Bệnh Chữa Rồi

Chương 50: Thức tỉnh




Lăng Hi đối với loại chuyện này trước giờ đều là chán ghét.

Lúc trước bị ném vào nơi mị sắc học tập, hắn thấy qua quá nhiều hình ảnh khó coi, có hai người, cũng có nhiều người. Tuy rằng khi đó hắn còn bị vây ở thời kỳ phi thường mờ mịt, nhưng do là kẻ bắt cóc an bài, hắn trong tiềm thức liền cảm giác không phải chuyện gì tốt, bởi vậy đặc biệt bài xích.

Đoạn thời gian đó hắn cơ hồ không có lúc nào là không gặp đòn hiểm, có lẽ là ký ức rất không xong, hắn tự động liền đem những chuyện này và thống khổ, băng lãnh thậm chí là ngược đãi vẽ lên ngang bằng.

Nhiều năm như vậy hắn vẫn sống vô dục, chẳng sợ đến thời kỳ trưởng thành cũng đều là ở trong mộng vượt qua xúc động, mơ mơ màng màng căn bản không biết từng xảy ra chuyện gì, sau đó sáng sớm một bên ghê tởm, một bên trầm mặc đổi quần lót.

Hắn thủy chung tin tưởng vững chắc chính mình là đúng, nguyên tưởng rằng đời này đều sẽ không đi nếm thử, nhưng giờ phút này bị Thẩm Huyền đặt ở trong lòng, lưng chống lại lồng ngực nóng bỏng, cảm thụ được từng tầng từ trong thể gào thét ở phần dưới đang ngày càng nóng lên, hắn nháy mắt liền cảm giác tam quan* vỡ vụn.

*gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan

Cảm giác này rất thần kỳ, rất kỳ diệu, rất mê người đồng thời cũng quá cường liệt, không ngừng trùng kích thần trí số lượng không nhiều của hắn, khiến hắn khống chế không được trầm luân một chút, hắn cảm giác cho dù là ở trong trạng thái thanh tỉnh phỏng chừng cũng không ngăn cản được.

Tại sao lại phát triển đến bước này vậy.

Đúng, hình như là ngay khi Thẩm Huyền nói câu "Nghẹn lâu không tốt cho thân thể, không bằng để ta giúp ngươi" tình huống liền......

Lăng Hi hỗn loạn tự hỏi, cơ hồ lực chú ý đều bị nơi nào đó hút đi.

Động tác của Thẩm Huyền không ngừng, không chút nháy mắt quan sát hắn, thấy hô hấp của hắn đang chậm rãi hỗn loạn, má cũng nhiễm một chút đỏ ửng, dự tính cảm giác hẳn là không xấu, cũng không biết trong lòng là ý tưởng gì.

Hắn lại nhìn vài lần, chỉ cảm thấy mê người cực, nhịn không được hôn liếm vành tai hắn, thấp giọng thì thào "Ta yêu ngươi bảo bối nhi......"

Lăng Hi thở dốc một tiếng.

Nếu đổi lại là lúc trước làm vậy hắn khẳng định sẽ cảm giác ghê tởm, nhưng hiện tại chính là thời điểm thân thể mẫn cảm, sau khi môi dán lại đây, hắn cảm thấy từng sợi điện lưu từ chỗ tiếp xúc nhanh chóng bốc lên, sau đó làn da chỗ đó cũng đều run lên, tam quan lập tức lại nát một chút.

Mọe nó thật cùng bị hành hung một chút cũng không giống nhau, vừa không đau cũng không thống khổ, đây đều là ảo giác đi?

Thẩm Huyền lại hôn hôn hắn, chế trụ hắn ôm vào trong lòng, nghẹn họng cười nói "May mắn linh hồn của ngươi không ở đây, bằng không tuyệt đối sẽ trở mặt với ta."

Lăng Hi thực phẫn nộ, cmn ai nói cho ngươi ông đây không ở hả?! Ông đây đang ở nơi này nhắm mắt bị ngươi giở trò lưu manh đó biết không?! Ngươi chờ ông tỉnh ông liền giết chết ngươi! Ngươi mau đem cái thế giới bình thường trước kia trả lại cho ta —!

Thẩm Huyền thấy hắn phồng má, nhất thời lại mang theo ý cười, chỉ là không dám cười ra tiếng, lại gần tại sau gáy hắn lại hạ xuống một nụ hôn nhẹ, giống như đối đãi trân bảo vậy.

Hắn biết chính mình đê tiện.

Nhưng hắn sớm rõ ràng năm đó từ đầu đến cuối, cũng biết rõ tao ngộ của Lăng Hi, càng lý giải Lăng Hi vì cái gì sẽ đối với loại chuyện này phản cảm, như vậy thậm chí có thể phỏng đoán Lăng Hi mấy năm nay chỉ sợ dùng tay cũng chưa dùng qua.

Có biết là một chuyện, hắn lại không thể mặc kệ người này tiếp tục đi xuống.

Hắn muốn nói cho Lăng Hi cũng không phải những chuyện làm tình đều là ghê tởm và thống khổ, nó có thể thực thoải mái, cũng có thể thực ngọt ngào — đương nhiên cái ngọt ngào đó hắn tạm thời cũng không hi vọng xa vời, Lăng Hi hiện tại không có phồng má toàn bộ quá trình giống như là đang chịu cực hình cũng đã khiến hắn thực thỏa mãn, ít nhất điều này thuyết minh Lăng Hi không cảm thấy ghê tởm.

Nếu như là lúc trước, hắn xác định chắc chắn sẽ bị Lăng Hi giết chết, nhưng giờ phút này Lăng Hi không thể mở mắt, vừa vặn mặc cho người xâm lược, cho nên đây là một cơ hội.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Hắn lại hạ xuống một chuỗi hôn, không biết là lần thứ mấy thì thào "Ta thật sự rất yêu ngươi bảo bối nhi, hi vọng tương lai ngươi có thể cùng ta thử xem......"

Thử cái lông! Ngươi...... Ngươi ngươi...... Moẹ nó a!

Lăng Hi quả thực muốn hỏng mất, bởi vì từ khi Thẩm Huyền bắt đầu hôn hắn, mấy ngón tay đang hoạt động cũng ngừng, điều này làm cho hắn phi thường táo bạo — không phải bởi bị phi lễ, mà là trong cơ thể tụ tập nhiệt lượng không thể tìm được chỗ để phát tiết, quá gian nan.

Hắn bỗng nhiên ý thức được hắn giống như thực hi vọng Thẩm Huyền có thể...... có thể...... có thể...... tiếp tục.

Cmn, tam quan triệt để vỡ thành từng mãnh vụn, dán cũng không thể dán trở lại!

Hắn hẳn là sẽ choáng ngay thôi.

Thế nhưng hắn không có choáng, vì cái lông gì hắn còn chưa choáng?! (╰_╯)#

Được rồi, nếu lão tử không choáng, vậy ngươi mẹ nó ngược lại là độngđi a! Không phải nói muốn giúp đỡ sao?

Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu?!

Thẩm Huyền đương nhiên không biết người nào đó có bao nhiêu bi phẫn, nhưng hắn ôm Lăng Hi xong lúc vừa chuẩn bị hôn môi liền phát hiện hai má phồng lên, hiểu rõ người này đang muốn sinh khí, tưởng là câu trả lời với câu hỏi khi nãy của hắn, không khỏi có chút bất đắc dĩ, thầm nói một tiếng còn nhiều thời gian, liền hoạt động ngón tay hầu hạ hắn, sau đó thấy lông mi của Lăng Hi lập tức run lên, hình như so với trước kia còn kịch liệt hơn.

— Rất thích sao?

Hắn thoáng nhướng mày, tạm thời không nhúc nhích, tính toán lại thử xem, nhưng rất nhanh phát hiện người này lại phồng hai má, nhất thời ngẩn ra.

Đang sinh khí, vì cái gì?

Chẳng lẽ là bởi vì...... Hắn dừng? Cho nên vừa rồi cũng là?

Có khả năng sao?

Thẩm Huyền bị ý tưởng này biến thành một thân ngứa ngáy khó nhịn, chịu đựng rung động lại thử hai lần, quả nhiên phỏng đoán là chính xác, hô hấp nháy mắt nặng nhọc.

Giờ phút này lửa giận của Lăng Hi phảng phất có thể đem thân mình đốt trọi, nghĩ mọe nó ngươi làm phi cơ* cái gì chứ? Có thể hay không đừng tra tấn người khác như vậy? Lão tử......A......

Cin: Hành động tự tuốt có thể hiểu là bắn máy bay, mà người tuốt giùm thì là phi cơ =)))

Hắn cuộn tròn ngón chân một chút, không cam tâm mắng chửi hai tiếng, nhanh chóng chuyển dời lực chú ý.

Thân thể giống như càng ngày càng nóng, rất khó chịu, nhưng cảm giác này cùng bị đánh cũng không giống......

Tên khốn kiếp nhà ngươi cứ liên tục hôn ông đây làm gì? Có phải càng ngày càng dùng sức hôn không? Còn có, ông đây có thể chịu đựng ngươi ôm đã là nhân từ lớn nhất, móng vuốt có thể đừng lộn xộn hay không?

Ưm......

Lăng Hi nhịn không được dưới đáy lòng rên rỉ lên tiếng, chỉ cảm thấy máu chảy xuôi toàn thân đều gia tốc, rốt cuộc không thể cố kỵ mặt khác, bị người nào đó đè lại hung hăng hôn hôn, cũng không kiên trì bao lâu, đại não trong chốc lát trống rỗng.

Hắn thất thần thở phì phò, qua nửa ngày mới dần dần khôi phục ý thức, nhận ra người nào đó còn đang hôn hắn, lập tức trở mặt, moẹ nó hôn cái lông, ngươi lăn đi cho ông...... Từ từ, ngươi ôm ông đây cọ cái gì mà cọ, hô hấp vì cái gì lại nóng như vậy?

Đừng nói cho ông biết ngươi lại muốn tiến thêm một bước!

Thẩm Huyền cảm giác có điểm nhịn không được, giãy dụa một lát, kéo tay hắn đặt tại trên người, muốn nhìn phản ứng của hắn một chút.

Lăng Hi sớm mệt mỏi, nguyên bản liền có chút khí hư, lúc này lại bị kích thích mạnh như vậy, trước mắt bỗng tối đen liền bất tỉnh hôn mê, đặc biệt thống khoái.

Thẩm Huyền đến gần quan sát hắn, phát hiện hai má không phồng, hắn là cam chịu, con ngươi nhất thời trầm xuống, gắt gao ôm hắn, đợi đến hưởng thụ hoàn chán ngấy một lát mới đưa hắn ôm khỏi phòng tắm, ôm vào trong lòng thỏa mãn ngủ.

Ngày hôm sau thời điểm Lăng Hi thanh tỉnh trời vừa tờ mờ sáng, ánh mặt trời tuy rằng không chói mắt, nhưng vẫn có thể cảm thấy một chút đau đớn. Hắn vội vàng một lần nữa nhắm mắt lại, một lát sau mới lại mở, xuyên thấu qua khe hở của bức màn thấy được một chút lá cây, là màu xanh non đẹp mắt.

Hắn thử siết nắm tay, phát hiện thuận lợi khống chế thân thể, mà không phải như lúc trước tựa hồ cách một tầng chắn, không khỏi thở phào một hơi, rất tốt, rốt cuộc triệt để trở lại.

Hắn lao lực trở mình, gắt gao nhìn thẳng Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền vừa vặn cũng tỉnh ngủ, vốn muốn như mọi khi mà hôn hắn một cái, sau đó liền đối diện với con ngươi của hắn.

Lăng Hi âm trầm nhìn hắn "Sớm."

Thẩm Huyền "......"

Vì cái gì lại tỉnh rồi? Hắn vừa mới lấy được một chút tiến triển, ngủ tiếp vài ngày không được sao?

Ý niệm nhanh chóng lóe qua trong đầu Thẩm Huyền, biểu tình không hề có sơ hở "...... Lăng Hi?"

Lăng Hi ừ một tiếng, sắc mặt càng ngày càng trầm.

Thẩm Huyền ý thức được cái gì, vội vàng đứng dậy lui về phía sau "Ngươi bình tĩnh."

Hắn một kiện quần áo cũng không mặc, nháy mắt bại lộ trong không khí.

Lăng Hi sớm bị hắn ôm quen, cũng không có cảm giác gì, thần sắc khó coi thực ra là vì nghĩ tới chuyện trước khi hôn mê, nhưng giờ phút này nhìn hắn lỏa thể, sợi dây lý trí trong đầu liền "ba" một tiếng đứt phựt.

"Mọe nó dám ô nhiễm ánh mắt của ông, đứng yên đó cho, ông đây muốn làm thịt ngươi!" Hắn vừa hô vừa ngồi dậy, trái phải nhìn xem, chộp lấy đèn đầu giường liền đập qua "Chết đi —!"

Thẩm Huyền "......"

Thẩm Huyền nhanh chóng né tránh, thấy hắn thoát lực ngã ra đằng sau, liền nhanh chóng đi đỡ. Lăng Hi thấy cái dạng da thịt trắng trắng này càng ngày càng gần, càng tức giận hơn, "Ông đây băm ngươi —!"

"Được, được, cho ngươi băm" Thẩm Huyền biết hắn ngủ quá lâu nên thân thể suy yếu, sợ hắn lộng thương chính mình, liền che ánh mắt hắn từ phía sau dùng lực ấn hắn vào trong lòng, khuyên nhủ "Lăng Hi, bình tĩnh một chút."

"Ngươi còn có mặt mũi kêu ông bình tĩnh?!" Lăng Hi cả giận nói "Buông ra, ngươi là tên biến thái thích khoe thân, lão tử muốn đem ngươi cắt thành từng mảnh từng mảnh!"

Thẩm Huyền "......"

Thẩm Huyền gắt gao ôm lấy hắn, tính toán đem chút khí lực còn sót lại kia của hắn hao sạch, sau đó lại nghĩ biện pháp xử lý cục diện hỗn loạn trước mắt, nhưng đợi một lát, đã thấy hắn chủ động từ bỏ giãy dụa, không khỏi buông mắt nhìn qua "Lăng Hi?"

Lăng Hi thanh âm rất nhẹ "...... Ừ"

Thẩm Huyền lo lắng, thầm nghĩ đây là tự mình chậm rãi khôi phục, nhưng lại không có dấu hiệu muốn nôn? Không phải là ảo giác đi?

Lăng Hi mỏi mệt nói "Đi mặc quần áo, đừng để cho ta thấy được ngươi."

Thẩm Huyền thử buông tay ra, thấy hắn nhắm mắt, biết là phải phòng ngừa hắn nổi điên, liền nhanh chóng mặc áo ngủ vào, một lần nữa ở bên giường ngồi xuống "Ta xong rồi"

Lăng Hi liếc hắn một cái, cố sức ngồi dậy dựa vào đầu giường, kết quả chăn vừa trượt, lồng ngực tuyết trắng nhất thời lộ một nửa.

Thẩm Huyền "......"

Lăng Hi "......"

Thẩm Huyền âm thầm lấy lực, thời khắc làm tốt chuẩn bị một lần nữa đem hắn đặt tại trong lòng. Lăng Hi xoa xoa mi tâm, ngữ khí như thường " Quần áo của ta."

"À, ở đây"

Lăng Hi thò tay tiếp nhận, chậm rãi mặc vào, đa số động tác đều làm ở trong chăn, phòng ngủ nhất thời thực yên tĩnh. Thẩm Huyền ngồi ở bên cạnh, chỉ cảm thấy rốt cuộc thoát khỏi từ lúc thanh tỉnh đến bây giờ đều đần độn, đại não bắt đầu cao tốc vận chuyển suy nghĩ.

Hắn ý thức được một sự kiện: Lăng Hi đối với chuyện hắn ôm hẳn là không bài xích nữa, nhưng bởi vì người thực vật dưới trạng thái căn bản nhìn không thấy thân thể hắn, bởi vậy hắn nếu lỏa thể, vẫn là có thể kích thích đến Lăng Hi.

Thẩm Huyền rơi vào trầm mặc.

Về sau lúc làm chẳng lẽ muốn hắn che mắt Lăng Hi lại sao? Bất quá tiến bộ đã phi thường lớn, ít nhất Lăng Hi chẳng sợ phát bệnh, cũng sẽ không nôn ở trước mặt hắn.

Chỉ là......

Thẩm Huyền nhìn khuôn mặt tinh xảo và động tác của Lăng Hi đều làm người ta cảnh đẹp ý vui, cảm giác đau đầu.

Theo hắn biết, khi Lăng Hi bình tĩnh và ẩn nhẫn đều thực đáng sợ, dứt khoát so với trạng thái nổi giận càng khó đối phó gấp vạn lần, hiện tại đến cùng hắn đang suy nghĩ gì đây?

Thẩm Huyền cảm thấy có chút khó giải quyết.