Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 126-3: Vô cùng dịu dàng, rất mất thể diện. 3




Edit: Nhạn.

Cho nên, Nhạc Sở Nhân nàng chỉ cần ngồi chồm hổm ở nơi này chờ thịt chín là được rồi, huống chi lúc này nàng không lê nổi bước chân, bởi vì nàng đang rất đói.

Nàng ngồi cạnh đống lửa nhìn thịt trông chảo không chớp mắt, Phong Duyên Thương một thân áo choàng lông cáo đen bóng từ đằng xa đi tới. Trong lúc bước đi áo khoác đong đưa theo từng bước chân của hắn, khiến cho hắn đứng đó có vài phần khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, quý khí bẩm sinh, cho dù hắn có gương mặt nhu hoà cũng rất bức người.

Xa xa đã nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ngồi chồm hổm bên cạnh đống lửa, cho đến khi hắn đi tới, nàng cũng chưa từng cử động dù chỉ một động tác nhỏ, bộ dáng kia khiến cho hắn không thể nào nhịn cười được.

“Tham lam đến chảy nước miếng? Hiện tại sao lại tham ăn như vậy chứ.” Đi tới bên người nàng, Phong Duyên Thương khom người nắm lấy vai Nhạc Sở Nhân nâng nàng lên, nàng ngồi chồm hổm lâu như vậy cảm thấy choáng váng đầu.

“Ta chỉ là muốn nhìn khi nào thì nó sẽ chín.” Nương theo sức lực của hắn đứng lên, nghiêng người một cái nghĩ muốn dựa vào người hắn, không cần lãng phí sức lực của mình, thật thoải mái!

“Đến lúc chín sẽ tự chín, nàng nhìn chằm chằm như vậy, nó cũng không mau chín đâu.” Ôm cả người nàng, mặc dù nhiệt độ thấp nhưng hai người đứng cạnh nhau cũng không rét lạnh nữa rồi.

Cười híp mắt, dựa vào hắn, như thế nào cũng thấy thoải mái.

“Đi thôi, đi theo ta một chút. Để cho ta nhìn cái pháo đài mà các nàng chế tạo có bao nhiêu rắn chắc.” Thật ra thì nhìn từ bên ngoài căn bản là không xem được cái gì, nếu không phải có cái hàng rào làm bằng cọc gỗ cách một thước làm báo hiệu thì rất khó để nhận ra sau cái cọc gỗ này có cái gì.

Phong Duyên Thương nhìn một hồi lâu mới hiểu rõ bọn họ đang làm cái gì. Xem ra thật sự ghê tởm, lấy máu người ngâm một hồi đợi đến khi máu loãng ra sau đó chôn dưới tuyết. Không nhìn ra có bao nhiêu uy lực nhưng chúng y vũ tăng đều rất cẩn thận, những người khác không dám tiếp cận, đương nhiên là hắn có nghi vấn.

“Thật sự là muốn xem một chút? Vậy chàng phải đi một chuyến thôi.” Đi theo hắn xuống núi, mặt sông bị đông cứng thật sự rắn chắc, nếu không phải bởi vì nàng có thai, Nhạc Sở Nhân đúng là có suy nghĩ muốn trượt trên mặt băng.

“Sẽ có tác dụng gì sao?" Ôm cả người nàng bước qua mặt băng, vừa nhìn chăm chú dưới chân của nàng, vừa ôn nhu nói.

“Có tác dụng, sẽ hôn mê.” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nếu nàng không lấy sáo hỗ trợ thì cổ chướng này chính là phòng thủ, nếu nàng thổi thì sẽ là công kích.

“Độc khí?” Phong Duyên Thương hỏi.

“Là độc khí, cũng là chướng khí. Hít vào rồi, sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác.” Hôm đó Bùi Tập Dạ ở sâu bên trong rừng cây, chính là do chướng khí nhưng trong lòng hắn kiên định võ công cao siêu cũng không dám tuỳ ý chạy loạn, không thể khinh thường.

Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, như vậy hắn cũng không thể tùy ý đi dò xét rồi.

“Chàng có thể ném vào đó một con gà rừng cũng được, nhìn xem bọn chúng sẽ như thế nào, như vậy cũng lập tức biết nếu chàng xông vào sẽ có hậu quả như thế nào rồi.” Ngẩng đầu nhìn hắn, dù trời băng đất tuyết nhưng trong mắt hắn như một đầm nước ấm, ấm cả lòng của nàng.

“Có lý.” Không tiếng động cười, Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, đều là ôn nhu.

Hộ vệ cực kỳ cẩn thận dâng lên một con gà rừng còn sống tới đây, theo lệnh của Phong Duyên Thương tiến đến giới tuyến hàng rào cọc gỗ, vung tay, con gà rừng bị ném vào bên kia hàng rào cọc gỗ. mấy chục thước bên ngoài chính là khe sâu, một mảnh vực sâu đều là tuyết trắng, cùng nơi khác không khác nhau lắm.

Mọi ngượi vội vàng rối rít nhìn sang, tuy bọn họn đã làm đến bốn ngày rồi nhưng cũng chưa từng thấy qua uy lực của pháo đài này.

Con gà rừng còn có thể bay, mạnh mẽ bị ném qua rơi xuyết tuyết. Nhưng rất nhanh lại bay lên, có thể bay lên nhưng nó lại không bay, d/d/l!q&d ngược lại lại phát ra tiếng kêu đau đớn, hai cánh vẫy kịch liệt, lúc thì rơi xuống tuyết lúc thì bay lên giữa không trung, giống như là bị trúng tà.

Mọi người không nói gì, nhìn gà rừng kia bộ dáng hoảng sợ giống như lúc chuẩn bị bị mổ, khe sâu lạnh lẽo kia chỉ có tiếng kêu vang vọng của con gà rừng, quỷ dị vô cùng.

Chỉ hai phút sau, con gà rừng kia lập tức co quắp rơi xuống trên mặt tuyết. Không còn kêu nữa, cũng không quay cuồng, chỉ có thân thể co quắp lại.

Mọi người đều yên tĩnh, bên này, đuôi lông mày của Phong Duyên Thương không thể không nhếch lên: “Nếu như là con người, cũng dễ dàng bị mê hoặc như vậy sao?”

“Đúng vậy, con người còn dễ bị mê hoặc hơn cả động vật, bởi vị con người có rất nhiều chuyện để sợ.” Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt mày cong cong.

“Vậy nếu như là ta?” Nghe Nhạc Sở Nhân nói xong, Phong Duyên Thương lập tức hăng hái, hắn ngược lại thật sự rất muốn biết, nếu như hắn đi vào, cuối cùng sẽ sinh ra ảo giác gì.

Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn: “Vậy chàng sợ hãi cái gì? Chàng sợ cái gì, sẽ nhìn thấy cái đó.”

Phong Duyên Thương hơi trầm tư, đôi môi mỏng giương nhẹ: “Ta sợ nàng sẽ biến mất.”

Kinh ngạc, trái tim Nhạc Sở Nhân không khỏi lỡ một nhịp: “Biến mất? Sợ ta rời khỏi thế giới này sao? Vậy thì chàng không nên đi vào trải nghiệm, nếu thật sự nhìn thấy ta rời đi, về sau sẽ thành ác mộng.” Đưa tay, men theo áo khoác của hắn, ôm lấy eo của hắn, thật ra nàng cũng sợ sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi hắn cũng cách xa hắn.

“Được.” Ôm lấy nàng, Phong Duyên Thương khẽ đồng ý, như thế hắn không nên đi thử nghiệm. Tận mắt thấy pháo đài uy lực này, hắn cũng yên lòng, ở tại nơi băng thiên tuyết địa làm những thứ này cũng không phải là không dùng được.

Từ nơi này đến cửa động, khoảng cách vẫn còn rất xa, từ lúc bắt đầu cho đến thời điểm này chỉ mới hoàn thành hai mươi dặm mà thôi.

Nhưng cũng rất may mắn, trong lúc di chuyển đụng phải một cái sơn động, thời tiết này trong sơn động rất khô ráo, cũng không có động vật kỳ quái nào ngủ lại bên trong. Quét dọn một chút sau đó nhóm lửa lên, không đến một canh giờ, cả sơn động ấm hẳn lên, tốt hơn nhiều so với ở bên ngoài.

Sắc trời còn chưa tối, sau khi đã dùng qua cơm tối mọi người lại tiếp tục làm việc, Nhạc Sở Nhân ngồi trên tấm da gấu ấm áp được trải trên một tảng đá lớn trong sơn động, đại tẩu ra ra vào vào liên tục để lấy tuyết đun cho thành nước, sau đó rửa sạch chén bát.

Đống lửa cháy lốp bốp, Nhạc Sở Nhân khoanh chân ngồi trên tảng đá lẳng lặng ăn hạt thông, tuy là chưa có chế biến nhưng ăn rất ngon, thế nhưng hơi mỏi quai hàm.

Đại tẩu tới tới lui lui, cuối cùng cũng dọn dẹp xong xuôi. Vừa mới ngồi xuống muốn nghỉ ngơi một chút, một bóng dáng từ ngoài động bước tới.

Nhìn thấy Phong Duyên Thương, đại tẩu tự động đứng lên, dọc theo sơn động, đợi hắn đi tới, nàng xoay người đi ra khỏi sơn động. (le>quý!don)Trước mặt Nhạc Sở Nhân, đại tẩu có thể tự nhiên nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Phong Duyên Thương, nàng lại không dám ồn ào, có một loại gọi là sợ hãi sinh ra từ tận đáy lòng.

“Dừng một chút rồi ăn không được sao? Một chút cũng không ngừng ăn, không sợ sẽ đau bụng sao?”  Đi tới ngồi xuống cạnh bên người Nhạc Sở Nhân, nhìn nàng đang khoanh chân ngồi ăn rất vui vẻ, Phong Duyên Thương mỉm cười. Tuy là đáng yêu nhưng hắn cũng rất lo lắng dạ dày nàng sẽ không chịu nổi.

“Không sao, giúp ta tách ra đi, mỏi muốn chết được.” Nhét hạt thông vào trong miệng Phong Duyên Thương, ý muốn hắn tách hạt ra giúp nàng.

Bất đắc dĩ tách hạt ra giúp nàng, trong lúc nhất thời, trong sơn động, trừ tiếng củi lửa cháy ra còn có tiếng tách hạt thông vang lên giòn giã.

Không nháy mắt nhìn hắn, hắn tách ra nàng lập tức ăn, cứ chờ như vậy hình như có chút cung không đủ cầu.

“Không ăn cái này nữa đổi thành những loại khác được không?” Tách không nổi nữa, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng thương lượng.

Nháy mắt mấy cái, rõ ràng Nhạc Sở Nhân có chút không vui: “Hiện tại thứ ta yêu thích cũng bị tước đoạt, nếu không ta ăn chàng?”

Phong Duyên Thương nghẹn lời, mắt phượng liếc nhìn cửa động, cách mấy đống lửa, dường như không nhìn rõ cửa động.

“Mặc dù ta tùy thời đều rất hoan nghênh, chỉ là, theo tình hình hiện tại của nàng, chỉ có thể nói suông mà thôi.” Cười khẽ, bộ dáng kia cực kỳ mê người.

Nhìn hắn, trong lòng vừa nghĩ, thân thể Nhạc Sở Nhân vừa động, rất nhanh xoay người dạng chân ngồi lên đùi hắn. Hai cánh tay quấn quanh cổ hắn, hơi hơi hí mắt nghiêng đầu nhìn hắn, phong tình vạn chủng: “Ai nói không được? Ta nói được là được.”

Nhướng mày, dáng vẻ kia nhìn rất đẹp mắt.

“Thật? Nhưng mà, quá ngông cuồng.” Nhỏ giọng, giọng điệu kia cực kỳ gợi cảm.

“Ngông cuồng? Có biết dùng từ hay không. Cũng không thể bởi vì hắn mà tước đoạt thú vui của ta, lại nói, Tiểu Thương tử, ta nhớ ngươi.” Buộc chặt cánh tay lại, nàng nghiêng đầu lại gần hôn hắn.

Mặt mày mỉm cười mặc cho nàng hôn, dường như hắn còn không có cử động.

Đôi tay đổi thành ôm lấy mặt hắn, hai mắt Nhạc Sở Nhân mờ sương nhìn hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại hôn lên môi hắn. Hình như đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy, dây dưa với môi lưỡi của hắn, vô cùng triền miên.(nhạn-d/d/l/q/d)

Cái người không chút cử động kia cuối cùng cũng đưa tay chui vào trong áo choàng lông cáo ôm lấy nàng, dần dần dùng sức, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực rồi chuyển bị động thành chủ động hôn lấy nàng.

Y phục vẫn còn nguyên nhưng nơi bộ vị trọng yếu đã bị kéo xuống. Ánh lửa lượn lờ bên trong, nơi này xuân ý dào dạt.

Ngoài động, chẳng biết lúc nào đã có mấy hộ vệ đứng cách cửa động khoảng bốn năm mét, mấy người bọn họ đứng bảo vệ theo hình cánh quạt. Sắc trời dần tối, mọi người kết thúc công việc đều bị chặn lại bên ngoài cửa động.

Mọi người đều im lặng không nói, không cần nhiều lời, hình như tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Trong đêm tối tất cả mọi người đều tụ lại một chỗ, gió lạnh thổi tới, chỉ chờ hai người nào đó mau chóng kết thúc.

Còn với Nhạc Sở Nhân, đây là lần đầu tiên nàng mất mặt trong cuộc đời, Phong Duyên Thương vô cùng dịu dàng khiến cho nàng thần hồn điên đảo. Nhưng sau khi biết được tất cả mợi người đều chờ bên ngoài động đợi hai người bọn họ làm xong chuyện, gương mặt không dễ dàng đỏ của nàng cũng phải đỏ lên hết.

Phong Duyên Thương lạnh nhạt mặt không đổi sắc, nàng lại vì vậy mà thêm đỏ mặt. Cũng không thể nào phu thê hai người da mặt đều dày như nhau chứ, không được nói cho người khác, nếu không bọn họ cười cho rụng răng.