Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 37: Bái sư (1)




Edited by Bà Còm in Wattpad

Nếu Khấu Lẫm có mặt trong nha môn thì chỉ tới lui đúng ba chỗ: chiếu ngục, phòng nghị sự, phòng ở. Trong đó phòng nghị sự là chỗ thường lui tới nhất.

Lúc này Khấu Lẫm mới vừa thương lượng xong kế hoạch bắt nội gian với Từ Công Danh thì có người tới báo Sở Tiêu mang theo tráp trang sức vàng đến cầu kiến. Khấu Lẫm giật mình, thầm nghĩ không biết là “Sở Tiêu” nào?!

Chờ Sở Tiêu và một Cẩm Y Vệ nâng tráp tiến vào, Khấu Lẫm ngồi sau án thư hơi nghểnh cổ từ sau chồng hồ sơ cao ngất lộ ra một con mắt, nghiêm túc quan sát cử chỉ thần thái của Sở Tiêu.

Còn về phần vì sao bộ điệu Khấu Lẫm phải lén lút giống trộm như thế này, nguyên nhân là do môi dưới của hắn hiện giờ sưng vù, chỉ có thể chồng tập hồ sơ cao ngất để che mặt, bằng không ai tiến vào nói chuyện mà nhìn thấy mặt hắn như vậy thì luôn phải ngẩn người. Mà cứ nhìn thấy người đối diện sửng sốt là đồng nghĩa với việc nhắc nhở hắn chú ý đến môi dưới. Một khi chú ý đến môi dưới thì hắn lại không khống chế được luôn nhớ tới nụ hôn dưới nước kia, sau đó liền cảm thấy như có con kiến chui vào giày phải của hắn khiến ngón chân ngứa ngáy, hoàn toàn không có cách gì tập trung làm việc.

Sở Tiêu đi vào đi ôm quyền: “Đại nhân.”

Khấu Lẫm liền xác định ngay đây là Sở Tiêu thật. Du hồ để thử tuy rằng thất bại, Sở Dao chắc chắn là què không phải giả bộ, vì thế không thể nào giả trang thành ca ca Sở Tiêu, thế nhưng Khấu Lẫm vẫn cứ tin tưởng vững chắc vào phán đoán Sở Tiêu có đôi khi là Sở Dao.

Trước mặt không phải là "Sở Tiêu" mà hắn muốn gặp, Khấu Lẫm cảm thấy hứng thú có chút rã rời. Tuy nhiên khi nhìn thấy tráp trang sức vàng hắn ngày đêm thương nhớ được đưa trở về, hắn vẫn vui vẻ cười híp cả mắt.

Thế nhưng hắn chợt suy nghĩ lại, mới vừa gặp mặt Sở Dao mà nữ nhân này đã lập tức đưa trả về đồ hắn đã tặng, vậy là có ý gì? Bởi vậy chớp mắt một cái thì sự vui vẻ của hắn lại bị tắt ngúm: “Đưa tới nơi này làm gì? Đem về phòng bản quan đi.”

“Đại nhân, ngài không mở ra nhìn một cái?” Từ Công Danh cảm thấy không thể tưởng tượng, “Đây chính là vàng mà.”

Khấu Lẫm hỏi lại: “Vàng của chính bản quan, có gì thú vị đâu?”

Từ Công Danh thắc mắc: “Vàng mất nay tìm lại được, vì sao thấy ngài hình như không quá cao hứng?”

“Bản quan thầm cao hứng ở trong lòng  không được à, còn phải cao hứng cho ngươi xem?” Khấu Lẫm xua tay, “Sự tình đã thảo luận xong ngươi có thể lui ra, còn nấn ná ở đây làm gì?”

“Vâng ạ.”

Sở Tiêu nhờ Từ Công Danh giúp nâng tráp ra khỏi phòng nghị sự còn hắn thì nán lại. Sau khi mọi người đi rồi hắn mới ôm quyền nói: “Khấu đại nhân, thuộc hạ có việc muốn nhờ.”

Khấu Lẫm không thể nhịn được nữa, khom lưng cởi giày gãi ngứa: “Nói!”

Biểu tình Sở Tiêu vô cùng rối rắm, sau nhiều lần giãy giụa mới bật ra: “Thuộc hạ muốn bái ngài làm sư phụ, đi theo ngài học... tra án.”

“Bản quan không thu đồ đệ.” Khấu Lẫm trả lời không chút nghĩ ngợi.

“Vậy thuộc hạ cáo lui.” Không ngờ Sở Tiêu lại nhẹ nhàng thở phào, xoay người rời đi.

[Cứ vậy thôi à?] Khấu Lẫm không hiểu được, nhìn theo bóng lưng Sở Tiêu rời phòng, sao thấy tên nhóc kia giống như đang trêu chọc mình thế nhỉ?

Sở Tiêu đi tới cửa thì dừng chân quay đầu lại: “Đúng rồi đại nhân, thuộc hạ có thể đến chiếu ngục thăm Ngu thiếu soái một chút hay không?”

Khấu Lẫm không trả lời mà lại hỏi qua vấn đề khác: “Vừa rồi Tiểu Giang đưa các ngươi về nhà, nghe nói bị Sở Thượng thư ngăn lại, chịu phạt à?”

Sở Tiêu ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Bởi vì chuyện của Ngu Thanh hay bởi vì muội muội ngươi lén tới gặp bản quan bị Sở Thượng thư phát hiện?”

“Vì chuyện Ngu Thanh.”

“Muội muội ngươi cũng bị phạt?”

“Không, nhưng bị phụ thân quở trách một trận.” Dừng một chút, Sở Tiêu lại bổ sung thêm, “Tuy nhiên phụ thân nói quá nặng, muội muội rất khổ sở...”

Khấu Lẫm nghiến răng: “Cái lão già hâm!”

Sở Tiêu hơi nhăn mặt, trừng mắt nhìn qua: “Đại nhân nói ai?”

Tự biết mình nói lỡ, Khấu Lẫm xấu hổ cười trừ: “Đừng hiểu lầm, bản quan đang nghĩ tới chuyện khác. Không phải ngươi muốn đi thăm Ngu Thanh à? Bản quan phê chuẩn, đi đi.”

Sở Tiêu nói cảm tạ, bước qua ngạch cửa lại nhịn không được ngoái đầu nhìn về phía án thư. Vì bị chồng hồ sơ ngăn tầm mắt nên hắn không nhìn thấy mặt Khấu Lẫm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đầy bụng hồ nghi rời đi.

Sở Tiêu vừa rời khỏi thì trong phòng nghị sự chỉ còn lại một mình Khấu Lẫm, càng thêm đứng ngồi không yên. Tối nay dù sao cũng không thể nào tĩnh tâm để làm việc, hắn nhanh chóng quyết định đi về phòng ngủ. Ngẫm lại đoán chừng đã qua canh ba, toàn kinh thành cũng chỉ còn nha môn Cẩm Y Vệ là vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, bận rộn vô cùng.

Thế nhưng vừa ra khỏi phòng nghị sự thì Khấu Lẫm lại bị Từ Công Danh vội vàng chạy đến ngăn lại: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện!”

“Ngươi có thể đổi câu nào khác hay không?” Khấu Lẫm có đôi khi thật hết ý kiến với Từ Công Danh, thân là thủ lĩnh Bắc Trấn Phủ Tư, chưởng quản chiếu ngục, khí phách và sự gan dạ sáng suốt thật sự là nhất đẳng, thế nhưng vẫn không từ bỏ thói quen lúc kinh lúc rống. Cũng không biết sự tình lớn cỡ nào mà mặt mày hắn đỏ bừng.

“Người thuộc hạ phái đi Thuận Thiên Phủ vừa mới trở về...”

Đêm nay Khấu Lẫm bị ám sát ở hồ Lạc Hà, bèn phái người đem thi thể ném vào Thuận Thiên Phủ báo án, chỉ trích Thuận Thiên Phủ Doãn làm việc không hiệu quả nên để cho giặc Oa trà trộn vào kinh thành, hại Khấu Lẫm hắn đây bị thương tổn nghiêm trọng cả thể xác lẫn tinh thần, còn gây thiệt hại hai chiếc thuyền hoa vô cùng trân quý, muốn Thuận Thiên Phủ Doãn đích thân nhìn xem phải giải quyết thế nào.

Hoặc là nói nhìn xem phải bồi thường thế nào.

Nhắc đến chuyện này biểu tình Khấu Lẫm còn nghiêm túc hơn Từ Công Danh một trăm lần: “Thế nào, Thuận Thiên Phủ không chịu trả tiền?”

“Nào dám ạ! Chỉ là Thuận Thiên Phủ đã điều tra ra kết quả của vụ án thả rắn giết người ở Hồng Tụ Chiêu.” Từ Công Danh vội vàng nói, “Hung đồ giả trang nhạc sư đã bị tra ra nguyên quán ở Phúc Kiến, từng là binh sĩ thủ hạ của Ngu Khang An, ba năm trước đây vì xúc phạm quân kỷ nên bị khai trừ quân tịch. Thuận Thiên Phủ nói đã đưa kết quả cho Chỉ Huy Sứ Dũng Sĩ Vệ Hạ Bưu. Hạ Bưu đã nhận định chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Ngu Thanh bèn đi diện Thánh...”

“Diện Thánh cũng vô dụng, hiện tại Ngu Thanh bị nghi ngờ có liên quan đến mưu phản, đang ở dưới sự theo dõi của bản quan, Thánh Thượng sẽ không để ý đến hắn.” Khấu Lẫm ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mặt trăng đã ẩn mình, còn lại một vài ngôi sao thưa thớt, mây đen kéo tới có dấu hiệu mưa rơi.  Khấu Lẫm cười lạnh nói, “Thuận Thiên Phủ muốn bán cho bản quan tin tức này, hy vọng bồi thường ít đi chút bạc?”

“Đúng ạ.”

“Nghĩ hay quá nhỉ, ba trăm lượng vàng một xu cũng không thể thiếu. À quên, dám cò kè mặc cả với bản quan thì thêm vào một trăm lượng vàng nữa!”

Nghe giọng điệu không cho thương lượng của Khấu Lẫm, Từ Công Danh hí hửng: “Đại nhân đã bình an không có việc gì, thật sự quá tốt.”

Lời này nghe rất kỳ quái, Khấu Lẫm kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Từ Công Danh giải thích: “Trời ơi, từ khi  ngài từ hồ Lạc Hà trở về vẫn luôn giấu mặt, vừa rồi tráp vàng khiêng vào mà ngài cũng thờ ơ, thật sự quá sức dọa người! Thuộc hạ còn tưởng đây là Thiên Cơ dịch dung giả trang ngài nữa đấy. Lần trước Thiên Cơ giả trang đại nhân cũng là vì đại nhân gặp phải ám sát bị thương, lúc ấy không có giấu gạt thuộc hạ. Lần này lại giấu tất cả mọi người, vì thế thuộc hạ cứ nghĩ không biết có phải ngài bị thương nghiêm trọng đến mức không thể trị khỏi hay không, chỉ nghĩ đến đó mà nước mắt đã trào ra.”

Khóe miệng Khấu Lẫm giựt giựt: “Sao ngày thường suy nghĩ phá án không thấy ngươi lanh lẹ như vậy, còn mấy vấn đề bàng môn tả đạo thì đầu óc của ngươi vận chuyển thật mau!”

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Trong nhà ngục.

Khi Sở Tiêu đổi bộ đồng phục đi vào thăm Ngu Thanh thì nàng nằm nghiêng trên giường đá đang ngủ. Chiếu ngục của Cẩm Y Vệ tuy được nổi danh là "mười người đi vào, chín không ra", nhưng bởi vì kẻ bị bắt vào đây thông thường là hoàng thân quốc thích công hầu quan lớn, nên điều kiện trong nhà lao tương đối không tệ. Nghe thấy động tĩnh, Ngu Thanh xoay người về phía Sở Tiêu, đầu gối lên cánh tay.

Sở Tiêu đóng cửa ngục, tháo xuống một bình nhỏ đeo bên hông ném qua: “Xem ta mang cho ngươi cái gì này.”

Ngu Thanh vội vàng ngồi bật dậy, giơ tay đón lấy rồi rút ra nút bình, hương rượu thơm nồng xông vào mũi. Đây là Trúc Diệp Thanh của Đào Nhiên Cư ở kinh thành, là loại rượu nàng yêu thích nhất, từ khi rời kinh cũng đã năm năm chưa từng uống qua: “Ít vậy thôi à?”

“Trong nha môn không tiện mang vào, tạm chấp nhận vậy đi, chờ ngươi ra tù ta lại đưa ngươi đi Đào Nhiên Cư, muốn uống bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Sở Tiêu lại gần, theo thói quen chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh, bỗng nhiên nhớ tới Ngu Thanh là nữ nhân, ngồi chung một giường hình như không ổn.

Bước chân của Sở Tiêu chựng lại còn đang chần chờ, Ngu Thanh vừa ngửa đầu uống rượu vừa duỗi tay chộp đai lưng của hắn lôi lại gần ném hắn lên giường: “Chỉ có một cái giường thôi, ngươi tính ngồi dưới đất à?”

Sở Tiêu vội vàng ngồi lại đàng hoàng, mông xê dịch các Ngu Thanh một khoảng nhỏ, nhìn về phía bàn tay quấn vải trắng thật dày của nàng: “Lòng bàn tay bị thương...”

“Một vết thương nhỏ mà thôi, Sở Nhị quá mức chuyện bé xé to.” Lúc ấy Ngu Thanh đã thiếp đi, tỉnh ngủ liền thấy tay mình bị bọc như cái bánh ú cũng phải dở khóc dở cười, “Dù sao Sở Nhị nhà chúng ta thật đúng là càng ngày càng ôn nhu săn sóc, phu quân tương lai của nàng thật có phúc.”

“Ngu Thanh à.” Sở Tiêu cúi đầu nhìn chính tay của mình, “Ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”

“Ừ?”

“Hai nhà chúng ta là đối thủ, nếu cha ngươi có cơ hội không chế ta, có phải cha ngươi sẽ...”

Ngu Thanh tiếp lời gọn gàng dứt khoát: “Sẽ không chủ động. Nhưng nếu Viên Thủ Phụ bày mưu đặt kế thì ông ấy sẽ làm theo. Mà nếu ta âm thầm cứu ngươi, ông ấy sẽ tuyệt đối không ngăn cản, chỉ cảnh cáo ta phải "tam tư nhi hành", xảy ra chuyện đừng hy vọng ông ấy sẽ giúp.”

(Tam tư nhi hành: đắn đo ba bận rồi hãy làm)

Sở Tiêu cười khẩy: “Quả nhiên.”

Ngu Thanh vỗ lưng hắn một cái: “Bởi vì cứu ta nên bị cha ngươi mắng rồi chứ gì?”

Cái vỗ lưng này suýt đập Sở Tiêu té sấp xuống, hắn hơi ưỡn ngực: “Là ta mắng phụ thân đấy chứ, hung hăng mắng một trận, miễn bàn thoải mái đến độ nào. Chỉ là không cẩn thận làm lộ tẩy bí mật giấu ở trong lòng.”

“Bí mật?” Tròng mắt Ngu Thanh xoay chuyển, “À, ngươi lộ ra vụ ngươi cố ý biến bản thân thành kẻ không học vấn không nghề nghiệp?”

Sở Tiêu vốn dĩ muốn nói úp mở để khiến Ngu Thanh tò mò một chút, ai ngờ lại bị một phen kinh ngạc há hốc miệng: “Làm thế nào ngươi lại biết?”

Ngu Thanh nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, mỉm cười nói: “Đương nhiên là sau khi chuốc say ngươi, chính ngươi nói ra đấy.  Ngươi và Sở Nhị đúng là cùng một đức hạnh, tửu lượng không tồi nhưng uống say rồi thì hỏi một câu nói một câu.”

Mặt mày Sở Tiêu đen xì đang muốn mắng to nhưng thấy Ngu Thanh đưa mắt ra hiệu, ngón tay đặt lên môi ý bảo hãy im tiếng: “Bên ngoài có người.” Một lát sau, “Được, người đi rồi.”

“Là ai?” Sở Tiêu vẫn nhỏ giọng nói chuyện.

“Hẳn là một trong hai nhân vật giang hồ bên người Khấu Lẫm, võ công rất cao, may mắn chúng ta chưa nói vấn đề gì quan trọng.” Ngu Thanh chậc chậc trong miệng, nói tiếp theo đề tài vừa rồi, “Vậy sau khi ngươi bị lộ tẩy, cha ngươi có thái độ gì?”

“Ông ấy muốn cởi bỏ khúc mắc của ta.” Sở Tiêu thuật lại những gì phụ thân nói, “Thật ra ta cũng hiểu được cách làm của cha ta, nhưng cho dù cha ta có đưa ra bao nhiêu lý do và bao nhiêu điều bất đắc dĩ thì đều không thể che đậy được sự thật -- hiện tại cha ta vì quyền thế mà có thể tùy ý hãm hại trung lương. Đây là điểm ta tuyệt đối không thể chấp nhận.”

Cho nên vấn đề của hắn không phải là khúc mắc mà là lập trường. Tuy nhiên Sở Tiêu cũng đích xác nhận thức được cách làm của mình là sai lầm -- văn không được, võ cũng không thông. Lúc trước hắn ở trong vai trò là kẻ ăn no chờ chết chơi bời trác táng thì còn được, thế nhưng lần này từ Tế Ninh hồi kinh đã liên tiếp xảy ra nhiều biến cố, vì thế mới khiến hắn nhận ra bản thân là một phế vật vô dụng đến cỡ nào.