Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 4 - Chương 29




Mộc Đại hơi căng thẳng, lúc cầm lấy camera nhiệt, cảm thấy cơ tay như rút một cái, giống như có vật gì chớp nhoáng chui vào.

Tào Nghiêm Hoa vẫn đang say sưa nghe thử “tiếng tim đập”, Một Vạn Ba bị gã gợi lên hiếu kỳ, cũng áp tai lên nghe.

Góc độ La Nhận xoay camera tới chính là góc đó.

Nguyên lí của chụp nhiệt nói đơn giản thì giống như ảnh nhiệt, cũng có người gọi là ảnh nhiệt độ, màu sắc khác nhau đại diện cho nhiệt độ khác nhau của vật thể được đo.

Một vài phim kinh dị đã lợi dụng đặc điểm này để viết kịch bản, ví dụ như quái thú có thể thăm dò nhiệt độ cơ thể, bất kể người ta trốn dưới gầm giường hay sau tảng đá thì cặp mắt to cộ sáng rực của nó vừa quét tới, hình dáng người ta thở dốc lập tức nhìn thấy không sót gì, khiến khán giả ngồi xem phải hét lên kinh hãi.

Mộc Đại nhìn thấy, nơi kề sát với với mặt đất, có hình người đang nằm, màu sắc trên người phân bố khác biệt, chỗ xanh rờn, chỗ đỏ tươi, chỗ đen thẫm, không biết có phải là do máu lưu động trong cơ thể người hay không mà những màu sắc cũng như đang thở, đang lưu động, đường nét màu đỏ thẫm dâng lên, giống như một con thú đang chuẩn bị vồ mồi.

Mộc Đại hít phải một hơi khí lạnh, La Nhận từ phía sau cô vòng tay qua, giữ vững cánh tay đang run lên của cô.

Nói: “Đừng sợ, nhìn kĩ vào.”

Mộc Đại thở hổn hển, mấy lần muốn dời mắt đi, nhưng vẫn gắng sức cố định lại một chỗ.

La Nhận nói: “Trước đây, bọn anh từng chiến đấu trong đêm, lúc song phương giằng co sẽ lợi dụng camera nhiệt để quan sát trạng thái của đối phương.”

“Nếu đối phương sợ hãi, nhiệt độ ở ngực họ sẽ tăng cao, nhưng nhiệt độ chân tay rất thấp. Nếu đối phương tức giận, đó là cảm xúc mãnh liệt nhất trong tất cả các loại tâm trạng, nhiệt độ ở nửa người trên và nửa người dưới sẽ hình thành sự đối lập, nhiệt độ nửa người trên cao hơn rõ rệt, nhất là ở đầu, đỏ đậm – nói bị lửa giận đốt cho nóng đầu không phải là lời nói lung tung không có căn cứ đâu.”

“Nếu đối phương bị thương hoặc ủ rũ, khi ấy nhiệt độ gần như sẽ lạnh xuống màu lam.”

Nhẹ giọng hỏi cô: “Ả là loại nào?”

Ả giống như La Nhận nói, là loại đã chuẩn bị xong trạng thái chiến đấu, nửa người trên đỏ đậm, nửa người dưới tối đen, nhiệt độ cao nhất là ở lồng ngực, sáng rực ngả vàng chói, giống như một ngọn lửa thiêu đốt nóng cháy.

Giọng Một Đại cũng không tự chủ được mà hạ thấp: “Loại này có phải là đáng sợ nhất không?”

La Nhận lắc đầu: “Không phải, đáng sợ nhất là gần như toàn thân đều tối đen, lạnh lẽo bình tĩnh đến độ cơ hồ không có sóng nhiệt cơ thể.”

Mộc Đại khẽ hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Địch không động ta không động, theo dõi ả trước đã, xem xem ả muốn làm gì.”

Mộc Đại ừ một tiếng, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ quái dị.

Người phụ nữ nằm sấp kia có khi nào là mẹ cô Hạng Tư Lan không?

Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba chơi đùa xong, rốt cuộc cũng chú ý tới động tĩnh bên Mộc Đại và La Nhận.

“Tiểu sư phụ, em xem gì thế? Tối mù tối mịt thế này cũng xem được à, sao không bật đèn lên?”

Gã còn tưởng cô đang cầm camera bình thường.

La Nhận cười cười, bảo đám Tào Nghiêm Hoa đi tới, lại gần rồi mới hạ giọng nó: “Người kia vẫn còn ở đây, trên đất ruộng, đang nằm.”

Tào Nghiêm Hoa há hốc, lúc phản ứng lại được, da gà da vịt nổi rần rần, Một Vạn Ba thì lại không căng thẳng đến vậy, hỏi La Nhận: “Vậy giờ phải làm sao?”

La Nhận nói: “Ngồi xuống, chờ, khiến ả không biết rõ chúng ta định làm gì.”

Thế là cả đám đến khoảnh đất trống cách đài tượng ngựa không xa ngồi xuống, đèn pin cũng tắt đi, bốn người, im như bốn hạt thóc khiến người ta không sao hiểu được.

Tào Nghiêm Hoa lẩm bẩm, thế này gọi là bày nghi trận đây mà.

La Nhận nhìn gã, nói: “Tào Mập, có lúc nghe anh nói chuyện, câu nào câu nấy trích dẫn kinh điển nghe trơn tru ghê.”

Tào Nghiêm Hoa đắc ý, đáp: “Đương nhiên rồi, hồi ở bia Giải Phóng, có ai là không biết ông Tào ham đọc sách đâu chứ.”

“Lấy tên tôi ra nói, người đọc sách nghe cái cũng biết là có điển cố, “Khổng Tào Nghiêm Hoa, Kim Ngụy Đào Khương’, trong Bách Gia Tính đó.”

La Nhận gật gù: “Bố mẹ anh đặt tên cho anh cũng thật ý nghĩa.”

Tào Nghiêm Hoa càng thêm đắc ý: “Bố mẹ tôi không biết chữ, sao đặt tên cho tôi được, đây là do tôi tự đặt đấy, dù sao, hành tẩu giang hồ, dù sao cũng phải có cái tên nghe thật kêu mới được.”

Một Vạn Ba xen lời: “Vậy trước đây anh tên gì?”

Tào Nghiêm Hoa nháy mắt câm bặt, lát sau, gã bật đèn pin lên, chiếu lên chiếu xuống đài tượng ngựa, lảng sang chuyện khác: “Trên này nhiều người để lại lời nhắn thật.”

Một Vạn Ba còn lâu mới bị đánh trống lảng: “Tào Mập, tên thật của anh là gì?”

Vừa nói, vừa túm lấy góc áo gã, Tào Nghiêm Hoa nhảy dựng lên chạy mấy bước cách xa hắn ra, nhanh chóng chuồn đến cạnh đài tượng ngựa, giả bộ xem chữ vẽ bên trên.

Mắt Mộc Đại vẫn chăm chú theo dõi người phụ nữ kia, nhưng vẫn có thể phân tâm, nghe đoạn tấu hài bên tai này, cứ cảm thấy buồn cười.

Đầu bên kia, Tào Nghiêm Hoa bỗng ồ lên một tiếng, nói: “Cái tên Tôn…Hải Lâm này nghe quen thế nhỉ?”

La Nhận cũng thấy quen, còn chưa kịp nhớ ra, Tào Nghiêm Hoa đã vỗ đùi: “Đây không phải là một trong những người bị tôi trộm…à không phải, nhặt được ví tiền kia sao?”

Nhớ ra rồi, Tôn Hải Lâm, một trong những “người chứng kiến” Một Vạn Ba đẩy người trong tai nạn xe cộ, Tào Nghiêm Hoa từng dùng máu thử y.

Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng, cảm thấy như có gì đó gợi ra.

Ánh sáng đèn pin yếu đi, Tào Nghiêm Hoa chổng mông lên, dò sang mặt khác của đài, đèn pin như mạ ánh sáng lên tượng ngựa, trong bóng tối, càng tăng thêm phần thần bị kỳ dị.

Một Vạn Ba nhìn đường nét đài tượng ngựa, lẩm bẩm: “Cái này mà ở cổ đại thì trông cứ như đàn tế ấy.”

Hắn chỉ về phía mảng ruộng lúa rộng lớn bị gió thổ ngả rạp: “Nhìn giống tế bái không? Trên đài thêm ông thầy tế, miệng niệm chú thiên linh linh địa linh linh…”

Cả người La Nhận chấn động, vô thức hô lên: “Tào Nghiêm Hoa!”

Tào Nghiêm Hoa sửng sốt, nửa cái đầu nhô lên trên đài trụ: “Hả?”

La Nhận nói: “Anh xem kĩ xem tên viết trên đó có của Tống Thiết, Mã Siêu và Võ Ngọc Bình không.”

Mộc Đại ngẩn ra, nhưng cũng biết phải tận tâm với cương vị công tác, mắt vẫn dán lên camera nhiệt, nhưng tim thì đã đập thình thình liên hồi.

Loáng thoáng cảm thấy, có một vài mảnh ghép rời rạc dường như sẽ hợp lại với nhau.

Lúc sau, cô nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa.

Tống Thiết có… Thấy cả Trương Thông, Mã Siêu chưa thấy đau, nhưng chắc chắn là có nó, nó là đầu têu mà.

Võ Ngọc Bình…không thấy…

Một Vạn Ba cũng đi qua giúp gã tìm.

Tìm hết một vòng, đầu cũng quay quay, nhiều chữ như vậy, chằng chịt như kiến, nói không ngoa, nhiều họ như vậy, cũng đủ để góp thành một bộ Bách Gia Tính rồi.

Quả thực là không có Võ Ngọc Bình.

Tào Nghiêm Hoa ngẩng lên nhìn La Nhận: “Anh Tiểu La, Võ Ngọc Bình là…bác gái chừng đó tuổi rồi, chắc là không bị khích đi chơi cái trò này đâu.”

La Nhận còn chưa kịp trả lời, Mộc Đại nãy giờ vẫn phụ trách theo dõi bỗng đứng vụt dậy.

Trong đầu La Nhận chớp lóe, không hỏi rõ hẳn ra: “Cách ai gần nhất?”

“Tào Nghiêm Hoa!”

Kỳ thực cũng không cần cô phải trả lời, đồng lúa sau lưng Tào Nghiêm Hoa có một dải lúa xào xạc ngả rạp trải vụt ra, giống như một vệt sóng gãy bất chợt xuất hiện trên mặt biển.

Tào Nghiêm Hoa vừa mờ mịt vừa đột ngột hoảng hốt: “Tôi?”

La Nhận không kịp nghĩ nhiều, bước mấy bước lao lên đài, tay duỗi ra, bắt lấy vai Tào Nghiêm Hoa kéo sang một bên, gió thổi qua, ở rìa dải lúa rạp lộ ra một bóng người mơ hồ đứng bất động.

Tào Nghiêm Hoa hét lên vung tay đánh ra sau.

Một Vạn Ba căng thẳng la lên: “Người! Có người!”

Trên đỉnh đầu có bóng đen xẹt qua, là Mộc Đại.

Chuyện xảy ra quá nhanh, La Nhận gần như không nhớ rõ được trình tự, chỉ biết là lúc kéo Tào Nghiêm Hoa ra, Mộc Đại đã đánh người kia ngã lăn xuống đất ruộng.

Sau đó một tiếng hét kinh hãi vang lên.

Tiếng hét này khiến tim anh ngừng đập vài giây.

Giây kế tiếp, anh vọt vào đồng lúa, nhìn thấy một màn như vừa rồi, một dải lúa ngả rạp trải vụt ra xa.

Anh không có lòng dạ nào đuổi theo: “Mộc Đại?”

Kỳ thực cũng chỉ có mấy giây, nhưng cảm giác như còn dài hơn một ngày một đêm, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng cô be bé đáp lại.

La Nhận thở ra một hôi, cảm thấy sau lưng ướt sũng mồ hôi lạnh, lại bước gấp mấy bước lên trước, thấy Mộc Đại đang bò từ dưới đất lên.

Tào Nghiêm Hoa lúc này mới lấy lại được tinh thần, ở phía sau cao giọng hô: “Tiểu sư phụ, em không sao chứ?”

Đây cũng là điều La Nhận muốn hỏi.

Mộc Đại đứng dậy, mãi sau mới lắc đầu: “Không sao.”

La Nhận đi qua, kéo nhẹ cô về phía mình, cô thở phì phò, người run run, lát sau bỗng tránh khỏi anh, ơ một tiếng: “Camera nhiệt này?”

Cô cầm theo cả camera nhiệt nhào tới.

La Nhận nhận lấy, không xem ngay mà hỏi cô: “Em có biết những lúc như thế không nên nhào ra không?”

Em không biết đó là thứ gì, có thể yên lặng theo dõi biến hóa, có thể âm thầm quan sát, nhưng không nên lao tới.

Mộc Đại lí nhí: “Em biết.”

Lúc phóng lên giữa không trung cô đã biết, nhưng cô luôn mắc phải cái tật này, không biết có phải do học võ hay không mà đôi lúc, tay nhanh hơn não.

Giọng La Nhận hơi trầm nặng: “Biết rồi thì sửa đi.”

Anh dùng camera nhiệt xem một vòng xung quanh, người phụ nữ kia đã biến mất, hoặc là cách một khoảng hữu hiệu – ít nhất thì quanh mình cũng yên ả an toàn rồi, tiếng gió chỉ là tiếng gió mà lúa cũng chỉ là lúa.

Mộc Đại cúi đầu đứng yên một lúc rồi tự mình ra ngoài.

Tào Nghiêm Hoa vẫn chưa hoàn hồn, nhưng nhắc tới cũng thật mỉa mai, gã là đương sự, được kéo qua cứu giúp một phen, vậy nhưng đến cái bóng cũng không thấy miếng nào, mờ mịt hỏi Một Vạn Ba rồi lại hỏi Mộc Đại: “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”

La Nhận đi qua, hỏi gã: “Anh sao thế, lúc đó, anh vung tay đánh ra sau là đánh cái gì?”

Tào Nghiêm Hoa lúng túng.

Không rõ nữa, khi đó, gã cảm thấy như có một luồn gió lạnh đánh thẳng vào ót – đúng vậy, là một luồng gió.

Vô thức vung tay đánh, trong sát na ngón tay tiếp xúc với gió, luồng gió bỗng nhiên tán loạn.

Sau đó, gã bị La Nhận kéo ngã xuống đất.

Nói xong nhìn Mộc Đại: “Tiểu sư phụ, em thì sao?”

Mộc Đại cắn môi: “Trong camera nhiệt, người phụ nữ kia ban đầu vẫn đang nằm sấp trên đất, Mộc Đại bỗng nhiên đứng lên là bởi vì chợt thấy người phụ kia bắt đầu di chuyển rất nhanh trên mặt đất.

Thậm chí còn không đứng lên, tay trước chân sau dùng sức, dịch chuyển vị trí cực nhanh trong phạm vi tầm mắt, giống như cách đi lại nhanh nhẹn của loài bò sát.

Lúc đó, La Nhận gấp gáp hỏi: “Cách ai gần nhất?”

Cô đáp: “Tào Nghiêm Hoa!”

Chỉ trong một chốc trả lời này thôi, người phụ nữ kia đã tới sát rìa ruộng lúa rồi, cơ thể gần như là lấy gót chân làm tâm điểm, bật theo đường hình cung đứng lên, trong camera, cô đã thấy một cảnh tượng rất kì dị.

Chỗ lồng ngực của người phụ nữ kia cháy hừng hực như đốt lửa, một thứ gì đó xanh lam nhàn nhạt, như một chùm sáng bắn ra, xông thẳng về ót Tào Nghiêm Hoa.

Khi đó, cô quên mất là mình đang nhìn trong camera nhiệt, chỉ vô thức cảm thấy Tào Nghiêm Hoa gặp nguy hiểm, vừa nghĩ thế đã nhún người phi lên, đạp lên đài tượng ngựa mượn đà nhào tới, phản ứng đầu tiên là muốn quật ngã người phụ nữ.

Lúc lướt trên không, mắt rốt cuộc cũng rời khỏi camera, mới giật mình nghĩ ra thứ vừa thấy thực ra là thế giới cấu tạo bằng nhiệt độ, trong hoàn cảnh thực, người vẫn là người, bóng đen là bóng đen.

Nhưng tên đã rời nỏ sao có thể quay đầu, không thu lại được, đụng vào người phụ nữ kia, đồng thời cũng ngã lăn trên đất ruộng.

Lúc kể đến đây, giọng hơi run, như nghĩ tới điều gì, dừng lại.

La Nhận còn tưởng là do mình ban nãy nặng lời với cô, bèn vươn tay ra nắm chặt tay cô, ra hiệu bảo cô ngồi lên đài.

Nhẹ nhàng nói: “Không phải giận em.”

Mộc Đại cười gượng rồi lắc đầu: “Không phải.”

“Lúc em và ả cùng ngã xuống, lăn một vòng trên đất, người phụ nữ đó nằm lên người em, em liền đưa tay đẩy ra.”

Đẩy lên ngực ả, vị trí ở tim, hoàn toàn không ngờ lại đẩy lún được vào.

Lớp vải vóc ngăn trở trước ngực cũng chỉ là một lớp vải ngụy trang mà thôi, đẩy tay vào rồi, cảm thấy, đó là một cái động lõm vào trong ngực.

Cách lớp áo, lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ, không chỉ là nhiệt độ, còn có nhịp phập phồng, như tim đập.

Thình thịch, thình thịch.

Trong đầu trống rỗng, thậm chí người phụ nữ kia bỗng trốn đi, cô cũng không nghĩ đến chuyện ngăn cản, nằm trên đất hồi lâu, tay vẫn duy trì tư thế cũ.

***

Tào Nghiêm Hoa nghe xong nửa ngày vẫn chưa hồi được thần.

Gã nhìn Một Vạn Ba: “Đó cũng là Hung Giản à?”

Một Vạn Ba không đáp, đương nhiên là phải rồi, giống như những gì lồng Phượng Hoàng Loan đã gợi ý, cái động đập theo nhịp điệu, và cả cơn gió quái dị.

La Nhận nói: “Đại khái là tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.”

Tào Nghiêm Hoa không tin: “Anh thế mà đã hiểu rồi?”

“Có chút suy luận, nhưng tôi chắc đến chín mươi phần trăm.” Lại nhìn sang Một Vạn Ba, “Cũng nhờ cậu nhắc nhở tôi.”

Một Vạn Ba chẳng rõ mình đã nói gì: “Tôi nhắc gì anh cơ?”

“Cậu nói, nơi này giống như một đàn tế thời cổ.”

La Nhận nhìn về phía đài tượng ngựa: “Đài tượng ngựa này, có một câu chuyện kinh dị về nó, xoay quanh câu chuyện này, lại có một trò chơi, vào nửa đêm, một mình tới cạnh đài trụ, áp tai lên đài xi măng sẽ nghe thấy tiếng tim đập.”

“Dân tình chưa chắc đã có hứng thú với đài tượng ngựa, nhưng họ sẽ có hứng thú với trò chơi, trò chơi này rất kích thích, có thể khoe khoang ra bên ngoài – thử thách lòng can đảm, đánh cuộc, lấy làm hình phạt như một trò đùa quái ác, rất nhiều người sẽ đến đây vì những lí do kể trên, ví dụ như Mã Siêu, Trương Thông, Tống Thiết, Tôn Hải Lâm.”

Mộc Đại lập tức hiểu ra: “Ý anh là, những người hãm hại em và Một Vạn Ba, những người đặt điều nói bậy, họ đều đã từng tới đài tượng ngựa?”

La Nhận gật đầu: “Đây chính là mối liên hệ giữa họ. Nghề nghiệp của họ khác nhau, tuổi tác khác nhau, trong cuộc sống có thể không quen biết, nhưng điểm duy nhất giống nhau là, họ đều từng tới đài tượng ngựa.”

Tào Nghiêm Hoa lẩm bẩm, tiếp lời theo bản năng: “Sau đó, trong đồng lúa này, nửa đêm, người phụ nữ quái dị kia xuất hiện?”

La Nhận nói: “Dùng từ ‘xuất hiện’ này không đúng lắm, chính xác phải là, ‘chờ sẵn’.”

Lòng Một Vạn Ba run lên, đúng, có lẽ là “chờ sẵn”, người phụ nữ kia phát hiện ra có người tới, bèn tới gần, nín thở, chờ đợi.

“Vào một buổi đêm như vậy, tại một cái đàn như vậy, người tới nín thở, áp tai lên nghe thứ tiếng được gọi là tiếng tim đập, giống như một nghi thức tín ngưỡng vậy, như vào thời xưa, người ta tới trước đàn tế, lắng nghe lời chỉ dẫn của thần linh trong chốn u minh.”

“Vào lúc đó, người phụ nữ kia sẽ thần không hay quỷ không biết tới gần, có lẽ là nhờ sức mạnh của Hung Giản mà ả có năng lực ảnh hưởng tới người khác, giống như là…”

La Nhận nghĩ cách so sánh sao cho dế hiểu: “Giống như là, bơm vào người họ một loại virus bình thường không có ảnh hưởng gì, đợi thời cơ phát tác.”

“Người lây nhiễm quay lại với cuộc sống của mình, ăn uống, ngủ nghỉ, làm việc như thường, sau đó, vào lúc cần thiết, bỗng trở thành nhân chứng, hoặc là, bỗng nhiên bị sắp xếp, đồng lòng xúc tiến một việc gì đó.”

Mộc Đại thì thầm: “Bởi vậy nên, nghe thấy tiếng tim đập, lại bỗng có gió nổi lên, là…dạo đầu lây nhiễm?”

La Nhận gật đầu: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra một vài trường hợp khác thường, Mộc Đại là trường hợp đầu tiên.”

Cô đi theo Trương Thông tới đài tượng ngựa, bắt chước nghe tiếng tim đập, đột nhiên cảm nhận có gió xộc vào gáy, vô thức vung tay cản lại.

Cơn gió này đột nhiên mất tiệt.

La Nhận nói: “Trong em có năng lượng của lồng Phượng Hoàng Loan, đó là lí do vì sao cơn gió này không làm gì được em – nhưng điều này cũng đã lập tức khiến em bại lộ.”

Mộc Đại cười: “Bởi vậy nên ả đối phó với em?”

“Đêm ấy, ả cũng ở gần đó, sau khi em rời đi, rất có thể ả đã đi theo em, thấy rõ tướng mạo của em, thế nên sau đó, trên cầu, sau khi Trương Thông gặp chuyện không may, trong đầu những người được gọi là nhân chứng xuất hiện hung thủ mang ngoại hình của em đêm đó.”

Một Vạn Ba hơi hãi: “Tôi là người thứ hai bị bại lộ?”

La Nhận gật đầu: “Máu cậu khiến Mã Siêu trở nên không bình thường, nhưng ở đây có một sự tình cờ, nói cách khác, lúc đó người phụ nữ đó cũng trùng hợp xuất hiện ở con phố gần đó, lâm thời gây bất lợi cho cậu, nhưng sắp đặt vội vàng như vậy là lắm sơ hở nhất, bởi vậy nên video giám sát vừa ra, cậu cũng lập tức thoát thân.”

“Trong khoảng thời gian này, Võ Ngọc Bình là một sự ngẫu nhiên. Bà ấy là người duy nhất chưa hề chạm vào máu của chúng ta nhưng đã mất ký ức giả, cũng là người khả năng cao là chưa từng tới đài tượng ngựa. Bởi vậy nên tôi nghĩ đến lời Mã Siêu nói, lúc Võ Ngọc Bình đi xe đến đầu cầu bên kia thì bỗng ngã nhào.”

“Cú ngã này rất có thể là do người phụ nữ kia cố ý gây ra cho Võ Ngọc Bình, sau đó ảnh hưởng đến bà ấy trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng vì sự ảnh hưởng này không phải là xảy ra lở đài tượng ngựa nên ký ức của Võ Ngọc Bình nhanh chóng biến mất, không thể kéo dài.”

Sau lưng Tào Nghiêm Hoa lạnh buốt, nhìn Mộc Đại rồi lại nhìn Một Vạn Ba: “Tôi là người thứ ba bại lộ?”

La Nhận không đáp, chỉ quay đầu nhìn đài tượng ngựa.

Trên đài có bao nhiêu tên người thì có từng đấy người bị thanh Hung Giản thứ tư “lây nhiễm”.

Sự lây nhiễm này không nguy hiểm đến tính mạng, không mạng lực, không tanh máu, thậm chí còn rất phong nhã lịch sự.

Chỉ mở mồm động mép, nói, Tôi trông thấy, chính là hắn, lúc đó hắn đi qua, đẩy cậu ta, mọi việc là vậy.

Ba thanh Hung Giản trước đều biết dựng cảnh, thanh này kỳ thực cũng đã dựng cảnh.

Chẳng qua, cảnh tượng này đó giờ vẫn luôn diễn ra, dưới bầu trời Nam Điền, giữa thanh thiên bạch nhật.

Người phụ nữ kia hẳn chính là Hạng Tư Lan, La Nhận cảm thấy, thực ra cần phải cảm ơn ả, ả cũng không phải một tội phạm IQ cao, tư duy cũng không kín đáo, cách bài bố thiên về hành động lỗ mãng, luôn có chỗ sơ hở.

Vậy nhưng, mỗi cái tên trên đài tượng ngựa đều ứng với một người cụ thể đang sống ở huyện Nam Điền, hai ba người hãm hại, anh còn có thể cẩn thận dò xét từng người kiểm tra thực hư, chứ nếu ai ai cũng giá họa thì sao?

Nếu như trong đó lại vừa vặn có người là cảnh sát, là người phụ trách video giám sát, là người có năng lực thúc đẩy, là người có khả năng đập bàn quyết định thì sao?

Hiện giờ họ cũng không an toàn, không thể đón nhận một trận hãm hại vu oan như dời núi lấp biển được.

Phải nhanh chóng tìm được người phụ nữ kia, một giây một phút cũng không thể chậm trễ.