Bé Con Thân Ái

Chương 58




Qua vài ngày, Cố Khái Đường và Đậu Tranh mang theo dụng cụ vệ sinh và đồ dùng hằng ngày đến nhà chính. Vốn Cố Khái Đường muốn ở chỗ tiểu khu Minh Châu, nhưng mẹ Cố gọi điện nói: "Cậu con phải đi làm, lại phải nấu cơm cho con, rất cực khổ. Chuyển tới chỗ này, mẹ còn có thể chăm sóc cậu con."

Cố Khái Đường nỗ lực cùng mẹ giải thích mình cũng có thể làm cơm, nhưng bà mắt điếc tai ngơ, chính là bảo Cố Khái Đường mau mau về nhà.

Không còn cách nào, Cố Khái Đường đành đồng ý.

Thứ hai, trời hạ một trận tuyết lớn, Tạ Miện đến nhà họ Cố, đường đi đều bị tuyết chặn kín, Cố Khái Đường muốn tự mình đưa Tiễu Dã đi học, nhưng Lưu Hạo Nhiên bảo hắn chỉnh lý số liệu. Vậy nên đành phải bảo Cố Khái Mai chở đi.

Cố Khái Mai trên mặt không có biểu tình gì, bình tĩnh nói: "Được."

Chờ Cố Khái Mai đi rồi, Cố Khái Đường mới biết cô cũng gọi Đậu Tranh cùng đi, bảo là thuận tiện muốn đưa Đậu Tranh đến tiệm xe.

Nhà trẻ của Tiễu Dã chín giờ mới mở cửa, nhưng tám giờ Đậu Tranh phải đi làm. Dựa trên lộ trình và thời gian mà nói, mặc kệ thế nào, đều phải đưa Đậu Tranh tới tiệm xe trước.

Nhưng Cố Khái Mai lái xe vào thành phố, đưa Tiễu Dã đi đến bên kia, sau đó mới chở Đậu Tranh qua.

Kỳ thực trước khi lên xe Đậu Tranh đã biết Cố Khái Mai có chuyện muốn nói với mình, cho nên một chút cũng không nóng nảy, chờ Cố Khái Mai chủ động mở miệng.

Quạt trong xe mở rất lớn, thổi lên mặt, có chút khô.

Cố Khái Mai đưa tay chỉnh quạt nhỏ lại, sau đó nói: "Chuyện của cậu với anh hai, tôi đã biết."

"À."

"Hai người không có khả năng."

"..." Đậu Tranh hỏi, "Tôi có thể hút thuốc không."

Cố Khái Mai: "Không thể."

Đậu Tranh đành bỏ qua, chán chết nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ.

Cố Khái Mai dừng một chút, nói: "Bạn trai tôi tên là Hoa Khang, cậu hẳn biết đúng không? Ban đầu khi tôi và anh ấy hẹn hò, ba tôi kiên quyết phản đối, bởi vì tôi là sinh viên đại học, anh ấy lại học trường dạy nghề. Sau đó anh ấy liên thông lên, ba tôi mới nhìn anh ấy thuận mắt hơn chút."

"..." Đậu Tranh "Sách" một tiếng, có vẻ không nhịn được.

Cố Khái Mai vờ như không nghe thấy, nói tiếp: "Còn cậu, không có tiền gửi ngân hàng, không có nhà, bằng cấp ba, còn mang theo đứa nhỏ. Điều kiện của cậu thấp như vậy, coi như là phụ nữ, ba tôi cũng không đồng ý, chớ nói chi cậu còn là một người đàn ông, hơn nữa... cậu và anh tôi không có quan hệ trên pháp lí. Cậu bỏ cuộc đi."

Đậu Tranh hỏi: "Tôi với Hải Đường yêu đương, cũng không phải điều kiện của tôi và Hải Đường hẹn hò, cô nói đúng, thế nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Không ai có thể bắt tôi buông tay, cũng không ai có thể khiến tôi rời xa Hải Đường."

Đậu Tranh có chút nôn nóng nhấc chân, tay cũng phát run.

Cố Khái Mai bén nhọn: "Cậu thiếu đàn ông đến thế sao?"

Đậu Tranh gay gắt đối chọi: "Sai rồi, tôi chỉ thiếu người đàn ông của tôi, chỉ mình hắn thôi."

Cố Khái Mai không nhịn được, đạp phanh lại, tấp vào trong lề, hỏi: "Cậu có biết mất mặt hay không?"

"Tôi cần mặt làm gì." Đậu Tranh mặt đỏ tía tai, "Tôi cái gì cũng không muốn. Tôi chỉ cần hắn!"

Cố Khái Mai an tĩnh, cô không dám tin nhìn Đậu Tranh, một lúc sau, cụt hứng ngồi trên xe. Cô dùng tay vịn tay lái, mắt nhìn ra phía ngoài. Sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Đậu Tranh, mắt đỏ lên: "Cậu muốn anh tôi cũng vô dụng. Người như anh ấy sẽ vì cậu mà khiến gia đình tan nát sao?"

Đậu Tranh không nói một lời, tay phải nắm thật chặt, giấu trong túi.

Cố Khái Mai trào phúng hỏi: "Cậu nghỉ xem, cậu quan trọng hay tôi, ba tôi, mẹ tôi quan trọng? Vấn đề này hỏi ra cũng thật ngốc, có gì phải so sánh chứ."

Đậu Tranh hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn ra ngoài có chút kinh hoảng, có chút luống cuống.

Cố Khái Mai nước mắt nóng hồi rơi trên mặt, cô nói: "Hãy nghĩ đến anh tôi. Muốn anh ấy quyết định như vậy, nhất định sẽ vô cùng đau khổ."

Cố Khái Mai nghĩ như vậy, là bởi vì so với Đậu Tranh, Cố Khái Mai và Cố Khái Đường càng thân cận. Mọi người đều bất công, Cố Khái Mai thiên vị anh trai, hướng về anh trai, không có gì đáng trách.

Lại có ai có thể lo lắng tới tâm tình của Đậu Tranh chứ?

Đậu Tranh cũng hiểu Cố Khái Đường. Mặc dù đáp án làm cho y đau đớn, như nếu có thể đặt tình cảm lên bàn cân mà cân đo đong đếm, như vậy Đậu Tranh nhất định không thể nào sánh bằng người nhà Cố Khái Đường.

Đậu Tranh rất sợ Cố Khái Đường công khai tình cảm của hai người.

Sợ tới nỗi cùng Cố Khái Đường nói ra cũng không muốn.

Đậu Tranh đang chờ đợi, Cố Khái Đường thẳng thắn với ba mẹ hắn. Sau đó chính là lúc mình nên rời đi.

Y đang chờ đợi ngày chia ly với Cố Khái Đường.

Ngày đó sẽ khiến Đậu Tranh thống khổ bất kham, khó có thể nhẫn nhịn, nhưng hồi tưởng đến ngày đó nói chuyện cùng Cố Khái Mai, y vẫn luôn bình tĩnh, chỉ là khi mở miệng thanh âm có chút khàn khàn: "...Tôi biết."

Đậu Tranh nhìn một điểm nào đó bên ngoài cửa sổ, thanh âm rất nhẹ, như là sợ hãi tuyết rơi bên ngoài, y nói: "Để tôi ở cùng hắn một thời gian ngắn nữa đi, một tháng, một tuần cũng được. Ba cô không phải tháng hai mới về sao? Trước lúc đó, đừng ép hắn chia tay với tôi."

Đậu Tranh nói: "Xin cô đấy."

Cố Khái Đường vốn tưởng tháng hai ba mình mới từ Cu Ba trở về, sau đó chính thức công khai tình cảm của hắn cùng Đậu Tranh với ba mẹ. Nhưng không nghĩ đến chuyện này bị ép nói trước sớm như vậy, sớm đến một tháng.

Ngày đó Cố Khái Đường mặt một chiếc áo len cao cổ màu trắng, đang ngồi trước bàn đọc sách hiến pháp. Mẹ Cố cầm máy hút bụi đứng bên cạnh, tạp âm rất lớn.

Mẹ Cố cũng biết mình gây ra âm thanh rất ồn ào, cho nên động tác nhanh hơn. Cố Khái Đường đem máy vi tính để về chế độ sleep, nói: "Mẹ, con tới giúp mẹ."

"Không cần, con học bài đi." Mẹ Cố vội vàng nói.

Cố Khái Đường đứng dậy đoạt lấy máy hút bụi trong tay mẹ, nói: "Không sao. Con vừa lúc hoạt động một chút."

Mẹ Cố lúc này mới buông tay ra, cười cười ngồi xuống chỗ Cố Khái Đường vừa ngồi, nhẹ nhàng hỏi: "Bao giờ con đến thăm thầy Lưu?"

Cố Khái Đường nói: "Năm nay tới trễ một chút. Tháng hai con phải tham gia cuộc thi toàn quốc, thời gian tiếp xúc với thầy Lưu rất nhiều. Đến lúc đó nhất định qua tặng đồ."

"Mẹ biết trong lòng con có tính toán." Mẹ Cố nhìn đồ đạt trên bàn của con trai, tiện tay cầm lại nhìn, nói tiếp: "Nhưng muốn tặng đồ thì nói với mẹ một tiếng, mẹ giúp con xem tặng cái gì thì hợp."

"Được."

"Không nên quá xa xỉ, có vẻ nịnh bợ. Còn đơn giản quá lại thành ra keo kiệt." Mẹ Cố đọc không hiểu sách của con trai, nhưng không trở ngại sự quan tâm của bà với Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường gật đầu nói: "Dạ."

Mẹ Cố "Hả?" một tiếng, bà thấy trên bàn Cố Khái Đường có một hộp bút. Nói hộp bút cũng không phải, bởi vì nó vô cùng nhỏ, không chứa được bút, nhưng chứa USB thì được.

Mẹ Cố tiện tay mở ra xem.

Sau đó bà thấy bên trong có một chiếc nhẫn màu bạc, mẹ Cố kinh ngạc cầm lên xem, phát hiện bên trong khắc mấy chữ "Đậu Tranh".

Mắt mẹ Cố có chút viễn thị, bà phải để xa mới nhìn rõ hai chữ kia. Có thể là chữ Đậu (窦) trong tên Đậu Tranh (窦争) quá khó khắc, cho nên mặt trên liền khắc chữ "Đậu Tranh" (豆争).

Đây là cái gì? Nhẫn kết hôn của Đậu Tranh sao? Sao lại ở trong tay Cố Khái Đường.

Mẹ Cố nhất thời tức giận, vừa định gọi Cố Khái Đường đến, lại thấy Cố Khái Đường nhíu mày bước qua, cầm chiếc nhẫn kia lên nói: "Mẹ... đừng tùy tiện lấy đồ của con chứ."

Mẹ Cố sửng sốt, bà quả thực rất tôn trọng riêng tư của con lớn, nhưng Cố Khái Đường từ trước đến nay chẳng có bí mật gì, cái gì cũng tùy tiện cho mẹ xem, đột nhiên nói như vậy thật kỳ quái.

Mẹ Cố hỏi: "Con sao lại có nhẫn của cậu con? Cậu con vay tiền con, con để Đậu Tranh thế chấp vay tiền phải không?"

Cố Khái Đường: "..."

"Con sao có thể đối xử với y như vậy, y cũng là người nhà con mà!"

Cố Khái Đường thở dài, từ từ nói: "Không phải như thế."

"Thế là thế nào."

Cố Khái Đường nhìn mẹ một cái thật lâu, nội tâm giãy dụa, nói hay không nói. Nhưng cuối cũng vẫn nuốt xuống.

Phản ứng của Cố Khái Mai khiến Cố Khái Đường lo sợ,

Cố Khái Đường nói: "Không có gì."

Nói xong, Cố Khái Đường đem chiếc nhẫn kia bỏ vào trong túi, thuận thế kéo tay mẹ nói: "Con phải học bài."

Mẹ Cố nhìn vào chiếc túi.

Mẹ Cố rất tinh mắt, nhạy cảm tỉ mỉ, rất nhanh liền nhớ tới một số chuyện trước đây không để ý.

Tỷ như bà tựa hồ từng thấy Đậu Tranh có một chiếc nhẫn không đeo trên tay, nhưng từng lấy ra lau chùi.

Lúc đó không để ý, nhưng bây giờ nghỉ lại, cùng chiếc trong tay Cố Khái Đường vô cùng giống.

Đây là tình huống gì?

Mẹ Cố nhịn không được hỏi: "Khái Đường, bao giờ con mới dẫn bạn gái về?"

Cố Khái Đường không nói chuyện.

Hỏi thêm mấy câu hắn mới nói: "Tháng hai, chờ ba về đã."

Cố Khái Đường là người rất cẩn thận. Từ khi bị mẹ Cố phát hiện ra chiếc nhẫn kia, Cố Khái Đường bảo Đậu Tranh tuyệt đối đừng để mẹ nhìn thấy chiếc nhẫn trước ngực.

Đồng thời ở nhà cũng không ôm, hôn. Đậu Tranh vẫn luôn phối hợp hắn, nhưng không phải lúc nào cũng nghe lời.

Có đôi khi Đậu Tranh nóng nảy sẽ kéo tay Cố Khái Đường. Đó chính là dấu hiệu y không nhịn được, Cố Khái Đường sẽ viện lý do cùng Đậu Tranh đi ra ngoài. Ngoài ý muốn chính là Cố Khái Mai lần này không có dài dòng, tùy ý hai người dùng loại lý do ấu trĩ này ra ngoài.

Sau khi ra khỏi tiểu khu Minh Châu, hai người tìm một công viên không quá náo nhiệt đi đến. Bầu trời hôn ám, xung quanh đều là tình nhân, không mấy ai để ý hai người họ.

Đậu Tranh dựa trên người Cố Khái Đường, từng chút từng chút liếm môi hắn.

Cố Khái Đường bị liếm đến ngứa ngáy vô cùng, thấp giọng cười, sau đó cắn đầu lưỡi Đậu Tranh.

Đậu Tranh run rẩy, hô hấp ngày càng gấp gáp.

Y dẫn dắt Cố Khái Đường đi vào khoang miệng của mình, không hề phòng bị, mặc hắn đoạt lấy.

Đậu Tranh thích Cố Khái Đường liếm sâu sâu, tựa như có thể xuyên qua yết hầu, gãi vào chỗ ngứa trong cổ họng y.

Chờ đến khi dừng lại, Cố Khái Đường nâng mặt Đậu Tranh nghiêm túc nói: "Cậu chờ một chút... chờ thêm một chút nữa."

Đậu Tranh không nói gì, hướng xuống dưới sờ hạ thể Cố Khái Đường, cảm thụ sự cương cứng chỗ đó, lớn tiếng cười nói: "Cậu xem, cậu cũng có cảm giác với tôi. Cậu có phải có chút thích tôi không? Hả? Hải Đường?"

Cố Khái Đường mỉm cười.

"Nói thích tôi mau lên." Đậu Tranh tựa trên vai Cố Khái Đường, không cho người nọ thấy mặt y.

Cố Khái Đường cúi đầu cười.

Đậu Tranh không nói nữa. Y ôm ao Cố Khái Đường, an tĩnh một hồi, đột nhiên nói: "... Tôi nói này, nếu tôi có thể biến thành món điểm tâm thì tốt rồi."

"Hả?"

"Sẽ không hôi, không có ai ghét hết." Đậu Tranh lẳng lặng nói, "Nhưng tôi nhất định sẽ tìm thấy cậu, chỉ cho một mình cậu ăn."

Toàn bộ thuộc về cậu, cũng không cần lo sợ sẽ chia xa.

Đậu Tranh nhịn xuống tâm tình sắp hỏng mất của mình, lục lọi, tìm được bàn tay Cố Khái Đường.

Nắm lấy thật chặc.