Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 24: 24: Em Yêu Anh





Khóe miệng của Lý Ngọc động vài cái, nếu không phải từ trước đã biết tin Lục Phong đã từ chối lời tỏ tình của Vu Khiết, hắn còn tưởng tên này đang đi bắt gian tại trận.
Vu Khiết bị Lục Phong gắt gao ôm eo, đẩy không buông tránh không ra đành phải dùng sức cắn một ngụm vào vai gã.

Thế nhưng, hành động chống cự nho nhỏ đó đối với gã giống như muỗi kêu, trái lại còn ôm cô chặt hơn.
Điều này khiến Vu Khiết thực khó hiểu, tự hỏi người đã thẳng thừng từ chối mình với người dính mãi không buông như keo dính chuột này là một người sao? Cô cũng không vội tránh, ngược lại còn lợi dụng cơ hội nhích gần vào trong lòng gã hơn, từng chút từng chút ngửi mùi hương quen thuộc trên người gã.
Lý Ngọc không thể tin nổi, trừng mắt nhìn cặp đôi đang đẩy đẩy đưa đưa trước mặt kia.

Hắn thở dài thầm nhủ bọn họ chỉ là đang chơi trò giận dỗi mà thôi, vậy mà hắn còn ngu ngốc tưởng thật, tận tình bồi cô chơi cả một đêm.
“Tốt thôi, vậy tao về trước.”
Lý Ngọc đi rồi, lúc này Lục Phong mới chịu buông cô ra.


Vu Khiết giận dỗi đánh mạnh vào tay gã, lại bị gã không chút lưu tình tóm lấy, “Vu Khiết, thực xin lỗi, là tôi ngu ngốc đã bỏ lỡ tình cảm của em.”
Vu Khiết nén giận dùng sức đánh, càng đánh lại càng hăng, vừa đánh vừa rấm rứt khóc, “Lục Phong, anh không cần phải an ủi tôi.

Tôi biết anh vốn không yêu tôi, là anh vẫn còn tình cảm với chị Vu Mân, điều đó tôi hiểu được nên đừng có tự mình dối người.”
“Không phải! Ý tôi không phải như vậy! Là tôi ngu ngốc bây giờ mới nhận ra tôi yêu em, có lẽ là sau khi nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của em khi bị tôi từ chối làm trong lòng tôi thật đau.

Không, hẳn là tôi đã yêu em từ lâu lắm rồi.

Tôi thích cái cách em xem tôi là cả thế giới, tôi yêu em mỗi khi em kể cho tôi nghe những câu chuyện trên trời dưới đất, cảm thấy thật thỏa mãn mỗi khi quay lại đằng sau luôn nhìn thấy em.

Là tôi ngu ngốc mà bỏ lỡ, em hãy cho tôi thêm một cơ hội để ta có thể ở bên nhau, được không?”
Lục Phong vừa nãy trong lòng thật sinh khí, không biết vì sao lại vậy.

Nguyên buổi tối hôm nay gã đã đi tìm Vu Khiết khắp mọi nơi, nhưng cuối cùng lại đứng trước cửa nhà để chờ cô trở về.

Đợi không được, gã vừa tức lại vừa vội.
Bấy giờ, Lục Phong được nhìn thấy đỉnh đầu dễ thương của người nọ đang vùi sâu vào trong lồng ngực của mình, thầm gắt gao ôm chặt lấy cô, tự nhủ sẽ không bao giờ buông tay.
Vu Khiết mặt đỏ rần rần như quả cà chua chín mọng, không thể tin vào tai mình lắng nghe lời tâm tình ngọt ngào của gã, vậy là… vậy là Lục Phong cũng thích cô, không phải là do cô si tâm vọng tưởng, cũng không phải là do cô đang ở trong ảo mộng.

Khóe mắt dần ươn ướt, cô bị những lời gã nói làm cho cảm động, nước mắt không nhịn được chảy ướt cả mảng áo của đối phương.
Thấy người trong lòng đang khóc, Lục Phong bối rối không thôi.


Đây là lần đầu tiên gã nghiêm túc tỏ tình với người ta, gã không biết phải làm sao khi nhìn thấy người trước mặt còn chưa trả lời đã tu tu khóc nhè.

Gã nhẹ nhàng nâng gương mặt đẫm nước mắt của cô, khóe mắt đỏ hoe trông thập phần đáng thương.
“Nãy giờ anh tỏ tình với em đấy, có biết không hả?”
Giọng điệu phá lệ cưng chiều của Lục Phong làm Vu Khiết còn khóc dữ dội hơn, tha thiết nhìn người trước mặt.
“Em yêu anh.”
“Anh biết.

Anh chưa từng hẹn hò với ai, nhưng anh muốn được cùng em hẹn hò, cùng nhau nắm tay, hôn môi, giống như những cặp tình nhân khác, bởi vì… anh yêu em.”
Thế là buổi tối hôm ấy, dưới tán cây cổ thụ rợp bóng có hai người đang hôn nhau.
Nếu như hỏi Lục Phong và Vu Khiết là lúc nào bị người nhà phát hiện mối quan hệ bí mật này, đó là vào năm hai đại học.
Lục Phong khi lên đại học được cha gã thưởng cho chiếc xe hơi đời mới, vì không kiềm được suy nghĩ làm ít chuyện đen tối cùng với cục cưng trên chiếc siêu xe này, gã liền một mạch lái đến ký túc xá để gặp cô.
Vu Khiết khi lên đại học đã quyết dọn vào ký túc xá ở, một là để nhà Vu không thể quản chuyện của cô, hai là dễ dàng lén lút yêu đương cùng với Lục Phong.


Sau khi nghe qua điện thoại biết gã đang ở dưới lầu đợi cô, Vu Khiết xấu hổ viện cớ với bạn cùng phòng rằng có anh trai cô đến gặp, bộ dạng hớt hải chạy xuống lầu.
Trong xe rất ấm áp, Vu Khiết cởi áo khoác ra, bởi vì vội mà chỉ mặc một bộ đồ ngủ in hình chú thỏ tai ngắn dễ thương.

Không biết là vô tình hay cố ý, chiếc áo với một vài nút không được cài làm xương quai xanh như ẩn như hiện của cô lộ ra.
Lục Phong nuốt nước miếng kiềm chế, trong thâm tâm không biết bao nhiêu lần gào thét hãy chiếm lấy đối phương.

Gã ho khan, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
“Sao trán lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Anh đã bảo em không cần phải vội, anh ở trong xe chờ em được mà.”
Lục Phong miệng thì cằn nhằn, tay đã lấy khăn lau từ lúc nào, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán của cô.

Vu Khiết cúi đầu đỏ mặt mặc kệ gã đang lau, lại không biết rằng tư thế của gã thật con mẹ nó mờ ám ngày một gần hơn, tập kích lên môi cô một nụ hôn sâu ướt át..