Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 30-1




"Câm mồm, cút sang một bên."

Cuộc cãi vã giữa Ninh Xảo Trân và Ninh Hải ngày càng trở nên căng thẳng, vì trở về không gian riêng tư nên cả hai vứt bỏ mọi kiềm chế, đưa ra những lời buộc tội ác liệt nhất, cho những người từng thân mật nhất.

Khi Ninh Hải lần đầu tiên tát vào mặt Ninh Xảo Trân, âm thanh giòn vang khiến không khí ồn ào đột nhiên dừng lại.

Ninh Xảo Trân sửng sốt, sau đó liền nổi giận, mất trí thét lên chói tai, vừa đấm vừa đá Ninh Hải, nhưng Ninh Hải vì nóng nảy mà lần nữa giơ tay lên cao.

Vạn Thu vốn đang im lặng không lên tiếng đột nhiên bước tới, kiễng chân lên muốn giữ lấy tay Ninh Hải: "Ba..."

Nhưng với thân thể còi cọc và nhẹ cân của mình, chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.

Ninh Hải vung tay, hung hăng đẩy Vạn Thu sang một bên, cậu giẫm phải trái cây, cơ thể không giữ được thăng bằng, sau lưng và gáy đập vào tường, phát ra âm thanh nặng nề.

Khung cảnh rất hỗn loạn.

Sở Ức Quy dựa vào tủ, bình tĩnh lắng nghe những gì xảy ra bên ngoài. Hắn chỉ nghe thấy tiếng động, lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sở Ức Quy cũng đã hiểu, Vạn Thu nhốt hắn ở đây để tránh bị ảnh hưởng.

Quá nhanh.

Phản ứng muốn đem hắn giấu đi, quá nhanh.

Trí thông minh của Vạn Thu không cao, phản ứng cũng rất chậm, không thể nhanh chóng hiểu được tình hình hiện tại, khi nói chuyện đều phải nhẹ nhàng chậm rãi mới hiểu được.

Nhưng khi Vạn Thu đối mặt với cuộc cãi vã giữa ba mẹ mình, lại phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

Quả thực tựa như phản xạ có điều kiện.

Việc này đủ chứng minh Vạn Thu ở đây rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu loại chuyện tương tự. Mà lúc loại chuyện này xảy ra, phản ứng đầu tiên của Vạn Thu cư nhiên là bảo vệ hắn.

Sở Ức Quy không hành động hấp tấp, an toàn rúc vào trong tủ. Ánh mắt Vạn Thu lúc đóng cửa tủ lại hiện lên.

Lo lắng, xin lỗi...

Hắn giống như được anh trai bảo vệ.

Cuộc cãi vã kéo dài rất lâu, Sở Ức Quy im lặng lắng nghe. Cho đến khi Ninh Hải buồn bực đóng sầm cửa rời đi, mà Ninh Xảo Trân vẫn không ngừng khóc, tiếng khóc thê lương như phải chịu hết thảy ủy khuất trên đời.

Trong số đó, Sở Ức Quy không hề nghe thấy âm thanh của Vạn Thu. Hắn đợi rất lâu, hai chân đã bắt đầu tê dại.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Vạn Thu sột soạt trở về phòng ngủ.

Cửa tủ mở ra, ánh sáng từ tầng đối diện xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Bầu trời đã chuyển từ một buổi chiều tĩnh lặng sang bóng tối của màn đêm. Trong bóng tối, thứ đầu tiên tỏa ra là mùi máu thoang thoảng.

Sở Ức Quy nhắm mắt lại, thích ứng ánh sáng.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Vạn Thu. Dưới đôi mắt xinh đẹp của Vạn Thu, nửa khuôn mặt đã loang lổ máu khô không được rửa sạch.

Máu đã đông lại, vết thương không sâu nhưng máu chảy rất nhiều.

Vạn Thu một lần nữa làm động tác im lặng.

Sở Ức Quy nhìn qua, vết thương chói mắt như vậy nhất định vẫn đang rất đau, nhưng đôi mắt của Vạn Thu trước sau luôn trong suốt, không có hận ý hay oán giận trong đó.

Vạn Thu dùng bàn tay không dính máu dắt Sở Ức Quy.

Rất cẩn thận, Vạn Thu dẫn hắn đến tiền sảnh, đặt giày hắn xuống đất. Cậu cúi xuống, nhấc chân Sở Ức Quy lên, thậm chí còn tự mình đi giày cho hắn.

Vẻ mặt Sở Ức Quy phức tạp, trong căn phòng tối tăm hỗn độn, cậu bé gầy gò đối đãi thật tốt với người bạn của mình.

E rằng cậu bé đó không biết, cái này, gọi là hèn mọn.

Vạn Thu mở cửa rất nhẹ nhàng, rõ ràng để tránh gây ra tiếng động. Ninh Xảo Trân có lẽ đã ngủ rồi.

Lướt qua cửa chống trộm, Sở Ức Quy quay đầu nhìn Vạn Thu. Thân thể nho nhỏ đứng trong bóng tối, dưới khung cửa khổng lồ, dường như bị tách biệt khỏi thế giới.

Vạn Thu đến gần Sở Ức Quy, kiễng chân lên, Sở Ức Quy cong lưng thuận theo.

Vạn Thu ghé sát vào tai hắn, nhỏ nhẹ nói: "Thật xin lỗi."

Trong tay Sở Ức Quy, một vật được đặt vào. Sở Ức Quy cúi đầu nhìn nhưng không thấy rõ vì tối.

Vạn Thu trước mặt hắn chậm rãi đóng cửa lại, từ đầu đến cuối đều không đánh thức đèn cảm ứng ở hành lang.

Sở Ức Quy chạm vào vật lạnh lẽo trong tay, đưa lên mũi ngửi. Mùi thơm giòn ngọt xộc vào mũi, trong tay hắn chính là một trái xoài còn nguyên vẹn.

Vạn Thu ở trong một thế giới chua chát, đưa cho hắn một món quà ngọt ngào.

Sở Ức Quy cầm quả xoài, cụp mắt xuống, xoay người đi xuống lầu.

Hôm nay không thể chiêu đãi bạn bè.

Vạn Thu cuộn tròn trên giường, sau khi tiễn Sở Ức Quy rời khỏi nhà mới cảm thấy cơ thể đặc biệt mệt mỏi. Dù vậy nhưng cậu vẫn mò mẫm trong bóng tối, dọn dẹp mọi thứ trên mặt đất thật sạch sẽ.

Hương trái cây ngọt ngào lưu lại trên tay, Vạn Thu cẩn thận ngửi một chút, liền nghĩ tới Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ.

Trên mặt đã lén rửa sạch, tuy đã quen mùi máu nhưng cậu không muốn làm bẩn ga trải giường.

Vạn Thu dựa vào ga trải giường, lại ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Không phải của cậu mà là của Sở Ức Quy.

Khoảng thời gian này Sở Ức Quy vẫn luôn ngủ trên giường cậu, còn để lại mùi hương.

Vạn Thu ngồi dậy, chạy vào phòng tắm vặn vòi nước, tắm rửa lần nữa rồi mới trở về phòng.

Đêm khuya, Vạn Thu ngủ thiếp đi. Khi lần nữa mở mắt, vẫn là khoảng thời gian quen thuộc.

Vạn Thu ngồi dậy nhìn phòng ngủ, cửa đóng kín, nếu mẹ ra ngoài thì cửa sẽ mở.

Vạn Thu rửa tay làm bữa sáng, có cháo kê, bánh bao hấp, rau xào, còn chọn trái cây mình thích ăn nhất, cậu cắt từng miếng nhỏ rồi đặt bên cạnh bữa sáng.

Sau khi làm xong, Vạn Thu vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn phía sau lưng mình trong gương.

Lúc xào rau, sau lưng chợt cảm thấy đau nhức, quả nhiên đã bầm tím một mảng. Vạn Thu sờ sờ sau gáy, ít nhất trên đầu không bị sưng.

Đã quen với những vết sẹo như vậy, Vạn Thu ngồi lại trên bàn ăn và chờ đợi.

Thời gian trôi qua, trái cây trên bàn đã đổi màu.

Một tiếng rưỡi sau, Vạn Thu nghe thấy Ninh Xảo Trân ở trong phòng gọi điện thoại. Vạn Thu lập tức đi hâm nóng lại bánh bao và cháo.

Nhìn trái cây, Vạn Thu đặt nó bên cạnh bàn rồi cắt một phần khác cho Ninh Xảo Trân.

Cuối cùng Ninh Xảo Trân cũng ra khỏi phòng, một bên nói chuyện điện thoại với người đối diện, một bên rửa mặt qua loa.

Đôi mắt đỏ hoe vì khóc, thậm chí mụ còn không có tâm tư trang điểm. Từ đầu đến cuối, Vạn Thu đứng bên cạnh không nhận được một ánh mắt nào từ Ninh Xảo Trân.

Cậu bất đắc dĩ đứng ở cửa, nhìn Ninh Xảo Trân xỏ giày, mở cửa rồi đóng cửa lại.

Chỗ cậu đứng, ánh nắng không còn dáng vẻ của sáng sớm, nó dường như trong suốt.

Vạn Thu lần nữa quay lại bàn, ăn xong phần bữa sáng của mình, đem mọi thứ còn lại vào tủ lạnh rồi thu dọn nhà bếp. Sau đó vào phòng ngủ của ba mẹ để dọn dẹp.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng mở cửa vang lên, Vạn Thu theo bản năng bước nhanh ra khỏi phòng ngủ hai bước, nhìn về phía cửa chống trộm.

Ninh Hải đã trở lại.

Ninh Hải sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy hung ác, nghiêng người liếc nhìn Vạn Thu, Vạn Thu lập tức an phận đứng sang một bên.

Hôm nay Ninh Hải trở về, dường như không có hứng thú nói chuyện với Vạn Thu, bắt đầu lục lọi khắp nhà.

"Ba." Vạn Thu đứng ở phía sau Ninh Hải: "Ba đang tìm cái gì?"

Vạn Thu biết rõ đồ vật trong nhà nhất, cậu có thể giúp đỡ.

"Câm mồm, cút sang một bên." Ninh Hải không kiên nhẫn, Vạn Thu chỉ có thể lặng lẽ đứng ở một bên.

Vạn Thu nhìn ngôi nhà mình vừa dọn ngăn nắp lại trở thành một mớ hỗn độn.

Cậu thấy Ninh Hải bỏ rất nhiều thứ vào trong túi, như điện thoại di động, hộp trang sức của Ninh Xảo Trân. Cuối cùng cậu thấy Ninh Hải đi vào phòng ngủ của mình, mở đệm ra.

Vạn Thu chậm rãi mở to hai mắt, nhìn Ninh Hải bỏ hết số tiền cậu tiết kiệm được vào túi.

"Nhặt rác cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?" Ninh Hải nghi ngờ liếc Vạn Thu một cái, trong chỗ tiền của Vạn Thu có rất nhiều tờ mệnh giá lớn, Ninh Hải cũng rất kinh ngạc.

Ninh Hải rời đi.

Náo loạn ngôi nhà một phen, rồi cầm tiền của Vạn Thu đi mất.

Tiếng cửa đóng lại truyền rõ ràng tới tai. Để lại cho Vạn Thu một mảnh an tĩnh, một căn phòng hỗn độn, cậu không còn cách nào ngoài việc dọn dẹp một lần nữa.

Vạn Thu muốn dọn dẹp nhà cửa càng nhanh càng tốt, cậu còn phải ra ngoài nhặt rác.

Bữa tối và bữa sáng trong nhà không đủ tiền vì ba lấy hết, nếu mẹ không mua đồ ăn về thì buổi tối ba mẹ đều không có cơm ăn.

Vạn Thu sắp xếp xong mọi việc, nhanh chóng cầm chiếc túi nhỏ và chiếc xe kéo, chạy một mạch đi nhặt rác.

"Vạn Thu." Dương Tiêu Vũ đứng trước mặt cậu.

Vạn Thu ngẩng đầu, vết xước trên má liền hiện lên dưới ánh mặt trời.

Sự lo lắng của Dương Tiêu Vũ lần này đã trở thành sự thật.

Vạn Thu lại bị đánh.

Tại sao Sở Ức Quy không nói gì với bọn họ?

Vết thương tuy không rõ ràng, Dương Tiêu Vũ vẫn cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay vô hình siết chặt, đau đớn khó có thể khống chế bản thân.

Vạn Thu biết Dương Tiêu Vũ không vui.

Đứng tại chỗ, Vạn Thu ngẩng đầu, có chút lo lắng nói: "Mẹ, hôm nay con có chuyện rất quan trọng..."

Có thể đừng đánh quá mạnh được không? Nếu quá đau, lúc chạy sẽ rất mệt.

Bàn tay vốn định chạm vào Vạn Thu dừng lại trên không, nhìn đứa trẻ trước mặt, giống như khối băng bị phá từ bên trong, dù không chạm vào cũng có thể vỡ ngay lập tức.

Vạn Thu nhắm mắt lại, nhưng cơn đau như trong dự đoán vẫn chưa ập đến.

Cậu mở to mắt, nhìn thấy vẻ "không vui" trên khuôn mặt Dương Tiêu Vũ. Nhưng dù xuất hiện vẻ "không vui", cậu lại không phải đón nhận đau đớn, giống như lần gặp Sở Ức Quy.

"Cảm ơn mẹ." Vạn Thu lùi lại một bước, rời khỏi người Dương Tiêu Vũ.

Cảm ơn? Cảm ơn vì cái gì? Nhưng lời còn chưa nói ra, Vạn Thu đã sốt ruột muốn rời khỏi Dương Tiêu Vũ.

"Từ từ, con muốn đi đâu?" Dương Tiêu Vũ đột nhiên kéo cánh tay Vạn Thu lại.

Vết bầm trên lưng bị kíc/h thích khiến Vạn Thu đau đớn, cậu mím môi chịu đựng rồi nói: "Con đi kiếm tiền."

Dương Tiêu Vũ cau mày: "Tiền mẹ cho con đâu?"

Vạn Thu đáp: "Ba cầm đi rồi."

Vạn Thu rất thản nhiên, cho dù số tiền vất vả kiếm được bị lấy đi, chỉ cần là người nhà, Vạn Thu cảm thấy đó là chuyện bình thường.

Dương Tiêu Vũ dùng ngón tay vu/ốt ve bên má bị thương của Vạn Thu.

Những ngón tay của bà run rẩy.

Đứa con xinh đẹp của bà không chút để ý đến vết sẹo trên mặt, cho dù đáng yêu nhưng những vết sẹo, vết đỏ sưng tấy vẫn khiến bản thân trông rất chật vật.

"Không phải mẹ nói rồi sao? Nếu con ở với mẹ, mẹ sẽ cho con tiền." Dương Tiêu Vũ hít một hơi thật sâu, gượng cười, "Con có thể ở với mẹ nhiều hơn được không?"

Vạn Thu nhìn vẻ mặt của Dương Tiêu Vũ, quan sát và quan sát.

Dương Tiêu Vũ biết, nhưng bà hy vọng tình cảm của Vạn Thu dành cho mình là thật, Vạn Thu nhất định sẽ hiểu.

"Được, mẹ." Vạn Thu đồng ý.

Vạn Thu chưa bao giờ từ chối điều gì bà muốn, ngoại trừ việc cùng bà về nhà.

Dương Tiêu Vũ gọi điện cho Sở Kiến Thụ, mang Vạn Thu tới bệnh viện một lần nữa.

Dương Tiêu Vũ rất coi trọng sắc đẹp, bà không thể để vết sẹo lưu lại trên mặt Vạn Thu.

Bà cũng hy vọng Vạn Thu sau khi được mình vỗ béo, sẽ trở nên thật đẹp trai soái khí.

Vạn Thu ngoan ngoãn đi theo Dương Tiêu Vũ đến bệnh viện và gặp lại Sở Kiến Thụ.

Là bác sĩ gặp lần trước cho cậu thuốc.

"Còn vết thương nào nữa không?" Bác sĩ hỏi.

Vạn Thu chớp chớp mắt, không nói gì. Cậu còn chỗ khác bị thương, lưng cậu rất đau.

Nhưng Ninh Xảo Trân nói cậu không thể để người khác nhìn thấy bên trong quần áo, vậy nên Vạn Thu cái gì cũng sẽ không nói.

Dương Tiêu Vũ hôm nay không đưa Vạn Thu đi dạo chơi mà đến một công viên nhỏ.

Công viên nhỏ có rất nhiều người, cả người lớn, các cô, các cặp đôi trẻ đang yêu nhau, chỗ hành lang tập trung nhiều người còn có thể nghe thấy tiếng nhạc cụ.

Khi Vạn Thu dọn dẹp phòng xong đã là buổi chiều, ở đây rất náo nhiệt. Vạn Thu đã từng tới đây, nhưng chủ yếu chỉ đi ngang qua, cậu đến đây vì nơi này có rất nhiều chai nước.

Ngồi dưới hành lang phủ đầy dây thường xuân, lá xếp tầng xanh mướt, khi khuôn mặt Dương Tiêu Vũ ở gần những chiếc lá, dường như những bông hoa nở trong lá xanh trở đẹp hơn nhiều, thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Dương Tiêu Vũ vỗ vỗ chân mình: "Con có muốn nằm trên đùi mẹ không?"

Những người xung quanh nghe thấy liền hiểu đó là người mẹ mang con theo, một số thanh niên đang ngo ngoe rục rịch bắt đầu cảm thấy đáng tiếc.

Dương Tiêu Vũ làm ngơ trước những ánh mắt xung quanh, nghiêm túc nhìn vào mắt Vạn Thu.

Vạn Thu cúi đầu nhìn chân của Dương Tiêu Vũ.

Có nho nhỏ chờ mong, nho nhỏ nhưng lại dày đặc, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Dương Tiêu Vũ kéo Vạn Thu lại, để Vạn Thu nằm trên hai chân mình. Vạn Thu thấy một mùi rất giống Sở Ức Quy, nhưng thơm hơn, dịu hơn.

Mẹ rất mềm mại, hơi thở nữ tính quấn quanh Vạn Thu, Vạn Thu cảm thấy được bao bọc trong hơi ấm của mẹ an toàn vô cùng.

Hôm qua Vạn Thu ngủ rất muộn, hôm nay lại phải làm nhiều việc hơn, Vạn Thu thực sự mệt mỏi.

Cậu nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng của Dương Tiêu Vũ.

Rất êm tai.

Dễ nghe như nữ minh tinh hát trên tivi vậy.

Tiếng hát ngân trong gió nhẹ, Vạn Thu như nằm trên những đám mây, mơ mơ màng màng được dỗ vào giấc ngủ.

Dương Tiêu Vũ sao có thể không nhìn ra sự mệt mỏi của Vạn Thu? Đứa trẻ còi cọc, gầy gò hơn người bình thường, sắc mặt tái nhợt, bước đi uể oải, tưởng chừng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Sở Kiến Thụ ngồi cách đó không xa, đang họp trên điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ. Sau đó ông cúp điện thoại, đi đến chỗ hai người.

Xung quanh tuy ồn ào nhưng nơi đây có vẻ yên tĩnh, vì Vạn Thu đang ngủ rất say.

Sở Kiến Thụ cúi người, đưa tay vu.ốt ve tóc Vạn Thu, động tác nhẹ nhàng mà tinh tế.

Thế nhưng tay Sở Kiến Thụ lại cứng đờ. Mặt Vạn Thu áp vào bụng Dương Tiêu Vũ, lúc này lưng quay về phía ông.

Từ góc nhìn của Sở Kiến Thụ, ông thấy vết bầm hơi lộ ra dưới chiếc cổ áo rộng.

Vạn Thu quá gầy, chỉ mặc vừa vặn bộ quần áo có cùng chiều cao, nhưng cổ áo của Vạn Thu lại quá rộng, lộ ra một phần lớn vai, mà ở dưới lớp quần áo kia là vết xanh tím không thể che giấu.

Nhìn thấy biểu tình Sở Kiến Thụ kỳ quái, Dương Tiêu Vũ lập tức nhìn lại, ngay sau đó ngón tay siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Sở Kiến Thụ lập tức nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, khẽ lắc đầu.

Trấn an vợ.

Tay Dương Tiêu Vũ nắm chặt lấy cánh tay Sở Kiến Thụ, như muốn dồn hết oán hận vào trong tay chồng mình.

Khi Vạn Thu tỉnh lại thì đã gần đến giờ về nhà. Ngồi dậy, hai má Vạn Thu đều hằn vết đỏ, còn chưa tỉnh ngủ nên đôi mắt đờ đẫn, ngây ngô mờ mịt thật đáng yêu.

Vạn Thu càng đáng yêu bao nhiêu, Dương Tiêu Vũ lại càng ghét Ninh Xảo Trân và Ninh Hải bấy nhiêu.

"Mẹ, con phải về nhà." Vạn Thu nhìn sắc trời, đứng lên.

Dương Tiêu Vũ đưa cho Vạn Thu một tờ tiền lớn: "Đây là tiền hôm nay mẹ mua thời gian của con, ở cùng Vạn Thu của chúng ta, mẹ thật sự rất vui."

Vạn Thu cầm tiền, ánh mắt lại nhìn Dương Tiêu Vũ, không vội vã rời đi như trước.

Dương Tiêu Vũ nghiêng đầu, chờ Vạn Thu nói chuyện.

Vạn Thu rũ mắt, nửa gò má bị đè xuống dường như càng đỏ hơn.

"Mẹ..." Giọng Vạn Thu nho nhỏ.

"Ừ." Dương Tiêu Vũ đáp lại.

"Mẹ, mẹ thơm thơm, mềm mềm." Vạn Thu mím môi, nghĩ đến từ "ngọt ngào".

Dương Tiêu Vũ đôi mắt hơi hơi mở to. Đứa bé ngốc vốn không giỏi biểu đạt cảm xúc đã tìm kiếm những từ mà bản thân cho là hay nhất để khen ngợi mẹ mình.

Dương Tiêu Vũ đã nghe qua vô số câu khen ngợi trau truốt và hoa lệ, nhưng không ai có thể so sánh được với đôi mắt thuần khiết nhất, lời nói đơn giản nhất của đứa trẻ này.

Đôi mắt sáng trong nhưng vẫn luôn trống rỗng phản chiếu bóng dáng Dương Tiêu Vũ, đã lâu rồi Dương Tiêu Vũ chưa cảm nhận được tình mẫu tử mãnh liệt như vậy.

Vạn Thu không thờ ơ với bạo lực, mặc dù không biểu hiện, nhưng nỗi sợ hãi bên trong vẫn hơi lộ ra.

Dương Tiêu Vũ khác hoàn toàn Ninh Xảo Trân, khiến đứa trẻ có chút thả lỏng, tựa như khối băng tan, dòng nước ấm áp mỏng manh liền chảy xuống, ngược lại khiến Dương Tiêu Vũ mềm lòng.

Sự thả lỏng này rõ ràng là một điều tốt đối với Dương Tiêu Vũ, nhưng nó lại khiến bà cảm thấy mình quá bất tài, không thể lựa chọn một phương pháp tốt hơn, nhanh hơn để Vạn Thu thừa nhận mình.

Vạn Thu rời đi.

Dương Tiêu Vũ cảm thấy bản thân mấy ngày nay vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Vạn Thu rời đi.

Sở Kiến Thụ lặng lẽ đứng bên cạnh Dương Tiêu Vũ: "Vất vả rồi, Tiêu Vũ."

"Còn muốn tới khi nào nữa?" Vẻ mặt Dương Tiêu Vũ tức giận, nhưng cũng lại nhiều phần cô đơn, "Sao thằng bé vẫn một hai muốn quay về chỗ đó? Sao có thể ngốc vậy, người như thế cũng không rời bỏ ư?"

Sở Kiến Thụ đang muốn an ủi vợ, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.