Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 90: Nhớ lại




Thời tiết đã đến cuối thu bắt đầu vào mùa đông, sắc trời cùng ánh nắng cũng tắt nhanh trông thấy. Cẩm Diên canh giữ ở bên ngoài Phượng Ngô điện không có việc gì làm đành nhìn ngắm mây trời, bất thình lình thấy Cẩm Tụ thần thần bí bí mà đi lại đây, hù cho nàng giật nảy mình.

Vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Cẩm Tụ đưa tay ngăn lại, hạ giọng chỉ chỉ cổng lớn Phượng Ngô điện đang đóng chặt, nói: “Bệ hạ đang nghỉ ngơi?”

Thấy Cẩm Diên gật đầu, Cẩm Tụ hơi chau mày, nhớ tới chuyện bí mật mấy hôm trước Tô Nghiêu phân phó, trong lòng tính toán một phen rồi định xoay người rời đi, nhưng cuối cùng lại quay đầu lại dặn dò: “Bữa tối hôm nay ta đến thay ca cho ngươi, trời cuối thu hơi lạnh, đứng đây đến chiều thì nhớ giữ ấm, chờ khi nào Bệ hạ và Nương nương thức dậy, ngươi hãy trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Khó có được hôm nào Cẩm Tụ chủ động thay ca cho nàng, Cẩm Diên vui mừng không hết chỉ muốn lập tức quay về nghỉ ngơi. Bởi vậy cũng không từ chối, đáp ứng một cách vô cùng vui vẻ. Sau đó Cẩm Tụ xoay người rời đi, nhưng lại đi về hướng nhà bếp.

Ngoài cửa hai người tranh luận như vậy, nhưng bên trong lại hoàn toàn không nghe thấy gì. Tô Nghiêu miễn cưỡng dựa vào lồng ngực người kia, tóc ở hai bên thái dương đều ẩm ướt, có thể thấy được vừa rồi là một phen kịch liệt đến mức nào. Đôi khi thật sự không thể để Diệp Lâm cấm dục lâu ngày, nếu lúc hắn điên cuồng phóng túng thì chỉ sợ thiên hạ này chẳng mấy người so sánh được. Trong lòng tính toán thời gian lại một chút, Tô Nghiêu lặng lẽ thở dài, xoay người lăn ra khỏi ngực người kia, ngửa mặt nằm trên giường, uể oải yếu ớt nói: “Sao hôm nay Bệ hạ lại rảnh rỗi như vậy, mọi việc đều giao cho Thôi đại nhân xử lý sao?”

Diệp Lâm định nói chẳng qua là mình đẩy rất nhiều chính sự xuống trễ một chút, sau khi dùng bữa tối còn định đi Hi Ninh điện gặp vài vị triều thần quan trọng. Tô Nghiêu nhắc đến Thôi Thuật, lại làm cho hắn nhớ tới một chuyện phiền lòng gần đây.

Đêm đó Thôi Thuật không hề mở lời cầu tình xin hắn buông tha cho Bạch Phàn Tố, bị hắn một mực từ chối. Tuy biết chắc chắn Thôi Thuật sẽ không có lòng làm loạn, thế nhưng thời điểm đối mặt với Thôi Thuật, trong lòng Diệp Lâm vẫn hơi gợn sóng.

Bạch Phàn Tố năm lần bảy lượt chia rẽ quan hệ hắn và Tô Nghiêu, lại phản bội chủ nhân mà cấu kết với Phong Sách, đêm đó vọng tưởng muốn ám sát Tô Nghiêu nên Diệp Lâm quyết không thể buông tha cho nàng ta. Nhưng Thôi Thuật lại dùng tình cảm sâu đậm để đối xử với Bạch Phàn Tố, chính vì Diệp Lâm hơi chú ý đến tâm tình này của hắn cho nên đến nay Bạch Phàn Tố vẫn bị giam cầm trong thiên lao, thậm chí cánh tay bị A Cửu phế bỏ đã được băng bó, nhưng vẫn trì hoãn chưa ra lệnh hành quyết.

Lần này đột nhiên Tô Nghiêu nhắc tới, trái lại Diệp Lâm lại muốn nghe ý kiến của Tô Nghiêu, bởi vậy lời ít mà ý nhiều cùng với Tô Nghiêu phân tích thiệt hơn: “A Nghiêu cho rằng nên xử trí Bạch Phàn Tố như thế nào?”

Nghe xong lời hắn nói, Tô Nghiêu trầm mặc rất lâu mới lật người lại, dùng một tay chống đầu lên nhìn người kia: “Sao vậy, chàng sợ quyết định không tốt ảnh hưởng đến mặt mũi của Thôi Thuật, nên mới đem củ khoai lang nóng này quăng sang cho ta?”

Người kia nhắm mắt lại mỉm cười, cũng không vặn lại, chỉ chờ Tô Nghiêu nói tiếp.

Nàng cũng chẳng phải người lương thiện gì, nên đương nhiên đối với Bạch Phàn Tố cũng chẳng mảy may đồng tình thương hại. Tô Nghiêu nàng tự nhận là chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Bạch Phàn Tố, nhưng thời điểm người đó nhìn thấy nàng lần đầu tiên trong mắt lại tràn đầy lòng thù địch. Không nói đến chuyện tơ tưởng nam nhân của nàng còn âm mưu tranh giành, mà còn năm lần bảy lượt chia rẽ quan hệ của nàng và Diệp Lâm. Cho nên Tô Nghiêu  không thể dễ dàng tha thứ, huống chi nàng ta còn muốn tính mạng mình… Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ràng không sai rằng đêm đó trong mắt Bạch Phàn Tố tràn ngập hận ý với nàng đến mức thấm cả vào tận xương tủy.

“Theo ta thấy, bằng không chàng sai người phế bỏ hết võ công của Bạch Phàn Tố, đày nàng ta đi Giang Nam xa xôi vắng vẻ, bán cho Thôi Thuật một cái nhân tình.” Chỉ cần người đó sau này không thể quấy rối uy hiếp cuộc sống của nàng là tốt rồi, cũng giải được khúc mắc trong lòng của Thôi Thuật.

Diệp Lâm nghe nàng nói như vậy cũng lật người lại, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi đen nhánh không che giấu vẻ kinh ngạc, nói: “Nàng thật lương thiện.”

“Chàng nhầm rồi. Như thế này tuy rằng giống như buông tha cho Bạch Phàn Tố, nhưng chỉ sợ nàng ta cũng không buông tha cho chính mình.” Tô Nghiêu giải thích, “Khi đó chàng phái nàng ta đến Tướng phủ, ta cũng có nghe nói Bạch Phàn Tố này là một cầm vũ nổi tiếng, chắn hẳn rất kiêu ngạo với hai kỹ ng ệ tài tình này của bản thân. Thế nhưng với tình trạng hiện nay, nàng ta đương nhiên không thể đánh đàn hay khiêu vũ, từ nay về sau chỉ có thể sống trong hồi tưởng. Sống như vậy so với chết đi, ta càng muốn nàng ta còn sống, suy cho cùng vẫn là đả kích lớn nhất.”

Nói chưa hết đã bị Diệp Lâm cướp lời: “Không gì bằng giết tâm.”

Diệp Lâm nhìn nàng kiên nhẫn giải thích, hình ảnh người trước mặt bình bình thản thản cùng với những ký ức ở nơi tối tăm trong đầu hắn dần dần hiện ra rồi chồng khít lên nhau. Khi đó hắn trên triều giải quyết những vấn đề nan giải, hạ triều lại nói cho nàng nghe với vẻ bất mãn không vui, nàng cũng lại giống hệt như bây giờ, đưa ra cho hắn một phương pháp có thể dung hòa tất cả, rồi lại nói trên thế gian này, đả thương người nhất không gì bằng giết tâm.

Phải, Tô Nghiêu hiểu được như thế nào là đả thương người - giết tâm. Là hắn phạm sai lầm mới làm cho nàng không từ mà biệt, chính là giết chết tâm của hắn…

“Tất cả những lời kiếp trước từng nói, chàng đều nhớ rõ ràng.” Tô Nghiêu không ngờ rằng hắn lại có thể đáp trôi chảy như vậy, sửng sốt một lát mới nhớ ra là kiếp trước chính mình cũng từng nói như vậy với Diệp Lâm, nên không hề kinh ngạc mà chỉ cười cười nói nói. Thấy sắc mặt Diệp Lâm hơi sa sầm, không biết lại vừa nhớ ra chuyện gì đó không vui, Tô Nghiêu giật mình, nhấc người lên nghiêm mặt nói: “A Lâm, kiếp trước rốt cuộc là chúng ta như thế nào, mỗi lần hỏi chàng đều không chịu nói, làm ta mãi vẫn không rõ ngọn ngành…”

Tô Nghiêu bất ngờ không đề phòng mà quẳng ra vấn đề này, đột nhiên làm Diệp Lâm sửng sốt, im lặng một lúc mới chậm rãi hỏi: “Nàng nhất định phải biết mới có thể an tâm sao?”

Kỳ thực Tô Nghiêu nghiêm túc gật đầu, lại nghe thấy người kia truy vấn: “A Nghiêu, nàng có thể đồng ý với ta, bất kể kiếp trước xảy ra chuyện gì, đời này kiếp này nàng phải hứa không được bỏ rơi ta?”

Bất chợt phải phát ra lời thề, Tô Nghiêu nhất thời nghẹn lời, đời này kiếp này không được bỏ rơi hắn… Chỉ hứa một câu đơn giản, nhưng làm được mới là khó. Đời này kiếp này của nàng, chỉ sợ còn lại ngắn ngủi có một năm…

“Ta hứa với chàng.” Tô Nghiêu nghiêm nghiêm túc túc nói, “Đời này kiếp này sẽ không bỏ rơi chàng.”

Cho đến khi… chúng ta chia lìa…

Diệp Lâm nhận được cam đoan nghiêm túc của nàng, lúc này trong lòng mới thả lỏng, chậm rãi kể cho nàng nghe chuyện kiếp trước nàng bỏ đi, hắn vừa tìm kiếm vừa chờ đợi, cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không tìm ra. Chuyện xưa quá mức khắc cốt ghi tâm, giờ kể lại cứ như lại đang xảy ra trước mặt, trái tim còn có thể cảm nhận được đau đớn mà tê tê dại dại. Diệp Lâm nói từng lời từng chữ: “Tô Nghiêu, nàng nói nàng rốt cuộc có bao nhiêu nhẫn tâm, lấy trời đất làm quan tài, lấy nhật nguyệt làm bia mộ, ngay cả cơ hội cùng nàng chết chung một huyệt nàng cũng không cho ta. Giang sơn đẹp tựa tranh vẽ, nhưng lại vắng vẻ cô tịch.”

Hóa ra là như vậy, năm thứ hai gả cho hắn…

-     “Nhiều nhất chỉ còn có một năm.”…

-     “Nàng bắt ta phải đợi mười hai năm.”…

-     “Đời này kiếp này nàng phải hứa không được bỏ rơi ta.”…

Đột nhiên thấy được mối liên quan, mấy câu nói này cứ liên tiếp quanh quẩn vang lên bên tai nàng giống như chạm phải chốt mở. Những chuyện trước giờ nàng chưa từng trải qua cứ từng lớp từng lớp hiện lên trong đầu nàng ngày một rõ ràng.

Những đau đớn thuộc về Diệp Lâm đang gào thét trong lòng nàng. Lần đầu tiên thấy hắn nàng đã cảm thấy rất quen, rất nhiều lời nói cùng sự việc đều rất thân thiết như đã từng trải qua một lần. Chuyện cưỡi ngựa rồi chuyện nữ công… cứ như nước chảy thành sông hiện lên trong đầu nàng. Đó đều không phải là ký ức của Tô Dao, mà là của nàng.

Người mang theo một nỗi không cam lòng dào dạt xuyên đến, không chỉ có Diệp Lâm mà còn có nàng nữa.

Vì sao vừa nhìn thấy Phong Sách lại thấy hắn vừa quen thuộc vừa nguy hiểm, vì sao trí nhớ trước khi xuyên qua lại mơ hồ như vậy. Bởi vì nàng đã quên hết, không giống như Diệp Lâm ghi nhớ ràng mạch tất cả. Có lẽ là vì Say Hồng Trần, có lẽ là nàng cố tình lựa chọn, nói ngắn lại, nàng đã quên sạch thị phi trong đời này, giống như là chưa hề trải qua, giống như là tất cả đều quay lại từ đầu…

Không cần ngày qua ngày phải ngờ vực cùng hoài nghi, không cần ngày càng tuyệt vọng cùng bất lực, không cần phải nén nhịn nỗi đau thấu xương khi ly biệt rồi sau đó lại khổ sở tương tư, không cần phải ôm hận mà ra đi trong tiếc nuối…

Hóa ra dù là kiếp trước hay kiếp này, bất kể là bên trong có biến hóa gì thì kết quả cũng giống nhau. Nàng không tìm ra giải dược, nên cũng không thể thực hiện được lời thề bạch đầu giai lão, khi đó nàng nghĩ phải rời khỏi hắn, biến mất trong thế giới của hắn, muốn hắn quên đi mình. Nhưng nàng nào biết, hắn cố chấp chờ đợi nàng mười hai năm, đi tìm nàng mười hai năm, lại cùng nàng quay về lúc mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.

Số mệnh đúng là thích trêu trọc người đời, dù ngươi có chạy  trốn thế nào cũng không thoát khỏi mệnh đã định. Cho dù không còn nhớ rõ điều gì, cho dù ngay từ đầu trong tiềm thức đã cảnh báo bản thân không được động tâm đối với nam nhân này, nhưng rốt cuộc nàng vẫn yêu hắn, lại còn định… tổn thương hắn thêm lần nữa…

Tô Nghiêu đưa tay vòng lên cổ người kia, giống như trước đây hắn đã làm như vậy trăm ngàn lần, chôn sâu đầu mình vào bên gáy hắn, khẽ nói: “A Lâm, xin lỗi chàng…”

Đã làm cho chàng khổ sở… Xin lỗi…

Còn bắt chàng phải phiền muộn thêm nữa… Xin lỗi…

Người kia trở tay ôm nàng càng chặt hơn, giọng nói cũng trầm hơn, “Nàng biết không, nhiều năm như vậy ta đều suy nghĩ rằng cuối cùng là vì sao nàng lại bỏ ta mà đi, vì sao lại không từ mà biệt, vì sao lại cố tình chọn Từ Thận Ngôn, vì sao không lưu lại cho ta bất cứ thứ gì…”

Hắn đã suy nghĩ rất lâu rất lâu, nên đã bù đắp lại từng li từng tý tất cả nhũng sai lầm mà hắn phạm phải từ kiếp trước đến kiếp này. Hắn sợ lại có một ngày nàng đột nhiên bỏ đi, sợ lại không tìm được nàng.

Tô Nghiêu không nói gì.

Phải, nàng đều biết rõ, nàng bỏ đi là vì không muốn chết trước mặt hắn, chọn Từ Thận Ngôn là vì hắn biết nàng xuyên không đến, y thuật lại cao, nói không chừng lại nghĩ ra một biện pháp gì đó cho nàng có cơ hội sống, rải tro cốt của mình khắp vạn dặm giang sơn là vì cảm thấy chính mình có thể ở trong giang sơn này, cùng hắn trông coi vạn dặm khói sương.

Nhưng nàng không sao nói thành lời, làm sao có thể nói cho hắn biết chính mình cũng sắp chết. Hắn muốn nàng phu thê hòa thuận, sống bên nhau cả đời, điều này nàng không thể cho hắn.

“Nếu có một ngày ta chết đi, Diệp Lâm, chàng nhất định đừng nhớ ta, chàng hãy tìm một cô nương tốt rồi lập nàng ta thành Hoàng hậu, sinh thật nhiều nhi nữ…”

Người kia cúi đầu dùng một cái hôn ngăn lại những lời thao thao bất tuyệt của nàng, oán hận mà cắt đứt mấy lời lải nhải của nàng, “Tô Nghiêu, ta sẽ không quên nàng, ta cũng không cần Phi tử hay Hoàng hậu khác, nàng đã nói một đời một kiếp chỉ một đôi phu thê, ngoài nàng ra ta không cần ai khác.”

Nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, thiên hạ rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có biện pháp. Nếu thật sự hết cách thì hắn sẽ cùng nàng ra đi, phó thác giang sơn cho A Tễ, cũng chẳng thấy hổ thẹn với bá tánh trong thiên hạ, cả đời trước hắn đã làm minh quân thánh chủ đủ rồi, trùng sinh đời này nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được việc nàng không ở bên cạnh hắn. Bỗng nhiên Tô Nghiêu nói lời này, làm cho hắn cảm thấy hơi nơm nớp lo sợ, cứ như nàng đã biết tình trạng của bản thân, nên mấy câu nói đó giống như nàng đang nhắn nhủ chuyện hậu sự.

Mặc dù Từ Thận Ngôn giữ kín như bưng, nhưng Tô Nghiêu là nhân vật bậc nào, thân thể của mình càng ngày càng kém, chắc chắn có thể đoán được vài phần.

Suy cho cùng, có nên tiếp tục gạt nàng hay không?