Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 53: 53: Chương 51






Lúc Ngụy Uyên trở về Diệp Đinh đã ngủ rồi, mồ hôi trên trán vừa được lau qua nhưng hắn vẫn nhíu chặt lông mày.
Ngụy Uyên đè lên mi tâm giống như muốn xóa đi cái nhíu mày đó, đầu ngón tay vừa mới chạm vào thì lông mi Diệp Đinh run lên, giật mình tỉnh lại.

"Hôm nay có nghe lời ở trong doanh trướng nghỉ ngơi không, sao lại mệt mỏi thế này?" Ngụy Uyên khẽ hỏi.

Diệp Đinh hoảng hốt chớp mắt một cái, lập tức lộ ra nét mặt tươi cười: "Nhị ca trở về rồi."
"Trong trướng toàn mùi thuốc, xảy ra chuyện gì?"
Diệp Đinh chống đỡ ngồi dậy bị Ngụy Uyên ấn về, hắn đành phải nói: "Trong bụng hơi khó chịu nên uống chút thuốc, không sao cả."
Ngụy Uyên dém kín góc chăn rồi mới sờ trán Diệp Đinh: "Hết ngày mai chúng ta trở về, ngày mai nhị ca có thời gian rảnh cùng ngươi đi dạo.

Chờ về cung, ngoan ngoãn dưỡng thân thể cho tốt."
"Đều nghe nhị ca." Diệp Đinh ôm cổ Ngụy Uyên hôn khóe môi hắn.

Cuối cùng thu thú cũng tới hồi kết thúc, còn mỗi kiểm kê lại con mồi và mở tiệc để tế tự.

Diệp Đinh nghỉ ngơi nửa ngày mới gom đủ sức lực để tham dự tiệc mừng công.

Mấy ngày nay Ngụy Uyên không thể dành ra nhiều thời gian bồi Diệp Đinh, trong lòng có chút áy náy, khó có khi trộm được nửa ngày nhàn rỗi, đỡ Diệp Đinh đi dạo xung quanh.

"Săn thú mùa xuân lần tới nhị ca dẫn ngươi đua ngựa." Ngụy Uyên chậm bước chân, kiên nhẫn phối hợp với Diệp Đinh từ từ tản bộ.

Diệp Đinh quay đầu cười nói: "Được nha, lâu rồi không cùng nhị ca đua ngựa, trong lòng ngứa ngáy vô cùng."

"Ngươi luôn thắng mà." Ngụy Uyên cười cười chọc chọc trán hắn.

Diệp Đinh cười ra tiếng: "Đó là do nhị ca nhường ta."
"Không nhường ngươi sao được, tính tình từ nhỏ đã không chịu thua." Ngụy Uyên nhớ đến chuyện hồi bé, không nhịn được đáy mắt tràn đầy ý cười.

Diệp Đinh nhích vào trong ngực Ngụy Uyên, đắc ý nói: "Cho nên từ nhỏ nhị ca đã nhường ta."
Nói đến ngựa đua, Ngụy Uyên lại nhớ đến việc Diệp Đinh cứ đòi chăm ngựa ở trước điện, liền đỡ hắn nói: "Đi, nhị ca dẫn ngươi ra chuồng ngựa xem ngươi có thích ngựa còn non* hay không, nuôi thêm mấy con."
Mắt Diệp Đinh sáng lên: "Nhị ca muốn tặng ta ngựa non sao?"
Đôi mắt Diệp Đinh rất đẹp, linh hoạt, sinh động, Ngụy Uyên vì nó mà mê luyến.

Y cực kỳ yêu thích tất cả sắc thái của đôi mắt này, mỗi cái chớp mắt mỗi cái liếc nhìn đối với y mà nói đều toát lên sự vui sướng khó nói thành lời, nó giống như chứa đựng đầy vụn sao ở bên trong, là phép tắc của sao trời cũng là phép tắc của hắn.

Chuồng ngựa ở bãi săn lớn nhất bị chia thành nhiều cột ngựa kéo dài đến mức không đếm được, ngựa nhỏ thì cho thị vệ người hầu, ngựa lớn thì cho Hoàng đế, khắp nơi đều là hình ảnh bờm ngựa tung bay cùng từng tiếng hý dài.

Ngụy Uyên đỡ tay Diệp Đinh, dẫn hắn từ từ tản bộ quanh chuồng ngựa, đi qua từng cột từng cột, tỉ mỉ chọn lựa chú ngựa non trong lòng mình.

Thời điểm Diệp Đinh đang tràn đầy phấn khởi chọn ngựa non, bỗng nghe thấy một tiếng hý thê lương.

Lúc Diệp Đinh ở Tây Bắc có tiếng thích chăm ngựa thuần ưng, nghe thấy tiếng hý này mặt liền biến sắc, nhanh chóng quay lại nhìn.

Ngụy Uyên nhíu nhíu mày, triệu thị vệ qua xem bên kia xảy ra chuyện gì."
Vừa dứt lời, Diệp Đinh đã nhanh chóng đi đến nơi đó, sắc mặt âm trầm.

Nơi này đều do người có chuyên môn chăm sóc, không dưng sao lại có tiếng kêu thê lương của ngựa như vậy.

Ngụy Uyên theo sát Diệp Đinh, đi chưa được mấy bước thì quẹo ngay ở cột phía trước.

Tiểu công chúa mặc kỵ trang đỏ một tay nắm roi sắt, một tay cầm loan đao, mũi dao nhuốm máu, bắn lên mặt rồi lăn xuống đất, bụi đất cuồn cuộn.

Khuôn mặt công chúa Y Na kiêu căng ác liệt, hất cằm nhìn xuống mặt đất.

Mà trên mặt đất là một con ngựa, bờm ngựa xõa tung vốn trắng như tuyết nay đã nhuốm một ít máu cùng bụi đất, trên thân thể cường tráng là vết roi, vết máu loang lổ khắp nơi, trên cổ ngựa đều hằn rõ vết dây, trí mạng nhất là vết loan đao cắt, máu tuôn róc rách, nhuộm đỏ mặt đất.

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử còn chưa chết hẳn, đôi mắt nó mở to vô hồn, móng ngựa bất lực cào trên mặt đất để lại dấu vết nông sâu không đều, hồi lâu sau mới hý một tiếng dài trầm thấp cuối cùng.

Diệp Đinh không biết khi Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử nhìn thấy bầu trời lần cuối có cảm thụ như thế nào, còn hắn thì rất khó chịu.

Đau xót trong lòng quá lớn khiến hắn đứng không vững, cúi đầu toàn là một màu máu, ngẩng đầu là chân trời thối nát, đến cùng không còn nơi nào cho hắn cơ hội thở dốc.


Màu máu trước mắt khiến hắn chóng mặt, chờ khi hắn phản ứng được thì đã vuốt mắt cho Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử rồi.

Vết máu loang lổ ở quần áo và ngón tay, hắn cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, mở ra nhìn lại, một dòng nước mắt trong veo thuận theo đôi mắt nhắm nghiền của Ngọc Sư Tử rơi xuống, nhỏ lên trong lòng bàn tay nhưng lại làm tim hắn đau đớn.

Là sự giải thoát đi.

Bị người vây khốn trong rào chắn, dù quý giá như thế nào cuối cùng cũng không được tự do.

Nếu như có kiếp sau, chỉ mong có thể tùy ý hý vang nơi đồng bằng hoang vu.

...!
Công chúa Y Na nghiêng đầu, sắc mặt xem thường nói: "Y Na tham kiến bệ hạ."
Ngụy Uyên có chút kinh ngạc, thấy loan đao nhỏ máu không khỏi chất vấn: "Con ngựa này do ngươi giết?"
Công chúa Y Na không chút do dự gật đầu: "Không sai, là ta giết.

Hôm qua chính miệng bệ hạ đáp ứng đưa cho Y Na, chẳng lẽ Y Na không được tùy ý xử trí?"
Nàng dùng roi sắt chỉ Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử đã bắt đầu lạnh đi, nói: "Súc sinh này không nghe lời ta, thế mà suýt nữa dám hất ta ngã.

Phụ hoàng ta từng nói với ta, ngựa hoang khó thuần, nếu như không thuộc về mình thì liền giết chết!"
"Con ngựa này ức hiếp ta, đương nhiên ta muốn dạy dỗ nó!" Nói xong công chúa Y Na bước đến trước thi thể Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, nhấc chân phải lên đá.

Giày nhỏ bằng gấm còn chưa kịp chạm vào thân ngựa, một cơn gió từ ống tay áo quét đến hất Y Na xuống đất.

Đá sỏi dưới đất mài vào lòng bàn tay Y Na, nàng bị cỗ lực lượng hất ngã làm cả người đau đớn, tức giận nhìn phía trước.

Diệp Đinh khoanh tay thu áo, cuối cùng phủ một manh chiếu lên bờm Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, chật vật đứng dậy nói với quản ngựa ghi chép sự việc: "An táng cho tốt."
Nói xong liền im lặng quay người muốn rời đi.


Tất nhiên Ngụy Uyên không thèm quản công chúa Y Na dưới chân, hai bước đuổi theo ngăn trước người Diệp Đinh: "Vu Nhược..."
Tiếng nói bỗng im bặt.

Ngụy Uyên không biết hình dung ánh mắt Diệp Đinh như thế nào, đôi mắt giống như cất giấu đầy bầu trời sao giờ ảm đạm vô thần, tựa như bị tưới đẫm máu tươi của Ngọc Sư Tử, chuyển thành màu máu.

Diệp Đinh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt xuyên qua Ngụy Uyên không biết rơi ở nơi nào.

Gió thu thổi qua, trước mắt tiêu điều, cây đổ khắp nơi, nhưng trong lòng không có một chút bi thương.

Hồi lâu, Ngụy Uyên nghe thấy Diệp ĐInh mở miệng nói.

"Nhị ca, Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử chết rồi, Ô Vân Đạp Tuyết cũng đã chết."
Thanh âm Diệp Đinh khô khốc có chút không thật hòa cùng gió thu, cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi qua liền biến mất.

Năm đó lúc Ô Vân Đạp Tuyết đi Tây Bắc, là tự tay Ngụy Uyên đưa chiến mã cho Diệp Đinh, đi theo Diệp Đinh cùng vào sinh ra tử ba năm, cuối cùng chết trên chiến trường, thậm chí Diệp ĐInh còn không kịp vì nó mà tìm lại thi thể.

Còn Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử lại chết trong tay của một tiểu công chúa, vết roi khắp người, loan đao cắt qua cổ.

Ánh sáng cuối cùng nơi đáy mắt của Diệp Đinh cũng vụt tắt.

Hắn nghĩ, có khi nào, Diệp Đinh thuở xưa chết trên chiến trường, còn Diệp Đinh bây giờ chết vào ngày hôm nay..