Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 71: Thần khúc – Tất niên




Chương 71.1. Thần khúc – Tất niên

Edit: Baby Trùm

Nhạc Sở Nhân đã nói qua nàng muốn bế quan, ngày hôm sau khi trở về từ Kim Châu liền thật sự tiến vào phòng chế thuốc bế quan. Kim Điêu gác ở trong sân, không có ai ngoài Đinh Đương đưa cơm được qua, thời gian còn lại vô luận là ai tiếp cận nó đều phát ra thanh âm nguy hiểm, hơn nữa lông chim trên cổ đều dựng thẳng lên, làm ra tư thái công kích.

Người trong cung tới thỉnh Nhạc Sở Nhân tiến cung, vẫn là người quen cũ – Lâm công công, nếu là thường lui tới hắn khẳng định sẽ vọt vào túm Nhạc Sở Nhân vô kiệu. Nhưng mà lần này lại bị Kim Điêu doạ thiếu chút nữa tiểu ra quần, ở trong tiếng nghẹn cười của Đinh Đương mà bước nhanh đào tẩu, hắn thật đúng là sợ chim đại bàng trong truyền thuyết kia đem hắn làm đồ ăn.

Hoàng thượng triệu kiến không đi, mấy tên tiểu nhân kia lại bắt đầu bàn lộng thị phi, nói Thất vương phi kia không đem thánh chỉ để vào mắt, coi rẻ thiên nhan, tội này đáng tru di vân vân.

Nhạc Sở Nhân đang bế quan tự nhiên không biết chuyện này, giải thích với hoàng thượng không ai khác là Thất vương Phong Duyên Thương, lại có rất nhiều người vì Thất vương phi mà lên tiếng. Trong đó có Nhạc thượng thư Nhạc Chí Châu vì tình lý bên trong, Trung Vực nguyên soái vừa trở về - Diêm Cận, hữu tướng quân của Diêm Tự Quân – Phí Tùng, cư nhiên còn có thánh sủng không suy – Trần phi nương nương. Đội hình như thế làm cho người ta ngoài ý muốn, Phong Triệu Thiên vốn cũng không đem việc này đặt ở trong lòng, một phen ép buộc xuống dưới, mấy người kia cũng không có cách nào.

Năm cũ buông xuống, Nhạc Sở Nhân ở trong phòng chế thuốc bế quan tám ngày rốt cục cũng đi ra. Vài ngày trôi qua, nàng gầy đi một chút nhưng ánh sáng con ngươi lại sáng láng hơn.

Hai người Thích Phong Đinh Đương đã sớm chờ ở ngoài viện, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đi ra, hai người bước nhanh chào đón, giống như ông hầm ông hừ. (Trùm: chả hiểu là ông nào?!! :|)

“Vương phi, người gầy đi.” Câu đầu tiên Đinh Đương nói là câu này, nữ hài tử quả nhiên thận trọng.

Thích Phong cao thấp nhìn thoáng qua nàng, sau đó thấp giọng nói, “Vương phi đã tinh tiến?”

“Tinh tiến không thể nói rõ, chỉ là đem độc cổ trước kia xem qua nhưng không nghiên cứu cân nhắc một phen.” Thân mình cao gầy được bao trọn trong áo choàng hồ cừu, Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan. Theo như lời nàng nghĩa là trước kia xem qua sách cổ, đó là độc môn bí thuật, nhìn bản sự trước mắt của nàng kỳ thật căn bản không đủ tư cách nuôi trồng. Bất quá, tình huống đặc thù nên đối đãi đặc thù, cho nên mấy ngày nay nàng đều luôn nghiên cứu cổ thần bí từ xưa này, lại khiến cho nàng có chút phát hiện cùng thu hoạch.

“Nói vậy vương phi đã cân nhắc thấu triệt.” Nhìn bộ dáng nàng cười đến thực tự tin, Thích Phong cảm thấy chính là như thế này.

“Cũng thành công, mặc dù không đến mức dễ như trở bàn tay nhưng vẫn là thực nắm chắc.” Má lúm đồng tiền, Nhạc Sở Nhân nói thoải mái, cũng thực tự tin.

“Chúc mừng vương phi.” Đinh Đương cười đến ánh mắt cũng thành hình trăng lưỡi liềm, Nhạc Sở Nhân bản lĩnh càng lớn, nàng làm nô tỳ càng có bảo đảm.

“Ân.” Lười biếng ừ một tiếng, nhìn ra được Nhạc Sở Nhân cũng thật là cao hứng.

Trở lại Viên Nguyệt Lâu, Đinh Đương đi chuẩn bị bữa tối, Thích Phong ở trong sảnh bẩm báo với Nhạc Sở Nhân những sự tình phát sinh mấy ngày nay.

“Không thể tưởng được cư nhiên còn có người đương triều buộc tội ta? Thật sự là được để mắt a, ta hiện tại cũng coi như là người cả triều đều biết.” Thích Phong nói tình huống trong triều mấy ngày trước, Nhạc Sở Nhân thật hưng trí.

Thích Phong có chút cúi mắt, “Vương gia ngày càng nổi bật, những người đó càng ngồi không yên. Vương gia làm việc cần cù và thật thà, không mắc lỗi gì nên đều đem mũi giáo hướng vào vương phi.”

“Lão nương mạo hiểm trời đông giá rét làm chuyện tốt, mấy tên ăn no phình bụng gì đó cư nhiên còn có thể hướng hoàng thượng đưa ra lý do trị tội ta như vậy, xem ra thật sự là ngày thường quá an nhàn.” Bắt chéo chân, Nhạc Sở Nhân từ từ nói. Kỳ thật trong lòng vẫn có chút tức giận, nghĩ nàng là quả hồng mềm sao?

“Tuy nhiên hoàng thượng cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, từ lúc chuyện này bắt đầu, hoàng thượng cũng không có nói qua một chữ.” Thích Phong cho rằng như thế.

“Sai! Ý muốn thật sự của hắn là không có người vì ta nói chuyện, bất quá vì Tiểu Thương Tử để ý, nếu không hắn nhất định sẽ nghe mấy tên cẩu này nọ mà hạ chỉ định tội danh cho ta. Hắn chính là đang quan vọng thôi, có điều kết quả làm hắn thất vọng rồi.” Nhạc Sở Nhân hừ lạnh một tiếng, nếu Phong Triệu Thiên thật sự dám hạ chỉ định tội nàng, nàng liền phá thiên hạ của hắn, để cho hoàng đế hắn không qua được cửa ải cuối năm.

Thần sắc Thích Phong trở nên trầm trọng, “Lời này của vương phi… hoàng thượng là tính đối phó với chúng ta?”

Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, “Chính là ta khiến hắn cảm thấy không thoải mái, ta đem Phong Duyên Nghị bắt trở về, hắn hẳn là đã biết.” Đột nhiên xuất hiện một người khiến hắn không thể khống chế, không thể lợi dụng, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp làm thịt.

Thích Phong nhíu mi, “Nếu là vậy, bởi vì thái tử điện hạ mà chúng ta thời thời khắc khắc nguy hiểm. Bằng không, đem hắn…” Thích Phong không nói ra nhưng ý tứ lại rõ ràng, giết người không để lại dấu vết.

“Không cần, hiện tại hắn còn ở chỗ chúng ta, không thể nhanh có động tác như vậy. Bất quá Trần phi nương nương như thế nào lại vì ta mà nói chuyện?” Chẳng lẽ là thật sự nhìn mặt mũi của Phong Duyên Thiệu?

“Quả thật thực ngoài ý muốn, nhiều năm qua Trần phi nương nương cũng không tham dự sự tình liên quan đến Ngũ vương Thất vương.” Chuyện của Trần phi cùng Phong Duyên Thiệu, Thích Phong tất nhiên là biết đến.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, “Vậy lần này nàng giúp ta không phải vì nhìn mặt mũi của Ngũ Ca?”

“Cũng không chắc.” Thích Phong lắc đầu, trừ lần đó ra, các nàng không có liên quan gì nhau.

“Mặc kệ như thế nào, quả thật là nàng giúp ta, thành công làm cho ta có chút ngoài ý muốn. Lúc nào có thời gian, ta còn thực phải bái phỏng bái phỏng nàng.” Nữ nhân Trần phi kia, thực có ý tứ.

“Diêm tướng quân, Phí tướng quân cùng vì vương phi mà lên tiếng, vương gia đã tạ ơn hai người bọn họ.” Thích Phong thấp giọng nói.

“Ân? Tạ ơn? Hắn dùng cái gì tạ?” Mấy ngày nay vẫn không gặp mặt hai người bọn họ, cho nên Nhạc Sở Nhân tất nhiên là không rõ ràng lắm chuyện hắn làm mấy ngày nay.

“Là vật cùng với dược. Phàm là vật trong quân doanh biên quan ngày thường có thể sử dụng được, cơ hồ đều đưa đi.” Tạ ơn này thật ra cũng là thực gặp may.

Nhạc Sở Nhân nhếch đuôi mày, “Nói như thế, ta không cần động thủ. Hắn thực đã tặng đồ, đưa tiễn hai người bọn họ cũng sẽ không lo.”

Ngày mai tất niên, hai ngày sau Diêm Cận cùng Phí Tùng nên trở về biên quan, gặp lại phải đợi lúc này năm sau. Chi bằng trước khi bọn họ rời đi gặp mặt một lần, thiếu niên tướng quân bất phàm như thế, huynh đệ tốt Phí lớn mật, cũng không biết mấy ngày nay thế nào, đám người một đường lấy đao kiếm ân cần thăm hỏi Diêm Cận có hay không lại đến?

“Xuất quan?” Bỗng dưng, thanh âm quen thuộc vang lên ở cửa, Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn qua, chính là Phong Duyên Thương quần áo màu xanh, áo khoác dài cùng màu đang đi vào, đi lại tao nhã, mắt phượng mỉm cười, phong thần tuấn lãng.

“Đúng vậy.” Bên ngoài trời đã tối rồi, Thích Phong cũng đã sớm rời đi, chỉ là hồi tưởng chuyện phát sinh ở Hộ Quốc Tự, thời gian liền trôi qua lâu như vậy.

“Gầy một chút.” Đi đến bên người nàng ngồi xuống, theo hắn đi tới, một trận hương vị chỉ hắn mới có phả qua mặt.

“Hoàn hảo, nhưng thật ra Thất vương gia, ngươi thoạt nhìn đường làm quan rộng mở a.” Lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, Nhạc Sở Nhân nhìn từ trên đầu xuống xem xét hắn, ánh mắt đánh giá kia thiếu một chút ý tốt.

Phong Duyên Thương cùng nàng đối diện, môi mỏng lộ vẻ ôn như cười, “Đường làm quan rộng mở? Làm sao đắc ý?” Tám ngày nay rốt cục cũng nhìn thấy nàng, thật là cao hứng.

Ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân kề sát vào hắn vài phần, sau đó nhìn mặt mày hắn từng cái đi xuống, sau đó chậm rãi nheo lại ánh mắt, “Ánh mắt lỗ mãng, đuôi lông mày phóng đãng, khóe môi cười cũng có chút dâm đãng. Họ Phong, ngươi phát xuân.” Sau một lúc lâu, nàng đưa ra kết luận.

Phong Duyên Thương cười ra tiếng, cúi đầu nhìn nàng, thanh âm dễ nghe, “Mèo nào thấy cá mà không đỏ mắt? Ta thực bình thường.”

“Ta là cá, ngươi là mèo? Vậy ngươi cũng là một con mèo đại sắc.” Vươn tay chọt hắn, ngay sau đó Nhạc Sở Nhân lui ra phía sau một khoảng, cách xa hắn một chút.

“Ha ha, nếu ta không sắc, nàng còn thích không?” Nàng lui về phía sau, hắn liền nghiêng về trước, hô hấp hai người giằng co cùng một chỗ, nóng hầm hập.

“Tránh qua một bên đi, chán ghét.” Đẩy hắn một phen, Nhạc Sở Nhân thối lui đến nhuyễn tháp bên cạnh, cách hắn xa xa, lỗ tai đỏ lên.

Phong Duyên Thương cười khẽ, ngồi ngay ngắn lại, đầy người phong nhã, “Chuyện mấy ngày nay nàng đều đã biết? Không cần suy nghĩ nhiều, mấy tên đó chó cùng rứt giậu thôi.”

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Ta biết ngươi có an bài, cho nên hoàn toàn sẽ không nghĩ nhiều. Chính là rất ngạc nhiên về Trần phi, nghe nói nàng giúp ta nói chuyện.”

Phong Duyên Thương tươi cười không thay đổi, “Không có gì ngạc nhiên.”

“Nhìn ngươi như vậy, còn rất thần bí. Không muốn nói thì đừng nói, ta cũng không phải muốn biết rõ mỗi sự kiện.” Nhạc Sở Nhân thật ra không quá để ý, nàng không muốn biết nhiều bí mật, nếu nghe Phong Duyên Thương một chuyện một chuyện nói xong, chỉ sợ mấy ngày mấy đêm.

“Một ít chuyện tình vô dụng, nàng không cần vì thế hao tâm tốn sức. Vẫn là nói về thành quả mấy ngày nay đi, nhìn thần thái nàng thoải mái, chắc là hiệu quả khá lớn.” Mắt phượng như nước, từng âm từng âm thực dễ nghe.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Cũng không tệ, tương đương không tệ.” Mặt mày loan loan, nàng đối với việc này thực vừa lòng.

“Vương phi lợi hại.” Thân thủ xoa hai má của nàng, sau đó hai ngón tay nắm một miếng thịt, quơ quơ.

Mặc kệ tay hắn tác quái trên mặt, Nhạc Sở Nhân nhìn nhìn hắn, trong lòng nổi lên suy nghĩ tà ác. Bộ dạng tú sắc khả cơm như thế, kỳ thật nàng rất muốn thử thân ái hắn, liền như khi đó ở dịch quán Kim Châu đã nói qua, muốn thử xem môi của hắn có phải hay không mỏng như vậy, thoáng dùng sức liền cắn đứt. (Trùm: tú sắc khả cơm nghĩa là sắc đẹp có thể ăn thay cơm.)

“Vương gia, vương phi, bữa tối đã chuẩn bị tốt, hiện tại có muốn dùng bữa?” Thanh âm Đinh Đương từ ngoài cửa truyền đến, đánh gãy tâm tư đã bay xa của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cũng buông tay ra.

“Chính là hiện tại, mấy ngày nay ăn khó chịu.” Từ trên nhuyễn tháp nhảy xuống, từ thân hình gầy của nàng có thể thấy là nàng nói thật.

“Vâng.” Đinh Đương đi chuẩn bị.

“Có đặc biệt muốn ăn cái gì không? Trời đông giá rét, nguyên liệu nấu ăn thiếu thốn, từ phía Nam vận chuyển đến có khả năng cũng không mới mẻ, nhưng so với không có thì tốt hơn.” Cùng Nhạc Sở Nhân đi ra, cánh tay hắn khoát lên trên vai nàng.

“Muốn ăn một ít đồ cay, bất quá bao tử của thân thể này không tốt lắm, ta không dám ăn.” Oán giận, vẫn là bao tử trước kia của nàng kiên cường hơn.

Mỗi lần nghe được Nhạc Sở Nhân nói như vậy, Phong Duyên Thương luôn không thể kiềm chế mà nhíu mày, bởi vì nghe qua thật sự rất là quái dị.

Đi đến đại sảnh, đồ ăn đã dọn xong, toàn bộ phòng đầy mùi đồ ăn.

Ngồi xuống ăn cơm, Nhạc Sở Nhân gió cuốn mây tan, Phong Duyên Thương động tác tao nhã, nhưng lại thường thường chiếu cố nàng một chút.

Bữa tối xong, thế giới này cũng không có hạng mục tiêu khiển giải trí gì, cho nên, đêm đã khuya chỉ có thể ngủ.

Chương 71.2. Thần khúc - Tất niên

Edit: Baby Trùm

Lên lầu, Phong Duyên Thương lại ngồi ở chỗ kia uống trà, bộ dáng bình tĩnh thoạt nhìn có vẻ sẽ không rời đi.

“Đinh Đương đã đi ngủ, ta cũng muốn ngủ, Thất vương gia, mời ngài trở về!” Ôm hai tay đứng ở trước mặt hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu xem xét hắn, trên mặt viết chữ muốn hắn nhanh chóng rút lui.

Phong Duyên Thương có chút nhướng mày, độ cong kia thực đẹp, “Một người ngủ, rất lạnh.”

“Ta không lạnh.” Lắc đầu, lỗ tai của nàng lại bắt đầu nóng.

“Vài ngày không gặp, nàng không nhớ ta?” Buông ly trà, Phong Duyên Thương ra vẻ thực cố chấp.

“Nhớ a, nhưng là nhớ cũng không có nghĩa là phải ngủ cùng một chỗ a. Dù gì chúng ta bây giờ còn là quan hệ luyến ái, không phải vợ chồng.” Lắc lắc ngón tay, Nhạc Sở Nhân cảm thấy cổ nhân này là thật phát xuân.

“Ta rất lạnh, đặc biệt là mấy ngày gần đây, nửa đêm sẽ đột nhiên tỉnh dậy, kinh mạch ẩn ẩn đau.” Phong Duyên Thương từ từ nói, giọng điệu kia nghe qua có chút đáng thương.

“Thật sự?” Nhạc Sở Nhân nhíu mi, rõ ràng không tin, cổ nhân này luôn nói dối.

Cần lấy tay hắn, hai ngón tay khoát lên trên mạch, Phong Duyên Thương cũng vạn phần phối hợp, bộ dáng thong dong thoạt nhìn không phải là nói dối.

Biểu tình của Nhạc Sở Nhân có chút biến hoá, cau mày, “Ta khi đó chế dược cho ngươi, bảo ngươi nửa năm ăn một lần, lần thứ hai hẳn là đầu tháng mười hai phải ăn, ngươi chưa ăn có phải hay không?”

Phong Duyên Thương có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Quên.”

“Xứng đáng! Còn có mặt mũi kêu đau? Mau nhanh trở về đem dược ăn vào, ngươi nếu quên lời ta nói, ta liền đem ngươi huỷ đi.” Cầm lấy cánh tay hắn kéo hắn dậy đẩy đi, tiếng hô của Nhạc Sở Nhân tuyệt đối doạ người.

“Vương phi của ta, biến hoá của nàng không khỏi quá lớn a.” Một khắc trước còn xấu hổ đỏ tai, ngay sau đó liền điên cuồng hét lên.

“Ít nói nhảm, họ Phong, ngươi lại không nghe lời, ta sẽ cho người nhìn xem cái gì mới là biến hoá lớn, cam đoan cho ngươi nhìn được thứ còn kinh người hơn trời sụp.” Đem hắn đẩy đi, Nhạc Sở Nhân rất nhanh đóng lại cửa lớn.

Cửa lớn nháy mắt đóng lại, Nhạc Sở Nhân thở phào nhẹ nhõm, ở chung trước hôn nhân? Tuyệt đối không thành!

Nổi da gà đầy người đi lên lầu, một đêm này, ngủ thật bất an.

Cuối năm. Mới sáng sớm, toàn bộ hoàng thành đã không ngừng đốt pháo, thật có hương vị năm mới.

Không nghĩ tới ngày hội ở cổ đại lại như vậy, Nhạc Sở Nhân cảm thấy thực mới lạ. Trong phủ cũng giăng đèn kết hoa, mặc dù không đến mức long trọng như vậy, nhưng người người đều khoác áo khoác đỏ, nhìn thực vui mừng.

Cuối năm không cần lên triều, triều thần cũng có thể ở trong phủ nghỉ ngơi một ngày, các vương gia hoàng tử công chúa cũng không cần tiến cung thỉnh an, đây là ngày nhẹ nhàng nhất trong năm.

“Sở Sở, Ngũ Ca thiết yến ở trong phủ, muốn chúng ta đi qua.” Ăn bữa sáng, Phong Duyên Thương nhắc tới.

“Ngũ Ca? Thật đúng là đã lâu không gặp hắn, nếu ngươi không đề cập tới hắn, ta cũng đã quên.” Uống sạch cháo trong bát, Nhạc Sở Nhân cười nói. Phong Duyên Thiệu này cùng Diêm Tô thật đúng là tuyệt phối, tuy là bọn họ không có khả năng yêu chết đi sống lại nhưng mọi phương diện thật sự thực xứng.

“Lời này có thể để lại khi nhìn thấy Ngũ Ca nói sau.” Phong Duyên Thương mỉm cười, những lần tất niên, tấn niên trước, hắn đều trải qua cùng Phong Duyên Thiệu. Bất quá đều là Phong Duyên Thiệu đến Thất vương phủ, bởi vì hắn hành động không tiện.

“Đâu có đâu có. Ôi chao, Diêm Tô có đi hay không a? Nếu hai người bọn họ đã sớm định hôn ước rồi, vì sao không thành thân?” Giống như Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân từ đính hôn đến thành thân cũng không tới ba tháng.

“Đã sớm định ngày rồi, mười sáu tháng sáu năm sau.” Phong Duyên Thương cười nói, kỳ thật nhìn bộ dáng nàng hoàn toàn không biết gì cả rất là đáng yêu.

“Thật sự? Cho tới bây giờ Diêm Tô cũng chưa nói qua a! Có phải hay không thành thân vào phủ chính là chính phi của Ngũ Ca?” Trong phủ hắn còn có hai sườn phi, hình như còn mấy phòng thiếp thất, aizzz!

“Đương nhiên.” Phong Duyên Thương có chút ngạc nhiên, đây là tất nhiên.

“Tuy là chính thất nhưng Ngũ Ca nhiều tiểu lão bà như vậy, nghĩ đến cũng thật sự là khiến Diêm Tô đủ bận.” Nữ nhân trong lúc đó lục đục với nhau, nàng ở trong kịch điện ảnh đã xem qua nhiều lắm, các loại cẩu huyết a, làm cho nàng không đành lòng nhìn thẳng.

“Thế giới này nữ nhân đều phải gặp loại vấn đề này, chỉ có nàng là đặc biệt.” Buông chiếc đũa, Phong Duyên Thương uống hớp trà xanh, ôn thanh nói.

Nhướng mi, khoé mắt đuôi lông mày đều là sắc bén, “Có ý tứ gì? Có cần ta tạ chủ long ân không a?”

“Chỉ cần nàng không nhất thời nổi giận đánh gãy chân ta, ta đã rất cảm tạ rồi.” Phong Duyên Thương mỉm cười.

Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, “Thức thời!”

“Ha ha, đi thay quần áo đi, sau đó chúng ta ra phủ.” Xem thường lời nói bất kính của nàng, như là dỗ đứa nhỏ không nghe lời.

Thay bộ váy mới, màu sắc xanh nhạt trong trời đông vạn phần dễ thấy, hơn nữa thực tôn lên làn da của nàng, thoạt nhìn thực tươi mát.

Áo choàng hồ cừu phủ dài tới cổ chân, tóc dài buông xoã, kiều mị tuyệt mỹ, mỗi một ánh mắt đều thực phong tình.

Xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, Phong Duyên Thương đã muốn chờ thật lâu, áo khoác hồ cừu đen một màu, phong thần tuấn lãng, tươi cười ôn hoà, phong nhã vô song.

“Tiểu mỹ nhân, chúng ta đi thôi.” Đi tới liền khoác tay hắn, Nhạc Sở Nhân đùa giỡn nói.

Lời vừa nói ra, nhóm hộ vệ xung quanh cũng không bình tĩnh nổi, tuy là bọn họ đều biết vương phi thực đặc biệt, nhưng không nghĩ tới còn như vậy… như vậy… mạnh mẽ.

Mặc kệ người khác như thế nào, Phong Duyên Thương vẫn mỉm cười như trước, theo Nhạc Sở Nhân lôi kéo bước vào xe ngựa, sau đó hướng tới Ngũ vương phủ mà đi. Nữ Lâm - Thứ bảy lúc 21:27 Chương 71.3. Thần khúc - Tất niên

Edit: Baby Trùm

Hôm nay thực náo nhiệt, người trên phố mặc dù không nhiều bằng ngày xưa, nhưng đứa nhỏ điên đùa lại thực nhiều, nói nhao nhao ồn ào. Tiếng pháo xa xa gần gần không gián đoạn, ở trong xe ngựa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Cùng tất niên ở thế giới kia của nàng so sánh chắc là khác biệt rất lớn?” Ở trong mắt Phong Duyên Thương, nếu thế giới kia tiên tiến như vậy, chỉ sợ đến ngày hội sẽ thực có ý tứ.

Dựa vào hắn nghe tiếng pháo, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Ta ở trong trại kia sẽ không bắn pháo, nơi khác thật ra cũng có tập tục bắn pháo nhưng còn pha lẫn âm thanh của các thứ khác. Trong tivi sẽ truyền phát tin tức một ít tiệc tối, ca hát khiêu vũ ảo thuật a, bất quá ta đều xem đến muốn ói ra.” Nhớ tới những thứ đó, ánh mắt Nhạc Sở Nhân trợn to.

“Ca hát khiêu vũ ảo thuật?” Từng nghe thấy nàng hát qua một ít ca khúc, thực đặc biệt.” ‘Đặc biệt’ là nói dễ nghe, không dễ nghe chính là không đành lòng nghe a.

“Ta hát kia đều là thần khúc, hát đùa.” Nhìn biểu tình của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân chỉ biết hắn muốn nói là rất khó nghe.

“Như thế nào là thần khúc?” Phong Duyên Thương hưng trí, khó nghe thì kêu là thần khúc?

“Thần khúc a, thần khúc chính là sau khi nghe qua một lần, sau vài ngày trong đầu sẽ luôn nhớ đến, ngươi không muốn nhớ tới cũng không thể khống chế, tra tấn ngươi đến nỗi khi giai điệu kia vang lên sẽ phản xạ có điều kiện ngâm nga theo.” Nhớ tới thần khúc trong đầu, Nhạc Sở Nhân không khỏi run lên.

Phong Duyên Thương cười khẽ, có chút hứng thú nhìn nàng, nhẹ giọng nói, “Hát một đoạn nghe chút.”

Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt, “Ngươi xác định? Nếu là một đoạn thời gian sau này bị tra tấn cũng đừng tìm ta nha.”

Phong Duyên Thương gật gật đầu, “Bắt đầu đi.”

Nhạc Sở Nhân ngồi nghiêm chỉnh, thanh thanh cổ họng, sau đó thật sự hát.

Bên ngoài xe ngựa, hộ vệ đang cưỡi ngựa kế bên bỗng nghe được tiếng hát kỳ quái từ trong xe ngựa truyền ra. Tiếng hát kia không giống một loại hí khúc gì hoặc là tiếng cười nhỏ nhẹ, từng cái âm thanh đều chuẩn xác đập vào thần kinh, làm cho bọn họ không khỏi nhíu mi, sau đó nổi da gà đầy người.

Không muốn nghe nhưng lại thanh thanh lọt vào tai, cho dù là tiếng pháo cũng không át được. Theo thanh âm hạ xuống trong xe ngựa, tiếng hát quái dị kia lại bắt đầu tuần hoàn truyền phát tin trong đầu, một vòng lại một vòng.

Trong xe ngựa, sắc mặt Phong Duyên Thương có chút trắng bệch, nhìn Nhạc Sở Nhân cười đến ánh mắt thành hình trăng khuyết, chậm rãi gật gật đầu, “Quả nhiên là thần khúc.” Hiện tại cũng đã bắt đầu truyền phát tin vô hạn tuần hoàn trong đầu hắn.

“Là chính ngươi yêu cầu, đừng trách ta bất nhân bất nghĩa nha! Biết thần khúc này tên gọi là gì không? Tên là ‘Không Yên’, ngươi hiện tại có phải hay không thực không yên?” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân buồn cười.

“Lời hát như tên gọi.” Phong Duyên Thương đánh giá, thật làm cho người ta không yên không thôi.

“Ta còn có thiệt nhiều thần khúc khác, mỗi ngày hát cho ngươi nghe một bài, cam đoan đời này sẽ không buồn bã.” Nói ra một câu, sắc mặt Phong Duyên Thương lại thay đổi, đoán rằng hắn sẽ giảm thọ.

Tới Ngũ vương phủ, trên cửa lớn vương phủ đều treo đèn lồng màu đỏ, gã sai vặt cũng mặc bộ đồ mới, thực vui sướng.

“Lão Thất, đệ muội.” Biết được bọn họ đến đây, Phong Duyên Thiệu đã lâu không gặp từ trong phủ ra nghênh đón, trường bào màu lam, áo khoác màu đen, người đầy khiêm tốn, không chọc hậu thế.

“Ngũ Ca, đã lâu không gặp, ngươi lại mập ra a.” Nhìn thấy Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân liền khống chế không được bắt đầu trêu chọc.

Thần sắc Phong Duyên Thiệu tự nhiên, thực bình tĩnh, “Đệ muội cũng thay đổi không ít, thoạt nhìn ức hiếp lão Thất là một chuyện thực vui sướng.”

“Đâu có đâu có, quả thật so với khi dễ người khác có ý tứ hơn.” Má lúm đồng tiền, nàng thập phần sảng khoái thừa nhận, Phong Duyên Thương đứng cạnh khẽ lắc đầu.

“Đệ muội vẫn ngay thẳng như vậy, toàn bộ Đại Yến rốt cuộc tìm không ra nữ tử thứ hai giống ngươi vậy.” Phong Duyên Thiệu cười nói, ôn nhã nhanh nhẹn, trong khiêm tốn lại có một cỗ khí thế hải nạp trăm xuyên. (Trùm: “hải nạp trăm xuyên” là trăm sông đổ về một biển.)

“Ngũ Ca nói chuyện thực dễ nghe.” Gật đầu thật mạnh, Nhạc Sở Nhân cũng thừa nhận chính mình không giống người thường.

“Các ngươi tính là thổi phồng nhau hoài sao?” Phong Duyên Thương nhịn không được mở miệng, hai người này a dua nhau, không chỉ người khác nghe không thoải mái, hắn cũng có chút đau dạ dày a.

“Này tính là thổi phồng sao? Ăn ngay nói thật thôi!” Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, đoán rằng nếu nàng thổi phồng hắn thì hắn sẽ thực thích nghe.

Đi vào đại sảnh, trong phòng lại có nhiều người đang đợi, này cũng là nhóm gia quyến của Phong Duyên Thiệu mà Nhạc Sở Nhân lần đầu tiên nhìn thấy.

Trừ bỏ hai sườn phi nàng đã gặp, còn lại đều chưa thấy qua. Có người thực trẻ tuổi, có người thoạt nhìn phải hơn ba mươi tuổi, nữ nhân mười phần nữ tính.

Phóng mắt nhìn lại, thô sơ giản lược tính toán, không sai biệt lắm có *** người. (Trùm: bó tay, lúc cần số lượng thì ghi ***, ai mà đoán được, không phải lỗi tại ta a!)

Nhạc Sở Nhân có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn thoáng qua Phong Duyên Thiệu, nho nhã khiêm tốn lại quý khí mười phần, xác thực thực hấp dẫn nữ nhân.

“Chư vị tẩu tử.” Phong Duyên Thương chắp tay, khẽ gật đầu, một câu thăm hỏi tất cả mọi người.

Nhạc Sở Nhân không kiềm được nhướng mi, chư vị tẩu tử? Thực gọn gàng.

“Gặp qua Thất vương.” Không có gì ngoài hai vị sườn phi kia, còn lại nữ tử cùng phúc thân, cấp bậc rõ ràng.

Nhạc Sở Nhân không biết nên làm như thế nào, chính là nhìn các nàng, có chút kì lạ, thực hài hòa.

“Gặp qua Thất vương phi.” Hỏi lễ Phong Duyên Thương, vài cái nữ tử lại hướng về phía Nhạc Sở Nhân phúc thân.

“Nhóm tẩu tử hảo.” Gật gật đầu, lời này của Nhạc Sở Nhân có chút gian nan mở miệng, nhóm tẩu tử… nhóm…

“Ngồi đi.” Phong Duyên Thiệu ở chủ tọa ngồi xuống, có chút vẫy tay nói.

Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân ngồi ở phía dưới Phong Duyên Thiệu, các vị trí còn lại ngồi đầy nữ nhân, đại sảnh này, âm thịnh dương suy.

“Tất niên năm nay có chút náo nhiệt, hơn nữa thân thể lão Thất hoàn toàn khoẻ mạnh, đây là chuyện mà lâu nay bổn vương mong đợi nhất, nay có thể thực hiện, tin tưởng mẫu phi trên trời có linh thiêng cũng được an ủi.” Phong Duyên Thiệu mở miệng, gằn từng tiếng, tràn ngập khí độ.

“Vương gia nói đúng, nhớ rõ tất niên năm rồi vương gia đều là ở trong phủ lão Thất, năm nay là năm đầu tiên chúng ta đoàn viên.” Một vị sườn phi mà Nhạc Sở Nhân đã gặp qua phụ hoạ.

“Lời tỷ tỷ nói thực đúng, hơn nữa còn có Thất vương phi, vợ chồng son tương thân tương ái, vương gia thực vui mừng.” Một sườn phi khác nói, hai người thoạt nhìn ở chung tốt lắm.

Nhạc Sở Nhân ngồi ở chỗ kia, nhìn các nữ nhân đối diện, trừ bỏ tán thưởng chính là tán thưởng, cùng trong phim điện ảnh hoàn toàn giống nhau a.

“Diêm tiểu thư có khả năng sẽ nhanh đến, vương gia, ngài có muốn đi đổi quần áo?” Một bên phi nhắc nhở nói, nguyên lai hôm nay Diêm Tô sẽ đến.

“Có đệ muội ở chỗ này, nàng cũng sẽ không quan tâm quá nhiều đến bổn vương, không cần thay đổi.” Phong Duyên Thiệu thoạt nhìn không để ý lắm.

Nhạc Sở Nhân không lên tiếng, nàng không thích cùng một đám người không biết làm bộ như rất quen nói chuyện phiếm, hơn nữa những người đó lại là một đám nữ nhân.

“Đều đi chuẩn bị một chút đi, bổn vương cùng lão Thất có việc muốn nói.” Mọi người cũng chưa tán gẫu, Phong Duyên Thiệu liền vẫy vẫy tay muốn nữ nhân toàn phòng giải tán.

Đội ngũ nữ nhân lục tục lui ra, trong đại sảnh thanh tịnh rất nhiều.

Nhạc Sở Nhân không tiếng động thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Phong Duyên Thiệu, “Ngũ Ca, cuộc sống của ngươi thật muôn màu muôn vẻ.”

“Trong phủ các ngươi lạnh lùng, cần bổn vương đưa vài người cho lão Thất không?” Phong Duyên Thiệu bưng ly trà, khí độ bất phàm.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt, Phong Duyên Thương vẫn không tham dự rất rõ ràng nhìn thấy biểu tình của nàng, cười khẽ.

“Ngươi là nữ tử, không nên hở một tí liền trừng mắt, khó coi.” Nhìn Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thiệu ra vẻ huynh trưởng.

Nhạc Sở Nhân hừ hừ, “Không cần nghĩ đến việc cho Tiểu Thương Tử tìm tiểu lão bà biết không? Ca ca này tuyệt đối là thân ca.”

“Đừng tưởng thật, bổn vương nói đùa thôi. Nói một chút việc tốt ngươi làm gần đây đi, thái tử… ở đâu?” Phong Duyên Thiệu lắc đầu, khi nói đến điều này, thần sắc khẽ biến, cặp mắt phượng kia tương tự Phong Duyên Thương, một mảnh ám trầm.

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, “Hỏi Tiểu Thương Tử, hắn đã dời đi nơi khác.” Khi còn chưa xuất quan, lúc Đinh Đương đưa cơm cho nàng đã nói qua, nói Phong Duyên Nghị không ở Thất vương phủ.

Phong Duyên Thiệu nhìn về phía Phong Duyên Thương, “Lão Thất, vạn vạn không thể xúc động.” Hắn lo lắng Phong Duyên Thương sẽ nhịn không được động thủ làm thịt Phong Duyên Nghị, từ xưa đến nay, dù là ai cũng gánh không dậy nổi thanh danh giết hại huynh đệ.

Phong Duyên Thương tao nhã như tranh, “Ngũ Ca, ngươi không cần lo lắng, an tâm khiêm tốn đi.” Phong Duyên Thiệu khiêm tốn, tuyệt đối đã đạt tới một loại cảnh giới.

Nhạc Sở Nhân nhìn hai huynh đệ bọn họ, sự tình của họ nàng không rõ, nhưng là lại cảm thấy hai người này tuyệt đối là quần anh tụ hội. Nếu Phong Duyên Thiệu không ngồi được ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng không ngồi được.

Hết chương 71.