Bé Hoàng Yến Nhà Thái Tử Gia Bắc Kinh

Chương 2




6

Mỗi lần Chu Đình bày ra cái mặt lạnh lùng khó ở là trong bán kính ba km, tuyệt đối không có nổi một ngọn cỏ nào sống sót được trước áp suất của hắn.

Gã đàn ông kia hậm hực sờ mũi một cái rồi bỏ đi.

Gã ta chuồn được, nhưng tấm thân bé nhỏ của mị chắc chắn sẽ phải nằm luôn tại đây.

Đang lúc tôi vội vàng muốn giải thích thì Chu Đình đứng từ trên cao liếc tôi một cái, khuôn mặt tối sầm lại.

Sau đó hắn nghiêng đầu nói mấy câu có việc với mấy người bạn ngồi ở bàn bên cạnh, rồi quay người rời đi.

Tôi giật mình, cũng không để ý đến đứa bạn thân đang bay nhảy ngoài kia nữa, vội vàng chạy theo hắn.

Đến khi ngồi vào xe rồi, Chu Đình vẫn không thèm để ý đến tôi.

Thấy tôi bối rối thắt dây an toàn cẩn thận rồi, hắn lập tức đạp mạnh chân ga.

Làm cho cái tấm lưng già cỗi của tôi đập ra sau một cái đau điếng.

Tôi không dám hé răng, hận không thể quỳ tại chỗ hát bài “Hãy thứ tha cho em” trước mặt hắn.

(Editor: Baby I"m sorry again hãy thứ tha cho em

Lúc ấy chắc có lẽ em dại khờ

Vì nhớ anh đầy vơi câu yêu thương chưa thành lời

Người ơi em xin anh hãy bên em~~~)

Online chờ gấp, xin hỏi làm sao để trấn an thùng thuốc nổ này đây ạ?

Nói là em mới bị quỷ đoạt xác?

Hay là nói em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi?

Liệu hắn nghe xong có tức mình mà sút luôn tôi đi không?

Lúc tôi vẫn đang run như Chihuahua thì chiếc xe đã dừng lại, bọn tôi về đến nhà rồi.

Chu Đình dừng xe, sải bước qua đầu ô tô, đến bên ghế phụ, một phát vác gọn con nhỏ đang muốn vọt lẹ xuống xe là tôi lên.

Tôi: "Chu, Chu Đình..."

Cái tư thế này khiến bụng tôi hơi khó chịu vì phải tì vào bả vai hắn, thế là tôi lập tức vùng vẫy.

Kết quả bị hắn vỗ một cái không nặng không nhẹ vào mông.

"Nếu em đã thừa năng lượng như vậy thì hôm nay thức cả đêm cùng tôi đi.”

Tôi: "……"

Tai tôi lập tức đỏ bừng, toàn thân cứng đờ nằm trên vai hắn, không dám cử động nữa.

7

Đôi khi mị mệt mỏi đến mức muốn gọi chú cảnh sát.

Nếu không phải trong lịch sử đã có ghi chép, mị còn nghĩ đêm nay mị vừa đi xây Kim Tự Tháp Ai Cập.

Tôi ôm gối thở dài, báo cho bạn thân một tiếng bình an.

Một lát sau, có người nằm xuống phía sau.

Trên người của người nọ còn mang theo hơi nước và mùi sữa tắm giống hệt tôi.

Tôi theo thói quen quay người lại, định rúc vào trong lòng hắn, ai ngờ trong đầu đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ trong quán bar.

Thế là lại đứng hình tiếp, động cũng không được mà không động cũng không xong.

Bên dưới đầu ngón chân đã nhanh chóng khởi công tính đánh bài chuồn.

"Từ Uyển, quay lại đây."

Giọng nói bình tĩnh của Chu Đình vang lên sau đầu tôi.

"A đây ạ..."

Tôi từ từ quay người sang, nhìn Chu Đình với ánh mắt nịnh nọt.

Tôi sợ hắn sẽ lôi một cái thắt lưng đã xát muối biển ra đập tôi, vừa đánh vừa sát trùng một thể.

Tôi còn tưởng sắc mặt hắn sẽ kh ủng bố lắm, ai ngờ quay lại thì thấy thái tử gia đang cười như không cười nhìn tôi.

Hàm dưới góc cạnh, lúc liếc nhìn người khác thì giống hệt nam hồ ly, từ trong ra ngoài đều có chút gợi tình.

Hắn nhéo nhéo má tôi, duỗi tay ôm tôi vào lòng.

"Ngủ đi."

???

Ngài không muốn tính sổ với lão nô à?

Tôi dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Chu Đình.

“Em không ngủ được thì làm tiếp nhé?”

Chu Đình nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

Tôi lập tức thu hồi ánh mắt, giả vờ làm xác ch ế t.

Nhưng sự tò mò trong lòng trỗi dậy, tôi thận trọng hỏi một câu:

"Chu Đình."

"Ừm?"

Hắn mở mắt, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi bình tĩnh đổi giọng:

"Chồng ơi, anh không tức giận về chuyện ở quán bar sao?"

Chu Đình vừa kéo tôi vào lòng vừa nói một câu tôi chả hiểu gì cả:

"Em nghĩ tôi là đồ ngốc à?"

8

Chỉ một câu nói của thái tử gia đã mém khiến CPU của tôi bốc khói.

Ý hắn là gì?

Không lẽ Chu Đình đã sớm phát hiện ra tôi không phải đóa bạch liên bông nhỏ bé mong manh rồi sao?

Nhưng tại sao hắn không vạch trần tôi?

Hay nhỏ bạn thân tôi nói đúng, mấy kẻ có tiền đều mê thể loại chim hoàng yến này sao?

Vậy sau này tôi có cần giả vờ nữa không?

Ai da, tiền khó kiếm, phân khó ăn quá đi.

Bây giờ lão nô nên chọn tính cách nào đây hả Thái tử gia ngài ơi?

Cảm thấy quá mệt mỏi, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi quay lại thời điểm gặp gỡ Chu Đình.

Y như tiểu thuyết Mary Sue* cẩu huyết.

*Tiểu thuyết Mary Sue là những bộ có nhân vật hoàn hảo không tì veesrt, giỏi đến mức thượng đế cũng phải ghen tị.

Lúc đó tôi vẫn còn là một sinh viên đại học đang còng lưng làm đủ các loại công việc part-time để kiếm học phí và sinh hoạt phí.

Tình cờ mèo mù vớ được cá rán mà được làm gia sư cho một học sinh tiểu học trong khu biệt thự của giới hào môn.

Dạy được tới nửa buổi thì tôi khát nước, sau khi được học sinh đồng ý, tôi vội đi vào bếp nhà thằng bé kiếm cốc nước.

Nhìn mấy bức tranh cổ trị giá tám chữ số treo đầy cả một đoạn đường xuống bếp, tôi không khỏi ch ảy nước miếng.

Nếu bán một bức đi thì bao được mấy người mẫu nam nhỉ?

Trong lúc gật gù đắc ý, tôi đụng phải Chu Đình.

Lúc đó hắn đang cầm cái cốc ung dung đứng ở gần đó, khuôn mặt đẹp đến không tưởng, y như một nhân vật vừa bước ra từ trong tranh.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn lười biếng nhướng mi lên nhìn tôi.

“Cô là gia sư của em trai tôi?”

Tôi bối rối nuốt ngụm nước bọt sắp trào ra khỏi miệng, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

"Đúng vậy, thưa ngài."

Hắn chỉ ừ nhẹ rồi cụp mắt xuống.

Mắc gì phải chảnh zữ zị ba???.

Tôi hậm hực rót cốc nước, không dám nói gì nữa.

Kết thúc buổi học hôm đó, tôi đang định ra bên ngoài khu biệt thự để bắt taxi về trường thì trông thấy một chiếc ô tô sang trọng dừng ngay trước mặt mình.

Ánh mắt mờ mịt của tôi rơi vào con ngươi đen láy của Chu Đình đang ngồi trên ghế lái.

"Cô Từ, để tôi tiễn cô về."

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, ma xui quỷ khiến lại đồng ý.