Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 205: Giải quyết




Ban đêm, Sở Dao uống thuốc dưỡng thai xong đang chuẩn bị đi ngủ, lại bị phụ thân phái thị nữ tới kêu.

Tuy ở gần bên nhưng Khấu Lẫm vẫn không yên tâm để nàng nửa đêm ra khỏi phòng một mình, đỡ nàng cùng nhau đi qua. Khi tới nơi đã nhìn thấy Sở Tiêu cũng có mặt, Sở Dao hơi nhíu mày.

Sắp đến giờ Tý, phụ thân bỗng nhiên kêu huynh muội bọn họ tới nhất định là có chuyện gì quan trọng muốn nói, nhưng không biết là ông đột nhiên quyết định hay do dự hồi lâu rốt cuộc mới nhất quyết muốn nói ra.

“Cha.” Nàng chào xong bèn ngồi xuống bên cạnh Sở Tiêu.

Khấu Lẫm ngồi cạnh nàng: “Cha và Kim gia đã thỏa thuận xong chưa?”

“Ông ấy đáp ứng ta sẽ suy xét, nhưng theo ta thấy thì hẳn không có vấn đề gì lớn.” Sở Tu Ninh nói, “Một khi ông ta gật đầu là biểu thị vùng biển Đông Nam sắp tiến vào chiến loạn, coi bộ sẽ là một trận chiến quy mô lớn nhất ở hải vực từ lúc Đại Lương lập quốc tới nay. Các đại quan và tướng lãnh của bốn tỉnh bị sai khiến tham dự hành động đang đồng loạt chạy đến tập trung ở doanh địa của Ngu gia quân. Ngày mai ta và Ngu Khang An phải trở về.”

“Ta cũng cùng đi về.” Sở Tiêu nhìn Sở Dao nhưng lại hỏi Khấu Lẫm, “Đại nhân thì sao?”

Khấu Lẫm cười đáp: “Chuyện đánh giặc ta không thích hợp nhúng tay vào, vốn dĩ lưu lại đây là vì muốn chữa chân cho Dao Dao, thế nhưng hiện giờ nàng mang thai, cho dù tìm được thần y kia thì cũng không thể trị liệu được ngay. Nhân lúc nàng mới hoài thai không lâu, ta chuẩn bị mau chóng mang theo bức họa Núi Sông Vạn Dặm hồi kinh phục mệnh. Chúng ta sẽ đi đường biển, xuất phát trực tiếp từ Ma Phong Đảo, đám người Tiểu Giang sắp sửa đến đây.”

Sở Tiêu bỗng nhiên nhớ ra: “Đúng rồi đại nhân, lão sư đâu, lần này ta lên đảo sao lại không gặp?”

Khấu Lẫm trả lời qua loa lấy lệ: “Ta nhờ y làm chút việc.”

Sở Tu Ninh hơi cụp mắt, trong lòng nảy sinh nhiều thắc mắc, nhưng lúc trước đã thỏa thuận hai người phân công nhau hành sự nên không tiện hỏi rõ.

Sở Dao cũng không biết Liễu Ngôn Bạch đi đâu, nhưng Khấu Lẫm bảo đảm lão sư không gặp nguy hiểm. Thấy Sở Tiêu còn muốn truy vấn, nàng tách ra đề tài: “Cha, ngài tìm chúng con lại đây là có chuyện gì bàn bạc?”

Sở Tu Ninh gật đầu: “Phải, có một vấn đề gia sự khiến ta nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cảm thấy hẳn là nên được các con đồng ý mới tốt.”

Trong lòng Sở Dao có chút thấp thỏm: “Chuyện gì thế ạ?”

Sở Tu Ninh nhìn về phía Khấu Lẫm: “Ngươi ra ngoài trước.”

Hội nghị gia đình mà bảo hắn ra ngoài?Khấu Lẫm cau mày: “Cha không coi con như người nhà?”

Sở Tu Ninh thoáng trầm mặc: “Ngươi ở chỗ này khiến ta khó có thể mở miệng.”

Nói đến mức này thì Khấu Lẫm cũng hiểu được, bèn đứng dậy ra cửa: “Vậy mọi người cứ bàn bạc, con ra bên ngoài canh chừng.”

Nhìn cửa được Khấu Lẫm từ bên ngoài đóng lại, Sở Tiêu và Sở Dao hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao phụ thân lại trịnh trọng như vậy.

Sở Tu Ninh giơ tay vuốt ve hộp đựng những lá thư đặt trên bàn.

Hai huynh muội lập tức lĩnh ngộ, đây là vấn đề có liên quan đến mẫu thân. Chiếc hộp đựng bút tích của mẫu thân đã được hai huynh muội xem qua.

Sở Tu Ninh chậm rãi nói: “Ta tới Ma Phong Đảo để giao dịch với Kim Trấm, vốn không phải muốn dùng Đoạn Xung để thuyết phục ông ta, mà ý định ban đầu là muốn mượn dùng mẫu thân các con...”

Hai người đều không cảm thấy ngoài ý muốn, càng không có cảm xúc mâu thuẫn gì.

Mọi việc đều yêu cầu có qua có lại. So với loại kết cục "phụ thân gặp đả kích trầm trọng nên đối kháng với Kim Trấm không chết không ngừng", bọn họ tình nguyện để cho phụ thân giống như bây giờ giữ vững lý trí, đem biến cố chuyển thành kỳ ngộ, lợi dụng cảm tình của mẫu thân và Kim Trấm mà kiếm lời.

Tuy nhiên nếu muốn hai người họ biểu đạt sự tán đồng để cho phụ thân làm như vậy thi cũng không có khả năng, thật may mắn có chuyện của Đoạn Xung nên phụ thân mới không lợi dụng mẫu thân bọn họ. Bằng không mặc dù ngoài miệng bọn họ không nói ra nhưng trong lòng chắc chắn có khúc mắc.

Hai người lặng lẽ ngồi, không hé răng.

Sở Tu Ninh cũng không nói gì nữa.

Gió núi quật vào cửa sổ “cành cạch” vài tiếng, vẫn là Sở Dao mở miệng trước đánh vỡ sự trầm mặc: “Cha, nếu sự tình đều đã giải quyết, vì sao còn muốn nói ra? Ngài sợ Kim gia đổi ý?”

Sở Tiêu tiếp: “Kim gia sẽ không, ông ta là người rất coi trọng lời hứa.”

Sở Tu Ninh gật đầu: “Ta hiểu rõ, cho nên hiện giờ mới có tự tin thương thảo với các con chuyện này.”

“Cha muốn...” Sở Dao nhịn không được nhớ tới bức thư cuối cùng mẫu thân viết vào buổi sáng trước khi xuất giá -- -- “Trấm ca, sau khi ra khỏi cửa nhà thì muội sẽ tiến vào một cánh cửa khác, từ nay muội trở thành Sở phu nhân, chữ ‘Sở’ này sẽ làm bạn với muội cho đến chết... Cuộc đời này tấm thân muội không giữ được cho huynh, nhưng lòng của muội vĩnh viễn không phụ huynh. Nguyện hai người  chúng ta kiếp sau sẽ không xa cách.”

Sở Dao ẩn ẩn đoán được tâm tư của phụ thân, có lẽ vì đang có thai nên cảm xúc biến đổi lớn, vành mắt lập tức đỏ hoe.

“Ta muốn lưu lại thi cốt của mẫu thân các con ở Ma Phong Đảo, không mang theo bà ấy hồi kinh. Hơn nữa, ta sẽ viết một phong thư phóng thê...” Ánh nến bập bùng, Sở Tu Ninh hít thật sâu một hơi rồi mới nói tiếp, “Vì e ngại cho thanh danh của ta cùng với Sở gia, phong thư phóng thê này không thể tuyên dương ra ngoài, chỉ có chúng ta biết với nhau mà thôi. Trong gia phả của nhà họ Sở và trong miệng người ngoài, bà ấy vẫn là Sở phu nhân, ta vẫn không thể cho bà ấy  hoàn toàn tự do, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, coi bộ cũng chỉ có thể làm được tới mức này.”

Sở Tiêu hơi kinh ngạc rồi hỏi: “Cha đã nghĩ kỹ rồi?”

Sở Tu Ninh nói: “Cũng cần phải hỏi ý kiến các con.”

Lặng im thật lâu, Sở Tiêu hơi do dự hỏi: “Cha, ngài thành thật nói cho con biết, quyết định này có phải vì sợ Kim gia sau khi suy nghĩ vẫn không muốn đồng ý làm theo kế hoạch, cho nên có ý muốn tống liều thuốc mạnh hơn?”

“Đương nhiên cũng có phần như vậy.” Sở Tu Ninh gật đầu, “Nhưng cho dù không giao dịch với Kim Trấm ta vẫn sẽ làm như vậy, con hiểu ý ta không?”

“Con hiểu được.” Sở Tiêu không còn cảm thấy bức bối trong lòng, ngồi tựa về phía sau thoải mái hơn, khoanh tay lại, duỗi thẳng hai chân, “Con không có ý kiến, ngài tự mình quyết định là được.”

Sở Tu Ninh dời ánh mắt: “A Dao, còn con thì sao?”

“Nữ nhi cảm thấy không ổn.” Sở Dao đứng lên, đỡ chân đi đến bên người Sở Tu Ninh, tay phất qua hộp gỗ, “Những bức thư này là do nương viết trước khi xuất giá. Trước đó nương và cha cũng chỉ mới gặp sơ qua vài lần, nương có mâu thuẫn trong cảm xúc là chuyện bình thường. Nhưng sau khi nương gả vào Sở gia, làm phu thê bảy năm với cha, vì cha sinh hạ dưỡng dục con cái, sao cha lại cho rằng tâm tư của nương không có biến hóa, vẫn không muốn làm ‘Sở phu nhân’? Tựa như lúc xưa con ái mộ Ngu Thanh, nhưng sau đó...”. truyện xuyên nhanh

“Không giống nhau, muội là mối tình đơn phương, còn nương và Kim gia lại là "lưỡng tình tương duyệt".” Sở Tiêu ngắt lời, đôi mắt nhìn chằm chằm giày của mình, “Muội muội có điều không biết, trên đường tới Ma Phong Đảo cha và Ngu Tổng binh có nói chuyện xưa, hóa ra vào thời điểm nương bị bệnh nặng đã từng viết thư gởi cho Kim Trấm ở tận Phúc Kiến, mời ông ấy tới kinh thành gặp mặt lần cuối, đồng thời trong thư cũng hẹn ông ấy ở kiếp sau.”

Sở Dao không biết vụ này, ngẩn người ngây ngốc.

“Khi Ngu Tổng binh cùng Kim gia chạy đến kinh thành thì mẫu thân đã hạ táng. Nếu không có Ngu Tổng binh ngăn cản, lúc ấy Kim Trấm đã định rút kiếm tự vận bởi vì những lời của nương trong thư.” Sở Tiêu nhanh chóng ngẩng đầu liếc phụ thân một cái.

Sở Tu Ninh đã lấy bút ra khỏi giá bắt đầu chấm mực.

Sở Dao lấy lại tinh thần, chộp lấy cánh phụ thân bình ổn cảm xúc: “Cha, việc này không thể quyết định qua loa. Có khả năng, có khả năng nương chỉ là lấn cấn trong lòng, cho rằng chính mình không giữ trọn tình nghĩa với Kim gia nên mới ước hẹn ông ấy kiếp sau...”

Trong đầu nàng có một tràng dài lý do để giải thích nhưng lại bị Sở Tiêu cắt ngang: “A Dao, ngay cả cha cũng đã chấp nhận rồi, muội tội gì phải lừa mình dối người?”

“Tại sao lại "lừa mình dối người"? Ca cho rằng mình hiểu biết nữ nhân hay là muội hiểu biết nữ nhân?” Sở Dao đón nhận ánh mắt ca ca, “Khi đó ca thường xuyên ở bên ngoài học hành, là ca đi theo bên người nương thời gian lâu hơn hay là muội? Nếu nương không để tâm đến cha, tại sao lại phải khổ sở vì những thiếp thất bị nhét vào phủ?”

“Nương khổ sở, nương buồn bực không vui, chẳng lẽ không phải bởi vì tự thương cảm cho số mệnh chính mình gặp nhiều chông gai hay sao? Bị bắt buộc chia lìa với người trong lòng, bị ép phải xuất giá, lại còn gả nhầm cho một người không tốt, thử hỏi nữ nhân nào có thể vui vẻ được?”

“Ca đang nói gì thế?”

“Nói lời thật. A Dao, muội thực sự cảm thấy nương yêu một người khuynh tâm như Kim gia, sau đó sẽ chuyển dời tình cảm lên người một trượng phu như cha? Mặc dù ta không hiểu biết nữ nhân, nhưng ta cho rằng miễn là một nữ nhân đầu óc hơi bình thường một chút cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.”

Sở Dao bị lời nói của ca ca khiến cho tức giận đỏ mặt: “Tình cảm của một con người có thể dùng lý trí mà đánh giá hay sao?”

Sở Tiêu không nhường nửa bước: “Ta biết tình yêu không có cách gì khống chế, nhưng vấn đề chính là phải có tình yêu trước đã, giữa cha và nương có tình yêu à? Ta không biết cảm thụ của muội ra sao, tóm lại, trước khi mẫu thân qua đời, ta chưa từng bao giờ cảm giác được cha đối với nương hoặc là đối với huynh muội chúng ta có tình cảm thâm hậu gì. Mãi đến khi mẫu thân qua đời, cha ngồi ổn ở vị trí Lại Bộ Thượng Thư, nắm quyền xong rồi mới phân ra chút tâm tư trên người chúng ta.”

“Lúc ấy giang sơn phân chia, thiến đảng tác loạn, triều cục rung chuyển bất an, cha đâu còn biện pháp nào?”

“Ta không trách cha, chỉ là đứng trên lập trường của nương mà nói ra lời thật mà thôi. Hiện giờ cha có thể làm ra quyết định này, có lẽ nương mới cảm thấy thật ra mình cũng không phải gả nhầm người xấu, đời này của nương cũng không hoàn toàn đều là sai lầm. Muội đừng ngăn cản nữa.”

Nhi tử và nữ nhi tranh chấp túi bụi, Sở Tu Ninh ngồi một bên cười khổ, vẻ măt hơi có chút quẫn bách nhưng không lên tiếng. Nữ nhi tri kỷ, hiểu được ông khó xử. Nhi tử thẳng tính, nhưng những lời nói ra đều là sự thật.

“Hơn nữa muội thiên vị cha, không sợ nương thất vọng buồn lòng à? Ngay cả cha đều nguyện ý thành toàn tâm nguyện của nương, muội vẫn luôn chống đỡ làm gì?” Thấy Sở Dao còn muốn cãi cọ, Sở Tiêu bắt đầu tức giận, “Nếu muội có trí tuệ như vậy, vì sao muội phu thoáng coi trọng tiền tài một ít thì muội liền gây náo loạn với y? Dựa theo tiêu chuẩn mà muội yêu cầu muội phu, một người trượng phu như cha muội có thích nổi không?”

“Ca...” Suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hai huynh muội tranh chấp, Sở Dao cũng không biết mình bị đau lòng hay bị chọc tức, nước mắt vòng quanh.

Nàng không phải thiên vị ai, ngay lúc này nàng thật sự chỉ thấy xót xa cho phụ thân.

Sở Tiêu nhìn bộ dáng lã chã chực khóc của muội muội, trong lòng tức khắc mềm nhũn, nhớ tới muội muội còn mang thai, biết chính mình đã nói chuyện nặng lời. Hắn không phải cố ý, hắn cũng hiểu được tâm tình muội muội, biết nàng đau lòng cho phụ thân. Đồng thời, muội muội không muốn thừa nhận mẫu thân trước nay chưa từng yêu phụ thân, điều này làm cho một nhà bọn họ thật đáng bị chê cười.

“A Dao, thực xin lỗi.” Sở Tiêu nhẹ nhàng nói.

“Cha, ca ca nói rất đúng, đây là chuyện riêng của ngài, cha hãy tự mình quyết định.” Sở Dao không phản ứng Sở Tiêu, nhỏ giọng nói với Sở Tu Ninh, “Con không quá thoải mái, con về phòng trước.”

Nói xong không đợi Sở Tu Ninh đáp ứng bèn đỡ chân ra ngoài.

“Muội muội...” Khi đi ngang qua người, Sở Tiêu kéo tay nàng lại muốn xin lỗi lần nữa, bị nàng giựt tay ra. Sở Tiêu chỉ có thể nghe cửa “lạch cạch” bị Sở Dao khép lại.

Sở Tu Ninh không nói gì, chỉ đề bút viết chữ.

“Cha, con cũng về phòng.”

“Ừ, nghỉ ngơi sớm chút.”

Sở Tiêu đi tới cửa, xoay người nhìn tay cầm bút của phụ thân khẽ run, vịn khung cửa kêu một tiếng: “Cha.”

Sở Tu Ninh không ngẩng đầu.

“Ở trong lòng con, ngài đích xác không phải là một trượng phu tốt, nhưng lại là một đại trượng phu.” Khi nói chuyện vành mắt Sở Tiêu cũng đỏ, “Ngài cũng không hề bại bởi Kim gia, bất luận thế nào thì ngài vẫn còn có con và muội muội.”

Tay Sở Tu Ninh dừng một chút, đôi mắt hiện lên một tia xúc động, giọt mực rơi xuống nhòe trên tờ giấy bị ông bóc bỏ.

Một lát sau, mưa bắt đầu rơi trên đỉnh núi, hạt mưa cứ tí tách đều đều chứ cũng không lớn.

Đường hơi khó đi, Khấu Lẫm bế Sở Dao trở về phòng. Trên đường Sở Dao không nói một câu nào, sau khi vào phòng nàng bèn nằn sấp trên giường, vùi mặt vào chăn gấm.

Khấu Lẫm ngồi ở mép giường, ngay lúc này không biết nên nói gì. Sau khi bị Sở Tu Ninh đuổi ra ngoài, hắn đứng ở cửa ngoài hành lang, mọi người nói chuyện trong phòng hắn đều nghe không sót một chữ, suýt nữa nhịn không được muốn tông của xông vào đá Sở Tiêu một cái.

Sở Dao nằm sấp trong chốc lát rồi ngẩng mặt lên, lật người lại đá rơi giày nằm thẳng.

Khấu Lẫm giũ chăn ra, đắp lên tới tận cằm cho nàng: “Dao Dao, vừa rồi những gì ca ca nói đều là lời thật.”

“Thiếp biết.” Sở Dao uể oải ỉu xìu, đôi mắt nhìn chằm chằm nóc giường, “Mà cha là đương sự, dĩ nhiên nhìn vấn đề rõ ràng hơn thiếp. Thiếp cũng muốn mẫu thân được đền bù tâm nguyện, cũng muốn Kim gia được chút an ủi, nhưng thiếp... thiếp...”

Khấu Lẫm hiểu cảm giác của nàng, từ lúc bắt đầu thì nàng đã tràn ngập tâm lý mâu thuẫn đối với việc mẫu thân nàng có tình nhân cũ mà lại còn dây dưa không rõ.

Cho tới nay, Sở Dao luôn đứng ở góc độ của Sở Tu Ninh để tự hỏi vấn đề, trong đó có nguyên nhân vì tình thương dành cho phụ thân, cũng có nguyên nhân luôn muốn được phụ thân chấp thuận nên luôn yêu cầu bản thân dựa theo chuẩn mực của ông.

Khấu Lẫm an ủi: “Nàng không cần xót xa cho cha, ông ấy vốn dĩ không phải là người coi trọng tình yêu nam nữ nên không để ý đến thế, đương nhiên cũng không dễ dàng bị thương tổn. Làm ra quyết định như vậy vừa thu được chỗ lợi, vừa thành toàn cho nương, lại còn duy trì được kiêu ngạo của bản thân. Chỉ dùng một hành động mà đạt được ba mục tiêu thật ra là cực kỳ sáng suốt.”

Sở Dao day day huyệt Thái Dương: “Phải, trước nay chỉ có cha nhọc lòng vì chúng ta. Thôi, không thèm nghĩ nữa, thiếp mệt mỏi rồi.”

“Vậy ngủ đi.” Khấu Lẫm tém lại góc chăn.

“Chàng không ngủ à?” Sở Dao thấy Khấu Lẫm không định cởi áo ngoài bèn nhắc, “Vết thương còn chưa hoàn toàn lành lại đâu.”

“Ta còn có chút công vụ cần phải xử lý, nàng ngủ trước đi.”

Sở Dao biết công vụ Khấu Lẫm đề cập thông thường là suy nghĩ về vụ án hoặc tính kế người khác, luôn ngồi trên ghế mây sau án đài mà suy nghĩ suốt cả một đêm. Đứng, ngồi, nửa nằm đều có thể, chỉ duy nhất nằm trên giường là không được.

“Chàng không thể sửa đổi thói quen này sao? Dù gì cũng chỉ cần động não, nằm xuống chẳng phải càng thoải mái hơn?” Sở Dao nhìn về phía bụng Khấu Lẫm.

“Chính là quá thoải mái nên mới không nghĩ ra được gì.” Khấu Lẫm cười cười, đứng dậy cởi bỏ màn lụa treo trên móc vàng, “Huống chi có nàng nằm bên cạnh thì đầu óc ta luôn nghĩ về nàng, đâu còn rảnh để suy nghĩ chuyện vặt vãnh. Ta không có đầu óc sáng suốt như cha, ta rất dễ dàng trầm mê nữ sắc.”

Sở Dao không có tâm tình nghe chàng ta ba hoa, nhắm mắt lại ngủ để kệ chàng ta.

Khấu Lẫm mới vừa ngồi xuống sau án đài, trong tiếng mưa gió nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Ánh mắt trầm xuống, hắn mở cửa ra ngoài chặn Sở Tiêu ở cửa.

Sở Tiêu mới khép lại chiếc dù trong tay, vừa xoay người liền thấy Khấu Lẫm giống như môn thần đứng sừng sững khiến hắn giật bắn mình: “Đại nhân, muội muội ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi.” Khấu Lẫm liếc hắn, “Sao nào, ở chỗ của cha cãi nhau chưa đủ?”

“Ta tới tìm muội muội xin lỗi.” Sáng mai Sở Tiêu muốn theo phụ thân về doanh địa, còn Sở Dao thì lại theo Khấu Lẫm đi đường biển trực tiếp từ Ma Phong Đảo hồi kinh; hai huynh muội có thể không gặp mặt nhau suốt nửa năm. Từ khi hai huynh muội chào đời chưa bao giờ tách ra quá lâu như vậy, Sở Tiêu sợ sáng mai không rảnh nên cố ý lại đây xin lỗi.

Khấu Lẫm khinh thường cười khẽ: “Yên tâm, Dao Dao không nhỏ mọn như vậy.”

Sở Tiêu sợ y, thanh âm dịu lại không ít: “Ta biết, nhưng ta phải đến giải hòa với muội muội mới có thể an tâm. Lúc nãy trong lòng ta cũng khó chịu, có chút nói không lựa lời.”

Khấu Lẫm bĩu môi cười nói: “Sở Tiêu, con người của ngươi thật đúng là có chút kỳ quái. Nói ngươi ngu xuẩn nhưng có một số việc ngươi lại rất thông thấu, nhìn vấn đề cực kỳ minh bạch. Nhưng nếu nói ngươi thông thấu thì chậc, chậc...”

Sở Tiêu cúi đầu nghe Khấu Lẫm nhận xét -- bình thường hắn không làm sai bất cứ điều gì mà còn bị muội phu đại nhân khi dễ; hôm nay hắn dám “Bắt nạt” muội muội, khẳng định phải bị lột một lớp da.

“Ngươi chớ bày ra bộ dáng đáng thương này, một bên là cha, một bên là Kim gia, ta nào dám khi dễ ngươi?” Khấu Lẫm khoanh tay trước ngực đứng ngoài hành lang, nghe tiếng mưa rơi đều đều trên mái ngói, “Ta chỉ cảm thấy rất tò mò, khi ngươi bất bình vì mẫu thân thì sống lưng ưỡn ra thật thẳng, nhưng xét về thái độ đối với ‘nữ nhân’ thì ngươi thật không bằng cha một góc.”

Lời này Sở Tiêu không thích nghe: “Ta làm sao chứ?”

“Ngươi còn chưa nhận ra? Ngu Thanh căn bản không hề muốn gả đi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết một chút gì hay sao?”

“Đó là vì nàng muốn chia sẻ gánh nặng với Ngu Tổng binh, muống dẹp giặc bình loạn. Nhưng sau này cha sẽ bỏ đi lệnh cấm biển, sẽ cho Ngu Tổng binh quyền lợi tuyệt đối để khống chế vùng duyên hải...”

“Ngươi thật sự khờ hay đang giả ngu?” Khấu Lẫm lạnh lùng nhìn hắn cười khẩy một tiếng, “Cho dù không cần đánh giặc thì nàng vẫn yêu thích cầm binh. Với một thân bản lĩnh mấy năm qua nàng luyện được trong chốn "thây sơn biển máu", ngươi thật cho rằng nàng cam nguyện cởi xuống quân phục vào chốn hậu trạch làm một phụ nhân? Xưa nay mặc dù trong lòng có day dứt nhưng nàng vẫn có thể cười một cách thoải mái, gần đây ngươi có từng thấy nàng lộ ra nụ cười như vậy?”

Vẻ mặt Sở Tiêu chậm rãi dại ra.

“Ở trình độ nhất định, Ngu Thanh và mẫu thân đều giống nhau, đều ở vào tình thế bị bắt buộc. Năm đó cha hoàn toàn không hay biết gì về những uẩn khúc trong lòng mẫu thân nên mới tiến tới hôn nhân. Nhưng còn ngươi thì sao, biết rõ ràng tâm tư của Ngu Thanh mà lại không đứng ra phản đối liên hôn của hai nhà Sở Ngu. Ta thật sự tò mò, làm sao ngươi có đủ tự tin để quở trách muội muội, ấm ức thay cho mẫu thân?”

Khấu Lẫm phủi đi những giọt nước mưa đậu trên tay áo, xoay người quay vào phòng.

Đến nửa đêm mà vẫn còn thương lượng sự tình không chỉ có mấy người Sở gia. Trong phòng nghị sự, Từ Mân hậm hực nói với Kim Trấm: “Thôi thì cứ theo ý của ngươi mà làm, chúng ta rút lui, sẽ không xung đột chính diện với triều đình.”

Trên lôi đài Từ Mân đã bị mất hết thể diện, đồng thời khiến hắn nhận ra bản thân chưa đủ thực lực như Ma Phong Đảo, thôi thì vẫn phải nghe theo Kim Trấm.

“Từ đại đương gia, ta thật không hiểu được ngươi.” Vẻ mặt Kim Trấm chán nản, “Hiện giờ ngươi cũng coi như một nhân vật "muốn gió được gió, muốn mưa được mưa", vẫn chưa thấy đủ à, vì sao luôn thích đối nghịch với triều đình?”

“Ngươi đâu phải không biết, toàn gia cùng một thôn làng của ta đều chết trong tay triều đình.” Từ Mân lườm Kim Trấm một cái.

Trước kia Từ Mân cũng thuộc một gia đình ngư dân ở vùng duyên hải, khi niên thiếu vì sinh kế nên bỏ qua luật cấm biển, giúp đỡ thương nhân Chiết Giang Phúc Kiến đưa hàng hóa đến đội tàu của dị quốc, làm người trung gian vất vả kiếm chút tiền. Hắn lọt vào mạng lưới càn quét đẫm máu của triều đình, toàn thôn bị tội liên đới, hắn nhặt lại cái mạng bèn lên thuyền làm hải tặc.

Kim Trấm đương nhiên biết chuyện này: “Lúc sau ngươi cũng truy sát toàn bộ quan viên liên quan đến vụ diệt thôn của ngươi, từ kẻ ra lệnh đến người chấp hành đều bị ngươi giết sạch sẽ. Mà kẻ thi hành khổ hình Đông Xưởng cũng đã bị xóa sổ, vậy ngươi còn cấu kết với phiên chủ Đông Doanh cùng đám giặc Oa, âm thầm hỗ trợ bọn chúng cướp bóc biên cảnh là vì nguyên nhân gì? Kiếm tiền? Hiện giờ ngươi vẫn thiếu tiền? Vì sao không chịu thấy đủ?”

“Ai ngại tiền nhiều? Vô Nhai Đảo của ta bị Ma Phong Đảo chèn ép, không phải là vì không giàu có bằng ngươi?” Từ Mân cảm thấy Khấu Lẫm cực kỳ khôi hài, “Ngươi cũng đã "phú khả địch quốc", ta đâu thấy ngươi cho là đủ?” Trầm mặc một chút rồi nói, “Thật ra ta giúp đỡ giặc Oa, nguyên nhân chủ yếu vẫn là khiến triều đình không thoải mái mà thôi.”

Kim Trấm cười lạnh: “Muốn triều đình không thoải mái thì ngươi đi giết mấy kẻ làm quan, hoặc đi ám sát hoàng đế. Hiện giờ ngươi chỉ biết gây tai họa cho bá tánh vô tội, ngươi thật có năng lực đấy nhỉ!”

Từ Mân cũng cười lạnh: “Phụ mẫu huynh đệ và cả một thôn làng của ta chẳng lẽ không vô tội?” Hắn đứng lên, “Ngươi có suy nghĩ của ngươi, ta cũng có ý nghĩ của ta, dù sao chỉ cần ta tồn tại, ta phải khiến triều đình không được thoải mái. Lần này ta nghe ngươi, lần sau ta tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp.”

Từ Mân đang muốn phất tay áo rời đi chợt nghe Kim Trấm nói: “Vậy không cần chờ lần sau, lúc này chúng ta lập tức khai chiến với triều đình, được chưa?”

Từ Mân ngẩn ra, hoài nghi mình đã nghe lầm: “Vì sao ngươi đột nhiên sửa đổi chủ ý?”

Kim Trấm nhàn nhạt nói: “Ta vốn vẫn cân nhắc chưa đưa ra quyết định, nếu không sao lưu các ngươi ở trên đảo lâu như vậy?”

Từ Mân nhíu mày: “Nhưng ngươi vốn nghiêng về giải pháp tránh lui.”

“Ta có mối thù riêng Lại Bộ Thượng Thư  đến giám quân.” Kim Trấm ngắm nghía súng kíp kiểu mới trong tay.

“Thù riêng?” Từ Mân nghi hoặc.

Trần Thất vẫn luôn không lên tiếng cũng hỏi: “Ngươi và Sở Thượng Thư quăng tám sào không tới, khi nào lại có thù riêng?”

Kim Trấm cúi đầu nhìn chằm chằm họng súng: “Chuyện này đã có từ rất lâu, trước khi ta kiếm ăn trên biển. Gần đây hắn mới phát hiện ta chính là kẻ thù hắn vẫn luôn muốn tìm.”

Trần Thất bừng tỉnh ngộ ra: “Trách không được thái độ của Sở Thượng Thư thật khác thường, nhúng tay vào thế cục của vùng Đông Nam hải.”

“Ta vốn tính toán rút lui, nhưng hắn còn chưa tới quân doanh mà đã viết thư tới khiêu khích ta, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.” Kim Trấm ném súng kíp sang một bên, lấy ra một phong thư từ trong tay áo quơ quơ trước mặt hai người.

“Vậy thì đánh!” Hứng thú của Từ Mân lại dâng lên bừng bừng.

“Để ta suy xét thêm cái đã.” Kim Trấm vẫn còn có vẻ do dự.

“Suy xét cái gì? Kim Trấm, ngươi đường đường là Đại lão bản của Đông Nam hải bộ chỉ là khoe mẽ thôi sao?” Từ Mân châm ngòi thổi gió, “Đám chó săn triều đình cả ngày chỉ biết đấu tranh nội bộ, binh lực của bốn tỉnh vùng duyên hải ngoại trừ Ngu gia quân thì còn lại đều là một đám phế vật. Chỉ cần ba người chúng ta liên thủ, lại liên hợp với mấy phiên chủ Đông Doanh, đừng nói đến chuyện đánh đuổi bọn chúng, ngay cả chiếm luôn vùng duyên hải cũng không thành vấn đề!”

Từ Mân miệng lưỡi lưu loát xúi giục, Kim Trấm đưa đẩy nói phải cần thêm một đêm để suy nghĩ, rốt cuộc cũng tống được Từ Mân ra khỏi cửa.

Khi chỉ còn lại hai người, Trần Thất hỏi: “Vì sao đột nhiên dao động?”

Kim Trấm không trả lời thẳng: “Chẳng phải ta đã nói rồi à?”

Trần Thất thay đổi đề tài: “Kim lão bản có một nghĩa huynh lợi hại như thế từ khi nào?”

“Chúng ta đã kết nghĩa thật lâu lắm rồi, hắn nghe nói vụ liên quân bốn tỉnh nên cố ý tới tương trợ.”

“Ông ta cũng có quan hệ ân oán với Sở Thượng Thư?”

“Phải.”

“Ta hiểu rồi.” Trần Thất gật đầu, đi ra khỏi phòng nghị sự.

Kim Trấm hơi nhíu mày nhìn theo bóng dáng Trần Thất, ông chẳng thể hiểu nổi  nữ nhân này.

Từ Mân cho dù càn rỡ nghịch phản thế nào thì cũng có lý do của nó -- chính là món nợ năm xưa giữa hắn và triều đình.

Nhưng Trần Thất gây sóng gió không thua Từ Mân thì lại chẳng có thù hận gì với triều đình. Nghe nói bà ta xuất thân từ gia đình quý tộc nào đó ở vùng Chiết Giang Phúc Kiến, khi mười ba mười bốn tuổi bị hải tặc bắt lên thuyền, bởi vì nhan sắc xuất chúng mà bị ép thành áp trại phu nhân. Khi hai mươi ba hai mươi bốn tuổi bà ta giết trượng phu, sau đó lại không trở về đất liền mà tiếp nhận thế lực trong địa bàn của trượng phu, chính mình lên làm lão Đại. Chỉ trong vòng mười năm mà thế lực của Trần Thất càng ngày càng khuếch trương, cùng Kim Trấm và Từ Mân chia vùng Đông Nam hải ra làm ba phần. Trần Thất không tái giá, cũng không có hài tử, chỉ thu mấy đồ đệ.

So với Từ Mân, Kim Trấm càng phòng bị Trần Thất hơn. Mỗi lần ba người thương thảo đại sự, luôn là Kim Trấm tranh chấp với Từ Mân, Trần Thất chỉ nói một câu “Sao cũng được” rồi ngồi một bên uống trà.

Nhớ năm xưa lúc ban đầu muốn thông qua thương thảo giải quyết tranh chấp, khi ba người gặp mặt bày trận không thua gì cuộc giao dịch của Khấu Lẫm và Giang Thiên Dữ hẹn ở trên biển, bên nào cũng mang theo nhân thủ hùng hậu, võ trang tận răng. Tuy nhiên, cuộc thương thảo có thể giải quyết trong một buổi trưa nhưng lại kéo dài mười mấy ngày vì Trần Thất không tỏ thái độ. Mười năm qua đi, bọn họ đã quen thuộc với cách xử sự của nhau rất nhiều, ba người gặp mặt càng ngày càng thoải mái hơn.

Xét theo cuộc sống Trần Thất lựa chọn, tính cách vô chủ kiến như vậy không phù hợp chút nào, Kim Trấm cho rằng Trần Thất muốn ẩn nhẩn chờ cơ hội rồi sẽ đột nhiên tung ra sát chiêu, nhưng đợi mười năm cũng chưa từng thấy.

Kim Trấm ra khỏi phòng nghị sự, do dự thật lâu bèn đi về hướng biệt viện.

Đây là biệt viện dành cho Sở Tu Ninh và Ngu Khang An trụ lại, hai người ở phòng đối diện nhau, cả hai phòng đều vẫn còn đèn sáng ngời.

Kim Trấm gõ cửa phòng Ngu Khang An.

“Cửa không khóa.”

Kim Trấm đẩy cửa đi vào thấy Ngu Khang An đang ngồi sau án đài. Ông không đi sâu vào phòng, chỉ lấy hai bình dược giấu trong tay áo ném lên bàn trà: “Màu trắng để uống, màu xanh lá để thoa ngoài da.”

Ngu Khang An liếc mắt nhìn hai bình: “Thằng nhãi Tây Dương kia làm ta bị thương được sao?”

Kim Trấm cho ông ta ánh mắt “Ngươi cứ giả bộ đi” rồi quay người rời phòng.

Ngu Khang An gọi lại: “A Trấm, ngươi đã quyết định chưa?”

Kim Trấm không thèm trả lời chỉ bỏ đi. Mưa càng lúc càng lớn, biệt viện này cách chỗ ở của ông không xa, nối với nhau bằng hành lang gấp khúc, không cần phải bung dù. Kim Trấm định đi dọc theo hành lang gấp khúc ra khỏi biệt viện, chợt nghe sau lưng tiếng cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra.

Kim Trấm vừa nghe liền biết ngay là Sở Tu Ninh ra tới. Bước chân hơi chựng lại nhưng vẫn không quay đầu.

“Kim lão bản xin dừng bước.”

Khoảng cách không xa, Kim Trấm đâu thể làm bộ không nghe, chỉ đành phải dừng bước xoay người: “Đêm đã khuya, Sở Thượng Thư còn chưa nghỉ ngơi? Cũng muốn hỏi ta đã quyết định chưa chứ gì?”

Sở Tu Ninh khép cửa lại, đi dọc theo hành lang gấp khúc về phía Kim Trấm: “Nếu Kim lão bản đã bảo ta hồi quân doanh chờ tin tức, sao ta lại tự tìm phiền toái đuổi theo ông để hỏi câu không thú vị như vậy?”

“Vậy...”

“Ta muốn bàn với Kim huynh một chút chuyện riêng.”

Nụ cười khách sáo trên mặt Kim Trấm chậm rãi thu lại, giữa hai người bọn họ có thể chuyện riêng gì mà bàn, đơn giản là liên quan đến Tạ Tĩnh Xu.

Khi Sở Tu Ninh đến gần, hai người sóng vai nhưng lại không ai lên tiếng.

Ngượng ngùng một hồi lâu, Kim Trấm mở miệng trước: “Sở Thượng Thư, năm xưa ta vốn đã tính rời đi, thế nhưng Thánh Thượng ngự giá thân chinh, thế cục trong kinh thành quá mức hỗn loạn, tôn phu nhân đã có thai bảy tháng, ngự y nói có thể là song thai, ông lại không rảnh để quản. Trước khi Tạ Trình xuất chinh đã ủy thác cho ta chiếu cố...”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thở dài một tiếng, “Thôi, có giải thích thêm cũng chỉ là giảo biện, ta đã đuối lý. Tuy nhiên, ta và tôn phu nhân vẫn chưa có bất luận hành động gì vượt quá giới hạn, điểm này xin Sở Thượng Thư cần phải tin tưởng.”

“Không nói chuyện này, ta có một vấn đề muốn hỏi Kim huynh.” Sở Tu Ninh không nói tin, cũng chưa nói không tin, chỉ nhìn về phía vườn hoa trong viện, màn mưa thật dày che lại tầm mắt, “Nếu năm đó ông biết rời kinh cứu Đoạn Xung thì sẽ mất Tĩnh Xu, ông vẫn còn muốn đi hay không?”

Kim Trấm hơi giật mình rồi trả lời một cách dứt khoát: “Sẽ không.”

Câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Sở Tu Ninh: “Ta cho rằng Kim huynh sẽ thực do dự.”

“Vì sao phải do dự? Ta không đi cứu Đoạn Xung thì Ngu Khang An sẽ tìm được người khác, không nhất định thế nào cũng phải là ta.” Kim Trấm cười, “Cái mũ "Trọng tình trọng nghĩa’ là do các vị đội lên đầu ta mà thôi, trước nay ta không hề cảm thấy ta là loại người này. Năm đó khi nhận được thư của Ngu Khang An, ta đã do dự thật lâu, suy xét thật lâu, cuối cùng đã đánh giá bản thân quá cao nên mới lựa chọn đi một chuyến. Giữa bạn tri kỉ và người yêu, đương nhiên người yêu càng quan trọng hơn.”

Sở Tu Ninh mỉm cười.

Kim Trấm nhìn về phía ông: “Nếu Sở Thượng Thư hỏi như vậy, có bao giờ ngài cũng tự vấn nếu có thể quay lại quá khứ thì ngài sẽ dành tâm tư nhiều hơn cho thê tử?”

“Ừ.”

“Kết quả thế nào?”

Sở Tu Ninh không trả lời.

Kim Trấm hiểu rõ trong lòng, nửa cảm khái nửa chế giễu: “Đây là lý do Sở Thượng Thư có thể trở thành quyền thần, trong khi ta chỉ có thể làm đầu lĩnh hải tặc.”

Sở Tu Ninh coi lời chế giễu của Kim Trấm như lời khen, hơi mỉm cười: “Kim huynh cõng trên lưng cái danh "Cướp của giết người", thế nhưng lại vì bá tánh nghèo khổ của vùng duyên hải mà đả thông một con đường sống đi Nam Dương, đây là một chỗ khiến ta bội phục nhất.”

“Không dám nhận, ta cũng chỉ vì việc làm ăn của chính mình mà thôi.” Kim Trấm xua tay, “Tuy nhiên ta thật vui mừng khi Sở Thượng Thư không coi ta thành tội nhân phản quốc làm gián đoạn truyền thừa của Đại Lương, làm giảm khí tiết của dân tộc.”

Giọng nói không lớn nhưng Ngu Khang An khẳng định là nghe được, ở trong phòng nói vọng ra: “Muốn báo quốc có ngàn vạn phương thức, tại sao nhất định phải chọn cách này, để cảm thấy mình hành xử khác người?”

“Vậy cũng còn tốt hơn so với kẻ bảo thủ nào đó.” Kim Trấm hướng về phía cửa sổ của Ngu Khang An, “Người cả ngày chỉ biết phòng thủ biên cương, giang sơn cẩm tú đâu phải chỉ thủ là có được, cần thiết phải đi tranh về.”

“Đi tranh về? Vậy thì chúng ta có khác gì đám người Đông Doanh giặc Oa?” Ngu Khang An cười lạnh.

“Đông Doanh là dùng vũ lực để chiếm đoạt, ta nói đi tranh về chính là dùng kinh tế đê xâm lấn, thúc đẩy tư tưởng đồng hóa. Sau khi tuyến đường hàng hải sáng lập thì đây là xu thế tất yếu, do đó phải nhanh chóng chiếm trước tiên cơ. Điều đơn giản như thế mà sao người không chịu hiểu?” Về điểm này, từ trước Kim Trấm đã giải thích với Ngu Khang An  không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị ông ta răn dạy, “Không thèm tốn nhiều miệng lưỡi với loại người bảo thủ thông thái rởm!”

“Rõ ràng ngươi là kẻ li kinh phản đạo!”

“Ngươi ít nói nhảm! Thật ra ta muốn hỏi một chút, ngay cả Đoạn Xung cũng biết sai rồi, ngươi có biết sai hay không, có phải nên xin lỗi Đoạn Xung?”

“Ta xin lỗi cái gì? Hắn là nhi tử mà muốn cưỡng bách phụ thân tiếp thu ý tưởng của hắn, đây là bất trung bất hiếu! Còn ta là lão tử của hắn, ta sinh hắn ra, muốn giáo dục thế nào đều thuộc về bổn phận và trách nhiệm của ta. Tựa như cầm binh, mỗi một binh sĩ đều có cảm xúc riêng, có ý tưởng riêng, nếu ta không dùng quân lệnh để áp chế, chẳng lẽ một đám đều làm theo ý riêng của mình hay sao? Đúng là chỉ có đám người đọc sách mớinhiều chuyện như vậy!”

Vài câu nói đã khiến Kim Trấm giận đến nỗi phẩy tay áo một cái rồi bỏ đi, cũng chẳng thèm nhớ ra phải khách sáo vài câu với Sở Tu Ninh.

Hôm sau khi đoàn người Sở Tu Ninh rời khỏi Ma Phong Đảo, Kim Trấm vẫn còn tức giận không chịu đi đưa tiễn.

Mãi đến lúc tâm phúc nâng một cái hộp gỗ tới, báo rằng đoàn người Sở Tu Ninh từ đảo chính đi đò đến Tiêu Đảo, trước khi bước lên thuyền lớn, từ trên thuyền nâng xuống một quan tài và một hộp gỗ nhỏ, nhắn là muốn để lại cho Kim lão bản, Kim Trấm mới từ tức giận chuyển sang ngây ngẩn.

“Quan tài đã được đóng đinh, Sở Thượng Thư nói Giang Thiên Dữ đã chết nên có lẽ thi thể trong quan tài cũng đã bị phân hủy, không cần mở ra. Nhưng chúng thuộc hạ không kiểm tra được nên không dám khiêng lên chủ đảo, quan tài vẫn còn để ở Tiêu Đảo, đành phải đem hộp nhỏ này đưa lên trước.”

Kim Trấm mở hộp gỗ, bên trong đựng một xấp thư được cột lại ngay ngắn bằng sợi bông.

Đặt trên xấp thư là một phong bì nằm đơn độc, trên phong bì viết ba chữ tinh tế: “Thư phóng thê.”