Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 67: Ngoại truyện: Mất tự chủ (7)




Ăn cơm xong, Nghiêm Chinh ôm Doãn Nghiên Hi trở lại giường.

“Em ngủ thêm nữa đi, tôi phải đến công ti một chút.” Nghiêm Chinh cài cúc áo sơ mi. “Chờ tôi xong việc, buổi tối trở về dùng cơm với em.”

“Không cần.” Doãn Nghiên Hi miễn cưỡng trở người. “Buổi tối tôi đã có hẹn trước với Chi Âm rồi.”

Nghiêm Chinh đã quen việc cô từ chối. Dù sao cô vẫn chưa thể hiện ra sự quan tâm quá mức đối với anh, nhưng thật ra anh muốn đối tốt với cô một chút, gần gũi hơn một chút.

Thở dài một hơi bất đắc dĩ, anh gài nút tay áo lại. “Vậy ăn cơm xong tôi sẽ đến đón em.” Không để Doãn Nghiên Hi có cơ hội từ chối, anh lại nói tiếp. “Cứ như vậy đi, đến lúc đó sẽ nói lại sau.”

Doãn Nghiên Hi ừ một tiếng coi như đồng ý.

Nghiêm Chinh bất đắc dĩ nhíu mày, cúi người hôn lên trán cô. “Tôi đi đây, em ngủ tiếp đi.”

Sau khi Nghiêm Chinh đi, Doãn Nghiên Hi ôm chăn, không ngừng trở mình trằn trọc, cuối cùng bức bối phải ngồi dậy. Thói quen quả là một thứ đáng sợ. Không biết từ lúc nào, dường như cô đã quen với vòng tay ấm áp của Nghiêm Chinh, quen với việc được anh ôm khi ngủ.

Vào nhà tắm tắm rửa xong, cô choàng khăn tắm bước vào phòng để đồ. Nhìn quần áo mới không ngừng tăng lên, cô bĩu môi. Người đàn ông này thật là cố chấp. Cô đã nói không biết bao nhiêu lần là không thích mặc hàng hiệu nhưng anh vẫn cứ mua. Cứ vài ngày là lại mang catalogue đến, kéo cô cùng xem. Chỉ cần mắt cô dừng lại ở đâu đó lâu một chút là đảm bảo ngày hôm sau, bộ quần áo ấy sẽ có mặt trong tủ đồ của cô.

Lúc dọn vào đây, cô chỉ xách theo một cái vali da nhỏ chứa năm sáu bộ quần áo, hai đôi giày. Nhưng bây giờ, phòng chứa quần áo đã bị cô chiếm hơn nửa giang sơn, vậy mà ngày hôm qua anh còn bảo là định phá tường, thông với căn phòng bên trái, làm phòng chứa đồ cho cô.

Anh nghĩ là cô sẽ ở đây lâu dài ư? Có điều, chính cô cũng không ngờ là mình sẽ dọn tới đây ở chung với anh.

Một tháng trước, lần đầu tiên Nghiêm Chinh dẫn cô về nhà, sau cơn ân ái, anh ôm cô hỏi. “Giường của tôi êm chứ?”

Cô vẫn chưa quen với việc bị anh ôm nên nhíu mày, đẩy anh ra. “Cũng tạm được.”

Nhưng Nghiêm Chinh lại ôm cô chặt hơn. “Nếu thích thì dọn qua đây ở đi.”

Doãn Nghiên Hi ngẩn người trong vài giây, sau đó cười lạnh. “Anh không sợ bị vị hôn thê bắt gặp sao?”

“Cô ấy sẽ không đến đây.” Nghiêm Chinh cam đoan. “Ngoại trừ tôi ra thì chưa từng có ai đến đây cả.”

“Căn cứ bí mật à?”

Nghiêm Chinh không muốn lằng nhằng về vấn đề này với cô nên chỉ nói: “Dọn qua đây đi, chúng ta không thể thường ngủ trong khách sạn được.”

“Sợ bị phóng viên chụp được à?”

Nghiêm Chinh lườm cô một cái, cắn lên má cô như trừng phạt. “Đồ vô lương tâm, tôi sợ em ngủ không ngon thôi.”

Ở bên nhau lâu ngày, anh mới biết trước đây cô bảo mình kén giường không phải là thuận miệng nói chơi. Cô chẳng những kén giường mà còn khó quen hoàn cảnh. Đừng nói là đổi khách sạn, chỉ đổi ra giường thôi mà cô phải trằn trọc mãi mới ngủ được. Cho dù có cố ngủ thì nửa đêm cũng thức giấc, người đầy mồ hôi lạnh.

Lúc mơ thấy ác mộng, cô không kêu gào giống như những người khác, chỉ cuộn mình lại, mặt đầy vẻ đau khổ, sau đó đột nhiên mở mắt ra, hoảng hốt nhìn lên trần nhà, thở hổn hển.

Về việc cô mơ thấy những gì, anh từng hỏi rất nhiều lần nhưng cô vẫn không chịu nói, chỉ ôm chăn đưa lưng về phía anh. Anh biết cô không ngủ, mặc dù cô có cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, giả vờ như đang ngủ say. Bởi vì không có ai ngủ say mà sống lưng còn cứng ngắc như một chiếc cung.

Sau đó, anh không hỏi cô nữa. Những khi cô mơ thấy ác mộng, anh sẽ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Nghiêm Chinh từng hỏi bác sĩ tâm lý về tình trạng của cô. Bác sĩ kết luận đó là do thiếu cảm giác an toàn trầm trọng, đề nghị không nên thay đổi hoàn cảnh liên tục, tốt nhất là nên bày biện phòng ngủ theo ý thích của cô.

Vì thế, Nghiêm Chinh đưa cô về nhà. Như anh đã nói, đây là lãnh địa bí mật của riêng anh, là nơi anh nghỉ ngơi sau những giây phút mệt mỏi nhất, ngay cả ba mẹ cũng không biết. Nhưng anh muốn chia sẻ nó với cô.

“Tôi cho người sửa sang lại một chút, em xem còn chỗ nào cần thay đổi không, để tôi nhờ người làm luôn.” Anh đùa nghịch mớ tóc xõa trên gối của cô. “Yên tâm, tôi không thường ở đây, khi cần mới đến thôi.”

Như đoán được cô sắp nói gì, anh lên tiếng trước. “Vốn sang chỗ em cũng được. Nhưng em biết đó, không ít quản lý cấp cao của Hồng Thái cũng ở bên đó, tôi nghĩ em không muốn để bọn họ biết được.”

Câu này đánh trúng tâm lý của Doãn Nghiên Hi. Cô nghĩ ngợi một lát rồi chấp nhận yêu cầu của anh. “Được rồi.”

Nhưng sau đó, khi cô dọn qua đây thì mới phát hiện anh nói không thường ở đây chẳng qua chỉ là lời nói dối.

Ngoại trừ tuần đầu tiên, anh làm bộ đi khỏi đó hai ngày thì những tuần sau, anh viện đủ cớ để ở lại, cuối cùng thì thành như bây giờ, hai người ở chung với nhau.

Có đôi khi Doãn Nghiên Hi lấy làm lạ. “Hễ hết giờ làm là anh sang đây, bộ không cần hẹn hò với vị hôn thê sao?”

“Trưa nay có gọi điện thoại rồi.” Anh trả lời một cách bâng quơ, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. “Tôi có một bản phim gốc, tối nay xem phim với tôi đi.”

Doãn Nghiên Hi cảm thấy rất mâu thuẫn trước hành vi đeo bám của anh. Dụ dỗ anh, khiến anh bỏ rơi Lâm Nhân là một bước quan trọng trong kế hoạch báo thù của cô. Nhưng cô chỉ muốn chia rẽ bọn họ chứ không mong anh thật sự động lòng với mình.

Có điều cô không phải con ngốc nên đã phát hiện ra thái độ của anh đối với cô dạo này đã không còn là chơi bời qua đường nữa, về phần cô… Doãn Nghiên Hi nhìn vào gương, cười cười. Thù lớn chưa trả, cô không có tư cách động lòng.

***

Xử lý xong mấy giao dịch, Doãn Nghiên Hi thay quần áo, lái xe đến chỗ hẹn.

Bạch Chi Âm đã đến từ sớm, đang rúc mình trên chiếc sô pha ở trong góc, ngẩn ngơ nhìn chiếc đèn xông ở trên bàn. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười. “Đến rồi à?”

Doãn Nghiên Hi ngồi xuống, giơ tay lên gọi một ly cà phê. Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi đó mới thuật lại cho Bạch Chi Âm nghe những tin tức mình nghe ngóng được từ chỗ Nghiêm Chinh. Khi biết bạn mình còn chưa thú thật với Thẩm Mục Phạm chuyện mang thai giả thì không khỏi quýnh lên. “Cậu định cứ giấu mãi đấy à? Mấy tháng nữa là không giấu được đâu đấy!”

“Mình biết, nên muốn tranh thủ mang thai thật đây.” Bạch Chi Âm ngập ngừng một chút, giọng mang vẻ chán chường. “Có điều bây giờ mình bắt đầu nghi ngờ tính khả thi của chuyện này.”

“Vì sao?” Doãn Nghiên Hi hỏi.

“Vì…” Bạch Chi Âm đỏ mặt. “Anh ấy không chịu chạm vào mình.”

Doãn Nghiên Hi đang uống cà phê bị lời nói đó làm cho phát sặc, ho khan hỏi. “Cái, cái gì? Anh ta không chạm vào cậu?”

Bạch Chi Âm gật đầu, thủ thỉ nói ra đầu đuôi sự việc. “Các chuyên gia khóa học nói với anh ta, ba tháng đầu là thời điểm thai nhi yếu nhất, không nên quan hệ.”

“Còn có cái này nữa à?”

Bạch Chi Âm rên rỉ. “Mình cũng là lần đầu nghe nói.”

Doãn Nghiên Hi có chút đăm chiêu, suy nghĩ đâu đâu. “Nhưng nhịn lâu như vậy, có khi nào nghẹn đến tịt luôn không?”

Lần này đến phiên Bạch Chi Âm bị sặc. Cô trừng mắt nhìn cô bạn thân liếc một cái. “Cậu trở về hỏi Nghiên Chinh thử, có khi nào nghẹn đến tắc luôn không?”

“Hỏi anh ta.” Doãn Nghiên Hi bĩu môi. “Đáp án của anh ta chắc chắn là có.” Ngay cả mấy ngày cô có kinh nguyệt, anh ta nhẫn nhịn mà lòng như lửa đốt, dụ dỗ đủ điều, buộc cô phải dùng biện pháp khác giúp anh ta giải tỏa. Nếu bắt anh ta nhịn ba tháng, còn không phải là lấy mạng anh ta. Thật sự không biết sau này cô mang thai, anh ta phải làm sao?

Không đúng, mang thai cái gì? Cô đang suy nghĩ đi đâu vậy. Mục đích của cô là làm cho Lâm Nhân đau đớn, khiến cho cô ta nếm thử cái gì gọi là mất đi, muốn cho cô ta vì hành động ác độc đối với Lâm Trung Viễn năm đó mà phải trả cái giá thật đắt. Một khi đạt được mục đích, cô liền phủi mông chạy lấy người, quan tâm Nghiêm Chinh làm cái gì. Ai cần biết anh ta yêu ai, cùng ai sinh con. Anh ta nhịn hay không nhịn, không liên quan gì đến cô.

Doãn Nghiên Hi uống một ngụm cà phê, cà phê đen không bỏ đường chạy xuống cổ, lưu lại một nỗi cay đắng, còn có chút mùi vị chua xót khó nhận ra.

Thấy cô đột nhiên trở nên im lặng, Bạch Chi Âm lo lắng hỏi. “Sao vậy? Ngơ ngẩn cái gì thế?”

“Không có gì.” Doãn Nghiên Hi lắc đầu, lảng sang chuyện khác. “Phía Liên Hi đã bắt đầu nuốt cổ phiếu của Lâm Thị, phía cậu thế nào rồi?”

“Cũng vào quỹ đạo rồi.” Bạch Chi Âm giới thiệu. “Mình đã tìm được hai công ty nhỏ ở Mĩ và Nhật, số liệu rất tốt, khả năng cũng không tồi, hơn nữa mình luôn xem chặt chẽ nên chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Cảm ơn cậu, Chi Âm.” Doãn Nghiên Hi nắm chặt tay cô.

“Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là gì của nhau nào?” Bạch Chi Âm liếc cô một cái, bỗng nhớ tới một chuyện. “Đúng rồi, chuyện lần trước cậu nói mình đã tra được rồi.”

Doãn Nghiên Hi tròn xoe mắt. “Cậu tra được rồi? Sao tra được hay vậy?”

Bạch Chi Âm vuốt mũi. “Cáo mượn oai hùm, dùng quan hệ của Thẩm Mục Phạm chứ sao.” Không đợi Doãn Nghiên Hi lên tiếng, cô vội giải thích. “Nhưng anh ấy không biết đâu.”

Doãn Nghiên Hi yên tâm gật đầu, nhận lấy tài liệu mà Bạch Chi Âm đưa, nghe cô nói. “Quả thật Lâm Trung Viễn còn có một đứa con gái, là con của ông ta với một vũ nữ tên là Trịnh Mi. Vừa sinh ra thì bị đưa sang đại lục, không định nhận lại. Năm cô ta 18 tuổi có về Hongkong tìm ông ta, nhưng sau đó nhanh chóng rời khỏi Cảng, từ đó không liên lạc nữa.”

“Lòng dạ ông ta cũng tàn nhẫn thật, ngay cả con gái ruột cũng không nhận.” Doãn Nghiên Hi vừa lật nhanh tài liệu, vừa hỏi. “Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”

“Có người từng gặp bọn họ ở Phúc Kiến, mình đã nhờ Liên Lãng đích thân sang đó, vài ngày nữa sẽ có tin tức.”

Doãn Nghiên Hi gật đầu, gấp tài liệu lại, mắt trở lên sắc lạnh. “Không biết bọn họ có hứng thú về giành tài sản không nhỉ?”

***

Phía Liên Lãng nhanh chóng truyền đến tin tức, Trịnh Mi bằng lòng gặp mặt họ, nhưng phải đích thân gặp Doãn Nghiên Hi.

Lúc đầu cô nghĩ bà ta vì tiền, nhưng sau khi gặp thì mới biết sự thật còn đáng sợ hơn thế.

Thì ra năm đó Trịnh Mi là vũ nữ chỉ bán rượu chứ không bán thân trong hộp đêm. Lâm Trung Viễn say mê sắc đẹp của Trịnh Mi, muốn bao bà nhưng bà luôn từ chối, khiến ông ta nhiều gần thất bại.

“Tên cầm thú ấy thấy tôi không chịu nên bèn lén bỏ thuốc trong rượu của tôi, khiến tôi hôn mê rồi cưỡng bức tôi.” Trịnh Mi nhớ lại năm đó, khóc không thành tiếng.

“Bà không báo cảnh sát sao?” Liên Lãng hỏi.

“Báo rồi chứ. Nhưng ông ta luôn miệng nói là tôi tự nguyện, còn mua được nhân chứng nói là tôi chủ động dụ dỗ ông ta.”

“Đồ khốn nạn.” Doãn Nghiên Hi siết chặt tờ khăn giấy trong tay, nghiến răng mắng. “Loại cầm thú nay đừng hy vọng dùng pháp luật chế tài ông ta.”

Liên Hi vỗ vai cô, tỏ ý bảo cô đừng kích động, sau đó giải thích tường tận với Trịnh Mi kế hoạch của họ.

“Sau khi thành công, ngoại trừ tài sản mà tòa phán cho các vị, chúng tôi còn cho các vị thêm một số tiền, bà có thể tiếp tục ở đại lục hoặc là di dân ra nước ngoài.”

Trịnh Mi nghẹn ngào lắc đầu. “Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn các người giúp tôi một chuyện.”

“Bà nói đi, nếu làm được thì chắc chắn chúng tôi sẽ đồng ý.”

Bà ta ngẩng đầu nhìn Doãn Nghiên Hi. “Ba và em trai cô bị Lâm Nhân tông chết đúng không?”

Doãn Nghiên Hi gật đầu.

“Vậy chắc cô cũng muốn cô ta bị trừng phạt, đúng không?”

“Tôi sẽ khiến cô ta mất hết tất cả.” Doãn Nghiên Hi căm hận nói.

“Vậy thì được, điều tôi cần chỉ có thế, khiến Lâm Nhân thân bại danh liệt, sống không bằng chết.” Lúc nói những câu này, mắt Trịnh Mi long lên, đầy vẻ thù hận.

Liên Hi nhíu mày. “Người hại bà năm đó là Lâm Trung Viễn, vì sao lại trả thù Lâm Nhân?”

“Bởi vì cô ta làm hại con gái tôi.” Trịnh Mi cắn môi, người khẽ run lên.

“Năm Toa Toa 18 tuổi, không biết Lâm Trung Viễn nổi cơn gì mà đột nhiên phái người đến tìm chúng tôi nói là muốn gặp con gái. Tôi nhất thời mềm lòng, cảm thấy cũng nên để Toa Toa đi gặp cha nên cho nó tới Hongkong. NHưng không ngờ bị Lâm Nhân biết, cô ta…” Trịnh Mi bịt miệng, nước mắt tuôn chảy như mưa. “Ngoài mặt, cô ta làm như rất vui vì được gặp em gái, dẫn Toa Toa tham gia tiệc trên du thuyền rồi bỏ thuốc, làm hại con bé…”

Trịnh Mi không nói tiếp được nữa, nhưng họ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra sau đó. Thảo nào mà Toa Tọa đột nhiên bị đưa về, thì ra là xảy ra chuyện như vậy.

Nhìn dáng vẻ lương thiện trong sáng của Lâm Nhân thường ngày, Bạch Chi Âm cảm thấy không dám tin. “Trông cô ta như một con nai tơ, sao lại thế?”

“Nai tơ?” Trịnh Mi cười xùy. “Rắn độc mới phải.”

“Cô ta nghĩ là mình làm rất bí mật, thần không biết quỷ không hay nhưng không ngờ Toa Toa bị say nên ói ra không ít thuốc. Tuy không có sức phản kháng nhưng ý thức của con bé rất tỉnh táo, nghe rõ mồn một những gì cô ta nói với đám bạn chó của mình.”

“Chắc là nó vẫn còn tơ, hời cho tụi mày quá. Tụi mày còn đứng đó làm gì, cùng lên đi chứ? Phá trinh nó cho tao…”

Bạch Chi Âm nghe những lời Trịnh Mi kể lại, không khỏi rùng mình. Một cô gái 18 tuổi biết được nỗi đau mà mình phải hứng chịu là do người chị vừa mới nãy thôi còn thân thiết với mình sắp đặt, nghĩ tới tâm trạng của cô bé lúc ấy, cô cảm thấy lạnh cả người. Đối diện với một người có lòng dạ hiểm độc như vậy, kế hoạch của Nghiên Hi có thể tiến hành thuận lợi không? Còn nữa, với sự gian xảo của cô ta, e là sớm đã biết chuyện giữa Nghiêm Chinh và Nghiên Hi.

Giả vờ không biết, phải chăng là đang tìm cơ hội đối phó Nghiên Hi?