Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 111: Chất Vấn




Sau khi phủ Lạc Vương bị khống chế, Thần Đô Vệ và Cẩm Y Vệ bắt đầu làm tốt công tác giải quyết hậu quả.

Bùi Chí Khôn lôi kéo Khấu Lẫm đề nghị: “Tạm thời áp giải Lạc Vương và Hạ Lan Triết đi Nam Đại doanh? Hay là Khấu Chỉ Huy Sứ và phu nhân cũng đến đó trụ lại, tử sĩ của phủ Lạc Vương đào tẩu không ít, ta sợ bọn chúng sẽ gây bất lợi cho Khấu Chỉ Huy Sứ.”

Khấu Lẫm trả lời thẳng thừng: “So với đám tử sĩ của Lạc Vương thì bản quan càng sợ ngươi hơn. Bản quan vẫn nên trụ tại Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở sẽ yên tâm hơn.”

Bùi Chí Khôn cười lạnh: “Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?”

Khấu Lẫm nhàn nhạt đáp: “Án mưu phản chúng ta có thể lập tức dâng sổ con bẩm báo, nhưng vụ mỏ vàng ảnh hưởng quá lớn đối với Hoàng thất, bản quan cần phải viết một phong thư mật đưa về kinh thành trước để xin Thánh ý, sau đó mới đưa ra quyết định.” Chỉ vào Bùi Chí Khôn, “Còn về phần ngươi, đương nhiên là phụ trách diệt khẩu.”

Bùi Chí Khôn minh bạch “Diệt khẩu” là có ý gì, người tham dự vào kế hoạch nổ tung trấn Thiên Thủy mười năm trước đều phải diệt trừ thì hắn mới có thể hoàn toàn rút ra sạch sẽ.

Đây là Khấu Lẫm muốn mượn tay hắn giết người, nhưng hắn không thể không làm theo.

Sau khi bàn bạc xong, Lạc Vương và Hạ Lan Triết tuy tuyên bố với bên ngoài là áp giải đến Nam Đại doanh, nhưng trên thực tế chính là bí mật đưa tới Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở.

Đoàn người cũng dọn khỏi phủ Hạ Lan chuyển tới Bách Hộ Sở.

Bởi vì liên quan đến mưu phản, tất cả mọi người của phủ Lạc Vương, phủ Đồng tri và phủ Hạ Lan đều bị Thần Đô Vệ giam lỏng.

Viên Thiếu Cẩn bị thương nên đến Bách Hộ Sở trước để băng bó, "Sở Dao" cũng đi theo qua đó để uống rượu vì muốn làm Sở Tiêu nhanh chóng tỉnh lại.

Vật dụng của Liễu Ngôn Bạch thì thì thư đồng sẽ đưa qua, cho nên cũng không cần trở về thu dọn.

Chỉ một mình Khấu Lẫm sẽ trở về phủ Hạ Lan để ôm thân thể hôn mê của Sở Dao mang qua.

Trước khi về lại phủ Hạ Lan, Khấu Lẫm muốn tìm Liễu Ngôn Bạch nói chuyện. Vừa định ra cửa lại bị "Sở Dao" giữ chặt: “Phu quân, đây là chuyện của thiếp, thiếp muốn đích thân đi nói chuyện với tiên sinh.”

Khấu Lẫm dĩ nhiên không đồng ý: “Không được! Hiện tại ta hoài nghi, khi chúng ta mới tới huyện Hồng Diệp, ca ca nàng ở trong phòng Liễu Ngôn Bạch bị rắn cắn, tám phần là do hắn cố ý.”

Đâu thể nào chứ? "Sở Dao" cau mày: “Tiên sinh làm vậy có mục đích gì?”

Khấu Lẫm cười nhạo: “Vấn đề này mà còn phải hỏi hay sao? Đương nhiên là muốn ở một chỗ với nàng. Biết rõ nàng là phụ nhân đã có gia đình, thế mà còn hàn huyên với nàng một hồi lâu về hội họa.” Đêm đó hắn ngồi xổm trên nóc nhà một thân phủ đầy tuyết, xem như ngồi xổm vô ích, nhớ tới trong lòng bực bội không nhẹ, “Còn lúc chạm mặt ở chùa Từ An thắp ngọn đèn an hồn giống y như nàng, khẳng định cũng là cố ý!”

“Không đâu.” "Sở Dao" suy nghĩ rồi lắc đầu: “Vụ kia không nói, nhưng đi chùa thắp đèn tuyệt đối không phải do tiên sinh cố tình, lúc trước tiên sinh đã thích...”

“Nàng cũng nói là "lúc trước", không phải chính nàng đã nhận xét họa ý trong tranh của hắn đã thay đổi?” Khấu Lẫm đột nhiên rũ mi, “Dao Dao, nếu hắn thật có ý với nàng, rất có khả năng hắn là người Thiên Ảnh.”

"Sở Dao" kinh ngạc quá sức, vội lắc đầu: “Không có khả năng, tiên sinh cũng giống như phụ thân thiếp, chỉ là một thư sinh yếu ớt.”

“Ta nói rồi, Thiên Ảnh không chỉ sử dụng "nắm tay" mà còn có "bộ não". Làm một "bộ não" Thiếu Ảnh chủ thì cũng không cần võ công. Cho tới bây giờ, hắn phù hợp với tất cả các đặc điểm của một Thiếu Ảnh chủ trong suy nghĩ của ta.”

"Sở Dao" khẩn trương nắm chặt tay, Khấu Lẫm đột nhiên lại phủ nhận, “Tuy nhiên đặc điểm không phù hợp của hắn cũng rất nhiều. Lúc trước ta cho rằng hắn là một ngụy quân tử giả vờ làm người tốt.”

"Sở Dao" hỏi: “Hiện tại thì sao?”

Khấu Lẫm suy tư hồi lâu: “Hiện tại ta cảm thấy, hắn là một tên ngụy quân tử ghét cái ác như kẻ thù.”

Nghe vậy Sở Dao thật không hiểu lắm, với đánh giá “Ghét cái ác như kẻ thù” đủ để chứng tỏ Khấu Lẫm cũng thưởng thức Liễu Ngôn Bạch, nhưng vì sao lại còn phải nhét thêm vào ba chữ “Ngụy quân tử”?

Tuy nhiên sau khi tranh chấp với Khấu Lẫm hồi lâu, cuối cùng Khấu Lẫm cũng đồng ý để nàng đến tán gẫu với Liễu Ngôn Bạch một chút.

*By Bà Còm in Wattpad*

Nghe được tiếng gõ cửa, Liễu Ngôn Bạch vừa ra mở thấy "Sở Tiêu" thì biểu tình hơi đông cứng. Sau một thoáng do dự bèn lên tiếng: “Khấu phu nhân?”

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Khấu Lẫm tới chất vấn, nhưng chưa từng ngờ được người đến lại là "Sở Dao".

Lúc này "Sở Dao" vẫn còn trong bộ dáng ca ca, nghe Liễu Ngôn Bạch xưng hô như vậy cũng vẫn tỉnh bơ hỏi lại: “Tiên sinh, có tiện đi vào nói chuyện hay không?”

Tay Liễu Ngôn Bạch vẫn còn chặn ở khung cửa, không hề động đậy: “Khấu phu nhân hình như đã uống chút rượu? Đêm khuya vào phòng của ta, sợ là không hợp quy củ.”

"Sở Dao" bật cười: “Tiên sinh từ khi nào cũng bắt đầu câu nệ với lễ giáo?”

“Ta không phải là câu nệ lễ giáo, ta chỉ sợ Khấu Chỉ Huy Sứ...” Giọng nói chựng lại, Liễu Ngôn Bạch bật cười rồi nói tiếp, “Sợ chúng ta đang nói chuyện một nửa thì Khấu Chỉ Huy Sứ xông vào, chỉ trích ta không hiểu quy củ buộc ta lấy tiền giải quyết riêng, nếu không sẽ làm ta không thể tiếp tục lăn lộn ở Quốc Tử Giám.”

"Sở Dao" sửng sốt, thầm nghĩ Liễu Ngôn Bạch lại hiểu sâu như vậy nhất định đã bị Khấu Lẫm moi tiền. Nàng buồn cười nói: “Nhưng hiện tại đồ đệ chính là ca ca mà, chàng không tống tiền ngài được đâu, cứ việc yên tâm.”

Liễu Ngôn Bạch cũng cười cười, nghiêng người nhường đường: “Nói giỡn thôi, mời phu nhân vào.”

"Sở Dao" đi vào trong phòng, được Liễu Ngôn Bạch mời ngồi trước bàn còn chính mình thì ngồi ở phía đối diện.

Đã tới gần giờ Tý, xác thật có hơi bất tiện để tán gẫu, "Sở Dao" đi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh, ngài đã biết được từ khi nào?”

Cùng người thông minh nói chuyện tất nhiên không cần phải vòng vo, Liễu Ngôn Bạch nhàn nhạt trả lời: “Vào năm thứ hai ngươi tới Quốc Tử Giám.”

Quả thật là đã biết khá lâu rồi, cũng thuyết minh Liễu Ngôn Bạch đã giữ kín như bưng, không nói cho bất luận kẻ nào. "Sở Dao" cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại hồ nghi hỏi: “Không biết làm thế nào tiên sinh phát hiện được?”

Liễu Ngôn Bạch mỉm cười: “Bộ rất khó phát hiện hay sao? Chỉ cần giao tiếp với cả hai huynh muội là có thể dễ dàng phân biệt ra ngay. Cái khó là hiếm khi có người không theo chiều hướng hoang đường mà suy nghĩ, chỉ cho rằng ca ca ngươi có hai tính cách song song tồn tại. Một trong tính cách đó tương tự với muội muội sinh đôi, không có gì không ổn.”

"Sở Dao" nhíu mày: “Vậy vì sao tiên sinh không theo chiều hướng hoang đường mà suy nghĩ?”

Liễu Ngôn Bạch chậm rãi giải thích: “Cái gọi là ‘hoang đường’, chẳng qua là vượt quá giới hạn tri thức thông thường của mỗi người mà thôi. Trên thực tế, thế giới trải rộng vô biên nên việc lạ gì cũng có, chưa từng định số.”

"Sở Dao" lại hỏi: “Vậy vì sao tiên sinh không vạch trần?”

Liễu Ngôn Bạch hỏi lại: “Vì sao ta phải vạch trần?”

"Sở Dao" nhẹ nhàng thở dài: “Quốc Tử Giám không thu nữ đệ tử...”

Liễu Ngôn Bạch chỉ ra ngoài cửa: “Mới vừa rồi trước khi ngươi vào phòng, không phải còn hỏi ta bắt đầu từ khi nào lại câu nệ lễ giáo? Hiện giờ đơn độc ngồi với ta trong cùng một phòng mà còn hỏi vấn đề này, có ý nghĩa gì?”

"Sở Dao" cúi đầu trầm mặc hồi lâu, Liễu Ngôn Bạch cũng không tiếp tục nói chuyện.

Đột nhiên không khí có chút ngượng ngùng, "Sở Dao" đứng dậy cáo từ: “Trời không còn sớm, hôm nay biến cố phát sinh thành cụm khiến mỗi người đều mệt mỏi, không quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi.”

“Ừ.” Liễu Ngôn Bạch cũng không giữ người, đứng dậy tiễn khách.

Khi "Sở Dao" đứng lên dường như hơi bị men rượu ảnh hưởng, thân thể lảo đảo suýt nữa té ngã.

Liễu Ngôn Bạch vội vàng đỡ lấy nàng: “Phu nhân cẩn thận.” Sau khi nàng đứng vững tiên sinh liền buông tay. Nàng lại nói một tiếng “Đa tạ”.

Liễu Ngôn Bạch đưa "Sở Dao" ra cửa. Sau khi khép cửa lại, hắn đứng yên tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích -- -- Nàng chính là muốn thử hắn, thử xem có phải hắn thích nàng hay không.

Không biết đây là ý của chính nàng, hay vẫn là chủ ý của Khấu Lẫm.

*By Bà Còm in Wattpad*

Trong lúc này Khấu Lẫm đang tiến đến phủ Hạ Lan, ngoại trừ ám vệ ẩn thân xung quanh, bên người còn đi theo mười mấy Cẩm Y Vệ địa phương.

Nguyễn Tễ nhìn thấy Khấu Lẫm trở về, hổ thẹn ngập ngừng: “Khấu Chỉ Huy Sứ, hạ quan...”

“Ngươi thu dọn đồ đạc chuyển qua Bách Hộ Sở đi thôi.” Khấu Lẫm thấy hắn không rời khỏi Lạc Dương mà vẫn luôn lưu lại phủ Hạ Lan đồng sinh cộng tử nên đã xem trọng hắn vài phần, hiếm khi vẻ mặt ôn hoà, “Việc này còn chưa xong đâu, coi bộ chúng ta phải lưu tại Lạc Dương ăn tết.”

“Đúng vậy.” Nguyễn Tễ thấy Khấu Lẫm không hề khó chịu bèn nhẹ nhàng thở phào. Đồng thời hắn đã nghe nói tình cảnh biến ảo dị thường trong Vương phủ, càng đối với Khấu Lẫm tâm phục khẩu phục.

Khấu Lẫm trở lại trong phòng, trước tiên đến bên giường nhìn xem Sở Dao, thấy nàng bình yên vô sự mới đi thu dọn đồ đạc tùy thân của hai người.

Đồ đạc của Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn thì để Đoạn Tiểu Giang đi thu dọn.

Ngoài cửa Cẩm Y Vệ bỗng nhiên thông báo: “Đại nhân, Hạ Lan Nhân cầu kiến.”

Khấu Lẫm đang thu gọn những quyển ghi chép giám sát trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên: “Thần Đô Vệ sao lại làm ăn thế này? Người bị giam lỏng còn có thể đi lại khắp nơi trong phủ? Đuổi trở về!”

“Vâng!”

Nhưng Hạ Lan Nhân lại dùng võ công xông vào trong viện: “Khấu Chỉ Huy Sứ, dân nữ quỳ xuống cầu xin gặp ngài!”

Khấu Lẫm hơi nhíu mày, đẩy ra cửa sổ thấy Hạ Lan Nhan cầm kiếm bộ dáng đằng đằng sát khí: “Đây là Đại tiểu thư "quỳ xuống cầu xin" đó sao?”

Hạ Lan Nhân lập tức buông kiếm trong tay, vội vàng quỳ về hướng cửa sổ.

Đao của Cẩm Y Vệ đặt trên cổ Hạ Lan Nhân, Khấu Lẫm xua tay, ý bảo bọn họ thu đao thối lui sang một bên.

Hạ Lan Nhân không còn chút ngạo khí nào, ánh mắt hiện nỗi bi thương: “Khấu Chỉ Huy Sứ, Lạc Vương mưu phản, gia phụ có thật sự tham dự hay không?”

Khấu Lẫm ngồi xuống sau án thư, lấy ra một tờ giấy vuốt phẳng: “Đang trong giai đoạn điều tra, không tiện tiết lộ.”

Hạ Lan Nhân lã chã chực khóc: “Gia phụ tuyệt đối không có khả năng mưu phản, mong ngài nắm rõ!”

Khấu Lẫm cầm bút chấm mực, không mặn không nhạt nói: “Mỗi một phạm nhân bị bắt về thẩm vấn đều kêu than bọn họ bị oan uổng. Hạ Lan Đại tiểu thư, tuổi ngươi không lớn, từ nhỏ đã ở Tự Tại Môn học nghệ, phụ thân ngươi ở thành Lạc Dương có hành động gì chưa chắc ngươi đã hiểu biết.”

Hạ Lan Nhân lắc đầu: “Gia phụ đã dạy dỗ chúng ta từ nhỏ, "Tích thiện chi gia tất hữu dư khánh, tích bất thiện chi gia tất hữu dư ương", sao có thể tham gia mưu phản chứ?”

(Tích thiện chi gia tất hữu dư khánh, tích bất thiện chi gia tất hữu dư ương: Trong nhà tích chứa điều thiện thì sẽ có niềm vui, trong nhà tích chứa điều ác thì sẽ gặp tai ương)

Khấu Lẫm đang suy nghĩ mật thư phải viết như thế nào bèn đuổi người: “Nhiều lời vô ích, nếu bản quan điều tra rõ Hạ Lan lão gia chưa từng tham dự mưu phản, đương nhiên sẽ thả người. Mời quay về đi!”

Hạ Lan Nhân thấp giọng hỏi: “Khấu Chỉ Huy Sứ, ngài muốn bao nhiêu vàng mới bằng lòng thả người?”

Ngòi bút trong tay Khấu Lẫm không ngừng, sắc mặt cũng không đổi: “Tiễn khách!”

Hạ Lan Nhân cắn môi: “Đại nhân, đến tột cùng ngài muốn cái gì? Bất cứ cái gì đều có thể...”

“Tiễn khách!”

“Hạ Lan Đại tiểu thư mời quay về!”

Hạ Lan Nhân siết chặt nắm tay, chỉ có thể đứng dậy rời đi.

Sau khi bên ngoài đã yên tĩnh, Khấu Lẫm đứng dậy khép cửa sổ lại, quay đầu nói: “Tỉnh rất nhanh.”

Sở Dao ngồi dậy, hoạt động gân cốt một chút.

Khấu Lẫm không nhịn được hỏi ngay: “Nàng đã gặp qua Liễu Ngôn Bạch?”

“Gặp rồi.” Sở Dao thuật lại cuộc đối thoại của hai người một lần, “Thật ra ngẫm lại cũng đúng, tiên sư thông minh như vậy...”

Khấu Lẫm trầm ngâm không nói.

“Hơn nữa, tiên sinh luôn giữ một khoảng cách nhất định với thiếp, không xa không gần, không cảm thấy tiên sinh đối với thiếp có chỗ nào đặc thù.” Sở Dao cảm thấy nếu thật đúng như sự suy đoán của Khấu Lẫm là Liễu Ngôn Bạch có quan hệ với Thiên Ảnh, sau khi bị bại lộ lúc nàng lảo đảo suýt ngã thì y nên tận lực dè chừng mới đúng. Nhưng tiên sinh cũng không có bất luận biểu hiện gì khác trước, vẫn thập phần quan tâm như cũ, tựa như trưởng giả yêu quý vãn bối.

“Nàng không nghĩ sâu, hắn thông minh như vậy...” Khấu Lẫm lẩm bẩm tự nói, không tiếp tục nhằm vào vấn đề này, xoay người tiếp tục viết mật thư.

Trước mắt còn có một đống lớn sự tình yêu cầu xử lý, tỷ như hung thủ sau màn đưa tới bảy con rối gỗ vẫn chưa bắt được. Người này không hề lộ mặt, chỉ lợi dụng người bị hại trong vụ mỏ vàng tới thúc đẩy hết thảy phát sinh, cũng không biết tên này có phải chính bản thân là người bị hại trong vụ mỏ vàng hay không. Hoặc là chỉ muốn lợi dụng Khấu Lẫm hắn đây để lật đổ Lạc Vương và Thần Đô Vệ, đứng giữa thu hoạch ích lợi.

Trước mắt Khấu Lẫm chưa xác định rõ động cơ của người này, nhưng hắn nhất định phải lôi tên kia ra cho bằng được.

Vì đạt được mục đích mà lạm sát kẻ vô tội, đáng chết!

Dám can đảm tính kế hắn, càng đáng chết hơn!

Sở Dao thấy Khấu Lẫm cắm cúi viết không ngừng, xuống giường mang giày đi đến bên người phu quân: “Chàng viết gì thế?”

Khấu Lẫm hàm hồ trả lời cho qua: “Viết thư.”

Sở Dao đâu thể nào tin, thăm dò ghé đầu lại nhìn trên giấy, cẩn thận phân biệt một lúc mới biết thật là mật thư gởi Thánh Thượng, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Khấu Lẫm thấy bộ dáng cẩn thận của nàng không khỏi bật cười: “Cứ xem đi, không sao đâu, dù sao nàng cũng đọc không hiểu.”

Xác thật đọc không hiểu, lúc bé mới vừa cầm bút học viết chữ, Sở Dao cũng đã viết đẹp hơn thế này nhiều. Chữ viết nguệch ngoạc giống gà bới còn chưa nói, đã vậy còn một đống ký hiệu kỳ lạ, rõ ràng không biết viết gì.

Nàng buồn cười hỏi: “Chẳng lẽ Thánh Thượng đọc hiểu?”

Khấu Lẫm cũng cười giải thích: “Đây chỉ là bản nháp của ta mà thôi, sau đó sẽ kêu Tiểu Hà sao chép lại một lần.” Đột nhiên chớp chớp mắt, “Không bằng ta đọc cho nàng viết, vậy ta đỡ mất công rất nhiều.”

Sở Dao thoáng suy tư rồi gật đầu: “Được.” Lại tò mò hỏi một câu, “Sau khi sao chép xong thì trực tiếp dùng tám trăm dặm khẩn cấp đưa đến cho Thánh Thượng?”

“Đương nhiên không phải.” Khấu Lẫm vốn định đứng lên nhường lại chỗ ngồi cho nàng, muốn nói tám trăm dặm khẩn cấp còn không nhanh bằng khinh công của Đoạn Tiểu Giang, hơn nữa trên đường dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để Tiểu Giang đích thân đưa về mới yên tâm.

Nhưng bỗng dưng sống lưng hắn cứng đờ, đột nhiên ngồi xuống lại, hai tay che phía trên mật thư kín mít, ngữ khí cũng có chút hoảng loạn: “Thôi, để ta tự mình viết đi.”

“Được.” Sở Dao hơi buồn, “Thiếp đi thu dọn đồ đạc.”

Sở Dao buồn vì cảm thấy Khấu Lẫm đề phòng nàng, nhưng thật sự không phải như vậy. Hắn chỉ là đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng lúc trưa, cùng với nguyên nhân vì sao hắn lại bị ác mộng.

Khấu Lẫm nhìn lại chữ viết của mình, càng nhìn càng thấy khó coi, trong lòng càng khó chịu. Cảm giác bực bội cứ quanh quẩn trong lòng từ lúc trưa lại quay về rồi, Khấu Lẫm không muốn thừa nhận nhưng phải chấp nhận, sự bực bội này dường như xuất phát từ nỗi tự ti.

Vì thế hắn càng bực bội hơn -- đến tột cùng mình lại tự ti cái quỷ gì chứ?