Béo Mới Là Đẹp

Chương 37




Tết âm lịch đã qua, kỳ nghỉ đông không còn lại bao nhiêu.

Sau đêm ba mươi, Lý Viện Viện và Yến Tư Thành rốt cuộc cũng có chút tiến triển, nhưng chút tiến triển này lại khiến Yến Tư Thành bắt đầu lảng tránh ánh mắt cô...

Lý Viện Viện nghĩ, có lẽ đây vẫn là chuyện tốt, dù sao, lúc cô mới nảy sinh tình ý với anh, chẳng phải cô còn lẩn trốn anh hay sao. Anh trốn tránh, có nghĩa là, trong lòng anh bắt đầu nghĩ khác về cô, mối quan hệ của bọn họ rồi sẽ thay đổi.

Song dù hiểu rõ được như vậy, nhưng lúc ở bên nhau, sự tránh né của anh vẫn khiến cô buồn bã.

Giờ cô mới biết việc cô trốn tránh anh trước đây khiến anh đau lòng thế nào.

Đúng là báo ứng đến nhanh mà.

Nhưng dù mỗi lần gặp gỡ đều ngại ngùng, Yến Tư Thành vẫn kiên trì ngày ngày mua đồ ăn sáng tới cho cô, buổi tối dùng cơm xong, anh sẽ kiểm tra lại cửa nẻo rồi mới ra về. Trước sau đều giữ "trách nhiệm" như một.

Vài ngày nghỉ đông ngắn ngủi cứ thế mà qua.

Học kỳ mới bắt đầu.

Lý Viện Viện quay về phòng ở ký túc đầu tiên, Yến Tư Thành giúp cô mang hành lý, Lý Viện Viện tự nhiên cầm khăn lau bàn. Không giống như ở nhà, cô rất quen thuộc với nơi đây, nên không để Yến Tư Thành có cơ hội nhúng tay, một mình lau dọn.

Nghĩ đến việc ngày mai có thể gặp lại Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ, Lý Viện Viện vô cùng vui vẻ, vừa lau vừa ngâm nga hát.

Yến Tư Thành giúp cô gom rác lại, sau đó ngồi yên một chỗ, chờ Lý Viện Viện xong xuôi thì ra ngoài ăn cơm.

Yến Tư Thành chợt thấy, hình như trong thời gian nghỉ đông nhàn rỗi, Lý Viện Viện hơi béo lên...

Trời lạnh, khu nhà cô ở không có sân rộng để tập thể dục, mỗi ngày cô đều ăn rồi lại nằm, thi thoảng mới ra ngoài mua sắm. Bởi vậy nên mỡ thừa tích tụ lên nhiều.

Nhưng không ai nhắc, nên chính Lý Viện Viện cũng không nhận ra rằng cô đã béo lên.

Đối với Yến Tư Thành, miễn là mỗi ngày cô đều vui vẻ là được. Cô thích ăn gì anh đều chiều, thích nằm lười một chỗ cũng chẳng sao, anh thích nhất là thấy cô hài lòng vui vẻ. Miễn là vậy, anh sẵn sàng dâng hết những thứ cô thích lên trước mặt cô, mặc cô chọn.

Tất cả... những thứ cô thích...

Yến Tư Thành sực nhớ tới chuyện đêm ba mươi.

Yến Tư Thành hiểu Lý Viện Viện hơn cả Lý Viện Viện tưởng.

Ở bên cô mười năm, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của cô anh đều hiểu rõ. Tối đó, lúc cô hôn anh, dựa vào ánh mắt và thần thái ấy, anh đã hiểu, cô đang chủ động.

Cô uống rượu, tuy hơi say, nhưng không tới nỗi thần trí mơ màng. Người ta "mượn rượu nổi điên", còn cô lại mượn rượu... để tăng thêm can đảm.

Sắc đảm...

Cho nên hôm đó anh mới khiếp sợ như vậy, tới nỗi áo ngoài bị bắt lửa mà phải để cô nhắc, anh mới nhận ra.

Lý Viện Viện không biết, tối đó khi cô chìm vào giấc ngủ, cái miệng nhỏ xinh cứ lơ mơ gọi mãi "Yến Tư Thành". Anh trông bên giường cô, nghe thấy mà lòng như bừng cháy lên.

Công chúa của anh lại ôm mộng hoang đường.

Phải làm thế nào bây giờ!

Anh đâu xứng đôi với cô.

Anh biết kết cục của đám nha hoàn quyến rũ chủ tử là như thế nào, cũng từng nhìn thấy những gã sai vặt bị đánh chết tươi, hơn nữa, lúc trở thành trưởng hộ vệ, chính anh cũng từng trách phạt những thuộc hạ dám nảy sinh kỳ vọng với công chúa, giờ anh vẫn nhớ rõ những lời xử phạt nghiêm khắc của mình khi ấy: "Phạt ba mươi trượng, tống tới biên cương."

Công chúa không hề biết chuyện này. Cô là công chúa tôn quý cao sang, chính cô cũng có nhiều phiền não, không nên để chuyện của đám hạ nhân quấy rầy tới cô.

Yến Tư Thành đi từ vị trí hạ nhân lên tới địa vị "Trưởng hộ vệ", anh luôn không bao giờ dễ dàng tha thứ cho những kẻ dám ôm mộng vọng tưởng đối với bề trên.

Anh bị tôn ti địa vị đè ép, cho nên anh cũng dùng chính tôn ti địa vị để áp chế người khác.

Thân phận tôn ti là thứ mà anh bị nó đè nén, rồi chính anh lại dùng nó để gây áp lực cho người khác, nó đã tạc vào xương cốt anh, đi sâu vào linh hồn, dù thay đổi cơ thể, thì anh cũng không bao giờ dám quên.

Yến Tư Thành từng đọc được một quyển sách ở thư viện, trong sách từng khái quát tình thế của anh bằng một từ rất chướng tai: "Nô tính". Bấy giờ anh vô cùng hoang mang khiếp hãi, nhưng nghĩ kỹ, anh chợt thấy, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không thoát khỏi cảm giác "Nô lệ" này."

Cho nên, anh sao xứng với Lý Viện Viện.

Dù công chúa thích anh đi chăng nữa, thì cũng chỉ là mù quáng nhất thời thôi...

"Dọn dẹp xong rồi." Lý Viện Viện hài lòng nhìn bàn học, cười tủm tỉm với Yến Tư Thành: "Đi ăn thôi."

Yến Tư Thành cụp mắt, gật đầu trả lời: "Ừ."

Hôm sau Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ về ký túc.

Vừa mở rộng cửa ra, nhìn thấy mặt nhau, Chu Tình đã ào tới ôm cứng lấy Lý Viện Viện: "Ôm cái nào! Ôi nhớ muốn chết được à!" Cậu ta ôm cô, cọ qua cọ lại một lúc, rồi nhéo vào bụng cô: "Lý Viện Viện, nghỉ đông béo lên rồi à!"

Lý Viện Viện đang vui tươi hớn hở, nghe vậy, đột nhiên giật mình hỏi: "Béo lên nhiều không?"

"Nhiều hơn so với lần véo trước."

Lý Viện Viện kinh hãi: "Thật hả?" Hồi tưởng lại kỳ nghỉ đông, cô bỗng thấy mờ mịt: "Ngày mai tớ nhất định phải tập thể dục lại!"

Chu Tình cười: "Cậu cần gì phải giảm béo, Yến Tư Thành nhà cậu toàn thích cậu béo tròn thế này cơ mà."

Chu Tình nói vậy khiến Lý Viện Viện bỗng chợt tư lự.

Tuy trước đây Chu Tình cũng từng trêu vậy, nhưng Lý Viện Viện chưa thích Yến Tư Thành, nên cô không quan tâm mấy, giờ mới thấy, nếu như Yến Tư Thành thật sự thích dạng người mập mạp, vậy cô kiên trì giảm béo phỏng có tác dụng gì.

Buổi tối Trương Tĩnh Trữ và Lục Thành Vũ về trường, cả đám liền hẹn nhau tới nhà ăn ăn tối. Đang lúc rảnh rỗi tán gẫu, Lý Viện Viện bỗng nhiên cất giọng hỏi: "Tư Thành, anh thích con gái gầy hay béo."

Bốn người chợt dừng ăn.

Lục Thành Vũ huých Yến Tư Thành, nhỏ giọng gợi ý: "Trả lời theo vóc người hiện tại của cô ấy."

Yến Tư Thành không nghe theo Lục Thành Vũ, hiện giờ lúc nào anh cũng phải tìm cách để Lý Viện Viện từ bỏ mình, đúng lúc có cơ hội, anh đương nhiên sẽ khiến cô mất hứng, bởi vậy anh quả quyết trả lời: "Gầy mới khoẻ, gầy mới đẹp."

Lục Thành Vũ thở dài đánh thượt, nào ngờ Lý Viện Viện gật đầu tán thành: "Em cũng nghĩ thế, bắt đầu từ hôm nay trở đi, chúng ta lại làm theo thời khoá biểu, vừa đi học, vừa rèn luyện nhé. Em định tăng thêm cường độ luyện tập."

Yến Tư Thành trầm mặc.

Trương Tĩnh Trữ ngồi bên bỗng dưng cất tiếng: "Nói tới việc rèn luyện, hình như nhóm kịch của cậu đang tổ chức đi dã ngoại trên núi thì phải."

Lý Viện Viện ngây ra: "Thế á?"

Trương Tĩnh Trữ tiếp: "Con ranh Lâm Hiểu Mộng ngày nào cũng khoe khoang, bảo rằng nó xin mãi thầy giáo mới cho phép, để Trương Nam đưa nhóm kịch lên núi N cắm trại qua đêm. Đặng tăng cường giao lưu tình cảm giữa mọi người trong nhóm."

Chu Tình vừa ăn vừa nghi ngờ hỏi: "Sao cậu quan tâm tới cô ta thế."

Trương Tĩnh Trữ hừ lạnh: "Đương nhiên lúc nào cũng phải để ý tới hành tung của kẻ địch rồi, cậu yên tâm, tớ cẩn thận lắm, sẽ không bị con ranh ấy phát hiện ra đâu."

Lục Thành Vũ sợ hãi than: "Lòng dạ phụ nữ, hệt 'Chân Hoàn truyện'".

Ba người ồn ào trêu chọc nhau, Yến Tư Thành thì mặt co mày cáu.

Núi non hoang vu, lại còn qua đêm ngoài trời, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến Yến Tư Thành cau chặt mày lại, anh thực sự không hiểu hành động nguy hiểm này thú vị ở chỗ nào. Còn bảo Lý Viện Viện tham dự nữa...

Lý Viện Viện không hỏi ý kiến anh về chuyện này, chăm chú nhắn tin cho Trương Nam hỏi: "Nhóm kịch định đi cắm trại à?"

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Cô nghe nói rồi à? Tổ chức vào cuối tuần, thứ sáu khởi hành, cắm trại qua đêm trên núi, Chủ Nhật về. Tối nay tôi định nhắn tin hỏi mọi người để chốt số lượng tham gia, cô muốn đi à?"

Lý Viện Viện nhanh chóng hỏi: "Có thể dẫn theo bạn không?"

Vì vậy đến hôm khởi hành, Yến Tư Thành bám theo Lý Viện Viện, không rời nửa bước.

Nhóm kịch có mười người tham dự, cộng thêm mấy người dẫn bạn đi kèm, tổng cộng mười lăm người.

Lúc mọi người tập hợp lên xe, Lý Viện Viện nhìn thấy Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương, bèn định bắt chuyện với họ, nhưng Lâm Hiểu Mộng thấy cô và Yến Tư Thành ở bên nhau, thì quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói không rằng. Lý Viện Viện còn chưa mở lời, Lưu Thư Dương ngồi gần đó đã chào hỏi cô: "Lý Viện Viện, cậu gầy đi à."

Lâu rồi mới gặp nhau, quả thực Lý Viện Viện cũng gầy hơn khi đó rất nhiều. Cô gật đầu tươi cười, rồi ngồi xuống cạnh Yến Tư Thành.

Từ thành phố X tới núi N mất hai tiếng đồng hồ xe khách, Lý Viện Viện nghĩ thời gian cũng không lâu lắm, dù sao trước đây với con đường dài như vậy, khéo phải mất cả ngày đường. Nhưng xe khách vừa chuyển động, Lý Viện Viện chợt thấy nôn nao hết cả người.

Trước đây cô đã từng đi các phương tiện công cộng, nhưng vẫn thấy ổn. Cô không chuẩn bị thuốc chống say, giờ thấy khó chịu, định mở cửa sổ hít thở không khí, nhưng lại thấy tất cả cửa sổ xe đều đóng kín mít.

Yến Tư Thành phát hiện ra, bèn đưa nước cho cô uống. Thật ra Trương Nam đã chuẩn bị đầy đủ hết, anh đoán ra sẽ có người bị say xe, nên mua cả hộp thuốc, ai say thì chia cho người đó.

Anh ta tới bên Lý Viện Viện quan tâm hỏi han: "Nếu khó chịu quá thì lên ngồi chỗ cạnh tôi đi, ngồi phía trước sẽ đỡ hơn đấy."

Yến Tư Thành giương mắt nhìn Trương Nam. Trương Nam đưa nước cho Lý Viện Viện, nhìn Lý Viện Viện uống thuốc, rồi thấy cô lắc đầu, nói: "Để Tư Thành ngồi một mình sao được, tôi ngồi đây được rồi."

Yến Tư Thành chợt thấy ấm lòng. Tuy đã cố gắng kìm nén, nhưng trong lòng anh vẫn nảy sinh cảm giác vui mừng.

Trương Nam chớp chớp mắt, bên cạnh có cô bạn gọi Trương Nam: "Trưởng nhóm, cho tôi một viên thuốc với, đường xa thế này, tôi cũng thấy say quá." Trương Nam đưa cho cô ta, sau đó xoay người đi lên trước hỏi: "Còn ai muốn không?"

Lý Viện Viện xoay ngang xoay dọc trên ghế, muốn tìm một tư thế dễ chịu để ngủ, nhưng xoay thế nào vẫn thấy khó chịu.

Yến Tư Thành cứ định mở mồm, nhưng rồi lại nhịn xuống.

"Tư Thành." Lý Viện Viện mở miệng: "Em ngủ một lát nhé." Nói rồi thoải mái tựa đầu lên vai anh, không cho anh cơ hội từ chối. Có điều Yến Tư Thành nghĩ, dù có cơ hội cự tuyệt, anh cũng cự tuyệt không nổi.

Yến Tư Thành cảm thấy bản thân càng ngày càng...

Đại nghịch bất đạo.