Bệnh Kiều Lão Đại Cầu Buông Tha

Chương 23-2: Lưu manh có bệnh 1




Editor: xiaomaomi

Biết rõ nhân cách này là tù nhân, cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng anh cùng hình tượng lúc trước không giống nhau, nhưng không nghĩ tới sẽ khác nhiều như vậy.

Bộ đồ tù nhân màu xanh lam kết hợp với màu xanh lá cây nhìn anh thật luộm thuộm và lơ đễnh. Có thể là bởi vì sống ở trên đảo nên làn da anh có màu lúa mì mạnh mẽ, các đường nét trên khuôn mặt anh có vẻ rắn rỏi hơn dưới nước da đó, đồng phục tù nhân không thể che giấu được bả vai rắn chắc mà rộng lớn của anh.

Tóc của anh hình như là tự mình cắt, ngắn củn không nói, một chút tóc mái phía trước còn hơi giống như chó gặm, cũng may là khuôn mặt đủ hoàn mỹ, ngược lại không khiến anh xấu đi chút nào.

"Đại ca tôi lớn lên quá đẹp, tiểu cảnh ngục xem đến choáng váng?" Mập mạp không có ý tốt nói.

Đào Ngữ bỗng nhiên hoàn hồn, bất động thanh sắc đem ánh mắt chuyển tới trên mặt mập mạp, đến khi hắn nụ cười dần dần cứng đờ mới chậm rãi nói " Tôi đẹp không?"

Mập mạp do dự một chút, ngắm Nhạc Lâm Trạch, lại nhìn nhìn Đào Ngữ, một người da dày thịt béo một người da thịt non mịn, hắn chung quy không thể nói ra lời phản bác. Chỉ là ở trong lòng lải nhải một câu, ngươi là đàn bà đẹp, đại ca là đàn ông đẹp.

Đào Ngữ cười nhạo một tiếng, giống như gà trống kiêu ngạo xoay người đi, toàn bộ không có cùng Nhạc Lâm Trạch nói một lời.

Cô nhìn như vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu quỷ khóc chó gào. Cô ngạo mạn rời đi như vậy, khẳng định Nhạc Lâm Trạch không lưu lại ấn tượng tốt, nhưng cô cũng không còn cách nào, với tình huống hiện tại mà nói, ở lại cùng mập mạp phân rõ đúng sai cũng không có ý nghĩa gì, để giảm bớt tranh cãi cô chỉ có thể rời đi.

Nhạc Lâm Trạch nheo lại mắt, lười biếng nhìn Đào Ngữ rời đi, mập mạp một bên thêm mắm dặm muối nói "Đại ca, cảnh ngục mới tới thật kiêu ngạo!"

Nhạc Lâm Trạch bốp một phát, một cái tát đập trên đầu mập mạp, mập mạp hô một cái, giận mà không dám nói gì nhìn anh.

"Nhìn cái gì, nếu ngươi không trêu chọc hắn, kết quả sẽ như vậy sao ?" Nhạc Lâm Trạch nhìn vết máu trên mặt hắn khinh thường nói.

Mập mạp nghẹn khuất nhìn anh "Em chỉ nói giỡn hai câu, ai biết hắn tính tình nóng như vậy, đại ca, anh nhất định phải làm chủ cho em."

Bị Lâm Trạch nhìn bóng dáng sắp biến mất của Đào Ngữ, không chút để ý nói "Lại nói......"

Đào Ngữ đến chỗ báo danh, bả vai căng chặt cuối cùng cũng buông lỏng, cô đứng ở cửa nhìn vào tấm kính trước mặt , xác định đai ngực vẫn chặt như cũ, mới thẳng lưng đi vào trong.

Tiếp đãi cô là một quản giáo khoảng 50 tuổi , trên người ăn mặc đồng phục lỏng lẻo, đang bưng chén trà lên uống, thấy cô thì vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đây ngồi.

Đào Ngữ mặt không đổi hơi nhíu mày, tiếp theo đi đến ngồi đối diện ông ta. Ông ta hơi xì mũi nói "Cậu là cảnh ngục mới tới?"

Đào Ngữ gật gật đầu.

"Tôi tên là Thường Thanh Sơn, gọi tôi lão Thường được rồi" Người nọ đánh giá cô, gật gật đầu nói. "Khá tốt, nhóc con trẻ tuổi có vẻ tràn đầy năng lượng."

Tiếp theo liền bắt đầu nói một đống thứ không liên quan, thấy ông ta vẫn luôn không nói đến công việc, Đào Ngữ đánh gãy lời hàm súc nói "Lão Thường, ông có thể mang tôi làm quen hoàn cảnh nơi này một chút không? Ngày thường công việc cần tôi chú ý gì không?"

Lão Thường đang nói chuyện hăng say, bị cô đánh gãy hơi không vui, giọng nói cũng ảm đạm không ít "Nơi này không phải ngục giam bình thường, không có nhiều luật lệ như vậy, cậu chỉ cần làm tốt việc của mình, không nên quản cũng đừng động nhiều là được, đến hoàn cảnh xung quanh, cậu có thể tự mình đi xem, tôi còn rất nhiều việc phải làm."

...... Việc uống trà sao? Đào Ngữ im lặng liếc ông ta một cái "Thứ không nên quản là gì?"

"Nhỏ thì sắp xếp thực đơn bữa ăn, lớn thì phạm nhân kéo bè kéo cánh, đánh nhau ẩu đả." lão Thường không kiên nhẫn nói "Những cái đó cậu không cần phải xen vào."

"...... Vậy tôi xen vào cái gì?" Đào Ngữ khóe miệng giật giật.

Lão Thường nghiêng người nhìn cô "Nhìn chằm chằm khu vực của cậu, không được để bất cứ kẻ nào chạy ra khỏi cái đảo này."

"......" Ha, công việc so với bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng hơn nhiều, Đào Ngữ đứng lên gật gật đầu, "Vậy tôi đi làm quen hoàn cảnh một chút."

Lão Thường lên tiếng, khinh thường bĩu môi. Ông ở chỗ này nhiều năm như vậy, chưa từng gặp cảnh ngục trẻ tuổi nào có thể sống tốt, công việc nơi này nhìn thì rất nhẹ nhàng, thật ra chỉ là hàng ngày ở với mấy tên sát nhân biến thái mà thôi, một người bình thường ở lâu cũng trở nên không bình thường.

Đào Ngữ đi khắp nơi, mỗi một chỗ đều đi qua, đi đến đâu thu hút sự chú ý đến đó. Cũng không còn cách nào, một đám tù nhân mặc màu lam, bộ đồng phục cảnh sát của cô thực sự bắt mắt.

Đảo này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngoại trừ nhà tù có ba gian, còn có một xưởng sản xuất gỗ bên trong có một số tù nhân đang bào vụn gỗ. Mà ở bên ngoài, còn có sân bóng rổ, đường đua ngựa cùng rạp chiếu phim, phương thức giải trí rất phong phú, quả thực khiến người khác cứng lưỡi.

*giờ nhà tù giàu z hả mn :)))

Đào Ngữ đi dọc theo con đường gặp được hai tốp người đang đánh nhau, những người đó thấy cô đi ngang qua cũng không có dừng lại, xem cô như là không khí. Đào Ngữ cũng không thèm nhìn bọn họ đi ngang qua, thế giới này tất cả đều là hư ảo, không cần cô phải bận tâm, việc của cô là tập trung vào nhân cách phụ.

Cô nghĩ như vậy, gặp được tốp người thứ ba đang đánh nhau, cũng dự định làm bộ không nhìn thấy, nhưng khi cô đi ngang qua, một thanh gỗ bay tới trước mặt cô, cô chớp chớp mắt, định giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

"Tiểu cảnh ngục, làm phiền đem cây gậy ném cho tôi."

Một giọng nói lười biếng quen thuộc truyền đến, Đào Ngữ sửng sốt một chút nhìn qua, nhìn thấy tay Nhạc Lâm Trạch đang bắt lấy cổ áo của một người, nhìn cô trêu ghẹo cười. Mà cùng anh đánh nhau còn có mấy tên mập mạp kia.

Đào Ngữ khóe miệng giật giật, nghĩ thầm sợ cái gì tới cái đó.

Khi Nhạc Lâm Trạch nói những lời này chỉ là đánh nhau nhiều nên nói vài câu cho đỡ chán, cũng không trông cậy cô sẽ thật sự giúp mình, nói xong một quyền đánh vào mặt người trong tay, vì thế Đào Ngữ rõ ràng nhìn thấy người nọ phun ra một cái răng.

Cô cứng họng mắt trợn trắng, nghĩ thầm cái nhân cách phụ này tính cách cũng không ổn. Cô một bên ghét bỏ, một bên nhặt cây gậy ném qua cho anh.

Đang lúc đánh nhau Nhạc Lâm Trạch còn tưởng rằng ai đánh lén mình, không nghĩ ngợi bắt lấy, phát giác không đúng lắm sau dừng, giơ lên gậy hướng Đào Ngữ cười cười "Cảm ơn nha tiểu cảnh ngục."

Đào Ngữ cười lạnh, thấy anh chiếm thế thượng phong nên tính toán rời đi, đột nhiên phía trước có hơn mười người chạy vọt lại đây, cô cũng không để ý tới, nhưng Nhạc Lâm Trạch mắng một tiếng "Đm" bước chân cô lập tức ngừng lại.

Thì ra mấy người này không phải là người Nhạc Lâm Trạch, Đào Ngữ sầu lo nhíu mày, nhìn thấy những người này gia nhập vào, một mình Nhạc Lâm Trạch quả nhiên lập tức yếu thế.

Những người này đều là vô cùng hung ác vô lại, xuống tay đánh nhau rất tàn nhẫn, thân thủ Nhạc Lâm Trạch tuy rằng lợi hại nhưng cũng không chịu nổi đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh đã bị đè đánh.

Chiếu theo cách đánh của bọn họ, cô còn chưa giải quyết lệ khí, nhân cách này đã bị bọn họ đánh chết. Đào Ngữ nóng nảy, cầm lấy cái còi thổi vài tiếng, gầm lên "Các ngươi làm gì?! Dừng tay!"

Vài người đánh nhau hơi dừng lại, liếc mắt nhìn cô một chút sau tiếp tục đánh, Đào Ngữ tức giận trợn trừng mắt, lấy ra bộ đàm gọi "Lão Thường lão Thường, nhanh lại đây, ở đây có đánh nhau! Sắp đánh chết người rồi!"

Bộ đàm vang lên tạp âm, thực nhanh truyền ra giọng nói lười biếng của lão Thường "Không cần xen vào, kệ tụi nó đi."

"...... Chết người còn mặc kệ? Chúng ta làm cảnh ngục làm gì?!" Đào Ngữ chán nản, bộ đàm đã thông, nhưng đối phương lại không trả lời, hiển nhiên là không để trong lòng.

Đào Ngữ mắt trợn trắng, cầm bộ đàm quát "Ông mặc kệ, tôi quản!" Nói xong ném bộ đàm xuống, cầm cây côn vọt đi lên.

Lão Thường nghe động tĩnh không đúng, vội vàng chạy hùng hùng hổ hổ ra bên ngoài.

Bởi vì Đào Ngữ đã trang bị đầy đủ, đám tù nhân lại không muốn đối đầu trực diện với cảnh ngục, cô lạnh mặt đứng bên cạnh Nhạc Lâm Trạch, mấy tên to lớn thức thời dừng tay, Nhạc Lâm Trạch tức khắc giảm bớt phân nửa áp lực.

Đào Ngữ vốn định trực tiếp đem anh mang ra ngoài rồi tính, kết quả người này ỷ có mình chống lưng, tay chân lập tức không thành thật đánh một quyền người gần nhất.

Khi anh đánh xong, bất cần đời nhìn Đào Ngữ, hoàn toàn không thèm để ý mặt mình tím tím xanh xanh, khóe môi mang vết máu cười nói "Tiểu cảnh ngục, luyến tiếc tôi bị đánh sao?"

"Đem miệng ngậm lại." Đào Ngữ lúc này đã nhìn ra, cái nhân cách này chính là một tên lưu manh, không thể cho sắc mặt tốt.

Cầm đầu cùng Nhạc Lâm Trạch đánh nhau, là một tên đầu trọc trên mặt có vết sẹo, thấy Đào Ngữ đứng ở bên Nhạc Lâm Trạch, ngữ khí không tốt "Cai ngục đây là có ý tứ gì? Vì sao muốn can thiệp chuyện của chúng tôi?"

"Các ngươi tụ tập đánh nhau còn nói lý? Đều trở về phòng, nên làm gì làm đi." Đào Ngữ nhíu mày nói.

Đầu trọc cười nhạo một tiếng "Cai ngục là mới tới, khả năng không rõ quy củ ở đây lắm, ở chỗ này ngài chỉ cần đề phòng tù nhân đào tẩu, mặt khác không cần ngài quản."

"Phải không? Nếu tôi đây nhất định quản?" Đào Ngữ nheo lại đôi mắt.

Đầu trọc mặt lạnh xuống đang định nói cái gì, bên cạnh hắn một tên như con khỉ ốm lôi kéo hắn, đầu trọc lập tức bình tĩnh không ít.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Đào Ngữ, đang định dẫn người rời đi, kết quả tên mập mạp không biết sống chết hô một tiếng "Chạy cái gì? Sợ ông nội đây rồi hả?"

Hắn mới vừa mở miệng, Đào Ngữ cùng Nhạc Lâm Trạch cùng lúc động thủ, hung hăng đập lên ót hắn, một cây côn thọc bụng hắn, kết quả hắn kêu rên một tiếng nhưng vẫn là đem câu này nói ra.

Đầu trọc nhất thời không nhịn được kích tướng, sắc mặt tức khắc thay đổi, nổi giận gầm lên một tiếng "Các anh em, lên cho ta!"

"Các ngươi dám!" Đào Ngữ gầm lên một tiếng, nhưng đã trấn không nổi những người này, hai bên lại lần nữa lao vào đánh.

Một mảnh hỗn loạn, có người lấy gậy hướng đầu Nhạc Lâm Trạch đánh, Đào Ngữ không chút nghĩ ngợi dùng cây côn ngăn hắn lại, Nhạc Lâm Trạch nghe được động tĩnh quay đầu lại, nhìn cô chớp chớp mắt, tiếp theo thấy Đào Ngữ sắc mặt biến đổi, anh lập tức quay người đánh về phía sau, trùng hợp đánh trúng một tên đánh lén.

Đầu trọc thấy Đào Ngữ giúp Nhạc Lâm Trạch, trong lòng càng thêm phẫn nộ, không màng tất cả chạy về phía Đào Ngữ, Đào Ngữ nhíu mày, còn chưa kịp lui về sau, trên tay liền có một lực mạnh mẽ đem cô kéo đi, nháy mắt đụng vào ngực người nào đó.

Cô vừa nhấc đầu, nhìn thấy là Nhạc Lâm Trạch hơi sửng sốt một chút, Nhạc Lâm Trạch chặn tên đầu trọc đang công kích, cúi đầu lười biếng nói "Tiểu cảnh ngục, tôi đẹp sao?"

Anh vừa nói khiến cho Đào Ngữ hoàn hồn, cô ghét bỏ đẩy anh, nghĩ thầm đều là nhân cách phụ, sao lại chênh lệch lớn như vậy?

Nhạc Lâm Trạch hình như không thấy được ghét bỏ trong mắt Đào Ngữ, vẫn như cũ cười, chỉ là tay vẫn gắt gao che chở Đào Ngữ.

Bởi vì địch đông hơn, rất nhanh bên Đào Ngữ lâm vào thế bị động, Nhạc Lâm Trạch cùng đám người mập mạp ăn đủ các loại xanh tím, nhưng Đào Ngữ vẫn luôn trắng trẻo sạch sẽ, trừ bỏ bộ cảnh phục hơi nhăn, trên người không có một chút vết thương.

Càng ngày càng khó khống chế, tất cả đôi mắt đều đỏ lên, ngay cả Nhạc Lâm Trạch cũng dần nghiêm túc lên.

Lão Thường vội vã chạy tới, nhìn thấy cảnh ngục cùng tù nhân đánh nhau, làm tim ông tắc nghẽn muốn nhồi máu cơ tim.

Ông cầm lấy cái còi dồn dập thổi, tiếng còi sắc nhọn gọi trở về một chút lý trí, Ông nhân cơ hội hét lớn. "Bây giờ không dừng tay lại, lập tức đem phòng tạm giam ba ngày!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngừng lại, Đào Ngữ nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn về phía lão Thường.

Lão Thường làm bộ không thấy, xụ mặt đi tới dạy bảo. Tuy rằng chuyện này do Đào Ngữ phá quy củ, nhưng ai kêu bọn họ đều là cảnh ngục, cũng chỉ có thể đem lỗi sai đẩy lên trên người đám tù nhân này.

Trong lòng đám tù phạm cũng biết rõ ràng, thành thật đứng ở tại chỗ nghe mắng. Nhân lúc lão Thường không chú ý, đầu trọc trộm giơ ngón giữa với Nhạc Lâm Trạch.

Động tác hắn Đào Ngữ cũng thấy được, nhíu mày cũng không để trong lòng nhi. Ai biết được Nhạc Lâm Trạch canh lúc mọi người không chú ý, trực tiếp một quyền đánh vào mặt tên đầu trọc.

Đầu trọc không nghĩ tới anh dám động thủ, tức giận đang muốn đánh trả, khỉ ốm bên cạnh ốm nhắc nhở một câu, hắn nghĩ tới cái gì, lập tức vui sướng nở nụ cười thấy anh gặp họa.

Quả nhiên, lão Thường giận dữ "Nhạc Lâm Trạch! Cấm túc ba ngày! Đào Ngữ cậu dẫn hắn đi!"

"Vâng!" Mắt Đào Ngữ lạnh nhìn Nhạc Lâm Trạch, chờ anh lại đây sau đó đem còng tay còng hai người vào bên nhau, mặt không biểu tình đi về phòng tạm giam.

Khi Nhạc Lâm Trạch vừa đi về phía cô, cô mơ hồ đoán được anh định làm gì đó, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại không ngờ tới. Người này thực sự là một tên cặn bã.

"Tiểu cảnh ngục, sao không nói chuyện? Vừa rồi không phải là rất lợi hại sao." Nhạc Lâm Trạch không chút để ý cười.

Đào Ngữ lãnh đạm liếc nhìn anh, không nói một lời đi về phía trước.

Nhân cách phụ này đã nhanh chóng nhận ra mọi việc là âm mưu của cha mình nên đã trốn khỏi tù giam một lần, sau khi rời khỏi đây liền dùng thủ đoạn lừa đi toàn bộ tài sản, làm cha cùng mẹ kế mình gánh một món nợ khổng lồ, rất mau bọn họ vì vấn đề tiền bạc mà cắn xé nhau, rồi từng người rơi vào kết cục thê thảm.

Về sau, anh lại chủ động quay về ngục giam.

Người này đã tự mình báo thù, cho nên lệ khí hẳn là không phải bởi vì gia đình mà sinh ra, mà anh vốn có cơ hội tẩy trắng oan ức nhưng lại không làm như vậy, mà là một lần nữa quay lại ngục giam. Tất cả loại hành vi cho thấy, anh đối thế giới này đã hoàn toàn không còn hứng thú, tình nguyện ở chỗ này vượt qua quãng đời còn lại.

Đào Ngữ đã kỹ càng tỉ mỉ phân tích, lệ khí nhân cách phụ này có lẽ là do anh sống trong một cuộc sống mông lung không có mục đích, không hài lòng với kiểu sinh hoạt này, cũng không thể tìm thấy cuộc sống mình thích, cho nên dứt khoát bất chấp tất cả, sống vui vẻ như này nhưng đáy lòng lại có một sự buồn bực mãi không tan.

Mà hiện tại cô phải làm chính là giống như thầy giáo dẫn đường cho anh tìm được mục tiêu trong cuộc sống.

Lúc này đây cô đã rút kinh nghiệm, quyết định muốn cùng nhân cách phụ bảo trì mối quan hệ lành mạnh, không muốn giống như lần trước, cuối cùng phát triển đến cô cũng không thể khống chế nổi.

Muốn dạy dỗ Nhạc Lâm Trạch tích cực tiến lên phía trước, đầu tiên phải giúp anh vặn lại làm người đã.

Đào Ngữ một bên tự hỏi một bên đi phía trước, toàn bộ hành trình không chú ý Nhạc Lâm Trạch đang nói chuyện cùng mình, cho nên khi anh nhắc nhở phía trước có hố, cô tuyệt nhiên không biết trước sau như một đi về phía trước.

Nhạc Lâm Trạch vốn dĩ cho rằng cô nghe được nên không có nhắc lại, kết quả giây tiếp theo nhìn thấy một chân cô lơ lửng trên không, anh lập tức kéo, nhưng đã không kịp rồi, Đào Ngữ trực tiếp ngã xuống, mà tay cô cùng Nhạc Lâm Trạch còng bên nhau, bởi vì quán tính cũng ngã theo.

Đào Ngữ chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, tiếp theo đã ngã vào hố đất rồi, một tiếng kêu cô còn chưa kịp rên thì trên người liền nện xuống một vật nặng.

Đào Ngữ bị đè đến mắt nở hoa, kêu cũng kêu không được. Ngực cô giống như vỡ ra, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, muốn kêu Nhạc Lâm Trạch từ trên người lăn xuống sức lực nói cũng không có. Ngược lại Nhạc Lâm Trạch không cảm thấy đau, anh thưởng thức nhìn vẻ mặt thống khổ dưới người anh, đột nhiên cảm thấy người dưới mình vừa mềm vừa thơm, không giống đàn ông một chút nào.

"Xin lỗi nha tiểu cảnh