Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 48: Cuộc đời của tịch chiêu nhiên




Sau khi đoạt được Tịch Chiêu Nhiên ở Tịch gia, Phó Vân Thiên không muốn tiếp tục nán lại đó. Hắn trực tiếp mang người đi đến một bệnh viện quy mô nhỏ được xây dưới danh nghĩa của hắn.

Vị trí của bệnh viện này khá bí mật, bảo mật ở đây cũng rất cao. Quy mô tuy không lớn, nhưng lại rất cao cấp. Các thiết bị y tế tiên tiến nhất đều được nhập khẩu từ nước ngoài.

La Cảnh Thu đeo mắt kính không vành nhìn Phó Vân Thiên ôm người xông vào trong liền nhíu mày.

“Bệnh nặng thì anh không nên tìm tôi ah’.” La Cảnh Thu trừng mắt nhìn, đưa tay đẩy mắt kính trên sóng mũi, chậm rãi nói:”Nếu anh muốn tôi cắt bộ phận nào đó trên người anh thì không thành vấn đề. Còn xem bệnh đơn thuần tôi không nắm chắc.”

Phó Vân Thiên trầm mặc nhìn y, sắc mặt âm trầm giống như rãnh Mariana[1].

[1] rãnh đại dương sâu nhất được biết đến trên thế giới.

La Cảnh Thu nhìn bộ dạng của hắn có chút bất đắt dĩ, y nhún vai nói:”Được rồi, nếu anh không sợ Tịch thiếu gia, bảo bối nhà anh sau khi nằm trên giường bệnh của tôi thiếu mất bộ phận nào trên cơ thể thì để tôi xem thử.”

“Đừng dài dòng! Nhanh lên.” Khuôn mặt Phó Vân Thiên âm trầm nhíu chặt mày.

La Cảnh Thu bĩu môi, đứng lên mang Tịch Chiêu Nhiên đặt trên chiếc giường bệnh bên cạnh —— Bởi vì Tịch Chiêu Nhiên bị thương ở sau ót. Phó Thiên Vân không dám để y trực tiếp nằm trên giường sợ chạm phải miệng vết thương. Hắn đặt y nằm ngang để cho La Cảnh Thu kiểm tra.

“Chậc chậc.” La Cảnh Thu nhìn thoáng qua miệng vết thương, liền chậc chậc lắc đầu. “Bị thương nặng như vậy, anh còn có tâm tư mang cậu ta chạy tới đây. Có phải muốn cậu ta sau này trở nên ngu ngốc?”

Phó Vân Thiên sửng sốt, muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng.

La Cảnh Thu không rãnh để ý đến hắn, đi tới cửa gọi trợ lý của mình chuẩn bị dụng cụ. Y đem Tịch Chiêu Nhiên đẩy vào phòng giải phẫu. Sau đó mang bao tay vào đôi tay thon dài, hướng Phó Vân Thiên nói:”Nếu anh muốn chờ thì đợi ở bên ngoài một lát. Nếu không muốn chờ…”

“Tôi ở chỗ này chờ.” Phó Vân Thiên không đợi La Cảnh Thu nói xong, liền dùng thanh âm trầm thấp đánh gãy lời của y.

La Cảnh Thu nhướng máy nhìn hắn, cũng không nói gì thêm. Y mặc áo blouse trắng đi vào phòng giải phẫu.

Tịch Chiêu Nhiên sau khi được đẩy vào phòng giải phẫu. Phó Vân Thiên quả nhiên không có rời đi. Hắn đứng bên ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiện tại Hoắc Húc mỗi ngày đều đi theo Thiệu Đông Dương. Cho nên hiện giờ có chuyện gì đều giao cho trở thủ của Hoắc Húc là A Hải.

A Hải ban đầu nghe Phó Vân Thiên phân phó chờ ở bên ngoài bệnh viện. Sau khi hắn nhận được một cú điện thoại, liền giao phó vài câu với thủ hạ. Hắn đi vào bệnh viện cung kính đứng im lặng phía sau Phó Vân Thiên.

Phó Vân Thiên sớm biết A Hải đang đứng chờ ở phía sau. Hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới nghiêng đầu thấp giọng hỏi:”Có việc?”

“Phó thiếu gia, lão gia nói ngài quay về.” A Hải cung kính nói.

Phó Vân Thiên trầm mặc một hồi lâu không nói chuyện. A Hải cũng im lặng đứng chờ.

“Nói với cha nuôi tôi sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ.” Phó Vân Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu mới thốt ra một câu nói thản nhiên.

“Vâng.” A Hải cung kính nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Phó Vân Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt híp lại. Trên mặt không có biểu tình, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc của hắn.

Chờ gần hai tiếng, La Cảnh Thu mới đẩy cửa phòng giải phẫu ra. Trợ lý của y cũng theo sát ở phía sau, đem Tịch Chiêu Nhiên sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh đẩy ra ngoài.

“Em ấy thế nào?” Phó Vân Thiên nhìn thấy liền vội vàng xoay người, đi về phía La Cảnh Thu hỏi. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn Tịch Chiêu Nhiên đang nằm trên giường bệnh.

“Não bị chấn động, nhưng không có quá nghiêm trọng.” La Cảnh Thu tuỳ ý đáp.

“Không có quá nghiêm trọng?” Phó Vân Thiên híp mắt, không chút nào tín nhiệm nhìn y. Câu trả lời này là sao?

“Cậu ta bị đập trúng ở phần đầu, bị thương chỗ này thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?” La Cảnh Thu cũng không để ý đến thái độ của hắn, chỉ nhún vai. Y vòng qua người hắn đi vào phòng bệnh, căn bản không giống như một bác sĩ đối mặt với bệnh nhân. Mà càng giống như một người qua đường chọn lựa thức ăn ở khu chợ gần đây, cảm thấy không cần quan tâm điều gì nhiều. Vì dù sao y cũng không có ý định mua thức ăn ở đó.

Phó Vân Thiên đối với thái độ của La Cảnh Thu cảm thấy rất bất mãn. Nhưng nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt y, hắn vẫn nén bất mãn đó vào trong lòng.

Trên đầu Tịch Chiêu Nhiên bị quấn một tầng băng gạc thật dày. Bởi vì bị thương ở sau ót, nên thời điểm đặt y nằm trên giường, chỉ có thể để y nằm sấp.

La Cảnh Thu viết đơn thuốc đưa cho trợ lý đi lấy. Sau đó truyền nước biển cho Tịch Chiêu Nhiên, rồi mới nói với Phó Vân Thiên:”Anh muốn ở đây bảo vệ cậu ta?”

“Tôi sẽ sai người bảo vệ em ấy.” Phó Vân Thiên hồi đáp.

“Vậy anh sai người lo liệu đi, tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút.” La Cảnh Thu xoa trán, xoay người đi ra ngoài.

“Cảnh Thu..” Phó Vân Thiên nhìn khuôn mặt mệt mỏi của y, nhịn không được gọi một tiếng.

“Huh?” La Cảnh Thu quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.

“Không có việc gì, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Phó Vân Thiên nhất thời cũng không biết nên nói gì, hắn liền lắc đầu với y.

La Cảnh Thu kỳ quái nhìn hắn, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Phó Vân Thiên đi đến bên giường nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên đang lâm vào hôn mê. Hắn đưa tay thay y chỉnh lại vài sợi tóc phũ trên mi mắt.

Tịch Chiêu Nhiên gắt gao nhắm mắt, hàng lông mi của y thật dài. Ở hốc mắt lưu lại một vòng đen, làm cho sắc mặt của y càng thêm tái nhợt.

Phó Vân Thiên kéo ghế ngồi trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt của y không dời mắt.

Hắn đã lâu không có lẳng lặng nhìn Tịch Chiêu Nhiên như vậy. Từ nhiều năm trước, lần đầu tiên bắt gặp y ở cùng với Thiệu Đông Dương. Nhìn thấy nụ cười vô cùng đẹp của thiếu niên này. Hắn liền như vậy, luôn luôn từ phía xa nhìn ngắm y. Đôi khi tình cờ nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên ở chỗ Thiệu Đông Dương ngủ say. Vẻ mặt của y khi đó không còn phòng bị ai. Hắn liền nắm lấy cơ hội ngồi ở bên cạnh nhìn y trong chốc lát.

Thiếu niên năm đó hiện giờ đã trưởng thành, cũng càng trở nên xinh đẹp quyến rũ. Nhưng hắn vẫn không thể nào có được y..

Cửa phòng bệnh bị người cung kính gõ. Phó Vân Thiên nghiêng đầu, thấy A Hải đứng ở ngoài cửa.

Phó Vân Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Đưa tay đem chăn kéo lên một chút, thay y đắp chăn thật tốt, mới đứng lên rời khỏi phòng bệnh.

“Chuyện gì vậy?” Phó Vân Thiên đóng cửa phòng, nhìn A Hải thấp giọng hỏi.

“Lão gia hỏi ngài khi nào có thể trở về.” A Hải cung kính hỏi.

Phó Vân Thiên nhíu mày, hắn từ cánh cửa sổ thuỷ *** nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt lãnh đạm nói:”Tôi bây giờ sẽ đi ngay.” Hắn nói xong liền bước nhanh đi ra ngoài. A Hải cũng đi theo phía sau.

Chờ sau khi ly khai phòng bệnh một khoảng cách. Phó Vân Thiên mới nói với A Hải:”An bài vài người đáng tin đến đây, đừng cho bất luận kẻ nào biết tiểu Nhiên ở nơi này.”

“Vâng.” A Hải cung kính gật đầu.

Phó Vân Thiên ngồi xe trực tiếp đi đến nơi ở của Hạ Kiến Hào —— Tuy Hạ Kiến Hào là cha nuôi của Phó Vân Thiên và Thiệu Đông Dương. Ngay cả thế lực cùng lợi ích của bọn họ cũng cùng một chỗ. Nhưng bọn họ đều tự quản lý phạm vi của mình, không ai can thiệp ai. Dù sao một núi không thể chứa hai hổ, một đoàn thể chỉ cần một người quyết định là đủ rồi.

Thời điểm Phó Vân Thiên đến, Hạ Kiến Hào đang ở trong phòng khách chờ hắn. A Hải đi đến cửa cũng tự giác ngừng bước không đi vào.

Phòng khách lớn chỉ có hai người Hạ Kiến Hào và Phó Vân Thiên. Hạ Kiến Hào ngồi trên ghế sô-pha, ngẩng đầu liết nhìn Phó Vân Thiên đi vào.

“Cuối cùng cũng trở lại?” Sắc mặt của Hạ Kiến Hào khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc của ông. Ông mỉm cười hỏi.

“Cha nuôi.”

“Con còn biết ta là cha nuôi của con sao?” Hạ Kiến Hào nhìn hắn, ánh mắt sắc bén bức người. Cho dù ông chỉ đang ngồi, nhưng gương mặt kia giống như bẩm sinh đã có thể tạo ra cảm giác áp bách. Trong nháy mắt, phòng khách rộng lớn liền tràn ngập sức ép.

Phó Vân Thiên nhìn xuống dưới, không nói lời phản bác nào.

Hạ Kiến Hào nhìn gương mặt rất giống người kia. Cùng thái độ trầm mặc đối kháng, không một chút biểu tình cung kính của Phó Vân Thiên hoàn toàn giống với người nọ không chút sai biệt. Trong lòng ông hiện lên một sự dao động khó có thể khống chế. Cơ hồ như nhìn thấy người kia đã trở về…

Ông trầm mặc điều chỉnh lại suy nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng mình. Sau đó tiếp tục nói với Phó Vân Thiên:”Đem tên nhóc họ Tịch giao cho ta. Ta xem như mọi chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.”

Phó Vân Thiên ngẩng đầu nhìn ông, trên mặt không mang bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng thanh âm lại ẩn chứa sự chất vấn. “Cha muốn trả thù Tịch Kính Thời. Nhưng vì sao lại muốn huỷ hoại cuộc đời của tiểu Nhiên?”

“Ngươi biết?” Hạ Kiến Hào sửng sốt. Nhưng ngay lập tức hiểu được, khó trách đến cuối cùng hắn lại chạy đến nhà họ Tịch. Phá tan toàn bộ kế hoạch của ông, còn đem người cướp đi.

“Con nghe cha gọi điện thoại cho Tịch Kính Thời. Cha nói cho ông ta biết, tiểu Nhiên chính là đứa con thân sinh của vị hôn thê mà cha bắt đi năm đó. Vị hôn thê kia đã chết sau khi sinh con. Mà tiểu Nhiên lại bị chính cô ruột của mình, Tiêu Hàn Châu mang về Tịch gia. Tiêu Hàn Châu vì cừu hận mất đi đứa con cùng chồng mình. Sau khi trở về Tịch gia, bà ta dùng hai mươi năm ly gián tiểu Nhiên cùng cha em ấy. Mà Đàm Thiên Dương xuất hiện trong tầm mắt của tiểu Nhiên cũng là do cha sắp đặt. Cha tạo điều kiện cho bọn họ thân cận lẫn nhau. Vụ tai nạn xe ngày đó, hạ độc Lỗ Dụ Khiêm, những bài báo viết tiểu Nhiên là đồng tính. Kể cả việc Tiểu Nhiên bị người ta chụp ảnh khi đang dàn xếp người giết chết hai mẹ con nhà họ Tống cũng là do cha bày mưu tính kế. Sau nhiều lần trao đổi qua tay, cha lại cố tình cho số ảnh đó rơi vào tay Tịch Kính Thời. Từng chút từng chút một, cha đã sớm sắp đặt sẵn. Căn bản mọi chuyện đều không có liên quan đến Tịch Kính Thời. Ông ta cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn bị cha bố trí thành một quân cờ. Ai khiến cho ông ta ngay từ đầu không nhìn đến sự tồn tại của tiểu Nhiên? Không quan tâm đến những chuyện xảy ra với em ấy? Mà Đàm Thiên Dương chính là quân cờ cuối cùng cha dùng với tiểu Nhiên.” Phó Vân Thiên nhìn ông, chậm rãi thuật lại toàn bộ mọi chuyện chính mình nghe được.

Hạ Kiến Hào nhìn hắn trong chốc lát, ông đột nhiên nở nụ cười. Tiếng cười sau đó lớn dần tràn ngập khắp phòng khách.

Phó Vân Thiên chỉ trầm mặc nhìn ông, kiên nhẫn chờ ông cười xong.

“Phải! Ngươi đã nói ra hết toàn bộ mọi chuyện. Cái tên nhóc họ Tịch từ khi chưa sinh ra, ta đã thay nó chuẩn bị vận mệnh hai mươi năm này. Ban đầu ta dự tính đem Đông Dương trở thành quân cờ cuối cùng. Cho nên ta mới để cho chúng nó khi mười mấy tuổi gặp nhau. Chỉ đáng tiếc Đông Dương quen biết nó nhiều năm như vậy, phân lượng vẫn không đủ để khiến nó chính tay giết cha mình…” Hạ Kiến Hào tạm dừng một chút như nhớ đến điều gì. Sau một lúc lâu ông mới mỉm cười, vẻ mặt như cảm thán tiếp tục nói. “Nhưng Đàm Thiên Dương lại xuất hiện. Thật đúng là trời giúp ta.. Tình yêu quả nhiên là vũ khí lợi hại nhất trên thế giới này ah’.”

“Cha vì sao lại làm như vậy?!” Phó Vân Thiên thẳng tắp nhìn chằm chằm hai mắt của Hạ Kiến Hào. Nhịn không được đề cao thanh âm chất vấn.

“Ngươi đang chất vấn ta sao? Vân Thiên?” Hạ Kiến Hào đứng lên, đôi mắt thâm trầm sắc bén híp lại. Ông đi đến bên cạnh hắn, nhìn thẳng vào tầm mắt của hắn. “Trên đời này, người tối không có tư cách chất vấn ta vấn đề này chính là ngươi!”

Phó Vân Thiên không hiểu được ý của ông, ánh mắt của hắn mang theo sự nghi ngờ.

“Ngươi có biết cha của ngươi, Phó Quan Trạch đã chết như thế nào không?!” Hạ Kiến Hào lạnh giọng hỏi.

Phó Vân Thiên sửng sốt, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc sâu sắc. Hắn chỉ biết cha mình bị bắn chết trong một lần cảnh sát truy bắt tội phạm ở thành phố A hơn hai mười năm trước. Nhưng bởi vì cha của hắn đã qua đời hơn hai mươi năm. Mà khi đó hắn còn rất nhỏ, cũng không ở bên cạnh cha mình. Cho nên hắn cơ hồ không có tình cảm gì với ông ta. Vì thế Phó Vân Thiên chưa từng miệt mài truy tìm nguyên nhân cái chết của cha mình. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tiểu Nhiên?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống. Không lẽ…

“Phải! Chính như ngươi nghĩ. Hắn chính là bị Tịch Kính Thời giết chết… Hắn là thất bại duy nhất của cuộc đời ta. Ta từng thề, nhất định phải làm cho kẻ hại chết hắn nếm trải mùi thống khổ nhất thế gian này!” Hạ Kiến Hào nói đến đây, gần như dùng thanh âm để gào thét!

Phó Quan Trạch là người duy nhất khiến cho Hạ lão đại tung hoành hắc đạo bận tâm nhất cuộc đời này. Khi ông rốt cuộc kéo hắn trở về bên cạnh mình một lần nữa. Thì Tịch Kính Thời đã giết chết hắn ở trước mặt ông. Điều này làm cho Hạ Kiến Hạo làm sao không thể không thống hận! Ông hận không thể làm cho cả thế giới này chôn cùng hắn!

Chờ ông nói xong, Phó Vân Thiên đã hoàn toàn ngây dại. Cho dù lúc trước hắn cũng đã từng đoán ra. Nhưng thật không ngờ lại là lý do như vậy. Nói cách khác, người mà hắn yêu thầm trong lòng bao nhiêu năm, kỳ thật chính là con trai của kẻ thù giết cha hắn?

“Ta đã sớm nói với ngươi đừng thân cận quá với tên nhóc họ Tịch đó. Nhắc nhở ngươi không được quên ngươi họ gì, nó họ gì. Nhưng ngươi lại đem lời nói bên tai của ta như gió thoảng mây bay. Vì muốn cho ngươi sớm thoát ly khỏi nó, ta đã làm cho cha con chúng nó đối địch nhau.” Hạ Kiến Hào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Ông trừng mắt nhìn Phó Vân Thiên, cuối cùng lại nói:”Hiện giờ con có thể đem tên nhóc họ Tịch đó giao cho ta được rồi. Chỉ cần để cho nó đi giết cha nó hoặc bọn chúng cùng chết với nhau, là có thể thay cha con báo thù rồi!”

Phó Vân Thiên giống như không nghe thấy lời ông nói. Hắn xoay người đi ra ngoài. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị không còn cường thế như trước, mà trở nên có chút sững sờ.

“Vân Thiên!” Hạ Kiến Hào nhìn bóng lưng của hắn quát lớn.

Nhưng Phó Vân Thiên không quay đầu lại mà ly khai phòng khách. Không thèm quan tâm A Hải đi theo phía sau, hắn trực tiếp đi đến ga ra lấy xe, một mình rời khỏi.

Phó vân Thiên đi đến một quán bar, nơi này trang hoàng không sa hoa. Lại càng không có nhiều tiếng ồn. Là nơi mà Tịch Chiêu Nhiên ngày trước thường đến.

Nhiều năm trước, thời điểm hắn đến quán bar này đón Thiệu Đông Dương say rượu. Lần đầu tiên gặp thiếu niên khiến cho người ta mê muội đó. Động tác của y luôn tao nhã như vậy. Trên môi nở một nụ cười quyến rũ vô thức hấp dẫn người khác. Hai mắt hoa đào mông lung. Mỗi khi đối diện với nụ cười của y, trái tim hắn sẽ luôn không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Phó Vân Thiên gọi một chai rượu, một mình ngồi trong quan bar uống hết ly này đến ly khác.

Hắn nhớ rõ Tịch Chiêu Nhiên khi đó cũng giống như thế này. Uống rượu không biết tiết chế, cũng chưa từng cố định địa điểm. Chỉ cần tâm tình không thoải mái, sẽ tuỳ ý tìm một quán bar bên đường uống rượu, đem mình chuốc say.

Hắn hiện giờ bắt đầu có chút hiểu được tâm trạng của tiểu Nhiên lúc đó. Mặc cho người định đoạt sinh mệnh của mình, còn không bằng uống rượu thật say.

Chờ tới khi hắn uống đến chai thứ ba. Di động trong túi quần bỗng vang lên. Hắn ban đầu không tính bắt máy. Thế nhưng vì tiếng chuông điện thoại kia một lần lại một lần không ngừng vang lên như không biết mệt mỏi. Phó Vân Thiên nhíu mày lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, là La Cảnh Thu gọi đến, hắn liền ấn nút nghe.

“Sao vậy?” Phó Vân Thiên cầm di động hỏi.

“Ân..” Thanh âm của đối phương ngừng một chút. Như đang suy nghĩ nên phải nói như thế nào. Ngay lúc Phó Vân Thiên chờ đến mất kiên nhẫn. Y mới nói một câu:”Anh vẫn là nên tự mình đến xem đi. Có lẽ đối với anh là một chuyện tốt.”

Phó Vân Thiên nhíu mày, suy nghĩ một chút lại nói:”Tôi lập tức tới ngay.”

“Vậy thì tốt.” La Cảnh Thu ở đầu dây bên kia nhún vai.

Phó Vân Thiên cúp điện thoại, trả tiền rượu rồi rời khỏi quán bar.

Đợi cho tới khi hắn đi đến bên ngoài phòng bệnh của Tịch Chiêu Nhiên. Chợt nghe thấy bên trong vang lên một trận ầm ĩ —— Hắn từ trên đường đến đây liền nghĩ có lẽ Tịch Chiêu Nhiên đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng không nghĩ tới quả nhiên là như vậy.

Hắn đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy một hình ảnh làm cho hắn hết sức kinh ngạc.

Chỉ thấy Tịch Chiêu Nhiên từ trước đến nay quần áo luôn gọn gàng sạch sẽ. Thế nhưng giờ phút này, quần áo bệnh nhân trên người y lại bị xé loạn thất bát tao. —— Thoạt nhìn như y tự xé quần áo của mình —— Tịch Chiêu Nhiên cả người lui vào trong góc tường. Hai mắt cố chấp nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mở rồi đóng, như đang thì thào nhớ kỹ gì đó.

“Em ấy làm sao vậy?” Phó Vân Thiên lập tức tiến về phía trước, muốn đem y từ trên mặt đất bế lên.

“A —— ” Không nghĩ tới, Tịch Chiêu Nhiên ngồi xổm trong góc tường nhìn thấy hắn đi đến. Liền bắt đầu không có hình tượng mà hét ầm lên, hai tay hai chân ở không trung vùng vẫy.

Phó Vân Thiên thấy Tịch Chiêu Nhiên biến thành như vậy, liền không dám tiến lên, sợ y phản kháng làm bị thương chính mình. Chỉ đành trầm mặt quay đầu trừng La Cảnh Thu. “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Lấy hành vi hiện tại của cậu ta mà phán đoán, rõ ràng chỉ số thông minh của cậu ấy lùi trở về lúc nhỏ.” La Cảnh Thu trừng mắt nhìn nói.

“Tôi hỏi vì sao em ấy lại biến thành như vậy!” Phó Vân Thiên hung hăng trừng y.

“Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân. Vết thương ở sau ót của cậu ta là một lý do. Cũng có thể bởi vì cậu ấy đã trải qua chuyện thống khổ nào đó. Tiềm thức vì muốn bảo hộ cậu ấy, cho nên đã khiến cho cậu ta lâm vào tình trạng mất trí nhớ, muốn trốn tránh những ký ức đau khổ đó.”

“Chỉ số thông minh lui lại? Mất trí nhớ?” Phó Vân Thiên khó có thể tin nhìn y, như thế nào lại có chuyện như vậy?

La Cảnh Thu nhún vai với hắn, vừa cười vừa đề nghị nói:”Cậu ta quên chuyện lúc trước kỳ thật không phải rất tốt sao? Anh đúng lúc có thể tận dụng cơ hội này.”

Phó Vân Thiên giống như không nghe thấy lời của La Cảnh Thu. Nhìn Tịch Chiêu Nhiên rốt cuộc bởi vì mình không tới gần mà ngừng giãy giụa. Vẻ mặt của y bình yên, tựa đầu lên cửa kính nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Nếu như là trước kia, tiểu Nhiên xảy ra chuyện này hắn nhất định sẽ đau lòng. Nhưng tuyệt đối cũng sẽ là người cao hứng nhất. Bởi vì điều này đại biểu hắn vẫn có thể có cơ hội tiến vào trái tim của Tịch Chiêu Nhiên, mà không có bất luận kẻ nào bước vào trước đó. Nhưng hiện giờ…

“Cậu ta đang niệm cái gì vậy?” La Cảnh Thu thấy sắc mặt của Phó Vân Thiên không tốt, liền né tránh họng súng của hắn. Tiến đến gần Tịch Chiêu Nhiên một chút, cố nghe thanh âm thì thào truyền ra từ miệng của Tịch Chiêu Nhiên.

“…Thiên Thiên?” La Cảnh Thu ngạc nhiên nhướng mày. Lại nhìn Phó Vân Thiên, “Cậu ta đang gọi anh?” Nhìn một người như Phó Vân Thiên bị người ta gọi điệp danh, thật đúng là khiến cho người khác cảm thấy có chút buồn cười, La Cảnh Thu mím môi cố nén cười.

Phó Vân Thiên nghe lời nói của y xong. Mày nhăn lại càng sâu, hắn quay về phía La Cảnh Thu nói:”Tôi muốn mang em ấy đi, cần những thứ gì cậu cho người chuẩn bị một chút.”

“Kim ốc tàng kiều ah’? Rất tốt!” La Cảnh Thu cười híp mắt gật đầu, xoay người đi ra ngoài giúp hắn chuẩn bị.

Phó Vân Thiên thấy y rời khỏi phòng bệnh, lấy di động gọi một cú điện thoại. Sau đó mới chậm rãi đi đến bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Hắn ngồi xổm nhìn biểu cảm đơn thuần trẻ con trên mặt y.

Một hồi lâu hắn thở dài, đưa tay muốn xoa xoa đầu y.

Mặc dù chỉ số thông minh của Tịch Chiêu Nhiên đã lui lại. Nhưng thời điểm Phó Vân Thiên đưa tay ra, y vẫn theo bản năng mà né tránh hắn, lui về phía góc tường. Trên mặt lộ ra biểu tình không vui lòng.

A Hải dựa theo phân phó của Phó Vân Thiên đem cửa xe mở ra. Lại dùng hết khí lực giúp Phó Vân Thiên vừa hống vừa cưỡng ép, miễn cưỡng đem người mang lên lên xe.

Thời điểm Tịch Chiêu Nhiên bị hắn mang ra khỏi bệnh viện. Từa hồ rất không vui, miệng oa oa kêu to. Hoặc là dùng chân tay mình giãy giụa, như cảm giác chỉ dựa vào những động tác này không đủ dùng. Y liền lấy răng mình cắn bất luận người nào tiến tời gần. Biểu tình hung hăng giống như một chú chó nhỏ bị người ta giẫm phải đuôi —— May mắn bản lĩnh của thủ hạ Phó ca và bản thân hắn cũng không tồi. Nên không ai bị Tịch Chiêu Nhiên làm bị thương.

Tịch Chiêu Nhiên sau khi bị nhét vào trong xe, vẫn quay đầu nhìn lên bầu trời. Biểu tình trên mặt ủy khuất, giống như tùy thời đều có thể khóc lên. Cửa xe đóng lại, y ghé vào trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, miệng không ngừng thì thào nhớ kỹ một chữ:”… Thiên.. Thiên..” Vô cùng cố chấp mà lập đi lập lại.

Phó Vân Thiên ngồi ở bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên, nghe y không ngừng niệm chữ kia. Hắn đau đến mức như bị ai đó cầm dao đâm vào tim..