Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 139: Không cam lòng; giúp đỡ?




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Khuôn mặt người chết dần lâm vào trầm tư: “Chín năm? Rốt cuộc hắn đã đi đâu?”

“Vậy lần cuối cùng ngươi thấy hắn là vào khi nào?” Nhìn biểu tình kia của lão không giống như hận, giọng điệu nghe qua cũng thực bình thản.

“Năm năm trước.” Lão nhìn về khoảng không, dường như đang lâm vào tự hỏi, đồng thời cũng trả lời vấn đề của Nhạc Sở Nhân.

“Thật vậy sao? Rõ ràng là hắn mất tích mà, ngươi bắt ta để bức hắn xuất hiện sao? Ta nói lại cho ngươi rõ, ta cái gì cũng không biết, ngay cả bộ dáng của hắn ta cũng không nhớ nổi.” Lão càng nói lại càng cảm thấy lão không có bất kỳ thù hận gì với vị Tổ sư gia kia của nàng.

Nhạc Sở Nhân vừa nói dứt lời, lão liền nhìn chằm chằm nàng.

Nhạc Sở Nhân sửng sốt, chẳng lẽ nàng nói sai cái gì sao?

Bùi Tập Dạ vẫn luôn nhìn chăm chú hai người họ, nhìn Nhạc Sở Nhân ngây người, hắn lập tức mở miệng: “ Nàng đã từng gặp Thiên Tổ Thánh, vậy nàng có biết Nguyên Cổ tráp hay không?”

“Sư phụ ngươi ngày đêm mơ ước, ngươi cũng không tính buông tha sao? Không hổ là sư đồ.” Thanh âm trung tính nghe qua có vẻ thản nhiên, thế nhưng lại có chút gì đó rất châm chọc. (MTLTH.dđlqđ)

Nguyên Cổ tráp? Đôi lông mày Nhạc Sở Nhân giật giật, đây chính là bản thảo của Tổ sư gia nàng. Tuy đã bị tổn hại mất một phần khó có thể phục chế, thế nhưng nội dung của bản thảo đó thực kinh sợ.

“Tinh túy của Thánh giáo tất nhiên không thể bị mai một.” Giọng điệu Bùi Tập Dạ hết sức thoải mái nói tiếp, thanh âm của hắn nghe có vẻ hao hao giống cái vị xương khô kia.

Lão chỉ hừ một tiếng, ánh mắt tối đen lại một lần nữa chuyển sang nhìn Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân vẫn ung dung tự tại như bình thường, nàng tuyệt đối không thể nói ra nàng đã từng xem qua Nguyên Cổ tráp, thậm chí nàng còn phải phủ định cả sự xuất hiện của nó.

“Nhìn bộ dáng của ngươi, hẳn sư phụ ngươi đã dạy ngươi một hai phần trung thượng đẳng bí thuật của Nguyên Cổ tráp. Ngươi có biết hắn dấu thứ đó ở đâu không?” Quả nhiên vấn đề này lại úp lên đầu nàng.

“Chưa từng thấy qua.” Nàng lắc đầu, tất nhiên phải nói là không biết rồi.

Bùi Tập Dạ quen biết Nhạc Sở Nhân đã lâu, chỉ bằng một cái liếc mắt hắn liền nhận ra Nhạc Sở Nhân đang nói dối.

“Hai người các ngươi đều không biết, vậy ta chỉ có thể tìm kiếm ở nơi khác. Kế tiếp, chúng ta tính toán ân oán cá nhân thôi nào.” Bàn tay gầy guộc lại lộ ra ngaoif chiếc áo choàng, thanh âm trung tính chậm rì rì nói qua nge có chút chói tai. (MTLTH.dđlqđ)

“Khoan đã, ngươi còn chưa nói ngươi thấy sư phụ ta là ở đâu đâu?” Nhạc Sở Nhân mở miệng chặn đứng hành động của hắn, đúng là nàng muốn kéo dài, cũng muốn nghe lão nói cái gì đó nàng có thể vặn lại được.

“Còn chỗ nào nữa? Tất nhiên là động Tiên Nhân!” Lão nhìn Nhạc Sở Nhân, hốc mắt hãm sâu bị che bóng nhìn qua trông giống như không có con ngươi.

Nhạc Sở Nhân khó hiểu, xoay người lại nhìn Bùi Tập Dạ, ý muốn nghe hắn giải thích.

“Ngươi sẽ không thật sư thiêu chết hắn trong đấy chứ?” Bùi Tập Dạ trả lời, ngữ điệu còn bất giác mang theo chút khó tin.

Nhạc Sở Nhân mở to mắt: “Hắn đã chết sao?”

Bùi Tập Dạ nhìn Nhạc Sở Nhân, gật đầu nói: “Động Tiên Nhân là đạo môn thăng thiên chuyên dụng. Chỉ có một cửa vào, bắt buộc phải nhảy từ trên xuống, ném xuống một mồi lửa có thể hồng rực cả một phương trời.”

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu: “Suy nghĩ kỹ thì chính ngươi giết chết sư phụ ta, hiện tại lại bắt ta tới đây, lời nói lại đầy chính nghĩa, thật sự là chuyện cười mà.”

“Hắn không chết.” Ngữ khí lão rất chắc chắn, đôi mắt lóe sáng nhìn nàng, hai cái hốc mắt đen ngòm nhìn rợn cả người.

“Ngươi xác định sao? Vậy sao hắn lại biến mất?” Nhạc Sở Nhân cảm thấy lời nói này của lão có tám phần là sự thật. Động Tiên Nhân, nơi có từ trường bất đồng, đó chính là nơi không gian tương giao sao?

“Không có lửa bùng lên, rõ ràng đã thiêu hắn, thế nhưng đột nhiên lại biến mất.” Lão hồi tưởng lại, giọng điệu vừa trầm ngâm lại vừa khó hiểu. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân nhướn mi, hiện tại có thể xác định rõ ràng. Bùi Tập Dạ vẫn chưa hiểu gì, nhưng nhìn biểu tình của Nhạc Sở Nhân, chuyện này có vẻ kỳ quái.

“Hắn mất tích, bản Nguyên Cổ tráp ngươi nói kia trong hai chúng ta không ai biết, vậy ngươi muốn làm gì?” Bùi Tập Dạ có chút phiền nói, ánh sáng trong sơn động không còn rực lên, hẳn bên ngoài trời đã tối.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, trừng mắt Bùi Tập Dạ tâm mắng hắn lắm miệng, cố tình nhắc nhở hắn làm cái gì không biết.

“Đúng vậy, chúng ta nên tính sổ thôi. Hai bên lập trường đều đã phân biệt rõ ràng, lưu lại các ngươi chính là phiền toái lớn, một lần xử lý, Đông Cương ta có thể thống nhất thiên hạ.” Ân oán tư nhân tựa hồ không đủ để tạo thành cớ giết hai người, lão liền nâng lên cấp ân oán quốc gia.

Nhạc Sở Nhân thowrdaif, nhìn Bùi Tập Dạ lắc đầu: “Ngươi vừa lòng chưa?”

Bùi Tập Dạ cười cười: “ Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến.”

Nàng thản nhiên hừ một tiếng, không thèm đáp lại hắn, xem ra đúng là không thể tránh khỏi.

Trương thư sinh đã thông báo với Diêm Cận, nếu như Diêm Cận phái người đến Hoàng Thành, với tốc độ của Diêm Tự quân hẳn là sẽ rất nhanh, nhưng hiện tại nàng không biết đã qua bao lâu, Phong Duyên Thương khi nào mới có thể tìm thấy nơi này, trọng yếu là nàng cũng không biết nơi này là nơi quái quỷ nào.

Đôi hốc mắt đen ngòm nhìn lần lượt hai người: “Xem ra các ngươi đã chuẩn bị sắn sàng. Đối với phụ nữ có thai tay không tấc sắt như ngươi ta có thể nhường vài chiêu, vừa vặn hai người các ngươi đều bị thương, vậy ta nhường cả hai cũng coi như nể mặt sư phụ của ngươi Thiên Thánh Tổ là sư huynh đệ đồng môn với ta.”

Nhạc Sở Nhân chậm rãi thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, nhưng khuôn mặt nhìn qua vẫn có chút tái nhợt.

Lão cười, cười xấu phát tởm, hai tay cởi áo choàng ra, hẳn lão tính dùng võ lực giải quyết hai người. (MTLTH.dđlqđ)

Đầu óc Nhạc Sở Nhân cấp tốc chuyển động, còn muốn nói gì đó kéo dài thời gian.

Nhưng nàng còn chưa nghĩ xong, bên kia đã nhanh chóng động thủ.

Một đôi bàn tay khô như rễ cây chết cháy trong chớp mắt đã nhanh chóng muốn đánh lên ngực nàng.

Làn da nơi ngực đau xót, nàng căn bản không kịp phản kháng, Bùi Tập Dạ nhanh chóng ra tay, phi lại gần gạt tay lão ra, hai người nhanh chóng giao thủ trong sơn động chật hẹp.

Nhạc Sở Nhân thở sâu, thân mình căng chặt tựa như muốn rút gân. Sau một khoảng  thời gian khẩn trương vừa rồi, đầu nàng lại choáng đến lợi hại, căn bản không thể động đậy.