Bệnh Sủng

Chương 149




“Lạy chúa, sao lại có người thô lỗ như vậy cơ chứ.”

Bởi vì vấn đề địa hình, lo lắng Tiểu Thố sẽ bị thương, cho nên lúc cô nhào đến ôm lấy mình, Giản Chính Dương cũng không dám lộn xộn, chỉ ôm lấy cô rồi lùi lại mấy bước, hung dữ nhìn người đàn ông ngoại quốc.

“Đừng để tôi thấy anh lần nữa, nếu không gặp lần nào tôi đánh anh lần đó.”

“Thật ngại quá, thật ngại quá.” Tiểu Thố nhìn người xung quanh bị dọa sợ, có lẽ đang nghĩ người đàn ông này bề ngoài đẹp trai như vậy, thế nhưng nói đánh người liền đánh người, có khuynh hướng bạo lực không phải là một thói quen tốt đẹp gì, những ánh mắt kỳ lạ đó làm cho Tiểu Thố có hơi có chịu.

“Không có gì đâu, mọi người tiếp tục leo núi đi.”

Nghe thấy cô nói như vậy, một số người bèn bắt đầu tiếp tục việc leo núi của mình, Tiểu Thố nhìn người nước ngoài bị Giản Chính Dương đánh, lại nhìn Giản Chính Dương, vẫn cảm thấy chồng của mình quan trọng hơn.

“Chính Dương, có sao không?”

Người đàn ông ngoại quốc không nghe hiểu được tiếng Trung, nhưng nhìn hiểu được hành động của Tiểu Thố, trong lòng không vui, thầm nghĩ mình mới là người bị hại, sao cô gái đó lại đi xem người đánh cơ chứ.

“Hi….”

“Anh câm miệng.” Giản Chính Dương lạnh lùng nhìn người đàn ông nước ngoài, ý nói anh dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đánh chết anh.

“Đây là hiểu lầm, tôi nghĩ, tôi quen biết cô gái này.” Người đàn ông ngoại quốc vô tội nhìn Tiểu Thố.

“Tôi không quen anh.” Tiểu Thố khó hiểu nhìn người đàn ông ngoại quốc, “Nếu như đây là cách anh làm quen, tôi cũng từng nói rồi, tôi đã có chồng, anh đã chọn sai người và phương pháp rồi đấy.”

Nghe thấy hai từ làm quen, hơi thở lãnh khốc trên người Giản Chính Dương càng nặng nề.

“Chờ chút, tôi không có ý gì khác với cô cả, thật đó, tôi chỉ là từng nhìn qua ảnh của cô, trong ví tiền của người khác.” Thấy Giản Chính Dương giống như lại sắp ra tay, người đàn ông ngoại quốc vội vàng giải thích hết toàn bộ.

“Ví tiền của người khác?” Điều này làm Tiểu Thố tò mò: “Ví tiền của ai?”

Mà Giản Chính Dương lúc nghe thấy người đàn ông ngoại quốc nói phát hiện tấm ảnh của Tiểu Thố trong ví tiền của một người đàn ông khác, khuôn mặt đã lập tức đen sì:

“Một ông chủ.” Người đàn ông ngoại quốc khoa tay múa chân: “Chúng tôi gọi cậu ấy là A Bân, cậu ấy là ông chủ một công ty du lịch.”

“A Bân?” Tiểu Thố cau mày, người tên A Bân Tiểu Thố thật ra lại có quen biết một chút, chính là người đồng nghiệp trước đây làm việc trong cửa hàng của Tần Ca, trước đây, thật ra anh ấy  có chút cảm tình với mình, sau đó mình và Giản Chính Dương ở bên nhau, anh ấy liền rời đi, đã rất nhiều năm không có tin tức của anh ấy, có thể là anh ấy không nhỉ?

“Anh ta họ gì?”

“Họ Vương.”

Quả nhiên là A Bân mà mình quen biết, thì ra mấy năm không gặp, anh cũng đã làm ông chủ rồi. Cửa hàng tiện lợi năm đó, Lạc Ca và Mạnh Ca sau này bởi vì một số việc cũng không làm nữa, cửa hàng tiện lợi sau vài lần mua đi bán lại, bây giờ đã đổi thành một cửa hàng khác, mà ban đầu còn có một cô gái nữa, bọn họ cũng đã lâu lắm chưa gặp nhau rồi, không biết cô ấy như thế nào rồi, thường thường lúc nhớ đến cô ấy, cũng phải suy nghĩ một lúc mới có thể nhớ ra tên của đối phương, có lẽ bọn họ sớm đã không phải là một loại người nữa, cho nên mới có thể khiến cô nhanh quên như vậy.

Giản Chính Dương không hề có ấn tượng gì với A Bân, bây giờ thấy dáng vẻ của Tiểu Thố dường như là quen biết người đàn ông này, cho dù anh ta là ai, đặt trong ví tiền tấm ảnh của vợ anh, nhất định không phải là người tốt, Giản Chính Dương đã xếp A Bân vào  nhóm người không được hoan nghênh rồi.

Người đàn ông ngoại quốc liếc qua Giản Chính Dương, giải thích rất nhanh, theo lời giải thích của anh, Tiểu Thố và Giản Chính Dương mới hiểu ra, thì ra người đàn ông ngoại quốc này tên là England, yêu thích nhất là xách ba lô du lịch khắp nơi, trong một lần đi du lịch thì quen biết với A Luân khi đó là người dẫn đoàn, mặc dù hai người có sự khác biệt ngôn ngữ, nhưng tương đối có duyên, lại có thể nói chuyện tâm sự với nhau, hơn nữa còn trở thành bạn bè, sau đó anh về nước vẫn giữ luôn liên lạc với A Bân, gần như mỗi lần đến Trung Quốc anh nhất định sẽ gọi điện thoại cho A Bân. Mấy năm nay, từ A Bân ban đầu làm hướng dẫn viên du lịch cho đến ông chủ của công ty du lịch, cậu ấy cũng đã trả giá rất nhiều công sức, mà dáng vẻ liều mạng này làm cho England rất tò mò, vì thế bèn thuận miệng hỏi A Bân sao lại làm việc bạt mạng như vậy, đời người phải hưởng thụ mới là điều quan trọng nhất.

England có sự mơ mộng và tản mạn của đa số người nước ngoài, anh vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ A Bân vô cùng nghiêm túc nói với anh, anh làm việc bạt mạng như thế, muốn kiếm thật nhiều tiền, lại nâng cao địa vị xã hội, là vì một người con gái.

England ngay lập tức bày tỏ sự tò mò đối với cô gái trong tim A Bân, vì thế A Bân đưa cho anh xem bức ảnh mình chụp trộm Tiểu Thố đang đội mũ mặc quần áo thu ngân mỉm cười đáng yêu đón tiếp khách hàng.

Có lẽ là mấy năm nay áp lực quá lớn, cho nên sau khi nói cho England biết bí mật này, A Bân và England tán gẫu nhiều nhất chính là cô gái thần bí này, từ đó cũng chầm chậm nảy sinh tò mò với Tiểu Thố, mà dung mạo của Tiểu Thố cũng in sâu vào trong đầu England.

Vì thế mới có chuyện England trong quá trình dừng lại chụp ảnh, sau đó trong lúc vô ý mà nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Thố mới thất lễ kinh ngạc như vậy, có điều bởi vì  sự hiểu lầm về biểu đạt làm cho Tiểu Thố cho rằng anh ta là người có ý đồ khác, cho nên mới nói với anh ta rằng mình đến đây cùng chồng, để anh ta từ bỏ.

Có điều hiểu lầm của hai người còn chưa được giải thích rõ ràng, Giản Chính Dương đã chạy tới, thấy người là đánh, vì thế England vô tội phải chịu mấy nắm đấm, đồng thời ấn tượng đối với đàn ông Trung Quốc “ốm yếu” cũng đã thay đổi rồi.

Anh dám thề, người đàn ông này không yếu một chút nào, nếu như phải đánh nhau cùng với cậu ta, thì mình không chắc có thể đánh thắng được đối phương, dù sao trừ phương diện sức lực mình có khỏe một chút, nhưng lại không biết đánh nhau, mà đối phương, anh có một loại cảm giác, chắc chắn là một tay lão luyện.

Mặc dù hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, nhưng vẻ mặt Giản Chính Dương vẫn không vui như cũ, cho dù là quan hệ của anh ta với A Bân hay là anh ta với mình, đều làm cho Giản Chính Dương vô cùng khó chịu.

England nghĩ mà sợ nhìn Giản Chính Dương, thầm than sao đàn ông Trung Quốc bạo lực như thế, quả nhiên bạo lực không phân biệt biên giới mà.

Có điều sau khi nhìn thấy Tiểu Thố và Giản Chính Dương, anh mới hiểu rõ, thì ra Tiểu Thố là hoa đã có chủ rồi, đáng tiếc A Bân nỗ lực như thế, bởi vì là bạn bè của A Bân, cho nên theo bản năng anh cũng đứng về phía A Bân, nhìn thấy Giản Chính Dương và Tiểu Thố xoay người định rời đi, anh lập tức đi lên theo:

“Chờ chút, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”

Tiểu Thố dừng lại, nhìn England nói: “Vấn đề gì?”

“Cô ở bên cậu ta trước hay là quen biết A Bân trước?”

“Trước đây tôi và A Bân là đồng nghiệp, nhưng chúng tôi chỉ đơn thuần là đồng nghiệp, không có loại quan hệ như anh đang nghĩ đâu.” Nghĩ đến A Bân vì mình mà mấy năm nay cố gắng phấn đấu ở nơi mà mình không hề biết, Tiểu Thố có hơi cảm động, nhưng chỉ là cảm động, không ai có thể thay thế vị trí ở bên cạnh cô của Giản Chính Dương.

“Chuyện tôi và anh gặp nhau, xin anh hãy giữ bí mật, đừng nói cho A Bân biết, tôi cũng không muốn làm phiền cuộc sống của anh ấy, tôi tin, mình không có sức hấp dẫn lớn đến như vậy, có thể khiến cho một người đàn ông lặng lẽ nỗ lực trong mấy năm, có thể anh ấy chỉ là bị ám ảnh, thật ra anh ấy chỉ muốn có một lý do để tiếp tục kiên trì, cho nên, xin anh đừng làm phiền anh ấy, để anh ấy nỗ lực đi, tôi tin, chỉ cần anh ấy có năng lực, nhất định sẽ thành công, sau này làm một ông chủ lớn, anh ấy muốn một người vợ như thế nào cũng có thể cưới về.”

England còn có lời muốn nói, Giản Chính Dương đã kéo Tiểu Thố leo lên núi, bởi vì sự việc xen giữa này mà Giản Chính Dương không buông tay Tiểu Thố ra nữa, mà còn quyết định cho đến khi về nhà, cũng không tùy tiện buông tay Tiểu Thố.

Nhìn bóng dáng của hai người, England không hiểu sao có cảm giác hình bóng của hai người hài hòa tương xứng, hơn nữa bọn họ còn có tướng phu thê rất nghiêm trọng, không biết bọn họ có tự mình phát hiện ra không, nếu như chỉ nhìn khuôn mặt của hai người, có thể sẽ hiểu lầm là anh em sinh đôi, tướng phu thê thật đúng là thần kỳ, nghe nói hai người yêu nhau ở bên nhau một thời gian dài sẽ có tướng phu thê, càng nhìn càng giống nhau.

“Tên thối tha đó.”

Nghe lời nói của England, Giản Chính Dương cũng nhớ ra A Bân là người nào rồi, mặc dù không nhớ được dáng vẻ của đối phương như thế nào, nhưng đối phương để ảnh của Tiểu Thố trong ví tiền, đây là tâm bệnh.

“Được rồi, mấy năm không gặp rồi, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, không cần phải vì anh ấy mà hao tổn tinh thần.” Tiểu Thố vừa đi lên vừa an ủi Giản Chính Dương: “Cũng như anh nhìn mấy năm cũng không thấy chán, người khác nhìn mấy năm thì sớm đã chán rồi, bà xã anh không có sức hấp dẫn lớn đến như vậy đâu, có thể mê hoặc một mình anh, đã khá ổn rồi.”

Nghe thấy Tiểu Thố nói như vậy, tâm trạng của Giản Chính Dương hơi tốt lên một chút, nắm lấy tay Tiểu Thố: “Cho dù một phần một vạn cơ hội, anh cũng sẽ không cho hắn có đâu.”

Tên thối tha, nếu như dám xuất hiện trước mắt anh, anh nhất định phải làm cho anh ta mất mặt, hừ.

Đối với vẻ mặt của Giản Chính Dương, Tiểu Thố chỉ có thể bày tỏ mình hết cách, cô cũng không ngờ sẽ chạm mặt England trong tình huống như vậy, càng không ngờ sẽ nảy sinh hiểu lầm với đối phương, nhưng đối phương thật đúng là da thô thịt dày, Giản Chính Dương đấm vài quyền, ít nhất từ vẻ bề ngoài có thể nhìn ra, England không có chỗ nào khác thường.

Mà England thì sao, hình như rất khó chịu đối với chuyện của mình và ông xã, lúc mình và Giản Chính Dương tay trong tay leo núi, anh ta lại có thể đi theo phía sau một bước không rời.

Có mấy lần Giản Chính Dương muốn đuổi anh ta đi đều bị cô ngăn cản lại, hiện tại England không nói chuyện cùng với bọn họ, nếu như cô vội vàng đi đánh người ta, đến lúc đó nhiều người ở đây như vậy, nhận lấy một đống tức giận cũng không tốt lắm.

England trái lại dường như có ý muốn nghe ngóng nên đi theo phía sau bọn họ. Hai người đi chậm anh đi chậm, hai người đi nhanh, anh đi nhanh, hết lần này đến lần khác lại không nói chuyện với hai người bọn họ, chỉ lẳng lặng theo sau bọn họ, làm cho Tiểu Thố buồn bực vô cùng.

Lúc leo lên được một nửa, Tiểu Thố không leo nổi nữa, thở hổn hển yêu cầu ngồi xuống nghỉ ngơi, mà một vài người đi sớm hoặc đi nhanh, lúc này đã có người bắt đầu xuống núi rồi.

Nhìn thấy một vài nhóm người trẻ tuổi ánh mắt Tiểu Thố lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Ôi, em cảm thấy em đã già rồi.”

Ngẫm lại thì mĩnh cũng đã qua ba mươi, quả thật là đã già rồi, Tiểu Thố buồn bã nhìn Giản Chính Dương: “Chồng à, đột nhiên em nhận ra em rất sợ già đi, em không muốn xấu đi đâu.”

Giản Chính Dương mỉm cười nhìn cô: “Em sẽ không xấu đi đâu, bây giờ em giống như một cô gái mới hai mươi tuổi vậy, không biết có bao nhiêu người hâm mộ em đâu.”

“Em có gì để mà hâm mộ đâu chứ?”

“Hâm mộ em ba mươi mà vẫn trẻ như vậy nha.”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

“Chỉ mong là như vậy.” Tiểu Thố thật lòng ngưỡng mộ những cô gái sức khỏe tốt kia, nghỉ ngơi một hồi, lại nắm tay Giản Chính Dương chầm chậm leo lên núi, lúc leo núi rất vất cả, nhất là lúc sắp đến đỉnh núi, gần như là kéo hai chân của mình leo lên, có điều đến đỉnh núi lại vô cùng vui sướng, giống như bỗng nhiên được thả tự do, cả người đều phấn chấn, vừa hưởng thụ niềm vui leo núi, lại vừa là tiếng cười dễ chịu, bày ra đủ loại tư thế bảo Giản Chính Dương chụp ảnh cho mình.

England đi theo phía sau, thấy khoảnh khắc Tiểu Thố leo lên đỉnh núi khuôn mặt nở nụ cười thích thú, đột nhiên phát hiện vẻ mặt của người phụ nữ này trở nên sống động, trong nháy mắt đó anh có một loại cảm giác, giống như nhìn thấy cô thì tâm trạng sẽ vui vẻ.

Nét mặt tươi cười của cô thật sự rất đẹp, England không nhịn được giơ camera lên muốn chụp lại khoảnh khắc tuyệt vời này, nhưng làm anh bất ngờ đó là Giản Chính Dương vẫn luôn quan sát anh có thể  ngay lúc anh nhấn nút chụp che chở ngay trước mặt Tiểu Thố, vì thế chụp Tiểu Thố trở thành chụp Giản Chính Dương, England có một loại cảm giác khó nói nên lời.

Thấy trong ống kính là Giản Chính Dương, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như hoàng tử Châu Âu cao quý thập niên tám mươi, dáng vẻ khinh thường giống như toàn bộ thế giới đều không cho vào mắt, không thể không thừa nhận, người đàn ông này rất có sức hấp dẫn.

A Bân có một tình địch như vậy, England thầm than, đời này sợ rằng chẳng có cơ hội nào rồi, cũng không biết nên nói ánh mắt của A Bân tốt hay là nói ánh mắt của người đàn ông này tồi nữa.

Từ xưa đến nay phụ nữ chính là mầm tai họa, may mà anh không vướng phải mầm tai họa như này, England âm thầm cảm thán, thấy Giản Chính Dương tức giận hung ác xông đến chỗ mình, vô cùng tự giác mà đưa ra ảnh chụp:

“Ok, tôi hiểu rồi, để tôi xóa nó đi, bây giờ tôi xóa ngay đây, nói thật tôi cũng không có hứng thú với anh.”

Giản Chính Dương đứng cách xa England mấy bước, nhìn anh ta xóa bức ảnh đi, lúc này mới xoay người: “Tôi không hi vọng còn có lần sau, nếu như anh muốn bảo vệ tốt cái máy ảnh của chính mình, tốt nhất là đừng để ống kính đối diện vợ tôi một lần nữa.”

“Ok, ok, tôi hiểu rồi. ” England gật gật đầu.

Tiểu Thố nhìn qua Giản Chính Dương, thấy anh chỉ cảnh cáo đối phương chứ không ra tay, bèn tìm một tảng đá lớn, lười biếng nằm lên đó: “Chồng à, em muốn uống nước.”

Bình nước chuẩn bị dưới chân núi đã không còn nữa, may mà trên núi còn có một quán ăn vặt, chỉ là giá cả so với bên ngoài đắt hơn một nửa, nhưng Giản Chính Dương không đau lòng mấy đồng tiền lẻ này, mua một bình đồ uống cho Tiểu Thố, thấy cô uống xua tan đi mệt mỏi, cũng nằm xuống bên cạnh cô, cùng nhau nhìn bầu trời, thưởng gió mát, hưởng thụ khoảng thời gian thuộc về hai người bọn họ.

Thấy hai người tự mình tìm một nơi nằm xuống nghỉ ngơi, England nghẹn họng không nói lời nào, có điều anh cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi, dứt khoát tìm một tảng đá để nằm, sau đó phát hiện, ừm, nằm rất ổn nha.

Chỉ là, nếu như A Bân biết mình gặp được cô gái trong lòng của cậu ấy thì sẽ như thế nào?

Suy nghĩ như vậy, England lập tức gửi cho A Bân một tin nhắn: Hi, Bân, cô gái trong lòng cậu, tôi đã nhìn thấy rồi.

A Bân trả lời rất nhanh: Ở đâu?

England trả lời lại: Núi Thái Sơn, chỉ là, đi cùng chồng của cô ấy.

Sau đó điện thoại của England rất lâu sau vẫn không có tiếng chuông vang lên, đợi một hồi, không nhận được tin nhắn trả lời của A Bân, England bắt đầu tự trách, có phải là mình đã nói quá trực tiếp, làm tổn thương A Bân rồi hay không?