Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 96-2: Việc tốt không ra tới cửa, không cự tuyệt (2)




“Có người tới.” Diêm Cận lên tiếng, thân thể Nhạc Sở Nhân co về phía sau, nàng mặc một thân áo quần màu xanh lá cây, thấp thoáng ở tán cây sẽ không dễ bị phát hiện ra.

Quả nhiên một nam nhân trung niên đi vào, mấy bé trai trong sân cũng im lặng, quy củ đứng thành một hàng.

“Khinh Vũ Thiếu Gia, Vương Gia muốn ngươi trở về. Hôm nay có khách nhân đến, Khinh Vũ Thiếu Gia phải thay quần áo.” Nam tử trung niên điểm tên một đứa bé, bé trai lớn nhất bước ra khỏi hàng nhẹ gật đầu, sau đó xoay người đi vào một gian phòng, có thể là chuẩn bị thay quần áo.

“Có khách? Chúng ta đi xem một chút?” Nghiêng đầu nhìn Diêm Cận đang ở sau lưng, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng nói.

Nhìn nàng, Diêm Cận gật đầu một cái, kể từ lúc vào Lân Châu, hắn không nói một câu cự tuyệt.

Đứa bé được gọi là Khinh Vũ đổi một bộ quần áo ra ngoài, trường bào màu đỏ tung bay theo mỗi bước chân của hắn. Xương quai xanh lộ ra bên ngoài, mặc dù bộ ngực bằng phẳng, nhưng có một laoij phong tình khác.

Nhạc Sở Nhân khẽ nhăn mày, nàng cảm thấy những đứa bé trai này có thể đã trải qua huấn luyện, nếu không khi giơ tay nhấc chân phong thái quyến rũ từ đâu mà có?

Khinh Vũ theo nam tử trung niên kia theo hành lang đi tiền viện, Diêm Cận mang theo Nhạc Sở Nhân đi theo phía sau, động tác của hắn rất nhanh, người đến người đi dường như cũng không thấy hắn.

Nam tử trung niên mang theo Khinh Vũ đi vào thủy tạ (ngôi nhà nhỏ được xây dựng ở trên hồ), Diêm Cận chọn một gốc cây to lớn nhảy lên, thu xếp cho Nhạc Sở Nhân xong, hắn tùy tiện đứng bên người nàng, giống như một con dơi, muốn hắn đổi chiều cũng không thành vấn đề.

Đứng trên cành cây, Nhạc Sở Nhân đẩy nhánh cây trước mắt ra nhìn về phía thủy tạ, không nhìn không sao, vừa nhìn nàng nhăn mày lại bởi vì người bên trong thủy tạ nàng rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, chính là Phong Duyên Thương.

Đối diện với hắn là Phong Duyên Chỉ, dường như bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Phong Duyên Thương mặc một bộ trường bào màu xanh, mặt nạ bảo hộ bên ngoài cùng màu trường sam, tính chất như nước. Mái tóc đen dài được buộc ở đỉnh đầu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ hoàn chỉnh. Tùy ý ngồi ở đó, phong nhã vô cùng, dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.

Diêm Cận cũng thấy rõ người bên trong thủy tạ, theo bản năng liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, thấy nàng cau mày, không khỏi nhỏ giọng nói: “Chắc chắn Cần Vương có mục đích, nếu không sẽ không gặp mặt Tam vương.”

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Ta biết. Chỉ là đang suy nghĩ, nếu hắn có kế hoạch khác, vậy chúng ta phá hoại tên Phong Duyên Chỉ bại hoại này có làm hư kế hoạch của hắn hay không.” Cái người cổ nhân Phong Duyên Thương này là cái dạng gì nàng đương nhiên hiểu rõ, hắn ngạo mạn thanh cao lại tìm đến Phong Duyên Chỉ, nhất định có mục đích.

Con ngươi Diêm Cận khẽ nhúc nhích, sau đó nói: “Chỉ cần không chết, hắn vẫn là Tam vương.”

Nhạc Sở Nhân nhíu mày nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng: “Vậy thì nghe lời ngươi, kế hoạch vẫn không thay đổi.”

Bờ môi Diêm Cận khẽ nhếch, nhìn nàng bày tỏ đồng ý.

Trong thủy tạ, bé trai Khinh Vũ ngồi ở giữa hai người rót rượu, thật sự là một bộ dáng quyến rũ, còn quyến rũ hơn cô gái cùng trang lứa.

Diêm Cận tỏ ra coi thường bé trai tên Khinh Vũ, thật ra với khoảng cách xa như vậy, hắn loáng thoáng có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì, cho nên sự chú ý của hắn phần lớn tập trung ở cuộc nói chuyện của bọn họ.

Mà Nhạc Sở Nhân nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương, còn có Khinh Vũ quyến rũ kia. Hình như bé trai tên Khinh Vũ như có như không quyến rũ Phong Duyên Thương, khi rót rượu cố ý nghiêng người lại gần Phong Duyên Thương, đổi lại là một cô gái, nghiêng người như vậy sẽ lộ ra cảnh đẹp trước ngực. Chỉ tiếc hắn là bé trai, vùng đất bằng phẳng không có gì cả.

Phong Duyên Thương nói nói cười cười, thường thường lơ đãng cười một tiếng làm cho trăm hoa mất sắc, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, trong đôi mắt xẹt qua từng tia hài lòng.

“Bọn họ đang nói gì đấy?” Lơ đãng nhìn Diêm Cận một cái, nhìn hắn giống như rất nghiêm túc lắng nghe, Nhạc Sở Nhân không khỏi hỏi.

“Đang thảo luận thời tiết ở Lân Châu.” Diêm Cận trả lời, đơn giản dứt khoát.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Còn có tâm tình thảo luận thời tiết, thật đúng là không vội.” Nhìn bộ dáng không lo lắng của Phong Duyên Thương, không nhìn ra bộ vẻ gấp gáp.

Bỗng dưng, xa xa nhìn thấy Khinh Vũ nghiêng người trở lại phía Phong Duyên Thương, cầm bầu rượu tinh sảo trên tay, dường như muốn rót rượu cho Phong Duyên Thương.

Không thể không nhìn thấy như vừa nãy nữa, Phong Duyên Thương giơ tay lên, dùng một ngón tay điểm vào bầu rượu trong tay Khinh Vũ, trong nháy mắt động tác của Khinh Vũ dừng lại, dường như hơi hốt hoảng.

Phong Duyên Chỉ cười to, sau đó đưa tay kéo Khinh Vũ vào trong lòng, đối diện Phong Duyên Thương mặt không đổi sắc, tình cảnh như thế, trong mắt hắn hình như cũng không có gì không ổn.

Nhạc Sở Nhân nhìn Phong Duyên Chỉ và bé trai trong ngực hắn, nhíu mày: “Hắm muốn làm gì?”

“Có lẽ đang thử dò xét thôi.” Diêm Cận nhỏ giọng trả lời.

“Thử dò xét cái gì?” Nhạc Sở Nhân vẫn khó hiểu, có phải Phong Duyên Chỉ nghĩ nam nhân trong thiên hạ đều yêu thích bé trai giống như hắn.

Diêm Cận nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, hiếm thấy trong đôi mắt xẹt qua chút lúng túng: “Cần Vương và ngươi trong sạch, có lẽ Tam vương cho là, Cần Vương có sở thích giống hắn. Cũng có lẽ, Tam vương đang tìm nhược điểm của Cần Vương, không gần nữ sắc, nam sắc cũng không thích.” Hắn nói hơi lúng túng, hơn nữa hắn cảm thấy, chuyện vợ chồng bọn họ sạch như một vết sẹo đối với Nhạc Sở Nhân, hắn nói ra sẽ như một con dao đâm vào vết thương của nàng.

Nhướng mày thật cao, Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt: “Chuyện này ngươi cũng nghe nói? Truyền đi thật là xa.” Quả nhiên việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm a!

Diêm Cận không có giải thích gì, ngày đầu tiên hắn trở lại Hoàng Thành đã biết chuyện này. Cả thành đều biết, trước mặt mọi người Bùi Tập Dạ một phen lấy tấm thân xử nữ của Cần Vương làm phần thưởng, mặc dù Bùi Tập Dạ hèn hạ, nhưng chẳng biết tại sao, hắn mơ hồ cảm thấy nàng trong sạch đều hợp tình lý.

“Vẻ mặt đó của ngươi là sao? Diêm Cận, ngươi nhất định phải giống những người khác, cảm thấy chuyện của ta rất ly kỳ, sau đó đồng cảm với ta sao?” Nhìn nét mặt Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân không khỏi nghĩ đến những thứ quà tặng của bọn họ.

Diêm Cận lắc đầu phủ nhận: “Ta biết rõ, chắc chắn ngươi có lý do.”

Nhạc Sở Nhân gật đầu tán thưởng nhìn hắn: “Thông minh, cái này đúng rồi, ta chắc chắn sẽ không làm chuyện không lý do.”

Khóe môi Diêm Cận cong lên, một động tác nhẹ nhàng làm cho cả khuôn mặt nhu hòa, rất đẹp mắt.

Trong thủy tạ, Phong Duyên Thương đứng dậy, Phong Duyên Chỉ cũng buông lỏng bé trai trong ngực ra, sau đó đi ra ngoài cùng Phong Duyên Thương.

Núp ở trên cây, Nhạc Sở Nhân im lặng nín thở, hai người kia càng đi càng gần, cũng nghe được tiếng hai người đối thoại. Thật ra cũng không nói chuyện gi đặc biệt, đều là chuyện phong thổ ở Lân Châu..., phần lớn Phong Duyên Chỉ nói. Dung mạo vốn rất tục tằng, lúc nói chuyện vênh váo ngang tàn, thích cường điệu, nhìn thế nào cũng thấy thô lỗ.

Mắt thấy bọn họ đi qua bỗng nhiên bước chân Phong Duyên Thương tạm ngừng, mày kiếm Diêm Cận khẽ nhúc nhích, trong lòng sáng tỏ, hắn biết có người trên cây, chỉ là chưa biết chắc trên cây là ai. Nếu Phong Duyên Thương tiết lộ, hắn lập tức một kích bắt Phong Duyên Chỉ.

Nhưng mà, Diêm Cận lo lắng dư thừa. Bước chân Phong Duyên Thương chỉ dừng một chút, sau đó tiếp tục tiến lên, cùng Phong Duyên Chỉ đi xa.

“Có phải hắn vừa phát hiện chúng ta?” Má lúm đồng tiền nhàn nhạt, Nhạc Sở Nhân đoán Phong Duyên Thương đã phát hiện.

“Ừ.” Gật đầu một cái, quan sát xung quanh không có người nào, mang theo Nhạc Sở Nhân nhảy từ trên cây xuống.

“Chúng ta chờ mặt rời lặn, đưa hắn phần lễ tốt chúng ta liền rút lui.” Mặc kệ kế hoạch của Phong Duyên Thương là cái gì, sáng mai chắc chắn con đường làm quan của Phong Duyên Chỉ không cách rộng mở nữa rồi.

“Mặc kệ lúc nào mặt trời xuống núi, bụng của ngươi đang gọi, giải quyết bụng của ngươi trước thôi.” Ngắm nhìn bốn phía, Diêm Cận nói đâu ra đấy, Nhạc Sở Nhân nhíu mày im lặng, lỗ tai hắn cũng quá tốt rồi.