Bệnh Mất Ngủ

Chương 8: Bữa tối của chó và chủ nhà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người khu Tây đều cho rằng, trong lúc trốn truy sát đầu óc Chó Điên đã bị đụng hỏng rồi.

Con chó điên này trước giờ luôn theo theo khuynh hướng chủ nghĩa đầu cơ, cũng tương tự như đại đa số cư dân phố Hắc, trộm vặt cướp giật, kiếm sống bằng lưỡi đao, không có nghề nghiệp ổn định, dựa vào từng nhiệm vụ được giao mà sống qua ngày.

Khi Chó Điên cứ thế xuất hiện ở “Sao Thủy”, Thập Phương cứ tưởng hắn muốn năn nỉ khất nợ, hoặc là muốn chạy vào nhà bếp trộm đồ ăn, suy cho cùng thì chó không thể sửa được thói ăn phân, cho dù bị đuổi khỏi chỗ ở, Chó Điên cũng không có khả năng đột nhiên ra quyết định hăng hái phấn chấn như vậy.

“Thập Phương, tao cần tiền, cho tao việc làm!” Chó Điên hướng y chìa tay, vẫy a vẫy.

Thập Phương đang lau ly, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tìm ủy thác mời đến chỗ môi giới”

“Không phải loại đó! Tiểu Kiều nói phải có công việc ổn định, kiểu như nhân viên công ty á, nếu không sẽ không thể giúp tao mua bảo hiểm được. Chủ công ty tao biết chỉ có mình mày”

“Tao không phải chủ công ty gì hết…Chờ chút, ý mày là quán cà phê? Mày muốn làm công trong quán tao?” Thập Phương bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc đến độ trừng muốn rớt tròng mắt.

“Không được sao?” Chó Điên nóng nảy gõ vài cái lên mặt bàn, “Rửa chén đĩa thôi mà, không làm khó được tao, bớt nói nhảm đi, mau cho tao công việc!” Ly thủy tinh trong tay Thập Phương rơi “Xoảng!” xuống đất, còn y thì hít một hơi khí lạnh, “…Chó Điên, mày ăn trúng đồ thối rồi hả?” Thập Phương không muốn mướn tên điên này, tránh cho cứ ba ngày lại phải sửa sang khắp quán. Không lay chuyển được tên Chó Điên phiền phức này, thế nên y cố giới thiệu hắn đến làm việc cho một quán Teppanyaki* quen biết, Thập Phương cũng muốn xem thử, Chó Điên và chủ quán ai có thể chịu đựng được lâu hơn. [*là món nướng trên chảo sắt của Nhật, nguyên liệu cho “Teppanyaki” thường là gà, bò, tôm và rau củ]

Tuần thứ nhất đi làm, Chó Điên ngày nào cũng mang theo mấy vết bỏng lớn lớn nhỏ nhỏ trở về nhà, thường xuyên nghe nói hắn cùng khách trong quán, thậm chí là chủ quán ẩu đả kịch liệt, sau đó, việc làm dần dần có dấu hiệu đi vào quỹ đạo, ít nhất cũng không còn tự đem thịt của mình để lên chảo nướng nữa.

So với hắn, nghiệp vụ của tiểu Kiều không phát triển thuận lợi được như vậy, trở ngại lớn nhất của cậu chính là con chó hoang này, ngoài trừ lúc đi làm, Chó Điên gần như bám theo cậu một tấc cũng không rời, quả thật như ma thú nhận chủ, gặp người liền sủa, rất nhiều khách hàng chuẩn vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, lập tức cám ơn liên lạc sau.

Quả nhiên chọn sai đồng đội…

“Tiểu Kiều ~ Ăn cơm ~ Bữa tối bữa tối bữa tối!” Chó Điên từ dưới cầu thang đã bắt đầu ồn ào, trong tay hắn dường như đang cầm một vật kim loại nào đó, liên tục gõ leng keng leng keng vào tường, quấy nhiễu yên tĩnh của người ta.

Tiểu Kiều nhìn nhìn đồng hồ, hơn mười giờ tối, hôm nay Chó Điên về nhà muộn hơn thường ngày, nghe hắn hưng phấn ồn ào như vậy, nhất định là vừa đánh nhau với người khác trên đường rồi.

“Ăn tối ~” Chó Điên xông vào phòng. Đột nhiên nghĩ đến gì đó, hắn lại trở ra cửa giũ sạch bùn đất dính trên đôi giày thể thao.

“Hôm nay anh về khá trễ” Tiểu Kiều đặt laptop lên cái bàn thấp, đứng dậy đi vào nhà bếp.

Chó Điên nửa đường ngăn cậu lại, nhảy một bước đến chặn trước mặt, như hiến bảo vật  mà đưa cậy gậy kim loại trong tay ra, “Cho, tiểu Kiều, cho!” Ống nước thô bằng kim loại bị bẻ cong, mặt ngoài dính máu khô đỏ sậm, cùng với một thứ trắng trắng như bộ phận nào đó trên cơ thể người.

Đây là muốn khoe chiến lợi phẩm sao?

“Tại sao phải mang nó về?” Tiểu Kiều do dự có nên nhận lấy hay không, cảm thấy bên trên không chỉ dính máu khô mà còn lởn vởn oán linh nào đó, đem bỏ trở lại bãi phế liệu vẫn tốt hơn… “Tiểu Kiều cứ bảo giá phơi đồ ngắn quá. Cho nè!”

“Tại ngày nào anh cũng làm dơ quần áo…Không quan trọng, chủ nhân của thứ này còn sống không?” Chó Điên cường ngạnh nhét cán kim loại vào tay cậu, tiểu Kiều đành phải miễn cưỡng tiếp nhận.

Tiểu Kiều chịu lấy, khiến Chó Điên vô cùng vui sướng, sau khi trải qua một cuộc chiến kịch liệt thì trạng thái tinh thần của hắn vẫn còn tràn đầy adrenalin, hắn đút hai tay vào túi áo khoác, dùng cùi chỏ bắt chước động tác chim vỗ cánh, hết bật rồi nhảy khắp phòng, không chịu an phận.

“Rác, đầy, thùng, kìa! Đứng còn không được mà cứ ở đó nhao nhao nhao, phiền chết tôi rồi, cầm đi vứt mau lên!” Ít nhất đối thủ vẫn còn sống, vậy xem ra có thể an tâm dùng rồi, nếu Chó Điên đã đặc biệt cầm về, thì chắc chiều dài vừa đủ… “Thanks, cầm đến phòng tắm chùi sạch đi” Cậu đem ống kim loại trả lại cho Chó Điên, “Sẵn tiện rửa mặt luôn, tôi làm món gì đó cho anh ăn”

“Ăn tối! Ăn tối!” Chó Điên hưng phấn vung vẩy ống kim loại, gõ “Keng! Keng!” vào khung cửa.

Tiểu Kiều có ảo giác mình giống như chủ của chú chó con.

Bữa tối…Phải nói là bữa khuya mới đúng, là một nồi lẩu.

Trong phòng chỉ có những vật dụng cơ bản chủ nhà đặt sẵn, Chó Điên không có dư tiền và tâm tư mua thêm vật dụng sinh hoạt, ngay cả gối nằm và chăn bông cũng đều kế thừa từ chủ phòng trước. Sau khi tiểu Kiều chuyển tới, lập tức chuyển dụng cụ nấu nướng như nồi cơm điện, lò nướng, bếp điện từ, máy xay sinh tố qua, thay drap giường bẩn thỉu, mua thảm và rèm cửa mới, toàn bộ căn phòng sáng sủa hẳn lên.

Diện tích căn phòng không lớn lắm, không thể đặt bàn ăn, vì thế tạm giữ lại cái bàn xếp mini cũ sẵn có lúc trước, thêm vào hai cái đệm ngồi thì sẽ trở thành phòng ăn kiêm phòng làm việc, cậu cũng không kén chọn.

Đặt bếp điện từ lên bàn, lấy ra cái nồi gốm mà mình đặc biệt mang tới, đem các nguyên liệu như mấy loại nấm, cải trắng, thịt thái mỏng được sắp xếp chỉnh tề trên nồi lẩu trút vào nước dùng đã chuẩn bị sẵn từ trước, đậy nắp nồi lại, bật công tắc.

Chó Điên đi theo tiểu Kiều ra ra vào vào nhà bếp và bàn ăn, ánh mắt quét qua từng nguyên liệu nấu nướng mà tiểu Kiều lấy ra từ trong tủ lạnh.

“Ngồi xuống đi, đợi thêm chút nữa” Để nước dùng qua một bên, tiểu Kiểu xếp bằng ngồi xuống cạnh bàn.

Chó Điên nhìn nhìn nắp nồi, lại nhìn nhìn cậu, cười hì hì ngồi xuống, kéo đệm ra ngồi kế cậu.

“Có cái gì nhảy ra không?” Chó Điên cầm đũa, gõ nhẹ thân nồi, “Con sò sao? Con sò! Con sò!”

“Tôi có mua” Tiểu Kiều nói. Đã quá quen với chuyện thường xuyên nổi điên của hắn rồi.

“Thật tốt! Siêu mong chờ” Chó Điên hưng phấn vỗ mạnh đùi. “Còn cơm nữa! Đói chết rồi, muốn ăn cơm! Cơm! Cơm!” Adrenalin của người này xem ra chưa chịu lui.

Tiểu Kiều chỉ chỉ nhà bếp, “Trong nồi cơm điện, muốn ăn nhiều ít tự bới đi” Chó Điên lập tức quăng đũa chạy vào bếp, tiểu Kiều buồn cười nhìn hắn bới ra một chén cơm trắng lớn trong nồi cơm điện.

Thay đối phương sửa sang lại phòng ốc mà không cần đền bù, quần áo bẩn dù sao cũng chỉ cần cho vô máy giặt, nên thuận tay giúp Chó Điên giặt luôn, cậu thu nhận con chó trôi dạt này, không những ăn uống miễn phí, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc. Đừng nói canh nhà cửa, căn bản là cái cục phiền biết di chuyển thì có.

Nhưng mà a…Rất thú vị, cuộc sống không còn nhàm chán, từng ngày, từng ngày, cậu càng cảm giác được rõ ràng nhịp đập trái tim mình.

“Cho” Chó Điên đem chén cơm được bới thành cái núi nhỏ đưa cho cậu, “Của tiểu Kiều” Tiểu Kiều chớp chớp mắt, cười nói: “Hiện tại cũng khuya rồi, tôi đã dùng qua bữa tối ở ‘Sao Thủy’, anh cứ ăn đi”

“Tiểu Kiều không ăn?” Chó Điên lắc lắc đầu.

“Chỉ có thể ăn cùng anh một ít thôi, đưa tôi cái chén không” Bưng chén cơm ngồi trở lại bàn, Chó Điên chuyên chú nhìn nắp nồi, ánh mắt như chú chó hướng về chậu thức ăn chảy nước dãi.

“Anh đói lắm sao?”

Chó Điên gật đầu, “Thật kì quái, không biết tại sao, gần đây trong quán những thứ cho tôi ăn rất ít” Hắn phải chịu trách nhiệm ăn hết những món mà mình nấu hư. Lúc ban đầu, mỗi ngày Chó Điên đều có thể ăn đến miệng đầy dầu mỡ, từ khi kỹ xảo cầm sạn sắt của hắn tiến bộ lên, thì phần thức ăn lưu lại cho hắn ngày càng ít.

Như hôm nay, có một ông chú gọi bò bít tết Kobe đặc biệt đắt tiền, bởi vì vô cùng muốn ăn nên Chó Điên rất nghiêm túc chú ý đến độ chín của nó, nhìn miếng thịt bò rỉ máu tỏa mùi hương tứ phía, nước dãi liền nhanh chóng rỏ xuống chảo sắt.

Dựa vào kinh nghiệm khống chế độ lửa, sau khi miếng thịt bò tối mỹ vị chín ba phần thì hắn lập tức trở bề, sau đó…Sau đó không biết thế nào, theo bản năng dùng xẻng xúc ra đem đến bàn khách hàng, hắn ão não đến độ dậm chân đấm ngực.

“Này chứng tỏ anh đã tiến bộ rồi” Tiểu Kiều nói.

“Tôi không thèm! Tôi đói a!” Chó Điên la hét.

Dùng sức trừng!

Dường như cảm nhận được tầm mắt Chó Điên, cái nồi sứ chịu đủ áp lực vang lên tiếng nước sôi sung sục, thân nồi rung rung, bọt nước tràn ra.

Ngửi được mùi thơm của nước dùng, không đợi tiểu Kiều mở miệng nói hảo, Chó Điên đã vội vàng tay không mở nắp nồi. Nước súp màu vàng nhạt sôi ùng ục, thức ăn trong nồi theo đó nhẹ nảy, hành lá xanh biếc, bí đỏ óng ả, bắp cải lớn cỡ bàn tay, đậu hủ được thái ngay ngắn, chikuwa* hình dáng kì lạ cùng với miếng thịt béo bở nổi bọt huyết bên trên, lọt vào mắt Chó Điên, mỗi thứ đều như muốn vọt vào miệng hắn. [*món ăn Nhật nguyên liệu gồm có thịt cá nhuyễn, bột mì và lòng trắng trứng, xem hình minh họa bên dưới]

“Wow! New world!” Hai mắt hắn tỏa sáng.

Tiểu Kiều cũng không hẳn là nam nội trợ, bình thường ba bữa vẫn gọi ở ngoài, nhưng những lúc tâm huyết dâng trào hay lúc rảnh rỗi, sẽ xoắn tay áo xuống bếp.

Từ khi có ý thức đến nay, Chó Điên chưa được nếm qua món nào gọi là thức ăn đúng nghĩa, chỉ một chén cơm trắng thôi, nhưng đối với Chó Điên thì nó như loại ma thuật thần kỳ vậy. Khói tỏa nghi ngút, khiến vành mắt nóng lên vì cảm động, cầm trong tay mà lòng ngực cũng ấm áp theo.

“Ăn nhiều chút” Tiểu Kiều đưa giá múc súp cho hắn.

Múc một giá súp nóng, Chó Điên trực tiếp đưa lên miệng, vừa la nóng vừa uống cạn không thừa một giọt, quơ lấy đũa chọc vào miếng thịt trong nồi, mãnh liệt cho vào miệng.

“Ăn rất ngon! Ưm ưm! Ăn rất ngon…Tiểu Kiều thật lợi hại!” Tiểu Kiều gắp một miếng chikuwa, nói: “Thời tiết lúc này hơi lạnh, rất thích hợp ăn lẩu” Chó Điên không nghĩ thế, nhưng tạm thời hắn không mở miệng đáp lại.

Thật vất vả chịu đói đến xong việc, lòng đầy chờ mong được gặp gối ôm của hắn, nhịp chân nhảy nhót, trên đường về nhà lại bị đám đáng ghét lúc trước bắt hắn giao “Danh sách” cản trở, trong cơn giận dữ Chó Điên lập tức cực hung hãn giáo huấn bọn chúng một trận, chính mình cũng không cẩn thận bị thương.

Thân thể đau đớn bực bội trong nháy mắt súp nóng vào bụng liền biến mất vô tung tích. Hắn biết, tiểu Kiều sẽ mang vẻ mặt bất đắc dĩ giúp mình thoa thuốc, tiếp theo, bọn họ cùng nhau ngủ!

“Hê hê…” Nghĩ tới đó, Chó Điên phát ra tiếng cười quái dị.

Tiểu Kiều bỗng cảm thấy nguy hiểm, “Nói trước, hai ngày tới tôi có bảng biểu báo cáo phải giao, vì thế nên tối anh đừng có cả người quấn lấy tôi như vậy” Ít nhất cũng chừa chỗ để cậu có thể giơ tay ra xài máy tính chứ.

“Ừm ừm ừm!” Ăn lấy ăn để, Chó Điên chuyên chú dồn sức ăn, giống như không còn nghe thấy gì nữa.

Không tới nửa giờ, Chó Điên khẩu vị tốt đã ăn đến cạn nồi, hắn ợ một cái đi vào phòng tắm tắm gội, tiểu Kiều nhanh chóng rửa sạch nồi chén, tận dụng thời gian đẩy nhanh tốc độ bản báo cáo.

Thành tích u ám, để có thể giao báo cáo cho thượng cấp, phải chăm chỉ làm việc.

Chó Điên tắm rửa sạch sẽ đi ra, tiểu Kiều liền thấy những mảng bầm lớn trên lưng và cánh tay hắn, không nhiều lời, cậu trực tiếp lấy hộp thuốc ra. Vì Chó Điên, cậu đặc biệt ra nhà thuốc mua các loại thuốc trị thương, thậm chí là dao giải phẫu và kẹp cầm máu về…Hy vọng sẽ không có dịp dùng đến.

Bảo Chó Điên nằm sấp xuống giường, tiểu Kiều giúp hắn xử lý vết đao nghiêm trọng nhất ở phần lưng trước, tại sao lại có người trên lưng bị chém một đao, mà còn có thể coi như không xảy ra chuyện gì đòi cơm mình chứ?

“Không đau sao? Tôi nhìn mà còn thấy đau giùm” Cậu cẩn thận thoa thuốc lên hai bên miệng vết thương. Phố Hắc chỉ có một bệnh viện ngầm, phí khám chữa bệnh rất cao, đâu phải là loại mà người như Chó Điên có thể trả nổi, nếu không vì tính mạng nguy cấp, căn bản sẽ chẳng bước vào nơi đó.

Nhờ Chó Điên mà tiểu Kiều có cơ hội dùng đến kỹ thuật băng bó đã học được trong doanh trại dã chiến lúc trước, nhưng cậu cũng không dám cảm ơn vì điều này.

“Siêu đau luôn! Bất quá cũng tốt, đau đớn có thể giúp tôi càng thêm cảnh giác” Chó Điên quay đầu lại nói, “Sự khinh suất chính là tử thần a, nơi này, một khắc cũng không được buông lỏng” Sau khi tắm xong, đối với tiểu Kiều mà nói thì ngôn hành của Chó Điên đã có chút bình thường hơn so với lúc nãy.

“Chính xác a” Tiểu Kiều hưởng ứng.

Băng bó xong, tiểu Kiều xoay người cất hộp cứu thương xuống gầm giường, Chó Điên thừa dịp cậu không đề phòng bổ nhào lên lưng cậu, “Gối ôm, mau ngủ với tôi” Tiểu Kiều bị trọng lượng của hắn đè thiếu điều muốn đụng đất, cậu ra sức chống đỡ cơ thể, “Đã nói không được nằm lên người tôi mà, anh nặng muốn chết, Chó Điên”

Chó Điên dựa mặt vào vai tiểu Kiều, từ sau lưng quàng qua eo cậu, hai chân co lên kẹp lấy cậu, kéo cả người cậu vào lòng ôm chặt. “Trên người tiểu Kiều có mùi của Thập Phương, tôi không thích” Cọ qua cọ lại.

“Xin đừng nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy” Tiểu Kiều kéo cổ áo hít hít, “Ừm…Là cà phê sao? Hôm nay tôi rốt cuộc cũng mua được cà phê rồi, để tối pha một bình” Rõ ràng ‘Sao Thủy’ treo bảng là quán cà phê, trên menu cũng liệt kê mấy loại, nhưng Thập Phương lại không cho khách gọi, tiểu Kiều là người thiếu cà phê một ngày liền không vui, thèm mấy ngày, thế là bỏ tiền ra nhờ Ti Đồ đi mua giùm.

“Vận chuyển viên” Ti Đồ, bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần một tờ chi phiếu, sứ mệnh tất thành.

“Tôi chưa từng uống cà phê…” Chó Điên buồn ngủ. Tiếng gõ cửa triền miên không dứt trong đầu hắn rốt cuộc cũng ngừng lại, hắn cong lưng, lỗ tai dán vào gáy tiểu Kiều, chóp mũi cọ lọn tóc, tham lam hít đầy buồng phổi hương vị khiến người ta thoải mái cả người kia.

Bên dưới làn da mỏng manh sau gáy, huyết dịch tượng trưng cho sinh mệnh đang đập một cách yên ả từ tốn, tựa như mặt biển phẳng lặng không gợn sóng, cho hắn cảm giác yên tâm thả mình vào đó, được ăn con sò ngon tuyệt.

“Ngày mai sẽ pha cho anh uống” Tiểu Kiều nỗ lực di chuyển đến máy tính trên bàn làm việc.

“Nhặt được tiểu Kiều thật tốt”

“Nghiêm chỉnh mà nói, là tôi nhặt anh về nhà mới đúng”

“Rõ ràng là tôi phát hiện trước…” Con sò…, Chó Điên liếm liếm miệng, đầu lưỡi lướt qua làn da hơi lạnh kia, tay chui vào đồ ngủ tiểu Kiều, vuốt ve phần bụng mềm mại của cậu, mỉm cười thỏa mãn.

“Chó Điên, tay anh đặt nhầm chỗ rồi…Chó Điên?” Cậu giật khuỷu tay thôi thôi Chó Điên, tên đàn ông có biệt danh Chó Điên khu Tây này tựa người vào cậu, đã an ổn tiến vào mộng đẹp.

—————————————-

Chú giải:

_ Chikuwa:

chikuwa1801112576677127380