Bé Con Thân Ái

Chương 71




Bây giờ là cuối đông, gió lạnh đến thấu xương.

Cố Khái Đường đứng trên ban công, toàn thân lạnh lẽo, nghe xong lời này, trái tim liền căng thằng, máu vọt lên mặt, nhiệt độ trên người cũng tăng cao rõ ràng. Cố Khái Đường nghi ngờ hỏi: "Sao cơ?"

"Ai, sao con lại ngốc như thế." mẹ Cố nói, "Ba con lúc đó chẳng phải cũng không còn cách nào nữa sao?"

Cố Khái Đường đại khái cũng hiểu, nhưng thật sự là không thể tin nổi. Tại sao chứ? Bởi vì trước khi thái độ kháng cự của ba Cố giống như là muốn đòi mệnh, Cố Khái Đường còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ là cục diện phải chọn một là Đậu Tranh hai là ba mình.

Cho nên khi vừa nghe thấy lời nói này của mẹ Cố, Cố Khái Đường thoáng chốc không phản ứng kịp.

Lúc hắn đang cùng mẹ nói chuyện, điện thoại vẫn luôn rung lên, đây là có người khác đang gọi tới, nhưng hắn không muốn cúp điện thoại của mẹ, hắn chỉ muốn hỏi một lần cho rõ ràng.

Cố Khái Đường hít sâu một hơi, uyển chuyển hỏi: "Ba... đây là đồng ý hả mẹ?"

Mẹ Cố "Ừ" một tiếng.

Tay Cố Khái Đường phát run, hắn mê man hỏi: "Vì sao chứ?"

Mẹ Cố nói: "Con hẳn phải hỏi ba con."

Ba Cố là một ông già tương đối bảo thủ, tính cách cường ngạnh, ít khi giao lưu trao đổi với con trai, đôi khi, Cố Khái Đường cảm giác mình không có cách nào dung nhập vào thế giới của ba mình, hắn không hiểu nổi rốt cuộc ba mình đang suy nghĩ gì nữa.

"Con phải ở trường xử lý một số chuyện, đêm nay không có thời gian." Cố Khái Đường nhìn xuống đồng hồ, hiện tại đã là năm giờ mười, buổi tổng kết hội nghị ở trường lúc sáu giờ đã chọn hắn làm người phát ngôn, Cố Khái Đường không thể kéo dài thêm nữa, hắn suy nghĩ một chút, nói, "Ngày mai con tìm cơ hội gọi video với ba... Ba khi nào về nước vậy ạ?"

"Tháng sau."

"Vậy đươc..." Cố Khái Đường nói. "Tháng sau con sẽ nói rõ ràng với ba."

Mẹ Cố hít hít mũi, "Sớm nên như vậy."

"Mẹ," Cố Khái Đường do dự hỏi, "Mẹ không lừa con chứ?"

"Mẹ lừa con làm gì?" Mẹ Cố mắng hắn.

"... Ba lúc đó kháng cự lợi hại, cho nên con và Đậu Tranh phải tách ra. Nhưng khi bọn con chia tay rồi, lại đột nhiên nói có thể thỏa hiệp, làm sao con tin được chứ?" Cố Khái Đường nhắm mắt lại, hắn nói, "Mẹ, con không có cách nào lý giải suy nghĩ của ba nữa."

Mẹ Cố nghe thấy sự thương cảm trong thanh âm của Cố Khái Đường, vội vàng nói, "Thế nhưng, con muốn ba phải làm sao? Ai có thể nhanh như thế chấp nhận con trai mình... trừ phi không phải con ruột. Mẹ và ba con đều nghĩ, không thể tiếp tục giới thiệu cho con một cô gái khác nữa, nhưng cũng không đành lòng để con cô đơn một mình."

Mẹ Cố thở dài một cái.

Cố Khái Đường lặng lẽ, điện thoại di động của hắn vẫn luôn rung lên, thời gian lâu như vậy, hẳn là có chuyện quan trọng. Hắn đành nói với mẹ: "Có người tìm con, mẹ, con sẽ gọi lại sau."

"Không cần đâu, mẹ cũng không có chuyện gì," Mẹ Cố suy nghĩ một lúc, lại dài dòng bổ sung, "Con... con và Tiểu Tranh cũng phải chú ý một chút. Nếu ba con tìm con ngả bài, tuy rằng mẹ đoán chừng sẽ đồng ý, nhưng vẫn nên từ từ tới, đừng làm ba con tức giận."

"Vâng."

"Con là đứa nhỏ nghe lời, me rất yên tâm."

"...Mẹ" lồng ngực Cố Khái Đường nóng lên một chút, hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi mẹ."

"?"

Con... xin lỗi mẹ, và ba."

Mẹ Cố cuối cùng cười ra tiếng, bà dịu dàng nói, "Bận việc của con đi."

Cúp điện thoại của mẹ, Cố Khái Đường nhìn số của người vẫn luôn gọi cho hắn nãy giờ, màn hình điện thoại của hắn rõ ràng hiển thị ba chữ "Lưu đạo sư".

Cố Khái Đường thần tình trở nên nghiêm túc, nghe điện thoại, "alo" một tiếng.

"Tiểu Cố à," Lưu Hạo Nhiên hỏi, "em đang ở đâu vậy?"

"Em... có chút chuyện gấp, bây giờ đang ở nhà."

"Vậy là tốt rồi, ban này trên xe không thấy em, còn tưởng bỏ rơi em ở trạm xe lửa rồi."

"Thật ngại quá. Thầy, em có thể phải trễ một chút mới lên trường được, thầy có thể giúp em dời bài báo cáo ra sau một lát không ạ?"

"Hả?" Lưu Hạo Nhiên vô cùng khó xử, "không được, bởi vì..."

"..."

Cố Khái Đường không còn cách nào, hắn nhìn thời gian, tối đa chỉ có thể ở lại thêm mười phút nữa, hắn vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện với Lưu Hạo Nhiên.

Cố Khái Đường có vài lời muốn nói với Đậu Tranh.

Hắn mở cửa sân thượng, định đi về phía phòng bếp, nhưng trong nháy mắt mở cửa ra, Cố Khái Đường phát hiện Đậu Tranh đã đứng ở cửa.

"..."

Đậu Tranh nghiêng người dựa vào khuông cửa, dời ánh mắt, không nhìn thẳng Cố Khái Đường, đồng thời sờ mũi một cái, tính toán che giấu.

Y hỏi: "... Cậu phải đi rồi sao?"

Cố Khái Đường nói: "Thầy tôi giao việc, tôi phải đi tới đó."

"À." Đậu Tranh buồn buồn.

Cố Khái Đường: "Cái gì?"

"Không có gì hết." Đậu Tranh khoác khoác tay, "Cậu đi đi."

Cố Khái Đường nói: "Ba tôi tháng sau sẽ từ Cu Ba trở về, ông xin về Trung Quốc tiếp tục làm việc."

"..." Biểu tình trên mặt Đậu Tranh thoáng chốc trở nên sa sút, y nôn nóng lấy ra một điếu thuốc, kẹp trong tay hỏi, "Sao vậy, về giám thị cậu sao?"

"Giám thị tôi?"

"Đúng vậy, về trông chừng xem tôi với cậu có vụng trộm yêu đương hay không." Đậu Tranh hung hăng nói, "Giám thị tôi có phải dụ dỗ con ông ấy lên giường không."

Đậu Tranh tận lực hạ giọng, hơn nữa còn đóng cửa, tránh cho đoạn đối thoại của hai người truyền ra. Y tĩnh táo một hồi, "hanh" một tiếng, đem thuốc lá ngậm trên miệng.

Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "... Sau này có Tiểu Dã ở nhà, cậu đừng hút thuốc nữa."

Đậu Tranh cười cười, nói: "Mẹ cậu còn không quản tôi, cậu đòi quản tôi? Tôi cũng không phải cậu của cậu."

Cố Khái Đường vươn tay đem thuốc trong miệng y lấy xuống, ném vào thùng rác.

"Mẹ tôi mặt kệ em, nhưng sau này tôi nhất định sẽ quản em." Cố Khái Đường nghiêm túc nhìn Đậu Tranh, nói: "Ba tôi, ông ấy hình như đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi."

"..."

Đậu Tranh kinh ngạc nhìn Cố Khái Đường, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Cố Khái Đường nói: "Tôi không có thời gian, chờ xử lý xong chuyện ở trường, đêm nay tôi tới tìm em."

Vận may của Cố Khái Đường không tệ, vừa tới trạm xe thì xe buýt cũng đến. Tới trường là năm giờ bốn mươi phút, trước bài báo cáo hai mươi phút.

Hắn vốn dĩ có thể ở lại tiểu khu thêm một lúc, nói rõ ràng mọi chuyện với Đậu Tranh.

Nhưng Cố Khái Đường không ở lại, hắn nghĩ lúc đó bầu không khí quá lúng túng, có một số chuyện bản thân hắn còn không rõ ràng, làm sao có thể giải thích với Đậu Tranh được?

Máy sưởi trong xe thổi ra hơi nóng, ấm vào trong lồng ngực. Cố Khái Đường bước nhanh tới tòa nhà giảng dạy.

Hội nghị ngày đó kéo dài liên tục tới mười một giờ đêm, còn không nghỉ giữa giờ, cuối cùng lúc tan họp thì nghiên cứu sinh đã oán khí tận trời, vừa mắng vừa đi về phía kí túc xá.

Cố Khái Đường càng không có kiên nhẫn. Hắn không lái xe tới trường, bởi vì xe còn ở nhà chính, hiện tại có buýt chắc chắn không còn hoạt động, không biết giờ này có thể bắt taxi hay không.

Đang là mùa đông, Cố Khái Đường đứng ở ven đường đợi một tiếng, cuối cùng mới bắt được một chiếc taxi. Bởi vì không mang theo bao tay, ngón tay hắn đều cứng ngắc.

Ngồi trong xe một hồi, Cố Khái Đường lấy di động ra, muốn gọi điện cho Đậu Tranh, nhưng do dự một chút, vẫn là soạn một tin nhắn gửi đi.

Cơ hồ là một giây kế tiếp, tin nhắn của Đậu Tranh đã gửi đến, y hỏi: "Cậu đi đến đâu rồi?"

Cố Khái Đường nói: "Sắp tới nhà rồi."

"Được, vậy tôi chờ cậu."

Bởi vì đêm quá khuya, bảo vệ tiểu khu không cho taxi đi vào, Cố Khái Đường dừng ở cống tiểu khi, sau đó đi bộ về nhà.

Xa xa đã nhìn thấy ngọn đèn yếu ớt ở tầng mười, Cố Khái Đường nghĩ, cho dù bây giờ đã là rạng sáng, nhưng người nọ vẫn còn đang chờ hắn.

Cố Khái Đường đi vào hành lang, đi thang máy lên tầng mười. Hắn vừa mới ra cửa thang máy, đèn cảm ứng đã bật lên. Bởi vì đèn đột nhiên sáng, Cố Khái Đường liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng ở góc nhỏ kia.

"..." Cố Khái Đường giả vờ trấn định đi tới.

Đậu Tranh giương mắt nhìn hắn.

Đậu Tranh không mặt áo khoác, chỉ mặc một cái áo len không tính là quá dày, đứng nơi hành lang.

Cố Khái Đường mở miệng chủ động nói chuyện với y, để giảm bớt bầu không khí khẩn trương, hắn nhẹ giọng hỏi: "Em không sợ lạnh sao?"

Vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.

Nhưng chìa khóa còn chưa cắm vào, Đậu Tranh đã vương tay kéo cổ áo Cố Khái Đường, đem hắn lôi đến trước mặt mình.

Chìa khóa trong tay mất đi lực níu, rơi mạnh vào cửa bảo vệ, gây ra tiếng vang lớn.

Cố Khái Đường bị kéo cổ áo, tư thế như vậy không tốt chút nào, thậm chí có thể nói là có chút khó chịu, nhưng hắn không phản kháng.

Bởi vì hắn nghe thấy Đậu Tranh thở hào hển.

Đậu Tranh hắng giọng một cái, nhưng lúc mở miệng thanh âm vẫn nghẹn lại, y thấp giọng hỏi: "... Lúc chiều cậu nói, ba cậu đã đồng ý, là thật sao?"

Cố Khái Đường gật đầu.

"Cho nên cậu..." Đậu Tranh mở to mắt, thấp thỏm nhìn vai Cố Khái Đường, hỏi: "Cậu muốn ở cùng tôi sao."

Cố Khái Đường nói: "Đúng vậy, bất quá..."

"..." tay Đậu Tranh cứng ngắt.

"Bất quá, quan trọng là em còn muốn cùng anh sao?"

Đậu Tranh không nói hai lời, kéo gáy Cố Khái Đường, hung hăng hôn lên.

Y không kịp mở miệng, cũng không nhắm được, hầu như cắn vào mũi Cố Khái Đường, đầu lưỡi lung tung đẩy về phía trước, hai tay nhiệt tình ôm cổ đối phương.

Cố Khái Đường cũng không giận, hắn nhắm mắt lại, rất nhanh thì không thể không đáp lại. Cố Khái Đường một tay ôm lấy thắt lưng Đậu Tranh, một tay nắm lấy bàn tay đang túm cổ áo hắn của y.

Ngón tay Đậu Tranh lạnh lẽo, môi lại nóng như lửa, lưng đã bắt đầu toát mồ hôi.

Mười ngón đan nhau, tiếng thở hào hển, hai người gắn bó tương giao, Cố Khái Đường ôm Đậu Tranh vào trong ngực, đem y đè lên tường.

Đậu Tranh kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng thẳng lưng, dùng hạ thể ma sát bụng dưới của Cố Khái Đường.

Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên, lại tắt đi.

Hai người đều có cảm giác chưa bao giờ kích động như thế, chẳng qua bao lâu, đôi môi mới khó khăn tách ra.

Đậu Tranh hô hấp dồn dập, lời nói đều có chút lộn xộn, thanh âm của y run run: "Em quay về với anh, đã chuẩn bị cùng anh lén lút gặp nhau. Người khác nhìn thế nào em cũng không để ý, em chỉ muốn anh."

Trong ngực Cố Khái Đường chua xót, dùng trán chạm vào trán của y. Cố Khái Đường thấy môi Đậu Tranh sưng lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Hành lang có người theo dõi, hơn nữa cũng là nơi công cộng, nói không chừng còn có thể bị người đi ngang qua nhìn thấy, nhưng hai người chẳng ai màng quan tâm.

Tình cảm không có cách nào khống chế, giống như sương khói vờn quanh bên người, dày đặt, ngưng tụ thành chất lỏng, không khí cũng trở nên loãng đi.

Nhiệt tình, mất đi lý trí.

Loại cảm giác này, làm cho người ta cảm giác vừa mới mẻ vừa xa lạ.