Bé Con Thân Ái

Chương 82




Thời điểm mười lăm, mười sáu tuổi, thật dễ dàng để thích một người. Sẽ không cần lo lắng địa vị chênh lệch, không cần tranh đấu, thích một người liền nhìn nhiều một chút, cảm thấy tốt đẹp thì càng ngày càng tốt. Đó là loại dầu hỏa thơ ngây nóng bỏng tưới vào ngọn lửa đốt cháy thanh xuân, ai cũng không thể khống chế.

Đó cũng là chuyện xưa của Đậu Tranh khi mười sáu tuổi.

Đậu Tranh cũng không rõ chính mình khi nào thì có cảm giác với Cố Khái Đường, chỉ là rất thích ngắm nhìn hắn, rất để ý hắn, đợi khi Đậu Tranh ý thức được mới phát hiện ra mỗi thời mỗi khắc ánh mắt đều đang tìm kiếm thân ảnh của Cố Khái Đường.

May mắn là thời gian gặp mặt Cố Khái Đường cơ bản đều ở lớp học, Cố Khái Đường lúc nghe giảng vô cùng chăm chú, Đậu Tranh làm bộ ghé lên bàn học ngủ, chừa ra một khe nhỏ nhìn lén hắn cũng không bị phát hiện.

Mắt, ai cũng có; mũi, cũng không phải đặc thù; hầu kết, chỉ là một khối đầu khớp xương.

Đôi mắt ai sáng trong như hắn? Mũi ai cao thẳng như hắn? Hầu kết người nào hấp dẫn hơn hắn?

Đậu Tranh nhẹ nhàng nháy mắt một cái, đôi mắt khô khốc không gì sánh được.

Ngày đầu tiên đi học trở lại, Đậu Tranh quyết định chăm chỉ học tập. Mỗi khi nhìn thấy Cố Khái Đường ngồi ở thư viện yên lặng đọc sách, trong ngực liền có một ngọn lửa khát vọng kèm theo sợ hãi hừng hực thiêu đốt. Tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại tâm tình của y, không khó lý giải, Đậu Tranh khát vọng thay đổi hiện trạng của mình, lại lo sợ quá trễ. Đậu Tranh hi vọng có thể cùng học đại học với Cố Khái Đường...

Chuyển biến của Đậu Tranh khiến một nữ sinh cùng lớp tên là Mẫn Mẫn kinh ngạc, lúc tan học, cô đi tới trước bàn học của Đậu Tranh, dùng một loại thanh âm khoa trương nói: "Gì? Cậu đang đọc sách? Đậu Tranh cậu mà cũng đọc sách?"

Quyển sách Đậu Tranh cầm trong tay tựa như nóng phỏng tay, y nhìn nữ sinh tóc nhuộm vàng, mặc một cái váy bị sửa lại, thẹn quá thành giận, lại không có cách nào phát tác.

Y buông sách giáo khoa, duỗi người, nói: "Cậu quản sao?"

"Tôi chỉ là kinh ngạc," Mẫn Mẫn dừng một chút, nói: "Cũng phải, vừa khai giảng, đọc chút cũng tốt. Hơn nữa cậu cũng chẳng kiên trì được mấy ngày đâu hahaha..."

Đậu Tranh không nói nữa, y liếc mắt nhìn Cố Khái Đường, hi vọng cuộc đối thoại vừa rồi không bị hắn nghe được.

Đậu Tranh thật sự muốn cố gắng, nhưng lại sợ bị người khác cười nhạo. Từ nhỏ đến lớn Đậu Tranh không học tập như thế, thành tích trong lớp cũng toàn từ dưới đếm lên, thầy cô cũng quen với Đậu Tranh không nghiêm túc, bình thường cũng lười quản y.

Chuyển biến đột ngột lại không có bất cứ sự cổ vũ nào, ngược lại nghe được không ít châm chọc khiêu khích. Đậu Tranh đều biết.

Châm chọc khiêu khích đều giống nhau, trước đây y không để ý, nhưng bây giờ lại chịu không nổi.

Giống như có người một lần lại một lần nói với y, mày không được đâu.

Sau khi tan học, Đậu Tranh chậm rì rì thu dọn sách vở, bước ra khỏi phòng học không còn một bóng người, chuẩn bị đi tìm quán ăn.

Từ khi đi ra từ trại cải tạo, người nhà họ Đậu giống như đã làm phải chuyện đuối lý gì, liều mạng bù đắp cho Đậu Tranh, ánh mắt nhìn y giống như kẻ cao cao tại thường thương hại kẻ khác, loại nhãn thần này đối với Đậu Tranh mà nói không tốt hơn so với phẫn nộ là bao, cho nên y không muốn về nhà.

Đậu Tranh lưng đeo balo, đến nhà xe đã thấy năm sáu nam sinh nữ sinh vây lại một chỗ, không biết đang nói gì.

Mẫn Mẫn cũng đứng ở trong, giơ tay vẩy gọi Đậu Tranh, hỏi: "Có đi hát không?"

Đậu Tranh mặc kệ cô, cũng không nói gì, muốn vội vã né tránh người này.

Mẫn Mẫn hô: "Này, sao lại mất hứng thế?"

"Tôi mẹ nó đã nói cậu đừng có quản mà." Đậu Tranh thình lình rống lên.

Mẫn Mẫn lại càng hoảng sợ, sau đó "phì" một tiếng cười: "Đầu cậu có bệnh phải không?"

Đậu Tranh nghĩ cô nói cũng đúng, có lẽ đầu mình thật sự có bệnh.

Tay y có chút run rẩy, tâm tình chấn động dữ dội.

"Cậu có thuốc không?" Đậu Tranh hỏi.

Nam sinh bên cạnh đưa cho Đậu Tranh một điếu.

"Cảm ơn."

Đậu Tranh ngậm thuốc lá, hít sâu một cái, lúc vừa muốn rời đi, Đậu Tranh quay đầu nhìn lại, trong lòng y "lộp bộp" một tiếng, hai chân muốn đi về phía trước liền cứng ngắc.

Đậu Tranh sửng sốt, thấy Cố Khái Đường đang đứng ở ngoài nhà xe, dắt một chiếc xe đạp, bóng dáng cao gầy dứng ở đó không biết đang đợi ai.

Trái tim Đậu Tranh đập loạn, y có chút không biết nên làm gì, cho nên lấy tay xoa xoa đầu, lúc phản ứng kịp liền "tê" một tiếng, thiếu chút nữa bị tàn thuốc rơi trúng.

Đậu Tranh lui về phía sau một bước, tựa lên tường hít vào một hơi, giả vờ trấn định nhìn Cố Khái Đường.

Y biết Cố Khái Đường và Tạ Miện luôn đi về cùng nhau, nói không chừng là đang chờ Tạ Miện. Đậu Tranh nghĩ thầm tan học còn gặp được Cố Khái Đường quả thực là may mắn. Nhưng Cố Khái Đường chỉ đứng một hồi, đợi không được liền đạp xe đi.

Đậu Tranh cố sức hút thuốc lá trong tay, nhất thời miệng đắng lưỡi khô.

Mẫn Mẫn nói: "Chúng ta đi hát đi, cậu cẩn thận đừng để thầy chủ nhiệm thấy tàn thuốc."

Đậu Tranh "Ừ" một tiếng, đứng nơi đó chậm rãi hút xong thuốc, không quá để ý lời Mẫn Mẫn, trực tiếp để tàn thuốc lên bệ cửa.

Cửa sổ nhà xe rất lớn, lớp thủy tinh phản xạ bóng của Đậu Tranh.

Thiếu niên mới từ trại cải tạo đi ra, mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, khóa kéo không cài kỹ, lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên bờ vai. Tóc bị cạo chỉ còn một tầng hơi mỏng, vẫn chưa dài ra, nhìn qua y hệt tên lưu manh.

Ngực Đậu Tranh đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, rất kỳ quái.

Đậu Tranh quả thật không phải là một người kiên nhẫn. Tri thức bị thiếu rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn rất khó bù đắp lại, không thấy được hiệu quả cùng tiến bộ, cảm thấy rất phiền chán.

Đậu Tranh đứng trên khán đài, nhìn Cố Khái Đường và người khác chơi bóng.

Cố Khái Đường rất thích bóng rổ, mỗi tuần ba buổi thể dục, hắn đều cùng mấy người bạn chơi bóng. Đậu Tranh mỗi lần đều sẽ đến xem, đứng trên khán đài, nhìn thấy rất rõ.

Tháng chín Bắc Kinh vẫn rất nóng, Mẫn Mẫn cởi áo khoác đồng phục, cột trên eo, đưa cho Đậu Tranh một cây kem.

Đậu Tranh cầm trong tay, lại quên ăn.

Y thấy có người chuyền bóng cho Cố Khái Đường, Cố Khái Đường không tiếp được, quả bóng kia trực tiếp đập vào mặt một nữ sinh đang ngồi xem.

Nữ sinh đến xem nóng tám phần mười là đến xem Cố Khái Đường, bị bóng đánh trúng mặt, cô bé kia liền khóc đến thảm.

Đậu Tranh "hanh" một tiến, ánh mắt u ám.

Cố Khái Đường vội vàng xin lỗi, dẫn nữ sinh kia đi rửa mặt, cũng không chơi bóng tiếp mà ngồi cùng cô trên khán đài xem bóng.

Đậu Tranh đốt một điếu thuốc.

Cố Khái Đường nói: "Hay là cậu đến phòng y tế đi."

"Không... không có việc gì. Mình ngồi nghỉ một hồi là được."

"Đụng vào đầu nên cẩn thận kiểm tra một chút."

Nữ sinh kia vén tóc: "Không sao, à, cậu đổ mồ hồi nhiều quá, muốn uống nước không? Mình..."

Khói thuốc màu xám trắng quanh co bay lên, ánh mắt Đậu Tranh lạnh lẽo nhìn hai người đang nói chuyện trước mắt, nghe nội dung cuộc nói chuyện từ từ mở rộng, Đậu Tranh lạnh giọng nói: "Thứ ăn mày chết tiệt."

Mẫn Mẫn "Hả" một tiếng, hỏi: "Cậu nói Hải Đường sao?"

Đậu Tranh không nghe thấy.

"Không thể nào." Mẫn Mẫn nói: "Hắn cực kỳ tốt, lại đẹp trai nữa."

Đầu óc Đậu Tranh chậm nửa nhịp mới hiểu lời Mẫn Mẫn nói, y nghiêng đầu, nhìn thuốc lá đã tàn một nửa, dùng ngón giữa bắn một cái, tàn lửa màu đỏ nóng cháy vô cùng chính xác bay trên đồng phục của nữ sinh kia.

Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, Đậu Tranh thấp giọng nói: "Tôi nói là cô ta kìa."

Trong nháy mắt cúi đầu, Cố Khái Đường lôi vai nữ sinh kia từ dưới đất dứng lên, hắn ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, nhìn về phía Đậu Tranh.

Đậu Tranh đối diện với hắn. Rất khó hình dung tâm tình lúc này của y, khẩn trương có, hứng phấn có, nhưng càng nhiều hơn chính là một loại sáng khoái bạo ngược, Đậu Tranh nhớ rất rõ mình khi đó chính là đã cười, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nhìn Cố Khái Đường.

Thứ không có được, vậy thì cướp lấy.

Y đương nhiên biết có một vài thứ không thể dùng thủ đoạn bạo lực mà giành lấy được, nhưng những thứ mà Đậu Tranh có thể tiếp xúc đều là dùng nắm tay, dùng bạo lực cướp lấy. Bởi vậy, một khi có thứ chính mình cường liệt khác vọng nhưng không có cách nào lấy được, thủ đoạn trước tiên nghĩ tới chính là dùng bạo lực.

Mặc dù y biết như vậy thật không tốt. Đậu Tranh nghĩ, chính là cố nén không túm lấy quần áo Cố Khái Đường, đem hắn đặt dưới thân mà đánh một trận, để hắn biết mình lợi hại, khiến hắn khóc, khóa hắn bên người.

Toàn thân Đậu Tranh hát run, y cảm giác mình có lẽ bệnh thật rồi.

Đậu Tranh khát vọng tới gần Cố Khái Đường, lại đối với hắn tràn ngập công kích, bởi vì loại công kích này, Đậu Tranh không dám tới gần Cố Khái Đường.

Tình huống đối lập tuần hoàn này giằng co thật lâu.

Đảo mắt đã sắp đến lúc tốt nghiệp trung học, bài vở của Đậu Tranh vẫn không có gì khởi sắc, vẫn không gượng dậy nổi. Y nhìn bản nguyện vọng mà Cố Khái Đường điền, nhận thấy rõ ràng mình không thể nào có thể cùng hắn đi học đại học.

Như đã nói qua, học đại học chính là biểu hiện Đậu Tranh đã thành niên. Lúc trước ba mẹ ruột cầu xin nhà họ Đậu thu dưỡng Đậu Tranh đến khi y mười tám tuổi, tính toán như thế, Đậu Tranh cũng sắp rời đi.

Trước đây Đậu Tranh ghét nhất là loại quan hệ không gần không xa này giữa mình và Cố Khái Đường, hiện tại mới phát hiện nếu như không được người nhà họ Đậu nhận nuôi, y căn bản không có cách nào đến gần Cố Khái Đường.

Càng tới gần thời điểm tốt nghiệp, tâm tình Đậu Tranh càng không tốt. Y uống rất nhiều rượu. Tửu lượng của y không giống bình thường,

Trong lòng có chuyện sẽ càng hưng phấn, uống nhiều rượu thì tư duy lại càng tỉnh táo.

"Tôi nếu như..." Đậu Tranh lầm bầm nói, "Lại.... một chút thì tốt rồi, có thể nói với hắn... tôi...."

Người phục vụ ngồi bên cạnh kỳ dị nhìn y một cái, nghe xong lời này lại không nghe y nói gì nữa.

Đậu Tranh móc tiền từ trong túi ra, nói: "Tính tiền."

Phục vụ cuối cùng cũng nghe rõ.

Đậu Tranh xiêu xiêu vẹo vẹo đi về nhà, trong lòng y rất khó chịu, bởi vì tiền uống rượu chính là mẹ nuôi cho.

Mẹ nuôi không có lương hưu, bình thường chính là mẹ Cố Khái Đường cho tiền bà. Tiền của mẹ Cố Khái Đường chính là tiền của nhà hắn, tiền Đậu Tranh tiêu đều là của Cố Khái Đường.

Đậu Tranh vươn một ngón tay lên trời, khoa châm múa tay.

Sở dĩ y cảm thấy khó chịu bởi vì y phát hiện bản thân thật là kẻ vô tích sự. Không cần người khác nói Đậu Tranh cũng biết mình thua kém Cố Khái Đường thật nhiều, thật nhiều.

Đó là một loại tình cảm hết sức phức tạp, khiến cho Đậu Tranh lúc đó bất đắc dĩ, thống khổ, khó chịu, không có chỗ dựa.

Ngày hôm sau Đậu Tranh liền đến một cửa tiệm xăm mình, đưa bản vẽ hình xăm ra, người phụ nữ tóc ngắn tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Hoa hải đường."

"Hoa hải đường?" người phụ nữ nhận lấy bản vẽ, cẩn thận nhìn một chút. Nghe Đậu Tranh nói muốn xăm vào trước ngực, người nọ mắt mở lớn một chút, lại không nói gì nữa.

Kim đâm vào da, đau đớn bén nhọn khiến Đậu Tranh túa mồ hôi.

Đậu Tranh cúi đầu nhìn bên ngực sưng đỏ của mình, mặc áo vào.

"Một đoạn thời gian tới đừng tắm." người phụ nữ nói, "Cẩn thận nhiễm trùng."

Đậu Tranh gật đầu, lúc xoay người cầm balo, ngực đau kịch liệt. Y vội vã thẳng lưng, động tác khẽ khàng nhanh chóng lại khiến Đậu Tranh hít một hơi khí lạnh.

Đúng vậy, hoa hải đường.

Hải Đường giấu trong ngực, tình yêu đau khổ không thể bày tỏ.

Lúc thi tốt nghiệp xong vô cùng náo nhiệt, vừa thành niên, sinh viên gần vào đại học rụt rè đi vào quán rượu, nhưng khi nam sinh đầu tiên say rượu, tình huống càng không thể vãn hồi.

Cố Khái Đường là người tính cách tốt, không tự cao tự đại, bình thường vô cùng an tĩnh khiêm tốn, lúc tham gia hoạt động tập thể thì lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác, khát vọng nhìn thấy một mặt tương phản của hắn.

Cho nên giữa tất cả mọi người, Cố Khái Đường bị rót rượu nhiều nhất, hai tai cũng phiếm hồng, nhưng người mời rượu vẫn nói: "Chúng tôi sẽ đưa cậu về tận nhà."

Cố Khái Đường nói: "Tôi thật sự không được."

"Không sao hết."

"..."

Cố Khái Đường xoa xoa huyệt thái dương, trước mắt mờ mịt không rõ.

Mời rượu Cố Khái Đường như thế, nhưng cuối cùng bọn họ lại giao Cố Khái Đường đã ngủ cho Đậu Tranh, đồng thời nói: "Hắn là cháu cậu mà."

Đậu Tranh "hanh" một tiếng, dừng một chút, nắm tay Cố Khái Đường, khom người đặt hắn lên lưng.

Đã hai giờ khuya, Đậu Tranh đón thật lâu mới có một chiếc taxi.

Y lo Cố Khái Đường cảm thấy khó chịu, sẽ nôn. Nhưng trên thực tế Cố Khái Đường chỉ an tĩnh tựa trên người y, hô hấp đều đặn, sắc mặt ửng hồng.

Đậu Tranh nghĩ, kỳ thực mình cũng không phải không có thuốc chữa. Nếu như Cố Khái Đường vẫn nghe lời như vậy....

Đậu Tranh đỡ vai Cố Khái Đường, để hắn dựa thoải mái hơn một chút.

Đậu Tranh dẫn Cố Khái Đường về nhà, kỳ quái là đã trễ thế này, trong nhà lại không một bóng người.

Bởi vì Cố Khái Đường vóc dáng rất cao, Đậu Tranh phải dùng hai tay ôm lấy hắn. Chờ Đậu Tranh đặt Cố Khái Đường lên giường xong mới có cơ hồi vươn tay bật đèn.

"..." tháng sáu khí trời oi bức ẩm ướt, Đậu Tranh mệt mỏi đổ mồ hôi đầy trán. Y do do dự dự, đấu tranh rất lâu, rốt cục vẫn không nhịn nổi.

Hai tay Đậu Tranh run lẩy bẩy nắm tay Cố Khái Đường.

Y tháo cà vạt của Cố Khái Đường, hôn hầu kết mình đã nhìn qua vô số lần, lấy hai tay sờ ngực Cố Khái Đường, ngậm lấy hạ thể của hắn, sau đó Đậu Tranh cởi quần mình ra.

Mỗi một động tác ý thực đều kịch liệt đấu tranh. Đậu Tranh dùng ngôn ngữ độc ác nhục nhã chính mình, trong sợ hãi, y rơi vào sự chán ghét cùng cực. Song khi y dùng mọi biện pháp lấy lòng Cố Khái Đường, chậm rãi chiếm được sự đáp lại của đối phương thì Đậu Tranh cảm thấy một loại sung sướng tuyệt diệu, cho nên địa phương lần đầu tiên bị thô lỗ tiễn vào, Đậu Tranh cũng không giận mà ôm thật chặc cổ Cố Khái Đường.

—— Hôn môi vành tai hắn.