Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 8




Đêm đó ở Tiểu Thương Hà, vẽ vẽ một hồi, trên trán Một Vạn Ba toát mồ hôi.

Sở dĩ hắn dám vẽ trong tối là bởi người biết vẽ, không ngừng nhìn bằng mắt, trong đầu sẽ tự phác ra được hình ảnh sơ bộ, khi hạ bút dù không quá chuẩn xác thì tổng thể cũng biết là đang vẽ cái gì.

Bức họa này, hình ảnh phác họa, hắn vô cùng quen thuộc.

Quê cũ của hắn ở ven biển, rất ít sóng lớn, giống như một bãi bùn tĩnh lặng, khi xây từ đường, cả ngày đều loong coong tiếng nện đục, khi đó hắn mới chỉ bảy, tám tuổi, mặc một cái quần rách, trên mông quần bị mài thủng thành một cái lỗ, lộ cả da thịt ra, lúc đi lại, không thể không lấy tay túm lại.

Tiên nhân chỉ lối, tiên nhân cưỡi phượng, con nghê có thể nuốt hổ báo, đẩu ngưu áp ngư có thể đạp mây rải mưa, hắn hoàn toàn chẳng biết tí gì, chỉ đến lúc tạc con vật thứ mười, hắn mới thét lên chói tai: “Tôn Ngộ Không, đại thánh!”

Cuối cùng thất vọng phát hiện ra là không phải, Tôn Ngộ Không không có cánh.

Từ đường hoàn thành vào tháng Ba, vừa kịp lễ tế hải thần, sống ven biển ăn của biển, đời đời làm người vùng biển, trong tay mỗi người đều cầm nén hương, cúi đầu bái tế, gió biển ào ào thổi tới, tiên nhân chỉ lối ngự trên giác tích như một nhóm người tí hon trơ trọi co ro.

Ánh mắt rơi xuống trên bàn tế, tế thần dùng lễ tam sinh, đầu trâu, đầu lợn, đầu dê, ở cổ loang lổ vết máu, chết không nhắm mắt.

Lão tộc trưởng cầm nén hương, làn khói như bốc lên từ đỉnh đầu lão, trong miệng lẩm nhẩm ngọc trong bụng trai là hoài thai nhờ ánh trăng, gió từ biển thổi vào mang theo mùi vị tanh mặn quất lên mặt, da mặt ran rát, sờ lên như có muối.

Một Vạn Ba bực tức nghĩ: Cái chỗ quỷ quái! Còn lâu mình mới ở lại.

Hắn quả thật là không ở lại đó nữa, những năm tháng lăn lộn tứ phương, thường khi bị hỏi quê ở đâu, hắn sẽ trả lời tùy theo tình huống, lúc thì là Bắc Kinh Thượng Hải, lúc thì là Thẩm Dương Trường Xuân.

Chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, đàng hoàng nói ra mấy chữ này: “Quảng Tây, Hợp Phố.”

Kỳ thực cũng không phải là Hợp Phố, mà là một thôn làng hẻo lánh ven biển cách đó một trăm tám mươi dặm, có điều thật sự là rất vô danh, hắn thậm chí còn cho rằng, đến Hợp Phố là nơi nào, họ cũng không biết.

Ai ngờ La Nhận lại gật đầu: “Lôi Liêm nhị châu, lưỡng đại châu trì, xây từ đường như vậy, quê cũ nhà cậu làm nghề khai thác ngọc trai dưới biển à?”

Một Vạn Ba gật đầu đầy bất ngờ.

Lôi Liêm nhị châu là một danh xưng cổ xưa, phủ Lôi Châu là chỉ Hải Khang tỉnh Quảng Đông, còn phủ Liêm Châu thì chính là Hợp Phố ở Quảng Tây, hai nơi này chuyên khai thác ngọc trai, thời xưa được xưng là “lưỡng đại châu trì” của Trung Quốc.

Hoa Hạ mênh mông, hai hạt minh châu, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tràn ngập dương khí.

Mà lưỡng đại châu trì, đặc biệt hơn cả là ngọc trai Hợp Phố, người xưa thường nói “Hợp Phố, Vu Điền hành trình tương khứ nhị vạn lý, châu hùng ô thử, ngọc trì ô bỉ.”

Ý là Hợp Phố Quảng Tây và Vu Điền Tân Cương, cách nhau hai vạn dặm, một nơi thì ngọc trai xưng hùng, một nơi thì ngọc thạch ngạo nghễ.

Có thể sánh cùng ngọc Hòa Điền nổi danh nam bắc mà không chút lép vế, đủ để thấy được giá trị của ngọc trai Hợp Phố.

Một Vạn Ba lấy từ trong túi áo ra bức vẽ bị gấp lại kia, đưa cho La Nhận.

Nếp gấp trên tờ giấy đã rất sâu, góc giấy cũng đã mòn, như đã cất lâu rồi, La Nhận mở ra xem, trên bức vẽ là tiên nhân chỉ lối, đoàn thú hỗn tạp, duy chỉ con thứ mười là không thấy đâu.

“Rất ít khi có ai đặt cả mười con thú lên giác tích, dù có nơi bắt chước đi chăng nữa cũng không thể đến nỗi nơi nào cũng có. Nhất là ở cuối còn bị mất mất con thứ mười… Vậy nên, khi tôi vừa mới vẽ ra đã biết là nơi nào rồi.”

La Nhận nhìn hắn chằm chằm: “Vậy tại sao cậu lại giấu không nói?”

Một Vạn Ba cười như mỉa mai: “Cái chỗ quỷ quái.”

Lại đổi sang dáng vẻ chẳng sao cả: “Tôi không muốn nói thôi, làm sao chứ?”

***

Xuất phát từ nguyên nhân không muốn nói, nhưng vì Sính Đình mà không giấu giếm nữa, cũng được, mong là vụ mất bò mới lo làm chuồng này không quá muộn màng.

La Nhận nhanh chóng quyết định: “Cậu nói cho tôi vị trí cụ thể của thôn, tôi phải đến đó một chuyến.”

Chỉ là một yêu cầu đơn giản, vậy nhưng Một Vạn Ba lại do dự rất lâu, Mộc Đại giục hắn: “Cậu cho anh ấy đi, không phải chỉ là một địa điểm thôi sao?”

“Cô chủ nhỏ, không phải như cô nghĩ đâu, chỗ đó rất khó vào.”

Mộc Đại nhìn hắn chòng chọc không tha: “Sao lại khó vào, có sài lang hổ báo thủ giữ chắc?”

Một Vạn Ba lờ cô đi, như đang cân nhắc điều gì: “Hoặc là thế này đi La Nhận, tôi đi cùng với anh, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Phải đảm bảo an toàn cho tôi, tuyệt đối an toàn.”

Trong lòng Mộc Đại căng thẳng, vẻ mặt Một Vạn Ba không giống như đang giả bộ, ban ngày ban mặt quang minh chính đại, trở về quê cũ của mình, chẳng lẽ lại có người có thể làm gì hắn sao?

Một Vạn Ba lại nhìn sang Mộc Đại: “Cô chủ nhỏ, cái này coi như tôi đi công tác, không được trừ lương của tôi.”

Bóng gió là nói: Lương các cô trả tôi vốn đã ít, còn trừ nữa thì thật là quá quắt.

La Nhận gật đầu: “Thời gian không đợi người, cậu về dọn dẹp một chút, an bài thỏa đáng ở đây rồi, chúng ta tranh thủ mai đi luôn.”

Chúng ta? Chữ “chúng” này không bao gồm cô, La Nhận không định rủ cô đi cùng sao? Trong lòng Mộc Đại trống rỗng, cảm thấy mình bị bỏ rơi rồi.

Cô suy nghĩ đôi chút rồi nói: “Vậy hai người lên đường cẩn thận, tôi sẽ qua đây chăm sóc cho Sính Đình.”

Tình hình của Sính Đình hiện giờ, bác Trịnh chắc chắn không kham được, La Nhận không ở đây, để cô chăm sóc cho Sính Đình, Mộc Đại cảm thấy rất đương nhiên.

La Nhận kỳ quái nhìn cô: “Tôi đã nói qua chuyện thu xếp giam giữ Sính Đình thế nào rồi mà.”

Một Vạn Ba hơi mất kiên nhẫn: “Anh vẫn muốn nhốt cô ấy lại?”

“Nếu không thì sao? Mộc Đại có thể hai tư trên hai tư cả đêm không chợp mắt để canh Sính Đình sao? Lỡ như không canh được thì sao? Lỡ như mức độ nguy hiểm của Sính Đình vượt qua tưởng tượng của chúng ta thì sao?”

La Nhận cười nhạt: “Cậu đừng quên, trong người cô ấy có một thanh khốn con mẹ nó kiếp sống không biết bao nhiêu nghìn năm rồi đấy!”

Một Van Ba không nói gì.

Cách làm của La Nhận quả thực khiến hắn khó có thể chấp nhận được, nhưng nghĩ trái nghĩ phải, vậy mà cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn.

Chỉ có thể như vậy, được ngày nào hay ngày ấy, hắn không muốn trì hoãn thời gian nữa, vội vàng quay về thu dọn đồ đạc.

Mộc Đại lại không đi, cắn môi nhìn La Nhận kéo đống len đỏ giăng đầy phòng xuống, lấy hết dũng khí nói: “La Nhận, tôi cũng có thể đi với các anh.”

Cô vội vã giải thích: “Không phải Một Vạn Ba nói là phải bảo đảm cho an toàn cho hắn sao, e rằng nơi đó rất nguy hiểm, hắn chẳng biết chút võ công nào cả, có tôi ở đấy tốt hơn nhiều, chí ít…”

Chí ít, nếu lại xảy ra tình huống như tối nay, cô có thể leo tường giúp một chuyến, không giống như Một Vạn Ba, chỉ có thể bị cản ngoài cửa không biết làm sao.

La Nhận lắc đầu: “Không cần.”

Mộc Đại không biết hình dung sao tâm tình của mình hiện giờ nữa, giống như cái gì nhỉ, giống như ngày đó nâng niu quả đào mà đầy lòng khấp khởi, chờ đợi mẹ về cắn miếng đầu tiên, nhưng từ đầu đến cuối không chờ được; giống như  hồi còn đi học, vì để có thể được chọn vào đội tuyển thi Olympic mà liều mạng học bài, cuối cùng trong danh sách lại không có cô.

Là cảm giác bị gạt sang một bên, bị loại trừ.

Cô chưa từ bỏ ý định: “Lúc ở Tiểu Thương Hà, anh cũng cho tôi đến mà.”

La Nhận có chút không hiểu được sự cố chấp của Mộc Đại: Đây là chuyện đáng để người người tranh giành sao?

Anh kiên nhẫn giải thích với cô: “Chuyện này không giống với lúc ở Tiểu Thương Hà, khi đó dính dáng cả đến Hoắc Tử Hồng, em gián tiếp cũng có liên quan, hơn nữa, tôi thừa nhận, là tôi có tư tâm muốn lợi dụng em, võ công của em rất khá, tôi chỉ muốn gọi em đến để hỗ trợ thôi.”

Cô thực sự chỉ nghe đúng cái mình muốn nghe: “Lần này tôi cũng có thể hỗ trợ mà.”

“Chuyện lần này không có chút quan hệ nào với em cả. Sính Đình gặp chuyện không may, em ấy là người thân của tôi, tôi hẳn là nên bôn tẩu vì em ấy. Nếu là chuyện nguy hiểm, tôi lại càng không muốn liên lụy tới em, hơn nữa, em cũng có chuyện cần làm mà, em mới từ Tiểu Thương Hà trở về không lâu đã chạy ngược chạy xuôi, chú Trương biết sẽ không vui.”

Chú Trương không vui thì thôi, bình thường chú ấy cũng có vui đâu.

Mộc Đại cúi đầu, không nói được cũng chẳng bảo không được, đến cả cọng tóc cũng viết rõ hai chữ bướng bỉnh, nếu đổi lại là người khác, anh đã sớm nổi sung lên, phun ra mấy câu độc mồm để đuổi đi rồi, nhưng với Mộc Đại thì không thể làm thế được, cô sẽ khóc mất.

Với lại, khăn tay anh mua lần trước đều dùng hết rồi.

Anh không thể làm gì khác đành nhượng bộ: “Thế này vậy Mộc Đại, cho tôi suy nghĩ một chút, nếu chú Trương cũng đồng ý, em coi như là ra ngoài đi chơi vậy…”

Hợp Phố có không ít chỗ thú vị, coi như mang cô ra ngoài chơi đi, châu trì Hoa Hạ, mua một viên ngọc trai về cũng tốt.

Mộc Đại ngẩng lên nhìn anh: “Thật à? Anh sẽ không cùng Một Vạn Ba lén lút lái xe chạy mất chứ?”

Vành mắt cô ửng lên chút sắc hồng, đôi mắt long lanh, vẻ tủi thân còn chưa rút hết đã lóe lên chút hứng khởi nho nhỏ, thật muốn ôm cô một cái, hoặc là vuốt tóc cô, hay nhéo mũi cô một cái cũng được.

Hình như mình còn thích cô hơn cả trong tưởng tượng nữa, phải làm thế nào đây? Thật sự đưa cô theo cùng sao?

La Nhận cảm thấy, anh cần phải nghiêm túc suy xét chuyện cùng Một Vạn Ba lén lút lái xe chạy mất mới được.

***

Một Vạn Ba rất nhanh đã gói ghém xong hành lý, đồ đạc của hắn không nhiều lắm, rất thích hợp để nói đi là đi ngay, vật ngoại thân thứ gì cũng có thể dùng tiền mua được, mà tiền thì, kiếm cũng được, lừa gạt cũng được, hắn đều có thể làm hết.

Đêm dài đằng đẵng, ôm túi khư khư thế làm gì chứ?

Hắn nằm trên giường một hồi rồi đi xuống, lần mò vào quầy bar, lúc trở lại, dưới nách cắp theo nửa chai rượu.

Ai quan tâm vị nó thế nào, đắt hay không đắt chứ, cứ uống thôi.

Hắn ừng ực nuốt xuống một hớp lớn, cứ như uống nước lã vậy.

Thôn đó tên là “thôn Ngũ Châu”, nghe cái tên thì rất ngớ ngẩn, nhưng thực ra lại rất có lai lịch, khi đó, lão tộc trưởng bị một đám con nít vây quanh, ra vẻ trưởng giả rung đùi đắc ý kể về lai lịch của thôn, nói: “Cái gọi là long châu tại vòm, xà châu tại miệng, ngư châu trong mắt, giao châu trong da, miết châu dưới chân, đều là giả cả, châu ngọc chân chính, chắc chắn là ngọc trai! Nhưng thôn chúng ta vẫn lấy tên là Ngũ Châu, là để thể hiện, bất kể loại ngọc gì, chất lượng gì, chúng ta đều có cả!”

Trong truyền thuyết, vòm miệng rồng, bụng rắn, mắt cá, da cá mập, chân ba ba là những chỗ có thể sinh ra trân châu, câu này tất nhiên chỉ là phỏng đoán, hiện nay, trẻ con ba tuổi cũng biết, trân châu là lấy từ trong vỏ trai mà ra.

Còn nói, thôn Ngũ Châu, chỉ sợ là thôn làng cổ xưa nhất phía nam Trung Quốc.

“Tần Thủy Hoàng thống nhất Lĩnh Nam, lập nên Tượng Quận, thôn Ngũ Châu của chúng ta, bắt đầu có từ khi đó, đời đời mò ngọc, bất kể thời cuộc nhiễu loạn ra sao, chúng ta cũng không chết đói được! Thế nhưng người ngoài thôn lại khai thác quá nhiều, trong mắt chỉ biết mỗi tiền, ngọc trai khu vực này đều bị khai thác hết sạch! Tát ao bắt cá, khu vực biển này sau này chỉ sợ chẳng đẻ ra nổi hạt ngọc nào mất!”

Toàn thôn đều phát điên lên vì ngọc trai, tế hải thần, đoạt hải vực, thuyền mò ngọc còn đầu rơi máu chảy nhiều hơn cả thuyền đánh cá bình thường, trong trận hỗn chiến, bao nhiêu người ùm ùm rơi xuống biển cứ như bánh chẻo, rồi lại hùng hùng hổ hổ leo lên thuyền tiếp tục “tham chiến”.

Cuối cùng cũng kinh động đến đồn cảnh sát địa phương, mấy chiếc xe cảnh sát uốn lượn đỗ quanh ngoài thôn, viên cảnh sát chạy qua đây, nổ một phát súng chỉ thiên, làm mọi người kinh hãi.

Đều là kiếm ăn nhờ biển lớn, không được đánh nhau như thế, người cả hai thôn đều như gà trống bại trận đứng dạt sang hai bên nghe người đồn cảnh sát dạy bảo, đám phụ nữ thì đi qua vây xem, mẹ Một Vạn Ba chợt kinh hoảng, gọi to: “Giang Chiếu, Giang Chiếu, cha con đâu rồi!”

Tìm khắp nơi, cuối cùng cũng nhớ tới dưới nước, không ai có thể nghĩ được cha hắn sẽ chết đuối, người mò ngọc quanh năm, sâu nhất có thể xuống dưới nước mấy trăm thước để lượm trai, sao có thể chết đuối được chứ?

Thi thể bị ngấm nước trắng bệch của cha hắn được vớt lên, cưỡi ngựa giỏi sẽ ngã ngựa mà chết, bơi lội giỏi sẽ đuối nước mà chết, người cả đời kiếm sống ngoài biển, sẽ bị biển đòi mạng mà chết.

Cái chết của cha hắn đem lại một thu hoạch bất ngờ, giúp thôn Ngũ Châu toàn thắng trong cuộc tranh đoạt địa bàn.

Nhưng mạng cha hắn thì chẳng ai lý đến, đồng chí công an đối mặt với mẹ hắn khóc lóc kể lể cũng rất bất đắc dĩ: “Thím à, vụ tranh đoạt địa bàn này ít nhất cũng có đến mấy chục người tham gia, trên thuyền gọi tới gọi lui, ai biết được là bị ai đẩy xuống hay là vấp chân ngã xuống chứ, rất khó quy kết trách nhiệm.”

Ngày đó nhận hũ tro về, mẹ hắn khóc đến chết đi sống lại, cứ nhắc mãi: “Thương thay, người ra biển mà lại bị hỏa thiêu thành tro, dù sao cũng nên được táng trong biến.”

Bà ôm hũ tro ra ngoài.

Một Vạn Ba cũng không để ý lắm, tự mình xem TV tìm vui, chợt nghe tiếng chiêng vang lên thình thình, lão tộc trưởng tức giận hổn hển xông tới nhéo tai hắn: “Mau, gọi mẹ mày về, phụ nữ sao có thể ra biển chứ!”

Thôn Ngũ Châu có quy định phụ nữ không được ra biển, có người nói là trong biển có giao long giữ ngọc, hằng năm vào tháng ba tế biển cho nó ăn no, nó sẽ ngủ yên dưới đáy biển một năm để người mò ngọc có thể bình an xuống nước lượm trai ngọc, nhưng giao long không thích phụ nữ, phụ nữ ra biển chính là mạo phạm đến nó.

Người trong thôn cầm đuốc tụ tập bên biển, mặt nước phẳng lặng, ánh trăng bàng bạc rọi xuống mặt biển, xa xa, có thể thấy được bóng dáng nhỏ gầy của mẹ hắn đang khua mái chèo, chậm rãi ra khơi.

Vài gã đàn ông tức giận vội vàng mở thừng buộc thuyền mò ngọc ra, đẩy thuyền xuống nước chuẩn bị đuổi theo, Một Vạn Ba thì câu ngắn câu dài đứng trên biển gọi đến khản cả giọng: “Mẹ, về đi, phụ nữ không thể ra biển…”

Đúng lúc đó, ánh trăng như nước, ánh lửa đung đưa, mặt biển đen ngòm như vẩy ra vô số mảnh vàng nhỏ vụn, hàng trăm con mắt đổ dồn…

Con thuyền nhỏ đột nhiên bị lật.