Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 42: Đêm trăng




Vương phủ của Kỷ Chinh được xây dựng lớn vô cùng, nhưng không phải là kiểu rộng lớn giống như Hoàng cung, mà là rất tinh xảo. Đình đài lầu các, cảnh trí lâm viên, đều mang theo một loại tự nhiên độc đáo của lâm viên Tô Châu. Điền Thất ở Ninh vương phủ dạo một hồi thật lâu, vậy mà vẫn không dạo xong, đến cuối cùng đi được đau hết cả chân, Kỷ Chinh liền dẫn bọn họ ngừng ở trước một căn lầu nhỏ gần đó, rồi truyền người đem tiệc tối an bài ở đây.

Hoàng hôn ngả về phía tây, ánh mặt trời dần tắt, Kỷ Chinh sai người châm hơn mười ngọn đèn mỹ nhân. Đèn mỹ nhân làm được giống như đúc, lớn nhỏ giống hệt người thật, các tư thế đều không giống nhau, bên trong thắp cây nến rất lớn, vải đèn mỏng manh, bởi vậy so với đèn lồng bình thường thì sáng hơn rất nhiều.

Điền Thất không khỏi chậc lưỡi cảm thán, tên Ninh vương này, còn thực là biết hưởng thụ.

Bữa cơm này mọi người đều ăn hết sức tận hứng. Kỷ Chinh sai người bưng lên rượu rắn lục ủ hai mươi năm, bởi vì Điền Thất uống không quen, lại dâng lên rượu trái cây. Rượu trái cây có hai loại, một loại là rượu trái lê, một loại là rượu nho, Điền Thất cảm thấy hương vị của hai loại này đều không tệ, uống một chén rượu lê, tiếp theo uống một chén rượu nho, tuy độ rượu của hai loại đều không lớn, nhưng mà khi trộn với nhau thì sẽ sinh mạnh, bởi vậy nàng dần dần uống được có chút choáng váng đầu.

Trịnh Thiếu Phong rất hưng phấn, gõ cái bàn muốn ca hát. Kỷ Chinh và Đường Thiên Viễn đều không ngăn hắn, Điền Thất căn bản không nghe ra hắn hát cái gì, nhưng cũng đi theo hát bậy bạ, nhất thời hai con ma men đều lớn miệng nói linh tinh, hai người tỉnh táo khác thì còn đang chậm rì rì rót chậm nhấp môi. Ánh trăng đêm nay rất đẹp, Kỷ Chinh đã sai người hầu đi xuống hết, chung quanh chỉ còn lại mười mấy cái đèn mỹ nhân, lẳng lặng nhìn bọn họ vui vẻ uống rượu.

Trịnh Thiếu Phong nắm một chiếc đũa, hai con mắt không chớp, đột nhiên hắn nói, “Cha ta luôn luôn mắng ta.”

Điền Thất đáp, “Ta mong còn không được cha ta bò từ dưới nền đất đi ra mắng ta một cái.”

Trịnh Thiếu Phong lại nói, “Nương ta luôn luôn quở trách ta.”

Điền Thất đáp, “Ta mong còn không được nương ta bò từ dưới nền đất đi ra quở trách ta.”

Trịnh Thiếu Phong: “Huynh đệ của ta đều giỏi hơn ta.”

Điền Thất đáp, “Ta mong còn không được huynh đệ của ta bò từ dưới nền đất đi ra…”

Trịnh Thiếu Phong đánh gãy nàng, “Làm sao mà cả nhà ngươi đều ở dưới nền đất nha…”

Kỷ Chinh nghe lời say của hai người này, nhíu mày than thở.

Đường Thiên Viễn hãy còn tự rót tự uống một mình, sau đó ngẩng đầu an ủi Điền Thất, “Điền huynh nới lòng một chút, người đã mất không thể nhắm mắt nhất, chính là người còn sống vì bọn họ mà thống khổ. Nhân sinh vô thường, ngươi ta sớm muộn cũng sẽ hóa thành xương khô, sao không thừa dịp sống mà tận tâm hưởng thụ rượu ngon, trăng trong gió mát đêm nay.”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên Trịnh Thiếu Phong gõ cái khay hát lên Thập bát mô (*).

(*) Thập bát mô: Mười tám điệu sờ. Đây là 1 khúc hát dân gian dâm tục rất nổi tiếng, đặc biệt ai thích nhân vật Vi Tiểu Bảo sẽ biết. Ai muốn xem thì google.

Kỷ Chinh vội vàng đem nửa cái đầu vịt nhét vào trong miệng hắn, lúc này mới yên.

“‘Trăng trong soi biển cả, cùng lúc ấy bên trời,” (**) Điền Thất đỏ hồng mặt, nâng má vọng vầng trăng sáng như một vòng khay bạc trên bầu trời, bỗng nói, “Trăng sáng à, giờ này khắc này có mấy người đang ngửa đầu nhìn ngươi, cùng đúng lúc này?”(***)

(**) Hai câu thơ này trích trong bài thơ “Vọng Nguyệt Hoài Viễn” của Trương Cửu Linh. Nguyên văn: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì”

(***) Câu “cùng đúng lúc này” Điền Thất nói nguyên văn là “cộng thử thì” lấy từ trong câu thơ trên. Nhưng để Hán Việt cả 2 câu thì không được, để câu Hán Việt với câu Việt thì thì lại mất ý lặp ở dưới. Đành chú thích ở đây.

Vầng trăng không đáp. Nó cao cao treo ở trên trời, bình tĩnh rắc ánh sáng trong veo xuống thế giới. Ánh trăng như sương mù, như sương bay, như lụa mỏng, như sữa bò tinh tế chảy xuôi. Điền Thất vươn tay đón lấy một phen, phảng phất đem ánh sáng nhu hòa này nắm vào trong lòng bàn tay.

Nàng nắm nắm đấm, than nhẹ một tiếng, cũng không biết sao lại đột nhiên nghĩ đến người ở trong cung kia. Có một lần hắn đang ngắm trăng thì nàng vừa lúc ở đó, lúc ấy còn nịnh nọt hắn, nói rằng Hằng Nga trong cung trăng nếu mà nhìn thấy Hoàng thượng anh tuấn hào phóng, tất nhiên cũng sẽ nổi phàm tâm.

Lúc đó Hoàng thượng hồi đáp nàng như thế nào nhỉ? Đúng rồi là câu này, “Hằng Nga chắc hối tiên đan trộm, biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu.” (****)

(****) Hai câu thơ này trích trong bài thơ “Thường Nga” của Lý Thương Ẩn. Nguyên văn: “Thường Nga ưng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm”

Thật là, làm như ai không đọc qua hai ba bản toan thư (toan: chua xót) vậy đó. Điền Thất lắc đầu bật cười, đột nhiên lại có chút vắng vẻ.

Hoàng thượng có thể hay không nhớ đến nàng?

Hẳn là sẽ không, hắn phiền chán nàng đến như vậy.

Nếu hiện tại có người đem vấn đề này lấy ra hỏi Kỷ Hành, câu trả lời của hắn nhất định là chém đinh chặt sắt hai chữ “Sẽ không”, đương nhiên, hậu quả sau đó muốn người hỏi tự chịu.

Lúc này vị Hoàng đế nào đó cũng đang ngắm trăng. Khang phi ở cung Yêu Nguyệt an bài một cái đài ngắm trăng, lấy cái giá làm bằng gỗ tử đàn chống đỡ một bức màn màu nguyệt bạch có hình tròn tròn, sau bức màn đốt nến sáng ngời, đem tấm màn chiếu lên sáng bừng như một vầng trăng khổng lồ, trên màn thêu hình cây quế mờ nhạt, phía sau cây quế có cung trăng như ẩn như hiện.

Hằng Nga thì không cần thêu, bởi vì Khang phi tự mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

Kỷ Hành vốn là nhìn Khang phi không thuận mắt, lúc này tới cung Yêu Nguyệt hoàn toàn là vì muốn ngắm trăng. Từ trước đến giờ hắn chưa từng giống như bây giờ lòng không tạp niệm, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn quá.

Đương nhiên, về sau hắn sẽ thường xuyên thể hội đến loại cảnh giới này, chúng ta tạm thời đè xuống không nói.

Lại nói hiện tại, hắn ngồi ở trước vầng trăng làm bằng tấm màn này, giật mình cảm thấy có một loại ảo giác giống như thật sự đặt mình trong trăng.

Khang phi mặc một bộ váy trắng phiêu dật, búi kiểu tóc song hoàn, phi bạch thật dài kéo dưới đất, trang điểm thành hình tượng Hằng Nga thường thấy trong tranh vẽ.

Kỷ Hành lại không nể mặt nàng, “Cách trung thu còn tới hai tháng, ngươi làm sao đi mặc thành như vậy.”

Trong lòng Khang phi ôm con thỏ nhỏ, đi đến trước mặt Kỷ Hành, nhẹ nhàng cúi đầu, “Hoàng thượng thứ tội.”

Kỷ Hành không quan tâm nàng, chỉ đùa con thỏ trắng tinh trong lòng nàng, từng chút từng chút chọc cái đầu mũi màu hồng của nó, “Con thỏ nhỏ?”

Khang phi có chút kinh ngạc, Hoàng thượng đang cùng con thỏ nói chuyện?

“Thỏ nhỏ.” Kỷ Hành lại kêu một tiếng, sau đó nhẹ cười ha ha lên.

Khang phi hướng phía bàn liếc qua, liền rõ ràng, Hoàng thượng uống không ít, hẳn là say.

Kỷ Hành bưng một ly rượu ở trên bàn lên, hơi ngưỡng cổ uống hết. Môi răng bị mùi rượu tẩm được có chút chết lặng, khi chất lỏng thuần hương rượu đó xẹt qua cổ họng thì lại cùng nước lã không khác gì. Sau khi uống hết, hắn đem cái ly nặng nề đặt lên bàn, nói với cung nữ bên cạnh, “Rót rượu!”

Khang phi tự mình rót rượu, khuyên nhủ, “Hoàng thượng, rượu nhiều thương thân thể, ngài cũng phải yêu quý long thể.” Tuy nói như thế, vẫn là đem rượu rót đầy.

Bỗng nhiên Kỷ Hành lầm bầm lầu bầu nói, “Hằng Nga chắc hối tiên đan trộm, biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu. Biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu. Biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu!” Hắn không ngừng lặp lại câu nói cuối cùng, nói nói, đột nhiên cười ha hả lên.

Khang phi lo lắng nhìn về phía Thịnh An Hoài. Thịnh An Hoài cũng không biết làm sao bây giờ. Hoàng thượng sai bảo ông ấy có thể nghe hiểu, nhưng mà Hoàng thượng đọc thơ thì ông liền bế tắc.

“Thịnh An Hoài.” Kỷ Hành đột nhiên kêu ông.

“Nô tài ở đây.”

“Đem Điền Thất tìm tới cho trẫm.”

“Hoàng thượng, đêm đã về khuya, cửa cung đều khóa…” Điền Thất hiện tại sống ở sở Thập Tam.

“Đem Điền Thất tìm tới cho trẫm.” Kỷ Hành lại lặp lại một lần.

“Hoàng thượng, xin ngài sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai nô tài nhất định đem Điền Thất tìm tới.”

Kỷ Hành đột nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng bước nhanh đi ra ngoài. Thịnh An Hoài gắt gao theo cùng, rất lo lắng Hoàng thượng lại phát rượu điên.

Khang phi mang mọi người trong cung Yêu Nguyệt cung tống Kỷ Hành, thấy Hoàng thượng không hề ngủ lại, nàng khó nén thất vọng.

“Điền Thất ở nơi nào?” Kỷ Hành vừa đi vừa hỏi.

“Thưa Hoàng thượng, Điền Thất ở sở Thập Tam.” Thịnh An Hoài đáp.

“Chỗ nào ở sở Thập Tam?”

Thịnh An Hoài ngẩn người, đôi mắt của Hoàng thượng trong trẻo, nhìn không giống như là uống say. Ông ta có chút hồ đồ, trên miệng đáp, “Phòng chữ “Thủy” ở sở Thập Tam.” Số phòng ở sở Thập Tam dựa theo Thiên Tự văn mà xếp.

Kỷ Hành liền không hỏi nữa, tiếp tục bước nhanh đi. Thịnh An Hoài vừa thấy phương hướng không đúng, vội vàng nhắc nhở, “Hoàng thượng, ngài nên về cung Càn Thanh.” Sao mà càng đi càng hẻo lánh, còn dựa tường mà đi nữa.

Hoàng thượng không có hồi đáp. Thịnh An Hoài cẩn thận ngẩng đầu xem thì… Nơi nào còn có Hoàng thượng!

Thịnh An Hoài bị dọa đến nỗi nhìn quanh bốn phía, căn bản không thấy chút xíu bóng dáng của Hoàng thượng, ông run rẩy kéo một tên thái giám ở phía sau hỏi, “Hoàng thượng đâu?!”

Thái giám kia hướng phía trên chỉ chỉ, “Hoàng thượng ở chỗ kia kìa…”

Trong bóng tối, Kỷ Hành đứng ở trên tường thành cao hơn một trượng, gác tay mà đứng, đối nguyệt mà ca, giống như là muốn mọc cánh thành tiên vậy.

“Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tư công tử hề vị cảm ngôn.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

(Hai câu thơ này trích trong “Cửu ca – Tương phu nhân” của đại thi hào Khuất Nguyên.)

Gió nhẹ lướt qua vạt áo hắn, áo bào màu đỏ thắm tung bay, giống như là đóa sen đỏ đầy mê hoặc tới từ nghiệp hỏa sâu trong địa ngục, dưới ánh trăng sáng tỏ nở rộ ra.

“Hoàng thượng…” Thịnh An Hoài bị dọa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, Hoàng thượng uống nhiều, nếu không cẩn thận sẩy chân rơi xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thịnh An Hoài sợ kinh đến hắn, nhỏ giọng dỗ dành nói, “Hoàng thượng, xin ngài xuống dưới…”

Kỷ Hành quả thật xuống dưới, nhưng là xuống đến một mặt khác của tường thành.

Thịnh An Hoài vội vàng triệu tập thị vệ chung quanh ra cung đi tìm, lại sợ động tĩnh nháo được quá lớn thì mọi người đều không có chuyện tốt, bởi vậy cũng không dám quá mức rêu rao, nhất thời tâm lực lao lực quá độ.

Khi thái giám và thị vệ đuổi tới thì Kỷ Hành đã sớm không tung tích. Mọi người lo lắng sưu tầm bốn phía.

Thịnh An Hoài tỉnh táo lại, cẩn thận hồi nghĩ một chút lời nói việc làm của Hoàng thượng trước khi leo tường, sau đó mang mấy người đi thẳng tới sở Thập Tam.

Thái giám ở phòng chữ Thủy tại sở Thập Tam sắp bị dọa chết.

Bọn hắn đang ngủ say giấc, đột nhiên nghe được một trận động tĩnh trước cửa sổ, lúc mở to mắt thì lại thấy được có thêm một người ở trong phòng, người này mặc áo bào màu đỏ, lưng đưa về phía ánh trăng trước cửa sổ, bộ mặt mơ hồ, chỉ có thể xem ra sắc mặt hắn trắng bệch (uống rượu uống đến nỗi như thế), ánh mắt lại sáng được không quá bình thường, giống như là hai ngọn lửa nhỏ, trong giây lát khiến người ta nghĩ đến Hoàng đại tiên muốn phát công.

(Câu trong ngoặc trên kia của tác giả.)

“Quỷ nha!!!” Hai tên thái giám mỗi người tự ôm chăn mền co rút thành một cục.

“Quỷ quỷ quỷ đại nhân xin ngài ngài ngài thương xót, oan có đầu nợ có chủ, không không không cần tìm ta!” Một tên thái giám run run nói.

Kỷ Hành đối với xưng hô như vậy không để ý. Hắn đảo mắt quanh phòng, có ba chiếc giường gỗ, nhưng chỉ có hai người, một cái giường gỗ bị cải tạo thêm cái khung thì rỗng tuếch trống không.

“Điền Thất đâu?” Kỷ Hành hỏi.

A, thì ra là tới tìm Điền Thất lấy mạng. Thái giám kia nhẹ nhàng thở ra, cũng không nói lắp, “Hôm nay Điền Thất không trở về.”

“Hắn đi chỗ nào?”

“Không biết, có lẽ đi bên ngoài thu đồ cổ rồi.” Trong tiệm Bảo Hòa có thái giám làm việc này.

Kỷ Hành nghe xong, lại nhảy cửa sổ đi ra. Hai thái giám chỉ cảm thấy vừa chớp mắt, bóng dáng người kia đã biến mất, càng thêm tin chắc đây là một con quỷ.

Thịnh An Hoài đến sở Thập Tam chụp hụt. Hai thái giám ở phòng chữ Thủy đã chen trên cùng một cái giường, thấy được Thịnh An Hoài tới, vừa nói vừa khoa tay múa chân giúp ông ấy hình dung sự đáng sợ của ác quỷ mới nãy một chút. Thịnh An Hoài an ủi bọn họ hai câu, liền ra ngoài, song lại tìm bốn phía tiếp, không có kết quả, ông chỉ đành phải về cung Càn Thanh trước.

Cung nữ thái giám trực đêm đều nói Hoàng thượng không trở về, Thịnh An Hoài có chút hồ nghi, xông vào phòng ngủ của Kỷ Hành xem xem, quả nhiên thấy Hoàng thượng đã lặng lẽ im hơi lặng tiếng bò về giường rồng của bản thân.

Ông đến gần nhìn nhìn, Hoàng thượng đã ngủ. Áo bào màu đỏ thắm trải tại trên giường gấm vàng chóe, cực kỳ lóa mắt. Hoàng thượng nằm thẳng, một tay buông ở ngoài giường, trong tay còn lại thì nắm lấy một cái quạt xếp cũ đã ngả vàng. Cái quạt xếp kia cũ tới trình độ nào nha, chính là giống như lượm từ trong đống rách nát mà ra.