em phải chú ý nghỉ ngơi." Chung Khang Tề lo lắng nhìn cô, hắn thấy Tử Khê bài xích đối với hắn, miệng chua xót không chịu nổi.

"Vâng" Trong lòng Tử Khê hiện lên một người, "Trở lại làm việc đi, bọn em sẽ tốt lên, cảm ơn anh quan tâm." Lâu Tử Hoán đối với người này rất kiêng kỵ, cô không muốn hai người đàn ông này đụng nhau.

Chung Khang Tề nhìn ra ý nghĩ của cô, không muốn làm cô khó xử, hơi gật đầu: "Vậy anh đi trước, anh sẽ trở lại thăm Nhạc Nhạc."

Tử Khê nhìn theo hắn rời khỏi, thở ra một hơi.

Lâu Tử Hoán và Niên Quang Hóa hẹn gặp tại sân golf. Hiện tại, hắn thực sự không có tâm tình gì chơi cái này, thế nhưng chắc nhạc phụ có việc cần nói, hắn đành nể mặt.

Niên Quang Hóa từ xa nhìn hắn đi tới, liền cho xe ngừng lại, kêu trợ lý xuống xe để Lâu Tử Hoán lên xe.

"Gần đây bận nhiều việc sao? Đều không thấy cậu." Niên Quang Hóa ngồi trên xe nhìn hắn cười.

"Tôi đang làm cái gì tin là Mạn Linh đều nói hết với ông rồi!" Lâu Tử Hoán thấy rất mất hứng, Niên Mạn Linh càng ngày càng khiến hắn phiền lòng, kỳ thực hắn không phải không có Niên Thị là không được, thế nhưng hiện giờ, hắn cũng không thể đắc tội Niên Thị.

"Tử Hoán, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền thấy rõ cậu là người như thế nào." Niên Quang Hóa nói. "Cậu đối Mạn Linh một chút cảm tình cũng không có nhưng con bé ngốc kia lại liều mạng xông vào."

Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Vậy vì sao ông vẫn còn muốn cho cô ấy gả cho tôi, tin là nhạc phụ tương lai rất rõ ràng tôi vì sao muốn kết hôn với cô ấy"

"Bởi vì tôi thích cậu." Niên Quang Hóa bình tĩnh nhìn hắn nói. « Thật ra trên thương trường người trẻ tuổi tài tài ba không ít, thế nhưng người trẻ tuổi có nội liễm bình tĩnh như cậu vậy mà lại không mất đi khí phách, dã tâm bừng bừng nhưng lại không vội tiến công liều lĩnh thì rất ít. Mạn Linh là con gái duy nhất của tôi, nó cần một người chồng giống như vậy. »

Lâu Tử Hoán cười ha hả: "Nhạc phụ hẳn là cũng biết người như tôi đây rất vô tình, lẽ nào ông không lo lắng sau khi tôi lấy được gì đó mình cần liền bỏ con gái của ông sao."

Niên Quang Hóa hơi run một chút, nhìn phong cảnh xa xa cười nói: "Nếu như vậy, sau khi con bé đạt được cậu nhưng lại không có khả năng nắm được cậu, thì nó cũng quá vô dụng đi." Niên Quang Hóa dừng lại. "Chẳng qua là Tử Hoán, chẳng phải cậu không thể không có được Niên Thị sao."

Mặt Lâu Tử Hoán cũng bình tĩnh nhìn ra xa xa.

"Chuyện lần trước cậu nói với tôi, tôi cũng có chút hứng thú, tôi tự mình đi Bắc Kinh, chỉ cần thực sự có chứng cứ, muốn làm cũng không phải không có khả năng." Niên Quang Hóa nhìn hắn không thèm nói lại liền dời đi chủ đề.

Lâu Tử Hoán khóe miệng mỉm cười: "Cảm tạ nhạc phụ."

"Tử Hoán, động đến Hắc Gia đối với Lâu Thị cũng không có gì tốt, cậu làm nhiều chuyện như vậy cũng không giống tác phong của cậu.

"Nhạc phụ biết rõ tôi cũng không có đối tốt với con gái ông, lần này thậm chí hoãn lại hôn lễ khiến Mạn Linh rất không vui, thế nhưng ông vẫn giúp tôi như thế, không phải cũng không giống tác phong của ông sao?" Lâu Tử Hoán không đáp, nhìn ông ta hỏi ngược lại.

Niên Quang Hóa cười khổ. Xe ngừng lại, ông ta cầm lấy gậy golf đi phía trước. Niên Quang Hóa có xuất thân là quân nhân, quân hàm từng lên tới thượng tá. Vóc người ông ta cường tráng, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn chút nào, nhận không ra đã là ông già gần sáu mươi. "Làm cha mẹ là khổ ở điểm ấy, nó muốn cậu mà tôi chỉ có một người con gái này, tôi chỉ có thể giúp nó đạt được điều mình muốn, về phần được hay không là tùy nó. Tôi rất rõ ràng sự uy hiếp từ cậu, mặc kệ đến cuối cùng người thương tâm chính là con gái tôi, tôi cũng chỉ đành bằng lòng. Trước giúp cậu lấy được cái cậu muốn, tôi tin cậu sẽ không đổi ý. Kỳ thực Tử Hoán, chỉ cần cậu đối với Mạn Linh tốt thì Niên Thị sớm muộn cũng là của cậu."

Lâu Tử Hoán không có nhiều hứng thú động đến Niên Thị, hắn đã không còn cảm thấy hứng thú như trước nữa. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên khiến hắn có chút kiệt sức. Có một số việc bởi vì hắn đã làm, bởi vì hắn phải tiếp tục làm, cho nên mới cho hắn kiên trì tới bây giờ.

Ngày hôm sau, Đường Hân Khiết đến bệnh viện thăm Nhạc Nhạc. Ở bên ngoài, Tử Khê gặp được cô ta, vô cùng bất ngờ: "Hân Khiết làm sao em biết chị ở đây?"

Sắc mặt Đường Khiết Hân nhìn cũng không tốt: "Chị không xem tin tức sao?"

"Tin tức gì?"Cô bận chăm sóc Nhạc Nhạc, cơ bản là không xem tivi.

Đường Khiết Hân vẻ mặt như chịu thua, chuyển sang hỏi cô: "Nhạc Nhạc thế nào?"

Cô đưa Khiết Hân đi gặp Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc thấy Khiết Hân thì rất vui vẻ, chỉ là Khiết Hân thấy ống quần không có chân của Nhạc Nhạc thì viền mắt đỏ lên. Nhạc Nhạc ngược lại còn an ủi cô, nó kiên cường căn bản không giống một cô bé mười hai tuổi.

Thăm Nhạc Nhạc xong, Khiết Hân kéo cô đến vườn hoa, tức giận nhìn cô: "Chị thực sự một chút cũng không biết sao."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Bản thân Tử Khê không hiểu ra sao.

"Chị ở đây chờ em." Đường Khiết Hân chạy ra khỏi bệnh viện, chỉ chốc lát sau đưa một tờ báo tới. "Tự chị xem đi."

Đầu đề báo viết: Tình cảm giữa Lâu Niên xuất hiện mối nguy hiểm, có tin Violet An làm bên thứ ba. Bắt đầu từ khi cô và Lâu Tử Hoán lần đầu tiên gặp nhau tại lễ trao giải, cô và Lâu Tử Hoán đã có tình cảm thân mật thế nào, cô đi ra từ gian phòng trên tầng cao nhất của khách sạn do Lâu Tử Hoán thuê, cô dọn vào nhà của Lâu Tử Hoán làm sao. Văn hay, hình đẹp sinh động như thật, thậm chí còn có ảnh chụp của Nhạc Nhạc, suy đoán Nhạc Nhạc là cô và Lâu Tử Hoán mới nhận hay là con riêng.

Tử Khê hô hấp gấp: "Tại sao có thể như vậy?"

"Những cái này là sự thực đúng không?"Đường Khiết Hân nhìn sắc mặt của cô, mạnh dạn hỏi.

"Những cái này hôm nay mới ra, nói cách khác Lâu Tử Hoán còn chưa biết." Tử Khê vô lực trả lời vấn đề của cô ta, "Chị phải cẩn thận một chút không thể để Nhạc Nhạc thấy những cái này, may là truyền thông còn không biết Nhạc Nhạc tại bệnh viện, thế nhưng em thế nào lại biết."

"Em gặp Chung Khang Tề." Đường Hân Khiết trả lời, nhìn sắc mặt Tử Khê, không kiên nhẫn. "Violet rốt cuộc chuyện là thế nào, chị và Lâu thiếu có phải thực sự quen nhau từ trước, Nhạc Nhạc là con gái của hắn hay không."

Đầu óc Tử Khê một mảnh hỗn loạn, cái tin tức này quá mức đả kích. " Khiết Hân, chị mệt chết rồi, chị đi chăm sóc Nhạc Nhạc đây, không tiễn em được."

Chắc chắn bài báo này là có người ở phía sau thao túng, chứ sao lại có thể kể lại chuyện của cô và Lâu Tử Hoán rõ ràng như thế.

Buổi chiều, Lâu Tử Hoán đến bệnh viện, hắn thấy sắc mặt Tử Khê xấu đi thì đoán được cô đã biết chuyện này "Anh sẽ xử lý tốt!" Hắn nhàn nhạt nói với cô.

Cô gật đầu không có nhiều lời đáp lại.

Buổi tối, sau khi Nhạc Nhạc ngủ, cô ngủ không được mà Lâu Tử Hoán còn muốn quay về công ty, cô như du hồn đi tới đi lui trong bệnh viện, phòng sinh hoạt chung chỉ còn hai bệnh nhân đang xem TV. Trên TV đang phỏng vấn Niên Mạn Linh.

"Niên tiểu thư, đối với tin tức hiện tại về Lâu thiếu và siêu sao Violet An, cô thấy thế nào?" Một phóng vên không sợ chết trực tiếp hỏi thẳng.

Niên Mạn Linh cười trả lời: "Tôi rất tin tưởng Tử Hoán, cũng tin tưởng tình cảm của chúng tôi. Lâu Thị đang đầu tư vào bộ phim của Phùng đạo diễn do Violet đóng vai nữ chính nên trong lúc đó họ có cùng xuất hiện chẳng có gì lạ."

"Thế nhưng Lâu thiếu đi công tác tại Bắc Kinh lại mang theo Violet An, còn có chuyện bọn họ bây giờ ở chung, cô thấy thế nào đối với chuyện này?"

"Ở chung?"Niên Mạn Linh cười lớn. "Hiện tại tôi đang cùng Tử Hoán ở cùng một chỗ, xin hỏi anh ấy có thể ở chung với ai sao, không nên tin bậy! Hiện tại tôi và Tử Hoán rất ân ái, chỉ là bởi vì gần đây anh ấy có nhiều dự án lớn cần làm nên hôn lễ chúng tôi đành phải dời lại."

"Niên tiểu thư đối với chuyện Lâu thiếu có con gái riêng thấy thế nào?" Phóng viên như con gián đánh mãi không chết, đánh bạo hỏi.

"Chưa kể là tôi không tin Lâu thiếu có con gái riêng, dù cho là anh ấy có, tôi cũng sẽ không để ý. Có người đàn ông nào mà chưa từng phạm sai lầm trong quá khứ đâu. Tôi yêu chính là anh ấy của hiện tại, muốn cùng anh ấy chính là cuộc sống trong thời gian tới chứ không phải quá khứ của anh ấy." Niên Mạn Linh không chút nào tức giận, quay về phía màn ảnh cười đến rạng rỡ.

Ngực Tử Khê đau đớn, sợ bị người khác nhìn thấy, liền vội vàng rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Ngồi trên ghế đá của bệnh viện, cô ngơ ngác sững sờ, người đàn bà kia mới là tương lai của hắn, như vậy rất tốt không phải sao. Cô cũng nói muốn chấm dứt dây dưa với hắn, như vậy tốt rồi! An Tử Khê, ngươi còn thương tâm cái gì, ngươi còn khổ sở cái gì, hiện tại ngươi cần lo lắng chính là Nhạc Nhạc ngoại trừ Nhạc Nhạc cái gì cũng không cần nữa.

Cô ngẩng đầu, nhân vật nữ vừa trên TV đang đứng tại hàng lang cách đó không xa. Cô ta đi giày cao gót, mặt mỉm cười, đi từng bước một đến gần cô, cô ta ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô và cười.

"Nhạc Nhạc ngủ rồi sao! Vốn nghĩ sớm một chút tới thăm, rất xin lỗi!" Niên Mạn Linh nói như vậy nhưng trên mặt một chút áy náy cũng không có.