Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì

Chương 10: Phong boss tới chơi




Ngày thứ hai, Phong boss quả nhiên tới thăm cô nhi viện, bề ngoài đàng hoàng chững chạc, còn mang theo rất nhiều lễ vật, cho bọn trẻ, cho viện trưởng nãi nãi, thậm chí ngay cả nhị mao cũng có. Đùa sao, cẩu nhi tử nhà mình thông minh lại ngoan ngoãn như vậy, siêu cấp đáng yêu, sao có thể quên nó được?!

Nói chung, cả người Phong boss đều tạo cảm giác con rể tới cửa thăm cha mẹ vợ!

Viện trưởng nãi nãi làm nữ gián điệp vô địch, đương nhiên đã sớm biết, lại giả vờ vô cùng bất ngờ, kĩ năng diễn kịch quá bá đạo!

Sắp đến giao thừa, bọn nhỏ trong cô nhi viện đều đỡ đần quét tước, vệ sinh, nhị mao chạy xung quanh mọi người, thỉnh thoảng lại tự đuổi theo cái đuôi của mình, rõ là động kinh!

Đột nhiên cảm nhận được khí tức của cha, càng thêm phấn khởi, gâu gâu chạy về phía Phong boss, đòi được cho ăn thịt ba chỉ (roi). Phong Thắng tháo kính râm xuống, hiền từ xoa xoa đầu của nhị mao. Lấy quà trong túi quần ra cho nhị mao, vòng cổ đá quý màu đen cho chó, cả vòng cổ sáng lấp lánh, thật sự là muốn mù mắt chó của nhị mao.

Kết quả là, nhị mao càng thêm phấn khởi, gâu gâu lắc lắc đầu, muốn chính cha đeo cho mình, nhất định phải đi khoe khoang khoe khoang, quả thực là khốc huyễn không ai bằng!

Thế mới nói, Phong boss quả nhiên là cha ruột, hiểu rõ thường thức quỷ dị của cẩu nhi tử nhà mình. Đá quý màu đen đó…Thế giới địa chủ quả nhiên là lãng phí xa hoa đến nỗi làm người ta giận sôi!

Bọn nhỏ nhìn chằm chằm Phong Thắng, bên trong cái đầu nho nhỏ bắt đầu suy tư, vị ca ca khốc khốc này là ai vậy, thật sự là cực giỏi nha, nhưng đáng tiếc là hơi đen, không trắng như Phương Khởi ca ca, hơn nữa nhìn hơi hung ác.

Phong boss không hổ danh là đại boss, cười khốc khốc, chào hỏi bọn nhỏ. Đối với nơi mình đã từng ở, cảm giác thân thuộc nhất thời tràn đầy trong khoang ngực, nhìn bọn nhỏ đơn thuần lại nhớ lại bản thân khi còn nhỏ.

Bọn nhỏ được dạy dỗ rất tốt, lễ phép, ngoan ngoãn chào hỏi.

Thằng bé nghịch ngợm nọ vẫn dũng cảm tiến lên chào hỏi, đôi mắt lại nhìn chằm chằm đồ chơi trong tay Phong Thắng, muốn chơi.

Phong Thắng vẫn rất hiền từ đưa túi đồ chơi sang, bọn nhỏ hoan hô chơi đồ chơi.

Phương Khởi vốn là ở trong sân, sau đó Lục Tiểu Mã đến, ai oán nhìn cậu, hiển nhiên là hậm hực bởi món ăn chưa được ăn tối hôm qua.

Phương Khởi hiền lành hổ thẹn, đành lấy thịt mang về hôm qua ra an ủi.

Lục Tiểu Mã ngay lập tức hết buồn bực, móc đũa ra muốn ăn ngay, lại phát hiện ra thiếu mất một miếng nhỏ, nghiêm túc vạch trần, “Sao lại thế này?” Nói cẩn thận mang về cho mình, sao lại ăn vụng thế này.

Phương Tiểu Khởi thấy 囧囧, sao nhạy cảm vậy, một miếng nhỏ như vậy cũng nhìn ra được.

“Tối qua cho Tiểu Thủy ăn khuya, cho nó ăn một miếng nhỏ.”

“A… lần sau không được cho nó.” Lục Tiểu Mã nghiêm túc nhắc nhở.

Hiếm thấy Lục Tiểu Mã lại có thể chấp nhận chia sẻ một chút với nhị mao, Lục Tiểu Mã phi thường có thành ý cùng với đồng minh những kẻ tham ăn!

Nghe thấy động tĩnh trong sân, Phương Tiểu Khởi liền đi ra xem tình hình, Lục tham ăn đương nhiên không ngẩng đầu lên tiếp tục ăn tiếp, trời sập cũng không quan trọng bằng việc ăn cơm!

Nhìn nhị mao lắc lắc cổ khoe mình, trông như bị co giật, bọn nhỏ đang chơi xếp gỗ, Phương Khởi buồn bực, lại nhìn Jaguar trước cửa viện, nhất thời liền hiểu được.

Hóa ra ngày hôm qua hắn nói thật, nói đến là đến, không chuẩn bị gì cả, thế nhưng Phương Khởi vẫn rất vui vẻ, cười híp mắt.

Hỏi qua bọn nhỏ, Phong Thắng là bị bà nội gọi đi, Phương Tiểu Khởi theo bản năng chỉnh lại tóc tai quần áo, hơi căng thẳng kích động, khuôn mặt bắt đầu đỏ dần dần.

Vẫn là thằng nhỏ nghịch ngợm kia, chạy tới hỏi vấn đề không hề thuần khiết, “Ca ca, anh muốn đi kết thân sao?” Không thì sao lại phải quan tâm đến hình tượng như vậy?

Phương Khởi cảm thấy 囧囧, rõ ràng như vậy sao.

Vội vàng lắc đầu nói không có, hoảng hoảng hốt hốt chạy vào khu kí túc xá, hít thở sâu, vào phòng làm việc của viện trưởng.

Phong Thắng cùng viện trưởng nãi nãi nói chuyện rất cởi mở, hiển nhiên là quen biết đã lâu, quả nhiên là cấu kết làm việc xấu đã nhiều năm, Phương Tiểu Khởi đáng thương cứ thế bị bán đi như vậy.

Phương Khởi mở cửa đi vào, hai người trong phòng lập tức làm bộ dáng mẹ vợ lần đầu gặp mặt con rể, cảm giác hận gặp nhau quá muộn.

“Tiểu Khởi à, Thắng Thắng không tồi, về sau hai đứa phải sống thật tốt đó.” Viện trưởng nãi nãi nói lời sâu xa, có loại cảm giác con trai rốt cuộc phải gả cho người ta rồi, thật tang thương.

Phương Tiểu Khởi thật 囧, mới quen biết được bao lâu, ngay cả nhũ danh cũng gọi rồi, còn có lời nói này nghe hình như không được tự nhiên cho lắm!

“Bà nội yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Khởi.” Phong boss nói tiếp, sau đó kéo tức phụ nhi qua ngồi bên cạnh mình, cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái! Nếu có thể trực tiếp ngồi lên đùi thì càng sảng khoái hơn, nhưng Phong boss kiên cường nhịn được.

Phương Tiểu Khởi mặc áo lông cao cổ màu xám kẻ ô vuông, cái cổ chôn trong áo, vô cùng đáng yêu. Phong boss nuốt nước miếng, điều chỉnh tư thế ngồi, thấy mình lại gì gì đó.

Nghe đối thoại kì dị giữa hai người, Phương Tiểu Khởi không biết phải nói gì, không thể làm gì ngoài gật đầu.

“Đúng rồi, Thắng Thắng mới từ Mỹ về, một mình ăn Tết sẽ cô đơn, ta mời nó cùng ăn Tết với chúng ta, con thấy thế nào?” Thuộc tính mai mối của viện trưởng nãi nãi rục rịch.

Mắt Phương Tiểu Khởi sáng lên, “Có thể sao? Công ty vừa mới vận hành có bận không?” Nhìn về phía Phong Thắng mắt to vụt sáng, hơi mong đợi, cùng nhau ăn Tết gì đó, rất tốt nha!

“Năm sau bận cũng không vấn đề, anh không chê là tốt rồi.” Phong boss ngữ điệu ôn nhu, chậc chậc…

Phương Tiểu Khởi vội vàng lắc đầu, làm sao mà ghét bỏ được, “Hoan nghênh, hoan nghênh…”

Viện trưởng nãi nãi đã lớn tuổi, hơn nữa cũng đã lâu không xem kịch Quỳnh Dao, đột nhiên được nhìn thấy Nhĩ Khang Tử Vi bản hiện trường, tim già thoáng có chút chịu không nổi, không thể làm gì hơn là ho khan một chút, xoát độ tồn tại.

Kết quả là, mặt Phương Tiểu Khởi đỏ như máu.

Phong boss nhìn đắm nhìn đuối, một chút cũng không thèm thu liễm, da mặt không phải dày bình thường!

“À… Tiểu Khởi này, con quay về dọn phòng một chút đi, xem có gì muốn mang, để A Thắng mang về cho. Dù sao nhà nó cách đây xa, con mỗi ngày chạy tới chạy lui vừa không tiện cũng vừa không an toàn.” Gả nhi tử ra ngoài như bát nước đã đổ đi, viện trưởng nãi nãi thật là vô tình.

Phương Khởi gật đầu đồng ý.

Phong boss đúng lúc bổ sung, “Chỉ cần mang những vật dụng thiết yếu thôi, những đồ khác không cần thiết, tôi đã chuẩn bị đồ mới. Về sau muốn trở về đây ở cũng thuận tiện, không cần dọn đồ lại.” Phát huy trọn vẹn phong độ địa chủ của nam chính, vô cùng khốc huyễn. Muốn trở về nhà mẹ đẻ gì đó, Phong boss vô cùng hào phóng!

Phương Tiểu Khởi híp mắt gật đầu.

Viện trưởng nãi nãi không chịu nổi, mượn cớ muốn đi khiêu vũ ở quảng trường, phất tay đuổi người.

Cho nên kế tiếp, Phong boss chỉ có thể đến gian phòng nhỏ của tức phụ nhi, khuê phòng gì gì đó nhất định phải đi tham quan, có thể có cơ hội đến thượng một phát thì càng không thể tốt hơn. Phong boss khao khát đẩy đẩy bàn tính nhỏ, thật tà ác!

Thủ trưởng tương lai muốn vào phòng của mình, Phương Tiểu Khởi hơi căng thẳng, điên cuồng hồi tưởng lại đồ trong phòng của mình, xác thực là không có đồ vật gì làm hỏng hình tượng, liền hơi yên lòng.

Nhưng Phương Tiểu Khởi thiên tính vạn tính lại không nghĩ đến đồ vật tổn hại hình tượng nhất lại chính là Lục tham ăn.

Cho nên cửa phòng trong nháy mắt mở ra, cảnh tượng mà Phong boss nhìn thấy chính là Lục Tiểu Mã đang không có hình tượng chút nào vùi đầu ăn, trên miệng còn dính nước tương, vừa ăn vừa chép miệng, vô cùng đáng xấu hổ!

Trong phòng tức phụ nhi sao lại có đàn ông, còn có thịt này sao lại quen mắt như vậy, không phải là đồ tối hôm qua ăn hay sao?

Khí tràng huyễn khốc của Phong boss toàn bộ khai hỏa, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.

Phương Tiểu Khởi thì ngạc nhiên lúng túng tại chỗ, vội vàng giải thích.

Cái tên Lục Diêu Phong boss nghe được từ chỗ của viện trưởng nãi nãi, cũng biết cậu ta không có uy hiếp đối với mình, Lục Tiểu Mã có thể sống đến tận bây giờ, trong cái thế giới tràn ngập nguy hiểm này, Lục Tiểu Mã thật có bản lĩnh!

Có điều Phong boss vẫn không sảng khoái, tùy tiện sai khiến vợ của mình, rất chi là quá đáng, rất đáng bị kéo ra ngoài chịu thập đại hình phạt tàn khốc!

Lục tham ăn có ngu ngốc đến mấy cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, vẫn phải có phản ứng. Thống khổ ngẩng đầu lên từ đống thịt, nhìn về nơi phát sinh ra nguy hiểm, bị quấy rầy ăn thịt rất khó chịu, rất đáng hất bàn phát hỏa!

Bất đắc dĩ, khí tràng của đối phương quá mạnh mẽ, rõ ràng không phải là đối thủ, Lục Tiểu Mã nghẹn tới nửa ngực liền lập tức dừng lại, nhận ra là boss tương lai của bạn gay tốt, sức chiến đấu bị Vương lão ngũ miểu sát, Lục Tiểu Mã vội vàng chân chó chào hỏi, chân chó chuồn mất, nhân tiện cầm theo thịt mang đi!

Emma, đại boss gì đó quả là quá mức khủng bố, Tiểu Khởi thật đáng thương, yên lặng vì cậu mà thắp ngọn nến.

Thế mới nói, Lục Tiểu Mã còn chưa nhìn thấy bản người thật của Hồ boss, nếu như gặp được, lúc giáp mặt sẽ bị khí tràng của đối phương dọa cho thành bã, quả quyết không dám lỗ mãng mà nhận mặt! Đến CBD quát tháo gì đó, vẫn là rất xa vời…

Thấy Lục Tiểu Mã thức thời như vậy, Phong boss lại trở về đè nén dục vọng của mình xuống, đứng bên cạnh tức phụ nhi đang hoảng loạn, tay nhỏ luống cuống không biết nên làm gì, Phong boss bị manh hóa với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt thần sắc ôn nhu trở lại, khóe miệng nhếch lên 45 độ, chính là góc độ đẹp trai nhất trong truyền thuyết, Phong boss cảm thấy cơ thể hơi căng lên, cảm thấy độ đẹp trai của mình nhất định là phủ sóng toàn vũ trụ!

Quả nhiên, Phương Tiểu Khởi hơi đỏ mặt, tốc độ boss trở mặt thật nhanh quá đi, nhất thời vượt quá mức độ con người có thể chịu đựng được.

Phong boss tinh thần sảng khoái vô cùng mà bước vào khuê phòng của tức phụ nhi, nghênh ngang mà thưởng thức, đặc biệt không thèm khách khí.

Phương Tiểu Khởi vội vàng đuổi theo, tiện thể đóng cửa phòng lại, để hơi ấm không bị thoát ra ngoài.

Phong boss tự nhiên lại nghĩ, tức phụ nhi đóng cửa gấp như vậy, hẳn là muốn một phát? Muốn trực tiếp bổ nhào vào chủ đề sao? Đương nhiên, boss cũng chỉ dám tưởng tượng, thứ nhất là sợ làm cho tức phụ nhi sợ hãi, thứ hai là cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết lý thuyết, lại chưa từng thực hành qua, quả thật là không biết xuống tay như thế nào! Thật là vô cùng bất lực, lệ chua xót đầy mặt!

“À… Phòng có hơi lộn xộn, anh ngồi nghỉ một lát đi.” Phòng bị soi xét như vậy, Phương Tiểu Khởi có cảm giác như việc riêng tư bị bại lộ, tuy rằng phòng của cậu không có đồ gì riêng tư, nhưng cậu không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

“Không cần, tôi nhìn xem anh có đồ đạc gì thôi. Có vẻ cũng không có nhiều đồ cần mang đi lắm, những đồ khác cũng có thể chuẩn bị cái mới.” Phong boss trước sau như một, giàu nứt đố đổ vách, nhìn tủ kính trong suốt bên trong bày toàn sách tài chính và kinh tế chuyên nghiệp, lần thứ hai từ đáy lòng than thở, tức phụ nhi thật là hiếu học, thật là thông minh, quay trở về nhất định phải tìm mấy quyển sách bản limited cho tức phụ nhi đọc, cứ vui vẻ như vậy mà quyết định.

Nhìn tức phụ nhi hơi sốt sắng, tâm tình Phong boss thật tốt, căng thẳng rõ ràng là thể hiện sự quan tâm, Phong boss hóa thân thành nam chính tiểu bạch trong phim thần tượng, tự luyến đến ấu trĩ, kết quả là tìm chủ đề về tài chính và kinh tế, cùng tức phụ nhi tán gẫu.

Phương Tiểu Khởi quả nhiên không khẩn trương nữa, nói tới phương diện mình yêu thích, tinh thần trở nên phấn chấn, mắt lấp lánh ánh sao. Hai người hợp ý nhau, hận gặp nhau quá muộn! Tức phụ nhi quả là hiền thê, bà nội trợ tốt nhất Trung Quốc, không ai sánh bằng!

Nhân tài nhường này lại trốn ở đây, thực sự là tổn thất cho giới kinh doanh, nghĩ đến kẻ đã khiến cho Phương Khởi lâm vào cảnh ngộ này, Phong Thắng âm thầm nắm chặt tay, không hại chết tra nam kia thề không làm sủng thê công!

Nhìn lướt qua tạp chí trong tủ sách, Phong boss đột nhiên nguy hiểm mà nheo mắt lại, bởi vì hắn nhìn thấy quyển tạp chí phỏng vấn Hồ boss kia, lòng đố kị hừng hực bốc cháy! Ngọa tào, Hồ lưu manh chết tiệt này, tại sao chỗ nào y cũng xuất hiện, sẽ không phải là mong ước tức phụ nhi của mình chứ!

Phong boss não động, định trở lại phải giáo huấn Hồ boss một phen, không có gì lại chụp bức ảnh phong tao như vậy làm gì, thật là đáng ghét! Hồ tổng thật là vô tội, vô cùng bi thương! Thật ra về điểm này, Phong boss và Lục Tiểu Mã hoàn toàn có thể lập thành một liên minh, trước tiên nhất trí đối địch bên ngoài, sau lại xử lí nội bộ, PK rơi Tiểu Mã, Phong boss quả nhiên là quỷ kế đa đoan, lòng dạ ác độc!

Phương Tiểu Khởi thiện lương đương nhiên sẽ không đoán được tâm tư của boss, thấy hắn nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí kia, trực giác mách bảo hắn quen biết Hồ boss, vì vậy liền mở miệng hỏi.

Phong boss quả nhiên là biết y, hai người cùng học một trường Đại học ở Mỹ, cùng học giáo sư nổi danh nhất, không trách con đường hai người theo đuổi vợ cộng với kĩ năng trở mặt lại giống nhau như thế, quả nhiên là thông đồng mưu tính đã lâu!

Thế giới của boss quả thật là rất nhỏ, Phương Tiểu Khởi cảm khái. Nhưng nếu là sư huynh đệ thì nên tràn đầy tình huynh đệ chứ, Phong boss nghiến răng nghiến lợi như vậy muốn làm gì? Phương Tiểu Khởi đơn thuần buồn bực.

Phong boss lật tìm trong đống tạp chí, nhớ bản thân cũng từng được tạp chí tài chính và kinh tế phỏng vấn, không biết tức phụ nhi có mua không. Quả nhiên, ông trời không phụ lòng người, vì giảm bớt lòng đố kị của Phong boss, quyển tạp chí kia được Phong Thắng tìm thấy, Phong boss nhất thời cảm thấy sảng khoái rất nhiều. Phải… Hình của mình quả nhiên là đẹp trai nhất, Phong boss thỏa mãn gật đầu.

Phương Tiểu Khởi hơi ngại, “Phong Thắng, anh thật lợi hại! Sớm như vậy đã được lên tạp chí tài chính và kinh tế đẳng cấp rồi!” Có điểm thật hâm mộ, nhân tiện nhận được rắm ngựa con phóng!

Cuộc đời Phong boss ghét nhất là vỗ mông ngựa, nhưng lại là của tức phụ nhi, hắn liền cảm thấy thỏa mãn từ đầu đến chân. Đặc biệt là lúc Phương Tiểu Khởi gọi tên của hắn, thanh âm trầm thấp, lại có dòng điện vô hình kích thích trái tim hắn.

Đặt quyển tạp chí xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hồng của tức phụ nhi, Phong boss nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cái giường cách đó không xa, hơi…thèm khát!

Phương Khởi tuy rằng đơn thuần nhưng không ngốc, cậu có thể hiểu được ánh mắt sủng ái dần dần đến bốc lửa của Phong Thắng, bởi cậu từng nhìn thấy ảnh lửa tương tự trong mắt Nhâm Tòng Phi. Có điều, đối với Nhâm Tòng Phi, cậu tránh còn không kịp; còn đối với Phong Thắng, trời sinh tạo ra hảo cảm khiến cho cậu muốn đáp lại, không muốn cự tuyệt!

Nhiệt độ thoải mái luôn luôn có thể kích thích máu trong cơ thể, rung động từ sâu bên trong, huống chi mùa xuân đã đến, là thời điểm nên… tư xuân!

Tuy rằng trình tự xâm nhập sẽ không đúng, mà hôn môi cơ bản Phong boss vẫn biết. Thăm dò mà tới gần, thăm dò mà ôm lấy eo, thăm dò mà cúi đầu, thử dò xét vuốt ve, nhẹ nhàng chạm môi, đến cuối cùng mới là không thể chờ đợi thêm mà xâm nhập.

Phương Tiểu Khởi đứng như vậy, lúc không đọc sách cậu không đeo kính, cứ như vậy nhìn thân ảnh người kia từ mờ nhạt trở nên rõ ràng. Hai má đỏ bừng, đôi môi khẽ run rẩy, đôi mắt như hồ nước mở lớn, trợn lên, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, người trước mắt sao lại giống Phùng Tử Sinh như vậy, tuy rằng 15 năm không gặp, nhưng cảm giác rất giống. Phong Thắng đột nhiên xâm nhập vào làm nhiễu loạn tâm tư Phương Tiểu Khởi, rốt cuộc nhắm mắt lại, chuyên tâm cùng hắn thăm dò các loại phương thức hôn môi, quấn quýt hôn môi cảm giác vô cùng tốt đẹp!

Phong boss bị nghẹn khuất đã lâu, hôn Phương Tiểu Khởi đến run cả chân. Phong Thắng ôm tức phụ nhi ngồi lên bàn, móng heo rục rà rục rịch, thời khắc mấu chốt luôn có người quấy rối, điện thoại di động Phương Tiểu Khởi vang lên, quả là vô cùng đáng bị thiên lôi đánh!

Phong boss thò nửa cái tay ra lấy điện thoại di động, nhìn màn hình báo là viện trưởng nãi nãi, có vẻ không thể từ chối được, mới tối sầm mặt đưa điện thoại cho Phương Tiểu Khởi vẫn còn đang đỏ cả mặt, còn hơi thiếu dưỡng khí, đến nỗi không biết có chuyện gì đang xảy ra.

3 giây sau, Phương Khởi rốt cuộc cũng lung lay tại chỗ, nhìn tư thế xấu hổ của hai người, màu đỏ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng lan từ mặt xuống dưới cổ. Giật giật cái chân, muốn để Phong Thắng cho cậu xuống dưới, nhận điện thoại như vậy có vẻ không thích hợp lắm với thiếu nhi.

Phong boss ác lên đến tận não, không chỉ không cho, còn ôm cậu chặt hơn một chút, tự mình tiếp điện thoại để bên tai tức phụ nhi, quả thật là tri kỉ.

Phương Tiểu Khởi tầm nhìn nhập nhèm, không dám nhìn vào mắt Phong Thắng, không thể làm gì hơn làm cưỡng bách chính mình trở nên nghiêm túc nghe điện thoại.

Bất đắc dĩ, Phong boss hóa thân thành trạng thái nửa thú, ý do vị tẫn cọ môi tức phụ nhi, nhẹ nhàng cắn hai cái, Emma, thật giống bánh pudding dâu tây, cảm giác này thật là sảng khoái! Không trách con trai ở nhà thích ăn bánh pudding, vị quả thật là không tệ, trở về mua cho nó thật nhiều! Quả là một người cha tốt!

(ý do vị tẫn: còn chưa được thỏa mãn)

Bên kia điện thoại, Dương Thục Cầm muốn mời Phong Thắng ở lại ăn cơm, không cần ra ngoài ăn, đã sắp năm mới, bên ngoài giết khách giết đến lợi hại.

Phương Tiểu Khởi ngoan ngoãn đồng ý, trên thực tế, cậu cũng chỉ có thể đồng ý, không nói ra được lời khác, bởi vì quyền khống chế miệng không ở trong tay mình, thật là không tiện.

Tuy rằng Phương Khởi không làm sao lên tiếng được, mà viện trưởng nãi nãi có sự mẫn cảm mạnh mẽ của nữ đặc công, vẫn phát hiện dị trạng. Nghĩ đến Phong Thắng hẳn là đang ở trong phòng cùng, bóng đèn trên trán sáng ngời, giây sau đã hiểu ra. Vội vã cúp điện thoại, không quấy rầy thế giới phu phu hai người. Sớm biết đã không gọi điện thoại, chẹp chẹp, phá hỏng tình duyên gì đó, thật là nghiệp chướng!

Phong boss hơi thỏa mãn được dục vọng, lại nghe được tiếng từ điện thoại phát ra, liền không đùa giỡn lưu manh nữa, dù sao bây giờ còn chưa phải là lúc, quay lại xem mấy bộ  đại phiến, học tập nâng cao điểm kĩ năng, có thể hầu hạ thật tốt tức phụ nhi!

Đường đường là tổng tài công ty không nghĩ đến việc kinh doanh buôn bán, lại nghĩ đến phương pháp OOXX, công ty thật là bi ai! Rất đáng bị mang ra ngoài hành hung mười phút, để cho công ty tẩy não!

Phương Tiểu Khởi chậm chạp chưa muốn bỏ điện thoại xuống, làm bộ dáng bản thân nghe điện thoại bề bộn nhiều việc.

Phong Thắng buồn cười, tự tay cầm điện thoại xuống, nhân tiện săn sóc xoa bóp cánh tay tức phụ nhi, “Giơ tay mãi thế không mỏi sao.”

Phương Khởi cúi đầu giả chết.

Phong boss bá đạo nâng cằm cậu lên, tà mị cười, “Không quá mức đáng ghét như vậy, phải không?”

Phương Khởi mặt đỏ như máu, nhưng vẫn là thành thật nhu thuận gật đầu một cái, nếu xem cái biên độ di chuyển cổ cực nhỏ kia là gật đầu!

Phong boss thỏa mãn đến cực điểm, lần đầu tiên trong đời cười ra tiếng, đương nhiên là không tính lúc một mình ý dâm cười ra tiếng!

“Hảo, tôi đói bụng rồi, chúng ta tiện thể đến nhà ăn xem sao, tiện thể giúp nấu cơm được không.” Phong boss rốt cuộc bỏ qua mà nói sang chuyện khác, khẽ nhéo cái mũi đáng yêu của tức phụ nhi, ôm tức phụ nhi xuống dưới.

Hai người nắm tay nhau đi đến phía nhà bếp, lúc gặp phải bọn nhỏ, Phương Tiểu Khởi đành buông tay ra, không muốn truyền tật xấu cho trẻ nhỏ, Phong boss hiểu, hiếm thấy lại không khóc lóc van nài mà dính tới!

Đến nhà bếp, Phong boss mới phát hiện sự thật, mình có vẻ như không biết làm cơm. Cầm con dao phay lên xoay xoay, cũng không biết xuống tay chỗ nào, nhìn các bác gái trong căn tin tốt bụng hiền lành vây xem, Phong boss oai phong một cõi lần đầu tiên cảm thấy do dự.

Thời khắc mấu chốt, Phương Tiểu Khởi anh dũng vô song từ trên trời giáng xuống, cứu vớt Phong boss. Phong Thắng nhẹ nhàng thở ra, định đi rửa rau, dũng cảm ôm một bó rau to, thả trong nước lật lật, Phong boss tự cho là viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, hoàn toàn không phát hiện trên lá rau vẫn còn một đống bùn đen ngoan cường bám trụ lại.

Phương Tiểu Khởi 囧囧, cảm thấy Phong boss giúp việc thật là thê thảm, lại nhìn một thân quần áo hàng ngày quý giá của hắn, quả thật là không thích hợp lắc lư ở chỗ này. Kết quả là, Phong boss tự nhiên vì vậy mà bị ghét bỏ, hơn nữa còn bị đuổi khỏi phòng bếp.

Phong boss tang thương thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm giác có tài nhưng không gặp thời, vô cùng muốn học tập Khuất Nguyên nhảy sông!

Cuối cùng, Phong boss chạy vào trong sân viện, cùng nhị mao và bọn trẻ chơi đùa. Lâu rồi không được ngây thơ và đơn thuần bao bọc, cảm giác thật là hoài niệm!

Lúc ăn cơm, mọi người tụ tập ở căn tin, bốn người ngồi một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Đồ ăn bình thường, ăn lại vô cùng ấm áp, vượt qua tất cả những món ăn hải sản sơn trân.

(hải sản sơn trân: đặc sản của rừng và biển)

Phương Tiểu Khởi cười híp mắt, tâm tình tốt vô cùng, thỉnh thoảng lại gắp rau cho Phong Thắng, vô cùng chu đáo chăm sóc địa chủ.

Lục Tiểu Mã ăn trực ăn không ngừng lại được, vùi đầu ăn, viện trưởng ngồi ở phía đối diện nhìn cháu nội của mình, ghét bỏ đầy mặt. Lại nhìn qua đôi trúc mã trúc mã, càng nhìn càng thấy hài lòng, thật là hòa hợp. Tiểu Mã quả nhiên không phải là cháu ruột, vô cùng xứng đáng được thắp cho một ngọn nến!

Các bác gái trong nhà ăn vẫn nói chuyện rất nhiệt tình, nói chuyện nhà, tiện thể nhờ Phong Thắng chăm sóc cho Tiểu Khởi thật tốt, blah blah…

Phong Thắng vui vẻ mà lớn tiếng đáp ứng. Phương Tiểu Khởi lại hơi 囧, mình đi làm chứ đâu phải đi lấy chồng!

Nói chung, sắp đến Tết, cô nhi viện nho nhỏ tràn ngập niềm vui!