Bé Con Thân Ái

Chương 61




Nói xong lời này, hai người đồng thời ngẩn ra, ba Cố là có chút kinh ngạc, mà Cố Khái Đường là hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ nói như vậy.

Thì ra hắn muốn ở cùng một chỗ với Đậu Tranh như vậy.

Sau khi ba Cố kịp phản ứng lại, chỉ vào hắn nói: "Ba mặc kệ, con... con đừng có mơ!"

Nói xong ba Cố bước về phòng, hung bạo đóng cửa.

"Ầm!" một tiếng thật lớn, Cố Khái Đường đứng nơi đó, một lát sau, ngồi xuống.

Bởi vì vao trò của ba Cố trong nhà vẫn rất mạnh mẽ, khi Cố Khái Đường nói chuyện với ông vẫn luôn có một loại lỗi giác một giây tiếp theo ông sẽ giơ quyền đánh về phía hắn.

Ai ngờ người rời khỏi phòng khách là ba Cố. Mặc dù chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng có thể thấy được ba Cố không kiên quyết như tưởng tượng của Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm, lại rất bất an. Nghĩ đến biểu tình tức giận vừar ồi của ba Cố, liền gọi cho Đậu Tranh, bảo y đừng tới.

Ở trong Đậu Tranh, Đậu Tranh nói: "Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu."

Cố Khái Đường: "..."

Hắn chạy ra, nắm lấy tay nắm cửa mở cửa ra, sau khi thấy Đậu Tranh, hỏi: "Cậu để Tiễu Dã ở nhà một mình sao?"

"Không có." Đang là mùa đông, mà khuôn mặt Đậu Tranh đầy mồ hồ, tựa hồ vừa rồi là chạy tới. Y thở hổn hển nói: "Tôi đem Tiễu Dã gửi bên nhà thím Vương, bảo Sở Vi giúp tôi trong. Sở Vi hôm nay ở nhà, tôi đi tìm cô ấy, cho nên..."

Đậu Tranh không nghĩ ngợi giải thích. Thanh âm của y rất lớn, hơn nữa sau khi nhìn thấy Cố Khái Đường, tâm tình kích động, càng không có cách nào không chế, nói mấy câu lớn đến nỗi lỗ tai Cố Khái Đường đều tê dại.

Cố Khái Đường tiến lên một bước, đem cửa khép hờ lại, nói: "Suỵt, nhỏ giọng chút, ba tôi đang ở nhà."

Đậu Tranh sửng sốt, hỏi: "Ba cậu? Ông ấy về lúc nào?"

Cố Khái Đường không mở miệng.

Đậu Tranh liền hiểu, y khó mà khống chế tâm tình ôm lấy cổ Cố Khái Đường, vô cùng dùng sức, cánh tay đều nổi gân xanh.

Cố Khái Đường để Đậu Tranh tùy ý ôm, vô vỗ sau lưng Đậu Tranh. Áo khoác của y bị gió thôi lạnh lẽo, nhưng thân thể bởi vì chạy mà nóng lên. Đậu Tranh nói: "Để tôi vào đi... đây là chuyện của hai chúng ta, cậu không thể gánh một mình, Hải Đường, tôi rất nhớ cậu."

Đậu Tranh nói như vậy, chôn đầu trên vai Cố Khái Đường. Cố Khái Đường nghe y nói, ngực mềm xuống, vừa mở miệng định nói, liền nghe thấy tiếng động trong thang máy.

Thần tình Cố Khái Đường biến đổi, nhẹ nhàng đẩy vai Đậu Tranh, nói: "Mẹ tôi về rồi."

Đậu Tranh vội vã tách ra, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai mẹ con Cố Khái Mai xách túi, từ trong thang máy đi ra.

Cố Khái Mai sợ đến ngây người, nhìn Cố Khái Đường chỉ mặt áo len đứng ngay cửa, một lúc sau mới lắp bắp hỏi: "Anh, anh muốn bỏ trốn sao?"

Cố Khái Đường cau mày xoa đầu Cố Khái Mai, nói: "Đừng nói bậy."

"..."

Mẹ Cố biểu tình phức tạp nhìn Đậu Tranh, một lát sau thở dài một cái, nói: "Vào nhà trước đã."

Sau khi mở cửa, mẹ Cố không thấy ba Cố, lên tiếng hô "Lão Cố?", không nghe được đáp lại, chỉ nhìn thấy cửa phòng đóng kín liền đi nhìn một chút.

Chỉ thấy Cố Khái Đường đứng bên cửa sổ bực bội, quay đầu lại nói: "Đóng cửa lại đi!"

Mẹ Cố nói: "...Tiểu Tranh tới."

Ba Cố ngừng lại, càng tức giận hơn, quát: "Y tới làm gì? Mau đi đi!"

Bởi vì âm thanh của ông rất lớn, người đứng trong phòng khách đều nghe rõ ràng.

Đậu Tranh nghe ba Cố nói không chút khách khí, cũng không dám lên tiếng. Đậu Tranh đối mặt với ba mẹ Cố Khái Đường không thể tùy ý giống như khi đối mặt với Cố Khái Mai.

Ba Cố nổi trận lôi đình đi ra, nhìn Đậu Tranh từ trên xuống dưới. Ông dùng một loại ánh mắt hời hợt mà nhạy cảm nhìn y từ trên xuống dưới một phen, lẩm bẩm: "Thật mất mặt, thật đáng xẩu hổ.... cậu mau về đi!"

Đậu Tranh lấy dũng khí, nói: "Tôi muốn cùng anh nói một chút. Chuyện này là..."

Cố Khái Đường cấp tốc cắt đứt lời y, nói: "Y tới là muốn nói rõ ràng. Ba, mấy ngày nữa là tới tết rồi, để Đậu Tranh và Tiễu Dã tới đây ở đi."

Ba Cố phẫn nộ quát: "Cái gì? Cố Khái Đường con sao dám nói như vậy, muốn bọn họ đi vào, không có cửa đâu!"

Mẹ Cố thấy chồng giận tới đỏ mặt tía tai, sợ ộng tức giận quá mức, vội vã nói: "Có chuyện từ từ nói, đừng gấp."

Ba Cố hít sâu một hơi, miễn cưỡng ổn định tinh thần, quay đầu nhìn Đậu Tranh, nói: "Con trai tôi còn trẻ người non dạ, không hiểu chuyện nên đi nhầm đường, nhưng nó nhất định có thể đổi lại. Đậu Tranh, Đậu tiên sinh, tôi cầu xin cậu, đừng bám riết lấy nó nữa!"

Đậu Tranh như bị đóng đinh, noi: "Tôi tới đây là muốn nói, không có khả năng, tôi và hắn thật vất vả mới có thể cùng nhau, cái nhìn của các anh, của người khác, tôi không quan tâm."

"Cậu không quan tâm!" Ba Cố giận đến khàn cả giọng, ôg nói: "Cậu đương nhiên không cần quan tâm, cậu là cô nhi, không có nhà, làm sao biết gia đình quan trọng thế nào? Cậu không quan tâm không có nghĩa là chúng tôi không quan tâm, không có nghĩa là Cố Khái Đường không quan tâm! Sao cậu có thể ích kỷ như vậy, cậu... Cậu là cậu của Cố Khái Đường!"

Nghe xong lời này, môi của Đậu Tranh trắng bệch. Y là cô nhi, những cũng biết có nhà tốt đến chừng nào. Nếu như không phải khát vọng cùng Cố Khái Đường ở chung, xây dựng gia đình, cũng sẽ không có Tiễu Dã. Ba Cố nói như vậy không đúng chút nào, nhưng y có thể hiểu được.

Đậu Tranh bị ba Cố giáo huấn đến sửng sốt một chút, đối mặt với một người cha đang thương tâm, một câu y cũng không nói nên lời.

Cố Khái Đường không hy vọng tiếp tục nghe ba mình động vào nỗi đau của Đậu Tranh nữa, rất nhanh cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, "Ba, trước tiên...."

"Đừng có gọi ba!" Ba Cố toàn thân run rẩy, nói: "Mau bảo y cút!"

Cố Khái Đường thấy ba mình giận đến như vậy, cũng biết không có cách nào nói tiếp nữa. Hắn mong có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này nhưng tuyệt đối không muốn khiến ông giậndữ. Cố Khái Đường dừng một chút, nhìn Đậu Tranh đứng một bên biểu tình cô đơn, thấp giọng nói: "... Tôi đưa cậu về."

Ba Cố kéo cánh tay Cố Khái Đường, nói: "Con dám?"

Cố Khái Đường tận lực bình tĩnh nói: "Con sẽ về sớm."

"Không được."

"...Ba," Cố Khái Đường bỏ tay ba ra, nói: "Con trưởng thành rồi, con có quyền chọn cách sống của mình."

Ba Cố nói: "Nhưng bây giờ ba yêu cầu con ở lại đây."

"..." Cố Khái Đường nhìn vào mắt ba mình.

Vừa rồi những lời của ba Cố nói với Đậu Tranh có khiến y thương tâm bao nhiêu, một thời gian dài không gặp nhau khiến Đậu Tranh nhớ nhung Cố Khái Đường đến cực điểm, thái độ bài xích của người nhà họ của càng khiến Đậu Tranh đau đớn khó nhịn.

Lo lắng đến những điều này, trời lạnh như vâyk Cố Khái Đường sao có thể để Đậu Tranh một mình đếm trạm xe bus trở về.

Cố Khái Đường nói: "Con sẽ về rất nhanh."

Ba Cố hét lên: "Vậy mày đừng về nữa!"

Cố Khái Đường mặc áo khoác, không quay đầu lại, nắm lấy cánh tay Đậu Tranh, từng bước từng bước kiên định ra ngoài.

Vẫn luôn như vậy.

Ba hắn cũng không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, chỉ cần bản thân cho là đúng đều khăng khăng như vậy, nếu có ai cãi lời, ông liền phẫn nộ cực điểm.

Lúc Cố Khái Đường học sơ trung, trong khách giáo khóa nhìn thấy Aristoteles từng nói: "Bạn yêu thầy của bạn, bạn càng yêu chân lý", liền rất xúc động.

Với hắn mà nói chính là cho dù Cố Khái Đường rất yêu ba mình, nhưng càng hy vọng có thể tự mình làm những gì bản thân cho là đúng.

Trong phòng một mảnh yên lặng, nghĩ đến ba mẹ mình, Cố Khái Đường cũng không có hé răng. Tất cả mọi người ngưng trọng nhìn bóng lưng Cố Khái Đường, nhìn tay hắn nắm lấy tay Đậu Tranh, không quay đầu đi về phía trước.

Cố Khái Đường quyết định cho dù thế nào cũng phải đưa Đậu Tranh về nhà.

Hắn đã luôn nghĩ mình là một người có đủ kiên định. Nhưng không ngờ kiên định của Cố Khái Đường chính là quá mức nghiêm khắc với chính mình, mà trong rất nhiều tình huống, không phải cứ ép buộc bản thân là có thể đi đến tới hạn.

Bởi vì hắn có quá nhiều chuyện quan trọng cần gánh vác.

Cố Khái Đường mở khóa bảo vệ, một trận gió lạnh thổi đến, nhiệt độ chệnh lệch quá lớn, hắn dừng một dây.

Sau đó, Cố Khái Đường nghe thấy thanh âm nặng nề ngã xuống, cùng tiếng kinh hô của mẹ.

Cố Khái Đường không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy ba Cố quỳ gối trên đất, hai tay ôm ngực, trong họng phát ra thanh âm như là tiếng nước bị chặn.

Cố Khái Đường hét lên, luống cuống đỡ lấy ba mình, hô: "Xe cứu thương, xe cứu thương!"

Sau khi Cố Khái Đường phản ứng lại, thoáng cái buông tay Đậu Tranh, chạy vội đến bên người ba Cố, cấp tốc quỳ trên đất. Hắn nhìn khuôn mặt xám ngắt của ba mình, hỏi: "Nitroglycerin ba có mang theo không?"

Ba Cố khó nhọc chỉ vào túi áo.

Bình thuốc ngay trong áo khoác, vô cùng dễ lấy, Cố Khái Đường cho ba uống thuốc xong mới gọi điện thoại cấp cứu.

Trên đường đến bệnh viện, Cố Khái Đường đột nhiên nghĩ đến, thuốc kia sao lại dễ lấy như vậy, ngay ở chỗ ba mình có thể đụng ngay tới được.

Ba Cố rất gầy, có chút thiếu máu, công việc quá bận rộn, có lẽ tâm tình kích động có thể dẫm đến đau thắt tim, Nhưng những năm gần đây đã chuyển biến tốt đẹp, thật ra có chút mập lên. Cố Khái Đường đã quên mất ba mình có bệnh tim, không thể nổi giận...

Có lẽ gần đây quá tức giận, ba Cố từng tái phát mấy lần, mới để thuốc ở chỗ dễ lấy tới như vậy.

Đậu Tranh cũng cùng đi tới bệnh viện, nhưng không dám quá mức thân cận Cố Khái Đường.

Ba Cố ở bên trong làm kiểm tra, Cố Khái Đường và người nhà ở bên ngoài chờ kết quả.

Cố Khái Đường ôm áo khoác của ba, từ trong túi móc ra một hộp thuốc còn hơn nửa.

Ba Cố vốn gầy, mấy ngày gần đây rõ ràng càng tiều tùy. Cố Khái Đường nóng ruột muốn sớm giải quyết vấn đề, nhưng không có nghĩ tới sức khỏe của ba mình, nghĩ đến tim ba mình có thể chịu được hay không. Nghĩ tới đây, Cố Khái Đường vô cùng hổ thẹn.

Hắn để thuốc lá của ba vào trong túi mình. Lúc này, lòng Cố Khái Đường như chiếc khăn bị vặn lại, một đầu là ba mình, một đầu là Đậu Tranh. Về tình cảm, Cố Khái Đường đều muốn nghiêng về cả hai, nhưng không thể, khiến cho cả tinh thần và thể xác của Cố Khái Đường đều mỏi mệt.

Trong bệnh viện ẻ đến người đi, chín giờ, Cố Khái Đường nói với Cố Khái Đường: "Em đưa mẹ và Đậu Tranh về, anh ở chỗ này với ba."

"Anh...."

"Đi đi." Cố Khái Đường xoa xoa huyệt thái dương, nhìn Đậu Tranh nói: "Tôi có lời muốn nói riêng với ba."