Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 101-3: Chân tướng, Cùng đường (3)




Nhạc Sở Nhân không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của Diêm Cận, lúc này bốn mắt nhìn nhau, dường như nàng có thể nhìn thấu linh hồn trong đôi mắt kia. Thiếu niên này, trung nghĩa đều có, nhưng lại quên mất bản thân của mình.

Dù là nàng hay là Phong Duyên Thương, đều trái ngược hoàn toàn với Diêm Cận, bởi vì bất cứ suy tính nào bọn họ cũng đặt mình lên trên hết, mà Diêm Cận không như vậy. Chính vì như thế, Nhạc Sở Nhân mới càng thêm thưởng thức hắn, người như vậy, từ xưa đến nay, kết cục không được như ý nguyện.

Trên tế đàn tế tổ, triều thần bên dưới an tĩnh, duy chỉ có hai người bọn họ nhìn thẳng vào mắt đối phương, giống như không nhìn thấy thế giới trước mắt.

Chẳng biết từ lúc nào Bùi Tập Dạ đi ra từ phía đối diện tế đàn, chỗ hắn đứng vừa đúng có thể nhìn thấy Diêm Cận và Nhạc Sở Nhân. Ánh sáng trong con ngươi tinh sảo chớp động không rõ, hai người kia nhìn thẳng vào mắt đã đạt tới cảnh giới vong ngã, trong mắt hắn thành một loại giải thích khác.

Kết thúc buổi lễ.

Cuối cùng Diêm Tô cũng thành Thái tử phi, tất cả đều thuận nước đẩy thuyền, không người nào có bất kỳ nghi kỵ gì đối với vấn đề này. Chỉ dựa vào huynh trưởng của nàng là Trung Lãnh Thổ Nguyên soái, vậy thì không người nào dám mở miệng bình luận chuyện đúng sai.

Bước đi nặng nề, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn đường dưới chân, có chút trầm mặc.

Bên cạnh, bước chân của Phong Duyên Thương thong dong, khóe môi mỉm cười. Nhạc Sở Nhân trầm mặc đương nhiên hắn có chú ý, đi hồi lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng, mặc dù nụ cười vẫn như cũ, nhưng trong mắt không có ý cười: “Lúc tham dự buổi lễ, ngươi cùng Diêm Tướng quân dùng ánh mắt truyền cho nhau cái gì?”

Hồi hồn, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương một cái: “Đừng đoán mò, nhìn hắn làm ta nhớ lại các nhân vật trong lịch sử thôi. Rất giống với hắn nhưng kết cục đều rất thảm!”

Con ngươi khôi phục ý cười, Phong Duyên Thương cầm tay của <dien>dnle>q,uydon>>nàng, lòng bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Vậy những người tương tự như chúng ta có kết cục như thế nào?”

“Vui vẻ cả đời, tuổi già chết rất thảm.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, dù sao kết cục của nàng khổng thể nào lại như vậy.

“Bi thảm giống nhau, như vậy ngươi cần gì phải đồng tình người khác? Lịch sử mà ngươi biết khác với Đại Yến, đều không chắc chắn kết cục của chúng ta đều giống với bọn họ.” Phong Duyên Thương không tiếng động cười, tuấn mỹ lại thêm một ít lạnh bạc trong đó.

“Đúng là ta nghĩ nhiều rồi. Đúng rồi, ta vừa mới thấy tiểu tử Phong Duyên Tinh nhưng không thấy Mẫn phi nương nương, không phải nàng lại bị bệnh nữa chứ?” Bởi vì bộ dáng Phong Duyên Tinh rất ưu thương, chắc là Mẫn Phi không khỏe lắm.

Nói đến Mẫn phi, trên gương mặt của Phong Duyên thương cũng hiện lên mấy phần lo lắng: “Ngươi cũng đã nói bệnh của nàng là tâm bệnh, dùng thuốc cũng vô dụng. Vậy ngươi có biện pháp nào làm tâm bệnh chậm phát triển lại không?”

Nhạc Sở Nhân không thể không hừ lạnh một tiếng, tùy tiện nói: “Tâm bệnh không chữa bằng thuốc được, cho dù ta là Dược Phật tái thế cũng không có biện pháp. Nhưng mà ta sẽ tới khám cho nàng, xem xem còn biện pháp nào hay không.”

“Được.” Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, lời nói của Nhạc Sở Nhân hắn đều tin.

Bắc Vương Bùi Tập Dạ rời đi sau lễ cưới, Phong Duyên Thiệu tự mình tới cửa cung đưa tiễn hắn, cấm quân đứng dọc hai hàng kéo dài đến ngoài cửa thành. Dân chúng đứng hai bên đường rất nhiều, tranh nhau quan sát Bắc Vương trong truyền thuyết kia.

Đợi cho đến khi Bùi Tập Dạ rời đi, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương mới xuất cung trở về phủ. Hắn đi, Nhạc Sở Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, hi vọng Bắc Cương cùng Đại Yến có thể giữ vững tốt quan hệ lâu dài một chút. Bởi vì Nam Cương rõ ràng đang rạn nứt với Đại Yến, lần này Phong Duyên Thiệu làm lễ cưới, Bắc Vương là khách mời tham dự, Đông Cương đưa tới lễ trọng, tuy quan hệ với Tây Cương nhạt nhẽo nhưng Lão Tây Vương cũng đưa quà tặng tới. Chỉ có duy nhất Nam Cương giống như không biết, vả lại người của Nam Cương ở Đại Yến vào thời gian này cũng quay trở về Nam Cương.

Những chuyện này Nhạc Sở Nhân cũng không hỏi thăm, bởi vì chuyện nàng cần làm có rất nhiều. Nàng còn cần tự mình đi Hộ Quốc tự một chuyến, lại còn đồng ý với Phong Duyên Thương đi xem bệnh cho Mẫn phi, nghĩ một chút nàng đúng là một người bận rộn.

Sau ngày cưới thứ ba của Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân vào cung, làm đúng cam kết của Phong Duyên Thương, đi xem bệnh cho Mẫn phi.

Hôm nay nàng vào cung không chút trở ngại, Phong Duyên Thiệu là người giám sát đất nước nên ở trong cung, vì vậy Diêm Tô cũng ở trong cung theo hắn, mặc dù không có ở trong hậu cung nhưng cung điện nàng ở cũng là cung điện tốt nhất.

Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi thẳng đến chỗ ở của Diêm Tô sau khi vào cung, không cần thông báo, tùy ý giống như phủ của mình.

“Ta còn đang nghĩ có lẽ hôm nay ngươi sẽ tới, ta tự bắt mạch nhưng không có động tĩnh gì.” Diêm Tô  mặc một bộ hoa phục quần dài màu lam chấm đất, tóc búi cao ung dung hoa quý.

“Mới ngày thứ ba mà thôi, bắt mạch không thể biết được.” Nhạc Sở Nhân cầm tay của nàng, hai ngón tay khoác lên cổ tay nàng, gần một phút đồng hồ sau lắc đầu một cái: “Ta cũng không thăm dò được, đợi thêm mười ngày đi, mười ngày sau có thể biết rồi.”

Dáng vẻ của Diêm Tô vẫn dịu dàng như vậy, nhưng giữa lông mày lại nhiều hơn mấy phần hương vị nữ nhân, đây chính là sự khác nhau giữa nữ nhân và thiếu nữ.

“Đã thích nghi cuộc sống trong?Dien"dan"lê*qu"ýdoncung chưa? Nhìn ngươi có vẻ thật thoải mái.”

Tùy ý ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân híp mắt quan sát nàng, tràn đầy chế nhạo.

Sắc mặt Diêm Tô không thay đổi, ngồi xuống đối diện nói: “Chỉ là có nhiều người quá nên hơi hoảng sợ thôi, ta đã chuẩn bị tinh thần rất tốt rồi cho nên thích ứng cũng rất nhanh. Ngược lại ngươi cùng Lão Thất, khi nào mới ‘tu thành chánh quả’ đây?” Khẽ nháy mắt, câu ‘tu thành chánh quá’ của nàng còn có hàm nghĩa khác.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày lắc đầu một cái: “Chúng ta không vội, trước mắt có quá nhiều chuyện cần chúng ta bôn ba, làm sao có thời gian ‘tạo người’. Ngươi thì khác, tương lại sẽ là Hoàng Hậu nương nương.” Chèn ép Diêm Tô nàng cảm thấy rất vui vẻ.

Diêm Tô cũng không mắc cỡ, mỉm cười, rất là hào phóng.

“Hôm nay ta tiến cung cũng không phải là vì bắt mạch cho ngươi mà ta còn muốn đi xem bệnh cho Mẫn phi nương nương. Mấy ngày nay ngươi ở trong cung, nàng ấy có đến không?” Hiện nay Diêm Tô là nữ chủ nhân trong hậu cung này, mặc dù chỉ là Thái tử phi, nhưng nếu là người có đầu óc đều biết, nàng không khác gì Hoàng Hậu.

Nói đến đây, Diêm Tô khẽ lắc đầu: “Ta vốn muốn đi thăm nàng một chút nhưng mấy ngày nay người khác tới chỗ của ta rất nhiều, thật sự không có chút thời gian rãnh. Hay là bậy giờ chúng ta đi cùng nhau đi, cũng lâu rồi ta chưa đến thăm nàng.”

“Đừng, ta tới xem bệnh cho nàng, có chút mùi của dược liệu ngươi không thể ngửi được, một mình ta đi được rồi. Nếu nàng ấy không tới gặp ngươi vậy thì ngươi cũng không cần tới gặp nàng, hàng năm nàng ấy đều ngâm mình trong nước thuốc, mà mùi của thuốc đó có hại với ngươi.” Thật ra phần lớn là vì Nhạc Sở Nhân không muốn Diêm Tô quá quan tâm tới nàng ta.

Diêm Tô gật đầu một cái: “Ta biết rồi.” Đối với lời nói của Nhạc Sở Nhân, nàng đều nghe theo.

Nhìn Diêm Tô một lần nữa, Nhạc Sở Nhân đi đến thâm cung, mặc dù phi tần của Phong Triệu Thiên vẫn còn là một vị phi tử nhưng cũng đã được đối đãi không khác gì Thái phi.

Phần lớn phi tần của Phong Triệu Thiên vẫn còn ở lại trong thâm cung, một cung nữ của Diêm Tô đang dẫn đường cho Nhạc Sở Nhân, cung nữ thái giám trên đường đi đều quỳ rạp xuống đất đợi Nhạc Sở Nhân đi xa mới dám đứng dậy, nhưng mà các phi tần của Phong Triệu Thiên cũng không ai dám tỏ thái độ. Người thông minh mới có thể sống lâu dài.

Tới cung điện của &d.i&en&dan*le@@quý$đôn!@@ Mẫn phi, cung điện này ở trong thâm cung nhưng rất tốt, cung nữ thái giám cũng có rất nhiều đủ để thấy đãi ngộ của nàng cao hơn người khác rất nhiều.

Phong Duyên Tinh đang ở trong cung của Mẫn phi, thấy Nhạc Sở Nhân đột nhiên đến cảm thấy rất ngoài ý muốn, vội vàng tiến lên đón: “Thất tẩu, tại sao người lại tới đây?”

Liếc mắt nhìn Phong Duyên Tinh một lượt, tiểu tử này lại cao hơn một chút rồi, nhưng lại gầy đi không ít.

“Mẫn phi nương nương đâu?” Cung nữ thái giám quỳ đầy sân, Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Tinh đi vào trong điện, vừa hỏi.