Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 5: Ba bữa cơm (3)




Đây là những món ăn mà Tịch Chiêu Nhiên mỗi ngày vẫn thường ăn. Có đôi khi y còn không thể nếm được hương vị của chúng.

Thân là một quý công tử có cuộc sống tôn quý. Mỹ vị y được nếm qua hiển nhiên không hề ít. Mặc dù vậy, y cũng không đặc biệt thích món ăn nào. Nhưng bữa cơm trưa hết sức bình thường này, lại khiến cho y lần đầu tiên có một loại cảm giác khác biệt. Một hương vị vô cùng kỳ lạ.

Tịch Chiêu Nhiên có huyết áp khá thấp. Dĩ nhiên loại bệnh này thực ra không thường xuất hiện trên người của một kẻ sống trong nhung lụa từ nhỏ. Thế nhưng chỉ cần có người muốn y bị bệnh, thì y có thể mắc phải bất cứ loại bệnh gì.

Y càng không thể tự do làm điều y muốn so với một người bình thường.

Sau khi thân thể bắt đầu kém đi. Mẹ của Tịch Chiêu Nhiên đã tìm cho y một bác sĩ dinh dưỡng, chuyên phụ trách mỗi bữa ăn. Nhưng bà ta cũng chỉ làm đến thế thôi.

Không ai quan tâm nhiều đến sức khoẻ của y. Ngoại trừ cái người mà y gọi là “ông nội”, đôi khi sẽ hỏi thăm y một câu. Sau đó cũng giống như tất cả những người khác, chẳng còn nhớ rõ chuyện này nữa.

Thức ăn trên bàn đã vơi đi một chút, tô canh cá màu trắng cũng đã bị y ăn hết một nửa. Mà người vừa nãy nói mình thích ăn cá – Đàm Thiên Dương cơ bản chưa từng động đũa gắp một miếng cá nào.

“Anh không phải nói mình thích ăn cá sao? Vì sao lại không ăn?” Tịch Chiêu Nhiên ý tứ hàm xúc nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi.

Đàm Thiên Dương nghe câu nói của y xong. Nguyên bản đang vươn đũa hướng về một món ăn khác liền ngừng lại. Sau đó có chút không tình nguyện thay đổi phương hướng của đôi đũa. Hắn gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của mình.

Khối cá màu trắng được đặt trong bát khiến cho đôi mày rậm của hắn nhíu lại. Giống như thứ đặt trong bát không phải thức ăn mà là bom.

Dĩ nhiên cho dù là bom thật, hắn cũng đã từng thấy qua, thậm chí từng tự tay phá. Bất quá đôi mày rậm của hắn khi đó cũng không hề cau lại, dù là một cái nhíu nhẹ.

Ít nhất bom không cần hắn bỏ vào miệng ăn, hơn nữa bom cũng không có xương.

Tịch Chiêu Nhiên im lặng nhìn hắn, đuôi mắt ánh lên chút ý cười. Y muốn xem thử cái người được sinh ra và lớn lên ở vùng núi này, đối với cá không chút yêu thích sẽ giải quyết như thế nào?

Đàm Thiên Dương thử đem miếng cá bỏ vào trong miệng. Hoàn toàn không có chút kỹ xảo nào mà nhai loạn lên. Cuối cùng hắn miễn cưỡng nuốt xuống, xương cá mắc trong cổ họng khiến hắn thấy có chút đau. Tịch Chiêu Nhiên ngồi một bên đã sớm thủ sẵn ly nước đưa cho hắn. Hắn vội vàng tiếp nhận uống ngay một hơi.

Toàn bộ cá theo nước trôi xuống, miễn cưỡng xem như không còn thứ gì bị kẹt lại.

Đàm Thiên Dương trong lòng thở phào một hơi, trên trán đổ một tầng mồ hôi.

Tịch Chiêu Nhiên ở một bên nhìn thấy liền cười ha hả.

Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, cho dù thấy y cười đến đến khoa trương như vậy. Nhưng bộ dáng vẫn vô cùng đẹp mắt như cũ. Nguyên bản muốn nói gì đó với y, nhưng cuối cùng hắn đã không nói gì.

“Anh chẳng lẽ không tức giận sao? là tôi cố ý đó.” Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy mình sắp cười đến chảy mắt mắt. Liếc qua đối phương lại thấy hắn vẫn như cũ, ung dung bình thản tiếp tục ăn cơm. Vì thế quý công tử không nhịn được muốn trêu tức người ta.

“Mau ăn cơm đi, một lát đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon.” Đàm Thiên Dương không trả lời câu hỏi của y, chỉ thản nhiên nhắc nhở.

Tịch Chiêu Nhiên nhất thời cảm thấy có chút mất mặt, người này sao có thể lạnh nhạt như vậy chứ ah’?

Đương nhiên ngoại trừ thời điểm hắn ăn cá. Chỉ cần nhớ đến bộ dáng ăn cá vừa rồi của hắn, y lại muốn cười một chút. Thật giống như chú mèo liếm phải ớt cay, sau đó lùi đầu lại, bộ dạng như không kịp tránh đi.

Hắc hắc…

Sau đó hai người im lặng tiếp tục ăn cơm trưa. Ngoài trừ việc di động của Tịch Chiêu Nhiên vang lên hai lần. Nhưng y đều yên lặng ngồi ăn cơm, hoàn toàn không có ý định muốn nghe máy.

Khi điện thoại của Tịch Chiêu Nhiên vang lên, Đàm Thiên Dương nhìn vào đôi mắt của y. Thấy y vẫn đang ngồi ăn canh cá, giống như đó là món ăn mỹ vị nào đó. Vẻ mặt hoàn toàn không để tâm đến chiếc điện thoại di động. Cái gì cũng không nói.

Hai người sau khi ăn cơm xong liền cùng nhau trở về công ty. Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nói hẹn gặp lại với Đàm Thiên Dương. Rồi đi vào thang máy chuyên dụng chỉ có ở những công ty cao cấp.

Đàm Thiên Dương hiện giờ mới chú ý đến. Nhưng hắn nghĩ đến bộ âu phục đắt tiền trên người của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng liền hiểu được, người này nhất định có chức vị không thấp ở công ty.

Có điều Đàm Thiên Dương cho rằng, những điều đó cũng không có liên quan gì tới hắn. Sau bữa cơm trưa này, hai người nhất định sẽ không có cơ hội gặp lại nhau.

Nhưng khi Tịch Chiêu Nhiên bước vào thang máy lại không hề nghĩ như vậy. Y đối với người đàn ông kia cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Ở trong thế giới của Tịch Chiêu Nhiên. Dường như tất cả mọi người đều nghĩ y phải là người hoàn hảo như thế, hoặc y đang thiếu nợ bọn họ.

Nhưng lại có một người không nịnh bợ y, cũng không hiểu câu “đánh rắn tuỳ côn”[1]. Khiến cho y cảm thấy hết sức mới lạ. Chí ít, loại người này cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện trong thế giới của y.

[1] một câu nói ngụ ý như mọi người đều có thể tìm thấy cơ hội của mình nếu xuôi theo dòng chảy. Lựa chọn những điều thích hợp để phấn đấu cho lợi ích cá nhân.

Bữa cơm này khiến cho y cảm thấy thoải mái nhất trong số những bữa ăn gần đây. Tuy rằng hương vị của tô canh cá kia cũng không tính là quá ngon. Nhưng mùi vị của nó lại khiến cho y ăn đến tâm tình vui vẻ.

Tâm trạng tốt của Tịch Chiêu Nhiên chỉ duy trì đến khi bước vào phòng làm việc.

“Con vừa đi đâu vậy Chiêu Nhiên?” Người phụ nữ mặc bộ quần áo sang trọng vừa nghe thấy Tịch Chiêu Nhiên tiến vào liền nghiêng đầu nhìn về phía y. Trên gương mặt xinh đẹp không mang theo bao nhiêu sự quan tâm, phần lớn chỉ có chất vấn.

“Đi ăn cơm với bạn.” Gương mặt Tịch Chiêu Nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng tao nhã.

“Không phải mẹ đã dặn A Nghĩa nói với con rằng cùng mẹ đi ăn cơm sao?” Quý phu nhân có chút bất mãn, nhưng bà không biểu lộ ra ngoài.

“Ah’, có lẽ là A Nghĩa đã quên nói cho con biết đi.” Tịch Chiêu Nhiên chớp chớp đôi mắt hoa đào. Đi tới trước mặt quý phu nhân rồi ngồi xuống, y mỉm cười hỏi, “Thế nào, mẹ tìm con có việc sao?”

Quý phu nhân nghe được câu trả lời của y, lông mày khẽ giật giật. Gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhu hoà hiền lành. Bà có chút lo lắng hỏi: “Con không nghe nói gì sao? Cha con muốn con cưới thiên kim nhà họ Đường. Nếu con không muốn cưới cô gái đó thì ngày mai đến thành phố T đi. Mẹ là mẹ của con, hẳn là con cũng biết mẹ sẽ không làm giống như cha con. Hy vọng cuộc hôn nhân này có thể trở thành tấm thảm lót trên con đường của ông ta. Mẹ mong con có thể tìm được người mình yêu thật sự.”

“Thiên kim nhà họ Đường sao?” Tịch Chiêu Nhiên nghe xong câu nói của bà liền nhướng mày. Nét cười trên gương mặt càng thêm hằn sâu, “Đúng là một cô gái rất đẹp đó, cưới về cũng không phải không tốt.”

“Chiêu Nhiên!” Sự nhu hoà và tươi cười trên khuôn mặt của quý phu nhân dường như biến mất trong nháy mắt. Nhưng biểu lộ trong nháy mắt đó giống như chỉ là ảo giác. Gương mặt xinh đẹp cùng *** tế của bà vẫn duy trì nguyên dạng, “Đừng lấy hôn nhân của mình ra làm trò đùa!”

“Con đã biết mẹ, con sẽ đi.” Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy liền khống chế bản thân mình, vâng lời gật đầu.

“Con biết là tốt rồi.” Quý phu nhân nghe được câu trả lời chấp nhận của y, gương mặt cười càng thêm nhu hoà, “Vậy mẹ đi trước đây, ngày mai con nhớ đi sớm một chút.”

“Được.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu.

Quý phu nhân vô cùng hài lòng với sự vâng lời của đứa con trai mình, lời nói mang theo sự quan tâm hỏi:”Con gần đây gầy đi không ít, có dựa theo lời chỉ dẫn của bác sĩ dinh dưỡng mẹ tìm cho con không?”

“Có.” Tịch Chiêu Nhiên vẫn vô cùng nghe lời mà gật dầu. Gương mặt tuấn mỹ mang theo nét cười. Nhưng ánh mắt lại có chút ngây ngẩn.

“Vậy là tốt rồi, phải nghe theo lời của bác sĩ dinh dưỡng, con ngoan của mẹ.” Quý phu nhân mỉm cười, đưa tay chuẩn bị xoa đầu y. Ngay lúc tay bà vừa duỗi tới, Tịch Chiêu Nhiên trong nháy mắt có chút né tránh. Nhưng động tác của y lập tức ngừng lại. Quý phu nhân như không phát hiện được điều gì, đưa tay xoa nhẹ một lúc lại nói: “Mẹ còn có việc phải đi trước. Đi đến thành phố T rồi thì gọi điện thoại cho mẹ.”

“Vâng, mẹ đi thong thả.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, đứng dậy đưa người kia đến cửa thang máy.

Nhìn cửa thang máy khép lại, nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ dần dần biến mất.

Xoay người trở lại phòng làm việc của mình, sắc mặt của y càng ngày càng lạnh. Cuối cùng thậm chí cứng ngắc như tảng băng.

Quả nhiên chỉ có người kia là ngoại lệ..

Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

“Vào đi.” Sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên chậm rãi trở lại như bình thường, tươi cười thường ngày dần dần trở về trên khuôn mặt.

“Cậu chủ, đã tìm được Hoàng Tam rồi.” A Nghĩa không phát hiện được sự khác thường của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn đem một tập tư liệu đặt trên bàn trước mặt y.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn lướt qua, đưa tay cầm lấy rồi nhẹ nhàng xé bỏ.

A Nghĩa đứng im đợi trong chốc lát, Tịch Chiêu Nhiên mới vứt cho hắn hai chữ “làm đi”. Sau đó đem mớ giấy bị xé trên tay thả vào thùng rác. Từng mảnh từng mảnh theo động tác của y rơi xuống. Khi những trang giấy rách nhẹ nhàng bay trong không trung. Y chỉ lẳng lặng quan sát, tựa như đang xem quá trình của một sinh mênh trôi qua.

A Nghĩa nghe xong lời y có chút sửng sốt, nhưng ngay lập tức kịp thời phản ứng. Hắn lên tiếng trả lời rồi rời khỏi văn phòng.



Mặc dù làm bảo vệ ở một tập đoàn lớn. Nhưng kỳ thực bình thường cũng không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần quan giám sát máy ghi hình. Đúng giờ đi tuần tra xung quanh công ty một lần. Thời gian tan ca cũng giống như những nhân viên bình thường.

Đàm Thiên Dương tối hôm nay không cần phải trực ban. Buổi chiều sau khi tan ca hắn liền đi thẳng về nhà. Khi đi ngang qua chợ bán thức ăn ở tiểu khu, hắn đi vào mua một ít thịt ba chỉ, gừng, hành, ớt, còn mua thêm vài miếng đậu hủ, trứng gà và mì sợi mà hắn thích ăn nhất. Sau đó cầm túi thực phẩm đi về nhà.

Khi đến trước cửa nhà, hắn lại nhìn thấy quý công tử sang trọng, hoàn mỹ đang đứng bên cạnh cánh cửa rĩ sắt loang lổ nhà mình.

“Cậu… để quên cái gì sao?” Đàm Thiên Dương nghi ngờ nhìn y, đây là lý do duy nhất hắn có thể nghĩ đến.

“Phải.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười nhìn hắn.

“Ah!” Đàm Thiên Dương gật gật đầu, hắn đi đến trước cửa lấy chìa khoá mở ra. Sau đó để y vào nhà.

Tịch Chiêu Nhiên đi vào trong. Nhưng không giống như Đàm Thiên Dương đã nghĩ, y sẽ cầm đồ vật nào đó rồi lập tức rời đi. Mà ngược lại hoàn toàn, y chậm rãi đi đến sô-pha rồi ngồi xuống.

Chống lại ánh mắt đầy nghi ngờ của Đàm Thiên Dương. Tịch Chiêu Nhiên lấy tay kéo chiếc ví da từ trong túi quần mình, rút hai tờ tiền rồi để lên bàn, quay về phía hắn nói: “Tôi quên đem tiền để lên bàn.”